Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 48:




“Mùa hè năm 2016, tôi được đưa đến thành phố phồn hoa nhất thế giới trong tương lai, rời khỏi thành phố núi nhỏ bé kia.
Ngày mà tôi chuyển đi, hoa trên núi nở rực rỡ, uốn lượn từ trên đỉnh núi tới con đường mà tôi rời khỏi, cuối cùng bị chiếc xe ô tô limited bỏ lại phía sau.
Mùa hè năm 2030, tôi đi khảo sát một khu đất mà công ty dự định phát triển thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Đó là một vùng đất xa xôi, thung lũng nằm giữa hai ngọn núi, lẽ ra nơi này chẳng có ai nhưng không ngờ lại có căn nhà gỗ, một ông lão đang sống ở đó.
Ông lão tóc bạc trắng, mỗi ngày gánh theo cái cuốc, đội mũ rơm, đi xuyên qua những khóm hoa cỏ dại mọc trong khe núi. Lúc mặt trời lên thì bắt đầu làm việc, khi mặt trời lặn mới quay về. Ông ấy cải tạo một mảnh vườn trước nhà, đào giếng lấy nước uống, cày cấy lấy lương thực, kết thúc một ngày thật bình thản an nhiên.
Suốt mười năm qua, tôi ngơ ngác thật lâu trên tầng cao nhất của toà nhà nằm giữa trung tâm thành phố. Câu thơ của Ngũ Liễu Tiên Sinh mà tôi ghi trong vở vào cái thời còn đi học, gần mười năm rồi, lúc này như hiện ra trước mắt.
<Tảng sáng cuốc cỏ dại, trăng lên vác cuốc về.>
Ngày thứ hai chúng tôi đến nơi này, ông lão ấy đã đi rồi. Thư ký nói với tôi, ông lão đeo một cái sọt bên trong xếp một bó hoa dại, bước chân cà nhắc lững thững bỏ đi.
Trên bản đồ cho thấy có một ngôi làng gần đây, nhưng nếu đi bộ sẽ mất ba ngày ba đêm.
“Tội nghiệp quá, lớn tuổi rồi mà con cái không chịu tới đón.” Nữ trợ lý nói trong sự đồng cảm: “Có con cái vẫn tốt hơn.”
“Không có con cái cũng chẳng sao cả, tranh thủ lúc còn trẻ để dành thật nhiều tiền, về già thì tới viện dưỡng lão cao cấp mà ở, còn đáng tin hơn con cái nhiều.” Nam trợ lý cho rằng ông lão kia đang trả giá sự thất bại của mình.
Vẻ mặt cậu ta kiêu ngạo, tuổi còn trẻ đã kiếm được năm, sáu triệu một năm. Giữa thành phố hoa lệ này cũng xem như thanh niên tài giỏi, tất nhiên không cần lo lắng tuổi già rơi vào cảnh “thê thảm” như vậy.
Từ đầu đến cuối, ông lão không hỏi câu gì, tôi cũng chẳng nói lời nào, ông ấy cứ lặng lẽ mà đi.
Thậm chí, tôi còn không được nhìn bóng lưng ông.
Có chút xót xa, có chút tiếc nuối, nhưng lại may mắn vì đã không trông thấy.
Nếu như tôi nhìn thấy bóng lưng ấy, cảm xúc nơi đáy mắt nhất định sẽ khiến cho nội tâm nhóm trợ lý của tôi cuộn sóng.
Chẳng có gì đáng xem cả.
Giấc mơ của tôi bị khóa chặt trong chiếc rương, mà ông ấy lại sống trong khe hở của giấc mơ ấy.”

Trang Khê đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng dù đọc thế nào nó vẫn không giống bức di chúc, bên trong chẳng có sự gửi gắm nào cả, nó giống như bản ghi chép hoặc nhật ký hơn.
Không thể hiểu nổi, Tiểu Khê bỏ bức di chúc vào trong bì thư, nhìn chăm chú bốn cái rương kia. Chẳng lẽ cái rương được nhắc tới trong di chúc, chính là những cái rương này sao?
Tiểu Khê gãi đầu, vào thời đại đó mà trợ lý đã có tiền lương năm, sáu triệu một năm, vậy địa vị anh ta sẽ thế nào nhỉ?
