Editor: Mặc Thủy
Thời gian ở cùng với Minh Sanh luôn ngắn ngủi mà hạnh phúc, dù cho giữa bọn
họ không có bất kỳ hành động thân mật nào, nhưng mà cứ vui vẻ ở bên cạnh như vậy, Mộc Nhã thấy trong lòng đặc biệt yên tĩnh cùng thoải mái. Minh Sanh chú ý tới biểu tình của Mộc Nhã, nở nụ cười thầm trong lòng, cô
gái này thật đúng là dễ dàng thỏa mãn. Nghĩ nghĩ cũng đúng, đối với việc có thể ở bên người mình thích, dù cho không làm gì đi nữa, cũng thấy
đây là chuyện hạnh phúc nhất, anh là người từng trải, làm sao lại không
biết chứ?
“Tâm tình thật tốt nga!” Minh Sanh thực thích đi dạo
vào buổi tối, càng muộn càng tốt. Thân là một người nổi tiếng, tự nhiên
hiểu được lực ảnh hưởng của bản thân, anh cũng rất thích đi dạo chơi
khắp nơi vào ban ngày, nhưng những ý nghĩ ấy không thực tế. Anh nếu làm
như vậy thật thì đầu đề giải trí ngày hôm sau chắc chắn là chuyện xấu về anh, vậy nên, anh chỉ có thể đi chơi vào ban đêm thôi.
Minh Sanh cao hơn Mộc Nhã gần nửa cái đầu, Mộc Nhã nói chuyện với anh tất nhiên
phải ngẩng đầu,“Đương nhiên, chẳng lẽ anh không thấy vui sao?”
“ Cũng được.” Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, anh muốn không vui cũng khó.
Người đàn ông này sẽ không để cho người khác phải phiền não hay đau buồn vì
mình, cho dù có việc gì, anh cũng sẽ giấu nó đi tự giải quyết. Anh luôn
đem mặt tốt nhất ra để sẻ chia với mọi người, lại bởi vậy mà xem nhẹ
chính mình, nghĩ đến về sau anh sẽ mất sớm, Mộc Nhã cảm thấy ruột gan
như bị xé bỏ.
“rany.”
Minh Sanh gật đầu xem như đáp lại,
Mộc Nhã nhịn không được nhẹ nhàng ôm lấy anh.“Trái tim nhân ái của anh
em đã hiểu, nhưng hy vọng anh trong lúc yêu người khác hãy yêu bản thân
mình hơn. Em vẫn ở bên cạnh anh, dù cho anh ở nơi nào, em đều sẽ cùng
anh, bất chấp mưa gió.”
“Mộc Nhã.” Đối với cái ôm của Mộc Nhã, Minh Sanh hơi hoảng hốt, nghe xong câu này, trong lòng không thể bình tĩnh lại được.
Mộc Nhã bỏ tay ra khỏi người Minh Sanh, tha thiết nhìn anh, nhẹ nhàng
nói:“rany, anh không muốn nói cái gì, em đều biết. Em chỉ muốn nói cho
anh biết, mặc kệ anh gặp phải chuyện gì, tốt hay xấu, anh đều có thể nói với em, em sẽ trở thành người nghe những nỗi lòng của anh. Ngay cả
không thể thay anh giải quyết hết những phiền muộn kia, nhưng nói cho
cùng thì một người cũng không thể chứa được hết những lo lắng hay phiền
muộn trong lòng, nói hết đi ra anh sẽ cảm thấy thật tự do, thật thoải
mái.”
Chưa bao giờ có một người nói với anh những điều này, không phải do bọn họ không quan tâm, mà bởi vì họ cho rằng anh có thể tự giải quyết, cuối cùng quả thật cũng giải quyết hoàn mỹ mọi chuyện. Cứ như
thế, bất tri bất giác, anh liền dưỡng thành thói quen, vấn đề có thể tự
giải quyết anh sẽ không làm phiền người khác. Hiện tại có một người con
gái như vậy đứng ra nói với anh những lời này, Minh Sanh bất giác hoảng
hốt, thật lâu sau, mới nói:“Anh sẽ, Mộc Nhã.”
