Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 38:




Ngày hôm sau thức dậy, Trang Khê kéo rèm cửa ra. Mới vừa tờ mờ sáng, chỉ có ánh bình minh, mặt trời còn chưa ló dạng. Trang Khê vươn vai bên cửa sổ một lát mới nhớ ra, figure nhân vật của cậu đâu?
Cậu đi về phía giường, xốc chăn lên thì phát hiện figure nhân vật đang im lặng nằm trong chăn. Chọc một lúc, không nhúc nhích gì cả. Trang Khê ngẫm nghĩ, có thể là hết pin nên tự động ngắt rồi.
Trang Khê vừa đánh răng vừa mở trò chơi ra. Sớm vậy mà ba nhân vật đều đã dậy rồi. Ba người bọn họ đang vây quanh cái mũ nhỏ, đôi mắt không chớp, căng thẳng chờ đợi.
Trang Khê không thể không nhìn chiếc mũ nhỏ kia.
Mũ nhỏ trông có vẻ không có gì là thần kỳ hết. Chỉ là một cái mũ đen không hề mềm mại, điểm đặc biệt là có thêm hai cái tai nhỏ đáng yêu. Trang Khê đoán có thể nó giống với nguyên lý của mũ chơi game 3D. Đội mũ game 3D lên thì có thể tiến vào trong trò chơi trải nghiệm nó. Mà nhân vật trong trò chơi đội mũ lên, cũng có thể đi vào hiện thực. Đây là một cái mũ nhỏ rất có cảm giác hình thức.
Xinh đẹp, đáng yêu nhưng đối với mấy nhân vật ảo thì có cần thiết không?
Trang Khê nheo mắt, cần thiết chứ cần thiết chứ. Nhân vật cũng có cảm giác hình thức mà.
Đánh răng xong, Trang Khê mua bữa sáng về. Figure nhân vật cũng sạc pin gần xong. Trang Khê vừa ăn sáng, vừa lén nhìn ba nhân vật trong trò chơi. Figure đang được đặt bên bàn, cậu nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng thì nhấn mở công tắc của nó, đôi mắt yên tĩnh nhìn màn hình trò chơi. Cùng lúc nhấn mở công tắc, đôi tai nhỏ trên chiếc mũ trong trò chơi cũng sáng lên. Trang Khê vừa thấy tai nhỏ sáng lên một cái thì ba nhân vật đã đánh nhau kịch liệt, cái kiểu mà cậu sống thì tui chết ấy.
Viễn Viễn bị Trạch Trạch đẩy ra, nó vén tay áo lên nhanh chóng nhảy vào lại. Một lúc sau, Trạch Trạch bị Viễn Viễn và Lễ Lễ ném xuống đất, gần như cùng lúc đó Viễn Viễn không chậm một giây nào, nắm lấy váy nhỏ của Lễ Lễ ném nó ra xa. Lúc Viễn Viễn đang muốn bay đến bên chiếc mũ, một cước của Trạch Trạch lại đá nó bay đi. Mũ nhỏ rơi lên tay Trạch Trạch, còn chưa kịp đội lên thì Lễ Lễ đã nhảy đến bên vai Trạch Trạch. Dùng hết tất cả sức lực của mình khóa chặt cổ Trạch Trạch lại, chiếc váy rối loạn che trên đầu của Trạch Trạch.
Tất nhiên Viễn Viễn phải nắm lấy cơ hội này, nó nhảy qua kéo lấy mũ trong tay Trạch Trạch. Giành giật với Trạch Trạch, Lễ Lễ mượn sức mạnh của Trạch Trạch từ trên cao đá một cước lên đầu của Viễn Viễn.
Trang Khê: “…”
Quá đặc sắc quá nhanh chóng, cậu quên cả nuốt bánh bao trong miệng, cũng quên phải ngăn lại luôn. Trong vòng hai phút ngắn ngủi mà ba nhân vật đã ra đòn vô số lần. Lúc Trang Khê phản ứng kịp, không cần nói đến ba nhân vật đã bẩn vô cùng, mặt mũi họ còn sưng phù, biến thành những nhân vật rách rưới thảm thương.