Nói vài câu với chú Vương xong, nhóm nhân vật chuyển mấy cái rương vào trong kho. Tiểu Khê đứng ngẩn người trước rương thật lâu, mân mê những hạt giống đầy ắp ở trong đó, quan sát thật cẩn thận.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy, hạt giống đựng trong bốn cái rương này chính là di nguyện của nhân vật trong bức di chúc. Trong lòng nhân vật vừa giỏi vừa nhiều tiền kia lại khát khao một cuộc sống ruộng vườn sao?
Thế thì kỳ lạ thật, nhưng dường như cũng không kỳ lạ lắm.
Bốn cái rương chính là phần thưởng xe lửa nhỏ đổi về, cũng là chìa khóa kích hoạt nhân vật mới. Trang Khê quyết định gieo toàn bộ những hạt giống này xuống ruộng, nhưng hiện tại phải chờ thời gian nữa, khối lượng công việc quá lớn, không thể hoàn thành trong một hai ngày được.
Bây giờ cậu có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm. Toàn bộ tinh hệ chỉ có một lần thi thống nhất, đó là kỳ thi đại học vào cuối tháng sáu hằng năm theo tinh lịch.
Trải qua mấy trăm năm phát triển, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nhiều chế độ đã biến mất trong dòng chảy lịch sử. Hiện nay thi đại học là chế độ công bằng nhất giúp mỗi người có cơ hội thể hiện bản thân, trải qua nhiều lần cải cách nhưng nó vẫn tồn tại như cũ.
Đây là chuyện may mắn với những người bình thường như Trang Khê, bọn họ vô cùng quý trọng cơ hội này, nỗ lực hết mình vì nó.
Đêm trước ngày thi, Trang Khê không ôn bài, trong nhà cũng không có ai trò chuyện hay tưởng tượng với cậu. Cậu mở chức năng ghi hình của game ra, gõ chữ thông báo với các nhân vật rằng ngày mai cậu sẽ tham gia một kỳ thi quan trọng nhất trong đời.
Lễ Lễ: “Giống như thi khoa cử sao?”
Trang Khê khẽ cười, cũng gần như thế đó, mà nếu nói vậy thì thi đại học đã bắt đầu từ thời cổ đại xa xưa rồi nhỉ!
Dương Dương: “Là thi đại học phải không?”
Trang Khê gật đầu.
Ma Tôn đại nhân hoàn toàn chẳng hiểu gì, Viễn Viễn mới bị cắn không lâu đang ngơ ngác nhìn cậu.
Trang Khê tháo quang não đặt xuống bàn học, bắt đầu tự mình thu dọn phòng. Trên bàn đặt đầy sách vở, các loại đề cương và vở ghi chép. Cậu xếp từng cuốn từng đặt lên giá sách, hoặc cất vào trong thùng.
Mỗi quyển vở đều viết chi chít những dòng ghi chú chỉnh tề, trong sách giáo khoa, bên dưới mỗi hàng đều được dùng bút đen gạch ngang, xem lại lần hai dùng bút màu lam gạch thêm một đường, xem lại lần thứ ba thì dùng bút màu đỏ, cuối cùng là dùng bút dạ quang tô lên.
Cứ thế lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.
Trong đó trĩu nặng sự nỗ lực thầm lặng của cậu.
Một cuốn, rồi thêm một cuốn khác.
Trong phòng học rộng rãi chỉ có mình cậu học trò nhỏ, nhưng cậu ấy không có vẻ gì cô đơn.
Ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ đèn bảo vệ mắt trong phòng, cậu học trò nhỏ xoắn ống tay áo sơ mi đồng phục, để lộ cổ tay trắng nõn gầy gò, tuy không cường tráng nhưng lại mang theo sức mạnh nghị lực thuộc về riêng cậu, đặc biệt là lúc cầm sách vở và bút.
Khi cậu cúi thấp đầu nhìn sách vở, trong mắt không hề có sự sợ hãi, đó là thời điểm cậu dũng cảm nhất. Lông mi mỏng dài đổ thành bóng, chóp mũi cao thẳng, khóe miệng hơi mím, đường nét khuôn mặt thiếu niên càng thêm sâu sắc.