Mộc Nhã còn muốn
nói thêm, nhưng lại biết rằng lúc này nói thêm gì nữa cũng vô ích. Minh
Sanh chính là người như vậy, anh vĩnh viễn sẽ không để cho người khác
thấy những chuyện không vui vẻ, ngay cả với Kim Thi Du, anh cũng chỉ cố
gắng để đem cho cô ta những điều tốt nhất. Càng đừng nói với Minh Sanh,
Mộc Nhã không là cái gì cả. Tuy nhiên không quan hệ, cô sẽ chậm rãi,
từng chút từng chút một tiến vào thế giới của anh, chia sẻ đau khổ nọt
bùi, đời này, cô chỉ yêu anh.
Mà Mộc Nhã chưa kịp làm gì, ngày hôm sau tin tức hai người bọn họ dạo đêm liền trở thành đầu đề.
“Gia Hãn, thay chị viết lời giải thích đi! Tất cả đều là kịch bản dựng lên,
viết như thế nào hay nói như thế nào là chuyện của em, đã đến lúc khả
nghiệm năng lực của em.” Phản ứng đầu tiên của Mộc Nhã là không để cho
chuyện này làm ảnh hưởng tới Minh Sanh, dù cho đây cũng là vì nhiệm vụ.
Gia Hãn nghiêm túc gật đầu,“Đã biết, em đi làm ngay bây giờ đây.”
Gia Hãn chân trước bước đi, Minh Sanh đã tìm đến cửa, Mộc Nhã không nhìn
thấy người đại diện của anh, không biết nên may mắn hay là thất vọng
nữa. Minh Sanh hối lỗi nói:“Thực xin lỗi, Mộc Nhã, làm liên luỵ tới em.” Dù sao cũng là anh không đúng, hiện tại trong khách sạn đầy phóng viên, anh phải xin lỗi cô mới đúng.
“rany, em không muốn nghe lời xin
lỗi của anh. Chuyện này cả em lẫn anh đều không sai, anh không cần phải
đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mình. À mà, anh hôm nay không cần đóng
phim sao?” Mộc Nhã cảm thấy Minh Sanh như vậy cách cô thật xa, cô không
thích loại khoảng cách này nhưng cô lại vô cùng đau lòng thay cho người
đàn ông hào hoa trước mắt này.
“Cần a, Đình Minh đang suy nghĩ biện pháp.”
Mộc Nhã nhanh chóng mặc quần áo lấy ví tiền, theo phản xạ liền giữ chặt tay Minh Sanh, nói:“Chúng ta trước đi trường kịch, nơi này cứ để Gia Hãn
bọn họ phụ trách.” Minh Sanh không đáp lời, hắn nhịn không được nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, bàn tay mềm mại lại xinh đẹp như vậy lại chỉ
mong bảo vệ anh. Cuộc đời lần đầu tiên được người khác bảo vệ, trân
trọng như thế, trong lòng Minh Sanh dâng lên rất nhiều tư vị.
Cũng không biết Mộc Nhã lấy thiên lý nhãn ở đâu, thuận lợi chạy thoát khỏi
đám phóng viên, dù trên đường cũng suýt bị chặn lại, nhưng kết cục rất
viên mãn.
“Em không vào sao?” Đến trước kịch trường, Minh Sanh thấy Mộc Nhã không có ý đi vào, nghi hoặc.
Mộc Nhã cười lắc lắc đầu, nói:“ Em về khách sạn lấy chút đồ, anh đi vào
trước đi! Lát gặp lại.” Đã tạo ra tin tức náo động như vậy, lại còn cùng đi vào trường kịch, như thế sẽ tạo ra phiền toái cho Minh Sanh. Cô luôn hy vọng anh sẽ thoải mái hơn, không bị phiền phức kéo tới.
Minh Sanh nhìn bóng xe hơi đi xa, anh làm sao không hiểu ý của Mộc Nhã.