Trang Khê lập tức vươn tay ra, một tay ấn vào Lễ Lễ, một tay ấn vào Viễn Viễn. Kéo Lễ Lễ từ trên vai Trạch Trạch xuống, nâng Viễn Viễn từ mặt đất lên. Sau khi bị ấn giữ, ba nhân vật lập tức trở nên ngoan ngoãn, yên tĩnh ngồi ở ba vị trí khác nhau.
Lưng Lễ Lễ quay lại với hai người, rũ đầu xuống, nhìn có vẻ đáng thương. Cái dáng vẻ nham hiểm hận thù lúc nãy biến mất không còn thấy nữa. Thậm chí nó còn lau lau khóe mắt.
Viễn Viễn: “???”
Nó giỏi thật đấy, còn biết học một suy ba, lúc trước dạy nó ăn vạ thì nó không dùng, bây giờ biết giả vờ đáng thương để nhận được đồng cảm rồi à? Đôi mắt của Viễn Viễn đảo một vòng, đứng không vững ngã xuống, ôm lấy chân của mình, sờ sờ trên ống quần trống rỗng, trên gương mặt nghiêm nghị có một tầng bi thương, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời.
Trạch Trạch: “…”
Trang Khê: “…”
Cậu nhấn vào mũ nhỏ, nhét vào lòng Trạch Trạch. Diễn xuất của hai con yêu tinh kịch còn cần phải luyện tập thêm. Trẻ con biết cách khóc mới có kẹo ăn, câu này không hữu ích lắm với nơi này của Trang Khê.
[Tâm trạng của Trạch Trạch +10.]
Trạch Trạch vui vẻ cong khóe miệng lên, khẽ cúi đầu. Mái tóc, quần áo và băng mắt màu đen, có một chút vui vẻ yên tĩnh quẩn quanh. Hai nhân vật còn lại nhìn thấy tất cả mọi thứ, không dùng kĩ năng diễn bi thương và tức giận cũng thắng được sự chú ý của Trang Khê.
Nhìn thời gian, Trang Khê đăng nhập Tiểu Khê vào trò chơi. Chỉ vài phút sau, Tiểu Khê đã đứng trước mặt ba nhân vật đặt ra quy định.
Tiểu Khê: “Không được đánh nhau, dùng nắm đấm nói chuyện không phải là cách làm của thị trấn của chúng ta.”
Tiểu Khê: “Mỗi người một ngày, luân phiên nhau đội mũ.”
Tiểu Khê: “Thời gian cũng phải được kiểm soát. Chỉ ra ngoài chơi thôi chứ không phải ở lại.”
Ba nhân vật chấp nhận trong ấm ức.
Trạch Trạch ôm lấy mũ, bước chân nhanh chóng quay về phòng của mình. Một lúc sau, nhân vật trên bàn động đậy rồi. Nó đá đá chân, vươn vươn tay, sau khi cúi đầu nhìn thấy váy nhỏ thì cứng đờ mất một lúc.
Trong mắt Trang Khê chứa đầy ý cười, cậu im lặng cười nhưng figure nhân vật dường như đã cảm nhận được. Khi khóe miệng cậu mới vừa nâng lên, nhân vật lập tức xoay người qua ngơ ngác nhìn cậu. Nó nhìn một lúc lâu sau cũng không có động tác gì, các bộ phận trên người đều đông cứng.
Trang Khê gõ chữ thành tiếng nói hỏi nó: “Trạch Trạch, cậu có thể nhìn thấy không?”
Figure nhân vật chậm rãi gật đầu một cách máy móc.
Trang Khê cười xoa đầu của nó: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Vậy thì tốt quá?
Figure nhân vật ngơ ngác nhìn nụ cười của cậu. Bốn chữ xoay tròn xung quanh nó, từng chữ đập vào trên người nó, đập đến mức nó càng cứng người hơn, cơ thể không nghe theo sai bảo nữa.