Nhóm nhân vật im lặng nhìn, không biết vì sao vừa cảm thấy lo lắng lại xen lẫn tự hào.
Cả người Trang Khê toả sáng lấp lánh, tựa như ánh trăng dịu dàng nhất, cũng là ánh mặt trời rạng rỡ nhất.
Cậu ấy vốn phải như vậy.
Cả bọn dường như bị bầu không khí này ảnh hưởng, vô cùng hy vọng vào kỳ thi sắp tới, đồng thời có chút lo lắng.
Trang Khê thu dọn xong sách vở, chỉ đề cương thôi đã xếp đầy hai thùng lớn, sách quan trọng thì xếp hết lên giá, những quyển còn lại cậu bỏ vào trong thùng, dự định sẽ bán đi.
Giữ lại cũng được nhưng phòng cậu khá nhỏ, phải chừa chỗ cho những thứ tốt hơn.
Trên mặt bàn sạch bóng, phòng học gọn gàng ngăn nắp, những thứ rối ren nặng nề trong lòng Trang Khê dường như cũng đã dọn sạch luôn.
Những quyển sách, đề cương, vở ghi chép này không phải biến mất, mà nó chỉ được cất vào trong đầu cậu cùng với bao nhiêu ngày đêm ngồi trước bàn học tập, nó sẽ đi theo cậu đến một thế giới mới.
Dương Dương vẽ một bức tranh, trong tranh là nhóm nhân vật xếp thành hàng để cổ vũ cho cậu, Trạch Trạch và Viễn Viễn cầm một lá cờ, nghĩa là “mở cờ đắc thắng”, trên đầu Dương Dương buộc một cái khăn viết hai chữ “CỐ LÊN”, còn Lễ Lễ thì hai tay cầm hoa của đội cổ vũ.
Trang Khê cười đến trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.
Tiểu Khê: “Hai hôm nữa tôi phải thi rồi, không vào thăm các cậu được, các cậu đừng có đánh nhau đấy.”
Nhóm nhân vật nhất trí gật đầu.
“Ngủ ngon.” Trang Khê cười cong khóe môi, gõ hai chữ trong game.
Nhóm nhân vật vẫn đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Trang Khê: “Tôi sẽ cố gắng.”
Có thể nói câu này với ai đó, là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Tôi sẽ nỗ lực, chờ tôi thi xong sẽ cố gắng đón mọi người ra.
Trang Khê nằm ở trên giường từ sớm, khi đối diện với thời khắc mà xét về khía cạnh nào đó sẽ thay đổi cả cuộc đời, bản thân cậu ít nhiều cũng mất ngủ, nhưng không ngờ cậu lại thiếp đi nhanh chóng.
Trang Khê mơ thấy vài đoạn ký ức vụn vặt.
Giấc mơ ngay trong chính ngôi nhà này, bản thân năm 7 tuổi cầm một bài thi đạt điểm tối đa, ngồi ở chiếc ghế sát cửa nhất chờ bố mẹ về nhà. Cứ đợi mãi đợi mãi, mà chẳng đợi được, nhìn chằm chằm cánh cửa đến tận khuya cùng với đôi mắt khô khốc, điểm số trên bài thi bị nhòe đi vì từng giọt nước mắt rơi xuống.
Không biết vì sao chỗ ngồi chợt thay đổi, biến thành bãi cỏ ở trấn nhỏ, nhóm nhân vật chạy trên bãi cỏ, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Trang Khê bảy tuổi.
Có nhân vật nắm tay cậu, kéo cậu lên.
Có nhân vật cầm bài thi của cậu, nói Tiểu Khê giỏi quá đi!
Cậu lại mơ tới đêm mà thầy Dương đưa cậu về nhà, bầu trời tràn ngập ánh sao, thầy Dương nói cậu sẽ vào trường đại học tốt nhất, làm việc ở công ty game hàng đầu, trở thành nhà thiết kế cho game “Thị trấn màu xanh”.
Thầy Dương hỏi cậu, sau khi trở thành nhà thiết kế game cậu sẽ làm gì?
Sẽ làm gì nhỉ? Cậu có thể làm được gì đây?