Mộc Nhã an toàn trở về khách sạn, đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô nhanh
chóng tra xét tin tức trên mạng, quả nhiên như trong trí nhớ, Minh Sanh
có tật kén ăn. Nghĩ vậy, Mộc Nhã cảm thấy việc cô khả năng làm là nấu
ăn, cô cũng không định dùng trù nghệ để bắt lấy tâm MInh Sanh, nhưng nếu có thể, cũng là ý kiến không sai. Hiện tại Minh Sanh đã không còn trẻ,
cách thời gian mất chỉ còn 6 năm nữa.
Mộc Nhã không biết Minh
Sanh vì cái gì mà liều mạng công tác, là do vẫn còn khúc mắc trong tình
cảm hay gì, Mộc Nhã không biết, cô chỉ biết là cô đã đến đây thì nhất
định sẽ không đẻ cho anh rời khỏi cõi đời này sớm như vậy, anh nhất định sẽ còn sống và sống thật hạnh phúc. Tại thời điểm này, Mộc Nhã quyết
định hạ quyết tâm, nhất định phải bồi dưỡng thân thể của Minh Sanh,
không thể lại để anh làm lụng vất vả. Cuộc sống vốn là để hưởng thụ, mà
không phải chỉ dùng để công tác.
Gia Hãn sau khi xử lý tốt tin
tức trở lại khách sạn, liền ngửi thấy mùi hương đậm đà, bụng bắt đầu reo lên.“Mộc Nhã, chị thật sự là con giun đũa trong bụng em a, biết em đi
một lát nhất định sẽ đói bụng, chị thật tốt.” Vừa nói Gia Hãn vừa nhanh
chóng rút đũa ra gắp lấy miếng thịt, chuẩn bị gắp lên Mộc Nhã đã lấy đi
đôi đũa trong tay cậu, trừng mắt nhìn cậu vài lần.
“Biết là vì Minh Sanh của chị.” Gia Hãn thở dài than thở.
Mộc Nhã xoay người lấy một bát đưa cho Gia Hãn, nói:“Đừng nói như chị trọng sắc khinh hữu vậy, chị đối với cậu cũng không kém.” Gia Hãn cầm lấy bát gật đầu đáp, khả năng nấu nướng của Mộc Nhã rất tốt nha, nhờ phúc Minh
Sanh, về sau sẽ có nhiều cơ hội thưởng thức.
Tiếng chuông cửa vang lên, Mộc Nhã biết là thức ăn nhanh cô gọi đã đến.
Lúc nhìn cái bàn đầy hộp thức ăn nhanh, Gia Hãn hơi băn khoăn, nhưng rất
nhanh liền hiểu được, giơ ngón tay cái về phía Mộc Nhã.“Ăn nhanh lên,
sau đó đưa mấy đồ này tới trường kịch.” Mộc Nhã nhìn nhìn thời gian, hẳn là tới kịp.
Nhân viên tổ kịch sao lại không biết, tất cả những
thứ này được mang đến cũng là vì Minh Sanh. Tuy nhiên nói đi nói lại, có cái vào bụng là tốt rồi. Mộc Nhã cũng không có muốn làm quá mức đặc
thù, mặc dù có chút giấu đầu lòi đuôi, cô vẫn để thức ăn cho Minh Sanh
và Tần đạo diễn khẩu phần giống nhau. Đắc tội ai cũng không được tội đạo diễn, Tần Đạo diễn vui vẻ nhận phần, khuôn mặt tươi như hoa nở.
“ Trước khi ăn cơm em đề nghị anh nên uống chút canh, rany.” Mộc Nhã nói xong đưa bát canh qua.
Hành động của Mộc Nhã Minh Sanh rất hiểu. Anh tiếp nhận, nói:“Cám ơn em, Mộc Nhã.” Anh vốn định nói là em không cần như vậy, nhưng thấy bộ dáng cô
vui sướng như vậy, những lời này anh làm sao mà nói ra được. Hơn nữa anh có ấn tượng vô cùng tốt về cô.