Bắt đầu từ đó, trong giấc mơ của Trang Khê đều là những chuyện ngọt ngào, đến khi cậu mở mắt ra thì trời đã sáng.
Trang Khê chậm rãi bước xuống giường, tốc độ rửa mặt nấu cơm rất thong thả, ngay cả ăn cơm cũng thế.
Nếu như một người ăn cơm trông từ tốn, thì làm những việc khác sẽ không nóng vội.
Trang Khê nấu cho mình một bát mì trứng cà chua, lúc cậu đang ăn từng miếng nhỏ thì chuông cửa chợt vang lên.
Cậu nuốt miếng mì trong miệng xuống, đứng dậy đi tới cửa, nhìn thấy người nhấn chuông thông qua màn hình.
Lăng Ngạn Hoa.
Trang Khê không mở cửa, quay vào tiếp tục dùng bữa sáng.
Mặc kệ chuông cửa cứ vang, cậu chậm rãi ăn hết bát mì, ăn đến thoải mái no nê. Sau đó Trang Khê kiểm tra giấy bút lần nữa, nhìn thời gian, thay đồng phục và đeo ba lô lên, lúc này mới ra mở cửa.
“Anh ở trong nhà tại sao không mở cửa cho tôi?” Gương mặt Lăng Ngạn Hoa giận dữ: “Sáng sớm tôi đã tới đây, đứng ngoài cửa chờ tận nửa tiếng!”
Trang Khê không thể nói chuyện, cậu chỉ vào ba lô mình, ra hiệu bây giờ cậu phải đi rồi.
“Hôm nay anh thi đại học, mẹ đặc biệt chuẩn bị đồ ăn sáng bảo tôi mang tới cho anh.”Lăng Ngạn Hoa nói với giọng không tình nguyện.
Trang Khê nhìn hộp đồ ăn đắt tiền trong tay nó, lắc đầu.
“Mẹ đặc biệt làm cho anh, tôi còn tự mình mang tới cho anh, anh không thèm nhìn đã từ chối sao?” Lăng Ngạn Hoa càng tức giận hơn: “Trang Khê, anh đừng có quá đáng!”
Trang Khê gật đầu, cậu không ăn.
Nói cậu không tin họ cũng được, cẩn thận quá mức cũng được. Hôm nay đến đồ bán bên ngoài cậu cũng không ăn, chỉ ăn thứ mình làm.
Lăng Ngạn Hoa đẩy Trang Khê vào trong nhà, đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi mở lấy bữa sáng tinh xảo bên trong ra: “Trang Khê, anh nói rõ cho tôi, anh có ý gì?”
“Trong lòng anh, tôi là đứa hèn hạ như vậy sao?”
Trang Khê ngẩng đầu nhìn em trai cùng cha khác mẹ, hai tay nó siết chặt, hô hấp dồn dập, đúng là đang rất tức giận.
Từ nhỏ, trước mặt Trang Khê nó luôn ra vẻ kiêu ngạo. Việc mang đồ ăn hôm nay đối với nó đã hạ mình lắm rồi, không ngờ cậu còn không nhận ý tốt của nó, thậm chí còn hoài nghi nó.
Là một cậu ấm lớn lên trong sự nuông chiều, người khác phật ý nó còn khó chịu, huống chi là thế này.
Sự cố chấp và ngang ngược của Lăng Ngạn Hoa như bị kích thích ra: “Được, nếu anh đã nghĩ như vậy, tôi sẽ làm người đê tiện cho anh coi. Hôm nay anh không ăn, thì đợi thi đại học chung với tôi đi.”
Trên mặt nó xuất hiện một nụ cười khó hiểu: “Bất kể chuyện gì tôi cũng thích làm cùng anh trai, đương nhiên thi đại học chung với anh trai cũng là ước mơ của tôi.”
Trang Khê chỉ im lặng nhìn nó như vô số lần trong quá khứ.
“Khê Khê, tại sao cậu còn chưa ra?” Giọng của Lương Sâm truyền từ quang não.
Mỗi trường đều tự tổ chức kỳ thi đại học, cậu và Lương Sâm tới trường cùng nhau như mọi khi, nhưng vì Lăng Ngạn Hoa chen ngang nên đã lỡ mất giờ hẹn.
“Lương Sâm, anh đi trước đi, em sẽ đưa anh trai tới trường.” Lăng Ngạn Hoa chợt bước lên bắt lấy cổ tay Trang Khê, nói vào quang não.
“Ngạn Hoa? À à, được, em có thể đến cổ vũ cho Khê Khê thì tốt quá.”
Trang Khê hất tay nó ra, đóng quang não rồi đi về phía cửa, Lăng Ngạn Hoa lập tức đuổi theo kéo tay Trang Khê, đẩy cậu lên cánh cửa, ý cười trên mặt dần trở nên rực rỡ.
Bạn sẽ không bao giờ biết, trong khoảnh khắc nào đó đã vô tình gợi nên suy nghĩ ác độc của một kẻ điên rồ u ám.
“Anh à, vốn em chẳng nghĩ gì đâu, nhưng mẹ muốn hòa giải với anh, cũng như hòa giải mối quan hệ giữa chúng ta nên bảo em mang bữa sáng cho anh, em còn đang khó chịu đây này.”
“Cảm ơn sự nhắc nhở của anh, khiến em có được một ý tưởng vừa tuyệt vời vừa kích thích như vậy.” Lăng Ngạn Hoa siết mạnh Trang Khê: “Càng nghĩ lại càng thấy hay, anh thi cùng với em đi.”
Cổ tay Trang Khê bị siết đỏ ửng, nhìn vẻ mặt điên cuồng hưng phấn của Lăng Ngạn Hoa, trong lòng bắt đầu lo lắng. Cậu không ngờ Lăng Ngạn Hoa sẽ có suy nghĩ méo mó thế này.
Năm nay cậu nhất định phải tham gia thi đại học.
Lăng Ngạn Hoa muốn thi lúc nào cũng được, muốn thi mấy lần cũng được, nhưng cậu thì không.
Trang Khê ra sức vùng vẫy, Lăng Ngạn Hoa điên cuồng ngang ngược càng không chịu thua, cho dù bị đẩy thế nào vẫn giữ chặt cổ tay đeo quang não của Trang Khê không buông.
Hai người bắt đầu đánh nhau trong phòng, từ cánh cửa rồi lăn xuống sàn, hộp đồ ăn và bát thủy tinh cũng bị hất vỡ tan tành. Một bên vội vã, một bên điên loạn, dập đầu chảy máu vẫn giằng co với nhau. Lần đầu tiên trong đời Trang Khê liều mạng chiến đấu như vậy, nhìn thời gian thi sắp tới gần, cảm giác kiệt sức ngày càng mãnh liệt, trong lòng càng thêm sốt sắng cùng phẫn nộ.
Tại sao không buông tha cho tôi?
Tôi đã làm tới mức đó rồi.
Trang Khê giống Lăng Ngạn Hoa, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nhưng Lăng Ngạn Hoa được nuôi dưỡng cẩn thận nên cơ thể khỏe mạnh hơn Trang Khê, đè Trang Khê ở bên dưới nhìn sự sốt ruột và tức giận trên mặt cậu, Lăng Ngạn Hoa cười vô cùng khoái trá.
“Anh à, anh sắp muộn rồi.”
Quang não của Trang Khê vang lên lần nữa, có người muốn nói chuyện với cậu. Nhưng tay Trang Khê bị Lăng Ngạn Hoa đè lại, cậu nhìn quang não của mình, miệng khép mở, hầu kết lên xuống liên tục, thanh quản nghẹn đặc run khe khẽ.
Im lặng chẳng chút âm thanh.
Cậu trơ mắt nhìn cuộc gọi của quang não vì không ai nhận mà bị ngắt kết nối, tối dần đi.
Mặt trời đã ló dạng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, ánh lên gương mặt trắng bệch chẳng còn chút hy vọng của Trang Khê, lướt qua khóe mắt đỏ ửng của cậu.
“Mấy lần thi thử anh đều đứng nhất trường nhất khối, giỏi thật đấy, ngay cả lũ bạn cùng khối với em cũng nhắc tới anh. Nhưng mà anh này, anh đâu thể ưu tú như vậy được, đừng phiền mọi người cứ chú ý tới mình mãi có được không anh?”