“Hương vị thế nào? Có được không? Khả năng là hơi nhạt nga.” Mộc Nhã cố ý để vị nhạt một chút, bởi vì
Minh Sanh vốn không thích ăn quá mặn nên cô cố ý cho ít muối.
Đối với Minh Sanh thì canh này quả thật có hơi nhạt.
“Minh Sanh, em còn đang lo lắng anh sẽ buông bát canh đó xuống.” Trong lúc
Mộc Nhã mở hộp đồ ăn, Lôi Gia Hãn liền tiến đến trước mặt Minh Sanh,
tiếp tục nói:“ Anh chẳng lẽ không tò mò sao. Canh này là Mộc Nhã tự mình nấu, em cũng nhờ vậy mà may mắn thưởng thức đến tay nghề này, tuy rằng
so ra kém bên ngoài, nhưng có một hương vị gọi là ấm áp, đúng không!”
Minh Sanh không nói gì thêm, trầm tư suy nghĩ.
“Có chút lời có lẽ em không nên nói, nhưng Minh Sanh, nếu anh thực sự không có cảm giác với Mộc Nhã liền từ chối chị ấy đi! Chị ý là một người khá
tuỳ hứng, không chịu nổi sự gò bó, dù em ủng hộ hai người, nhưng nếu như tương vương Vô Tâm, long nữ cố ý, tiếp tục như vậy chỉ gây thương tổn
cho nhau.” Minh Sanh cũng không phải người hay do dự, mà Lôi Gia Hãn
đang đánh cược điều này.
“Hai người đang nói cái gì? Nói bậy gì về tôi đấy.” Mộc Nhã dọn xong đồ ăn, trở lại bên ngừoi Minh Sanh, làm bộ hung dữ hỏi.
Lôi Gia Hãn muốn ra lời nhưng Minh Sanh lại nhanh hơn, nói:“Đang nói em là
cô gái tốt, là đàn ông thì chắc chắn sẽ không buông tay em.” Lời Gia Hãn quả thật cho Minh Sanh một vài gợi ý, có lẽ anh nên ngẫm lại thái độ
đối với đoạn tình cảm này, là nhận hay là buông, anh thật ra đã sớm có
đáp án không phải sao?
“Đó là đương nhiên, nhưng Gia Hãn, nếu chị tốt như vậy, sao không thấy em yêu chị a, vậy mới thấy lời của đàn ông
thật không thể tin nha.” Mộc Nhã trêu ghẹo.
Lôi Gia Hãn lập tức
bày ra vẻ mặt tội nghiệp, nói:“ Người đàn ông khác chị không tin cũng
không sao, như thế nào cũng phải tin em chứ! Hơn nữa chị nhẫn tâm huỷ
diệt, chà đạp lên cây cỏ thơm ngát như em sao! Hơn nữa thỏ không ăn cỏ
gần hang, không thì chị ngủ chỗ nào?” Lời này ngay cả Gia Hãn đều nổi da gà, quả không ngoài sở liệu, Mộc Nhã đuổi theo đánh cậu, nhìn cảnh
tượng này, Minh Sanh cảm thấy anh đã nhận định rõ phần cảm tình này. Dù
sao nhiều năm như vậy, chỉ có Mộc Nhã có thể tạo sự khác lạ trong lòng
anh.
“Rany, nếu có thể chúng ta đổi người đại diện đi!” Mộc Nhã đuổi không kịp Gia Hãn, thầm oán.
Minh Sanh nở nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời,“Tốt, anh vô cùng đồng ý,
hơn nữa anh nghĩ Đình Minh cũng sẽ rất vui khi kiếm thêm một khoản thu
nhập.”
“Này, hai người kia đừng có mà cậy thế bắt nạt người ta,
đừng tưởng rằng anh là thần tượng của em, chị cũng đừng nghĩ rằng em là
người đại diện cho chị mà em không dám phản kháng, phải biết rằng con
chó tức giận cũng sẽ nhảy tường.” Lôi Gia Hãn kích động nói.
Mộc Nhã để hai tay trước ngực, nói:“Nhảy đi, chị đây xem.”