Trang Khê không thể nói chuyện, cậu mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng trống rỗng.
“Trang Khê! Em đang làm gì vậy?!”
Trang Khê đột nhiên mở mắt, sự kích động hiện ra trong đáy mắt. Cậu và Lăng Ngạn Hoa cùng nhìn về phía cửa.
Chưa đầy một phút sau, người mà cả bọn họ đều không ngờ đến lại xuất hiện ở cửa.
Thầy Dương trông thấy cảnh trong phòng, khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng tức giận. Anh mở quang não, giận dữ đá Lăng Ngạn Hoa sang một bên, không chậm trễ thêm giây nào, xách ba lô bị đánh rơi dưới sàn, kéo Trang Khê đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Trang Khê bị lôi chạy như bay về phía trước, trái tim nảy mạnh trong lồng ngực, từng tiếng thình thịch truyền lên trên đầu.
Thầy Dương đẩy Trang Khê vào trong xe của mình, vừa nhanh chóng điều chỉnh tốc độ vừa nói vội vàng: “Trang Khê, em nhất định không được hoảng, đã nghe rõ chưa! 3 phút là tới được trường thi rồi, muộn lắm cũng chỉ 10 phút thôi.”
Trang Khê gật đầu lia lịa, miệng thở hổn hển, ổn định tinh thần, khống chế ngón tay không run rẩy nữa mà gõ chữ: “Thầy Dương, em không sợ, em chỉ cần 70 phút thôi.”
Thầy Dương liếc nhìn cậu, sự lo lắng trong mắt không hề ít hơn Trang Khê, chiếc xe lao đi vun vút.
Cho dù Trang Khê chỉ cần 70 phút để thi, nhưng nếu quá 10 phút thì Trang Khê không thể vào phòng thi được nữa.
Môn này không thi được, cho dù những môn khác cậu có thi tốt cách mấy… Thầy Dương mở cửa xe thật mạnh, ánh mắt lướt qua thời gian trên màn hình, kéo Trang Khê ra ngoài.
Hai giáo viên trực ở cổng trường bước lên như muốn giữ bọn họ lại, thầy Dương lập tức đẩy mạnh Trang Khê vào cổng, tức giận hét lớn với hai giáo viên kia: “Để em ấy vào thi!”
Trang Khê bị đẩy cho lảo đảo, cậu ôm ba lô quay đầu nhìn thầy Dương đang nổi giận, cắn răng chạy thật nhanh về phía phòng thi. Hai bắp chân run lẩy bẩy, tóc ướt đẫm mồ hôi nhấp nhô theo từng bước chạy của cậu.
Trang Khê đưa tay quẹt loạn xạ những giọt mồ hôi sắp chảy xuống mắt, để lại một vết máu dài trên trán. Cậu mặc kệ mọi thứ, cắm đầu chạy về phía phòng thi, giống như đang chạy tới bữa tiệc ánh sáng thịnh soạn rực rỡ.
Cậu muốn thi đại học.
Nhất định phải thi!
Đây là sự nỗ lực thầm lặng suốt mười mấy năm của cậu học trò ngày đêm cặm cụi trên bàn sách, mong muốn chờ đến ngày được vươn xa.
Sau khi thấy Trang Khê đã chạy vào phòng thi, thầy Dương mới thở phào, tựa người lên hàng rào trước cổng.
Hai giáo viên sững sờ lúc này mới lấy lại tinh thần, một nữ giáo viên lẩm bẩm nói: “Ban nãy chúng tôi chỉ muốn quét kiểm tra người em ấy thôi, có điều như vậy cũng quét qua rồi.”
Thầy Dương nhìn thời gian trên quang não, hiện tại mới đúng mười phút.
“Xin lỗi, vừa nãy gấp quá.” Giọng thầy Dương thều thào.
“Lần đầu tiên trông thấy thầy vội vã vậy đó.” Cô giáo trẻ đưa chai nước thầy giáo được nữ sinh hoan nghênh nhất trường.
Thầy Dương nói tiếng cảm ơn, nhận lấy chai nước, uống một ngụm lớn để ép xuống sự căng thẳng cuồn cuộn trong lòng. Lần đầu tiên vị thiếu gia tao nhã này không để ý đến lễ nghi, uống thuốc mà để trào một giọt nước bên khóe môi ngay trước mặt giáo viên nữ.
“Là do gấp quá, có điều…” Thầy Dương nói: “Có vài sự nỗ lực không thể uổng phí được.”
Hai giáo viên thoáng ngẩn ra.
Một giáo viên nam nói: “Thầy không cần căng thẳng như vậy, cho dù năm nay có xảy ra vấn đề thì năm sau thi lại cũng được mà.”
Thầy Dương lắc đầu nói: “Có một số tài năng không thể bị mai một được.”
Tuy rằng rất nhiều người lần đầu tiên thi không xong, lần thứ hai lại thi được kết quả khiến người khác ao ước, đó là vì họ có thêm một năm để nỗ lực. Nhưng Trang Khê thì khác, em ấy vốn có thể một lần thành danh luôn.
Cuộc đời em ấy đã có quá nhiều tiếc nuối rồi, không thể để thêm điều gì tiếc nuối nữa.
Trải qua một hồi hoảng loạn như vậy, không biết em ấy có thể nhanh chóng bình tĩnh lại trong phòng thi hay không? Tâm trạng căng thẳng có ảnh hưởng tới khả năng giải đề của em ấy không?
Nhưng đáng tiếc, vốn em ấy có thể đạt được kết quả tốt hơn thế, nếu như không xảy ra chuyện kia.
Thầy Dương bực bội ném chai rỗng vào thùng rác, sờ quang não của mình, ôm một bụng tức giận và không cam tâm đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Thầy Dương ra vào văn phòng hiệu trưởng chưa bao giờ bị thư ký ngăn lại, đặc biệt hôm nay trông anh ta còn cực kỳ giận dữ.
Thư ký vừa gõ cửa một cái, thầy Dương đã trực tiếp đẩy cửa ra: “Đuổi học Lăng Ngạn Hoa, đồng thời ghi chuyện này vào hồ sơ của cậu ta, để nó theo cậu ta cả đời!”
Trước lúc thầy Dương tới bàn làm việc của hiệu trưởng, anh đã gửi video từ quang não tới máy tính của ông: “Loại học sinh này còn có thể học ở trường cấp ba Thanh Á được sao?”
Hiệu trưởng thường ngày nghiêm túc, chỉ cười liếc mắt nhìn video trên máy tính, sau đó ngẩng đầu nói với anh: “Thanh Cẩm, ông Dương hỏi bóng gió tôi nhiều lần, cậu tính lúc nào sẽ trở về đây?”
Thầy Dương nhìn ông rồi cười lạnh: “Chuyện này ông cứ xem mà làm, nếu không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, chiều mai tôi sẽ tới nữa.”
Anh cũng không quan tâm sắc mặt hiệu trưởng thế nào, nói xong thì lập tức rời khỏi văn phòng hiệu trưởng ở tầng cao nhất, đi tới văn phòng ở tầng tiếp theo tìm người khác.
Hai tiếng thi môn đầu tiên đã kết thúc, học sinh nối đuôi nhau rời khỏi phòng thi. Bên ngoài cổng trường, rất phụ huynh đang nghểnh cổ chờ đợi con mình.
Học sinh thi xong dường như chẳng mấy ai vui vẻ, có vài bạn còn khóc nức nở ngay trong sân trường. Vừa khóc vừa nghẹn ngào sao đề năm nay lại khó như vậy?
Thầy Dương đứng đợi ngoài cổng trường, rốt cuộc cũng nhìn thấy cậu học trò có dáng người hơi gầy đi ra, thầy Dương nghe những tiếng khóc than xung quanh, trong lòng cũng hơi lo lắng.
Trang Khê bình tĩnh đi tới trước mặt thầy Dương, mắt cười cong cong nhìn anh.
Trong nháy mắt, gió mát thổi qua, ngày hè cũng vừa tới.
Tất cả phiền muộn bực tức trong lòng anh như đã được cơn gió mát ấy thổi tan đi.
Thầy Dương dẫn cậu tới canteen trường: “Ký túc xá mà lần trước em từ chối ấy, vừa nãy thầy đã xin lại giúp em rồi. Cơm nước xong em nghỉ ngơi một lát, em cứ ở ký túc xá cho đến hết kỳ thi nhé, sau đó hẵng về nhà.”
Trang Khê gật đầu, cậu dùng thủ ngữ để cảm ơn, rồi gõ chữ hỏi thầy Dương: “Sao thầy biết nhà em thế ạ?”
Ngồi xuống phòng ăn chuyên dụng, thầy Dương nói: “Là Lương Sâm tới tìm thầy.”
Trang Khê khẽ giật mình.
“Cậu ta không vào phòng thi, cứ đứng chờ em ở bên ngoài. Khi sắp đến giờ thi thấy thầy thì chạy lại, nói em vẫn chưa tới trường, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Trang Khê gật đầu, Lương Sâm thích Lăng Ngạn Hoa nên rất tin tưởng lời nó, sau chắc nghĩ ra việc gì, không yên tâm mới đứng chờ cậu.
Cũng thật may mắn.
Trang Khê ăn từng muỗng cơm lớn, cậu rất đói bụng, phải cố gắng ăn thật no lấy sức thi môn buổi chiều.
Thầy Dương yên lặng ăn cơm cùng cậu, không hỏi cậu thi thế nào, cũng không hỏi sáng nay xảy ra chuyện gì, cơm nước xong đưa cậu về kí túc xá, sau đó mới rời đi.
Trang Khê thuận lợi thi hết những môn còn lại.
Lúc ra khỏi phòng thi, trên đỉnh đầu bay xuống rất nhiều trang vở và bài thi có gạch dấu x màu đỏ, khắp nơi trong trường là vô số bong bóng bay lên viết dòng chữ “Chúc mừng tốt nghiệp”.
Có bạn khóc, có bạn cười, tiếng khóc hòa với tiếng cười, hôm nay là ngày mọi người có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình.
Rất nhiều học sinh không rời khỏi trường.
Là một trường cấp ba trọng điểm của tinh hệ, trường cấp ba Thanh Á có diện tích lớn hơn rất nhiều trường đại học. Sau trường học có một ngọn núi rất cao, thường ngày đều cấm học sinh leo lên đó, hôm nay chủ nhiệm dẫn theo một đám học sinh lớp 12 trèo lên đỉnh ngọn núi kia.
Trên đỉnh núi trống trải, tầm nhìn bao quát cả sân trường lẫn phòng học mà ba năm qua bọn họ vùi đầu trong bài vở, lúc này trở nên thật nhỏ bé, trên đỉnh đầu là ngàn vạn vì sao lấp lánh.
Bọn họ ngắm nhìn bầu trời, dường như cùng một lúc, tiếng hét vang gần như có thể xé rách cả bầu trời đầy sao.
“A a a a a!”
“Tốt nghiệp rồi!!”
“Chúng ta tốt nghiệp rồi!”
“A a a a a!”
Nhóm các cô cậu học sinh vừa thi xong đại học, đứng ở trên đỉnh ngọn núi cùng nhau gào thật to, tiếng thét xuyên qua mỗi phòng học, xuyên qua ngôi trường, bay tới nơi xa xôi.
Bọn họ reo hò, cho dù có khóc nức nở cũng gào thật to, hai tay đặt ở bên miệng, mở rộng cổ họng, thét lớn với bầu trời.
Ai cũng cố hết sức điên cuồng hò hét, Trang Khê đứng cùng bọn họ cũng dùng hết sức lực cơ thể, há to miệng giống như người khác, thanh quản nghẹn đặc run lên rất mạnh.
Chẳng có âm thanh nào.
Trang Khê sờ cổ họng mình, giữa khung cảnh ồn ào náo động, cậu cụp mắt xuống.
Sau đó lại ngước mắt lên, không hề có sự tiếc nuối, chỉ có ý cười lấp lánh dưới đáy mắt.
Gió đêm nhẹ nhàng, ánh sao lung linh.
Cậu tốt nghiệp rồi.
Từ nay về sau, ngày nào cũng sẽ vui vẻ ồn ào và rực rỡ như đêm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.