Nhìn thời gian, Trang Khê đưa nhân vật trở về phòng sách. Nhân vật bị ôm vào lòng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trang Khê, rồi lại cúi đầu nhìn váy nhỏ trên người mình, càng thêm cứng ngắc. Bên cạnh cái bàn trong phòng sách còn đặt những vật dụng về trò chơi được Trang Khê mua khi tham gia triển lãm và những người bán tặng. Cậu tìm một cái quần trong đống đó. Độ lớn của figure nhân vật chỉ phân ra thành lớn, nhỏ, vừa. Độ lớn này là tiêu chuẩn, bởi vậy mua quần áo rất tiện. Chiếc quần này do Trang Khê tự tiêu tiền mua, bởi vì không có người bán nào nghĩ nhân vật của cậu là một búp bê nam, cần phải có một cái quần cả.
Trang Khê đặt nhân vật lên mép bàn, để nó ngồi đấy, hai chân rũ xuống.
Váy còn đắp trên chân, Trang Khê cầm quần nhỏ, bắt đầu xỏ vào hai chân của nó. Cậu đã chú ý thấy rồi. Trong hai phút xuất hiện, nhân vật đã nhìn váy nhỏ vài lần, tuy không phát hiện ra biểu cảm gì trên mặt nhưng chắc chắn nó đang rất mất tự nhiên.
Trạch Trạch là một đứa nhóc không muốn ăn kẹo nhất, Trang Khê sẽ chú ý tới nó nhiều hơn một chút. Ở một mặt nào đó, cậu cảm thấy trong ba nhân vật thì Trạch Trạch giống với cậu nhất.
Quần được mặc đến đùi thì một đôi tay nhỏ đè lại bên ngoài váy và ngón tay ở dưới váy, đầu nghiêng sang một bên.
Trang Khê cười thả lỏng tay ra. Nhân vật quay đầu lại, trông có vẻ vừa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Trạch Trạch, cậu ngại gì chứ? Cậu là nhân vật của tôi mà.”
Âm thanh máy móc phát ra, nhưng đối với Trạch Trạch âm thanh này lại mang theo độ ấm. Ban đầu là ấm áp, từng nhịp đập dán sát lên trái tim nó, tiếp theo đó nhiệt độ tăng cao khiến toàn thân nó trở nên nóng bỏng. Nó ngơ ngác bị ôm đứng dậy, quần được kéo lên một cách lưu loát. Sau đó, một đôi tay bắt đầu cởi nút trên váy, nút quá nhỏ, không dễ cởi cho lắm. Trang Khê cởi từng cái từng cái một, khi thấy váy sắp trượt từ trên vai xuống, nhân vật vẫn luôn ngốc ngốc cứng đơ nhìn Trang Khê bỗng nhiên dùng một tay che ngực, một tay giữ váy, hoang mang hấp tấp nhảy từ trên bàn xuống trốn phía dưới.
Phía dưới bàn phát ra tiếng sột soạt sột soạt.
Trang Khê gần như cười thành tiếng.
Trong trò chơi, sau khi Tiểu Khê rời đi và Trạch Trạch trở về phòng. Cả Viễn Viễn lẫn Lễ Lễ đều tạm thời không làm việc, hai nhân vật chạy đến cửa sổ phòng của Trạch Trạch, giẫm chân lên cửa sổ nhìn vào phòng. Có lẽ là vì quá kích động mà Trạch Trạch quên phải đóng cửa sổ, Viễn Viễn và Lễ Lễ có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong phòng.
Trạch Trạch đang ngồi trên đệm, đầu đội một cái mũ với tạo hình đáng yêu. Nhìn có vẻ rất bình thường, lại vừa có chút không bình thường.
Tay của Viễn Viễn siết lấy bệ cửa sổ đến mức nổi cả gân xanh, nghiến răng nói, “Sao cậu ấy lại đỏ mặt? Xảy ra chuyện gì?”
Lễ Lễ quay đầu qua nhìn Viễn Viễn, dáng vẻ cũng nghiến răng như thế: “Vậy hôm qua cậu cười ngu cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Viễn Viễn chột dạ: “Sao tôi lại cười ngu chứ? Đừng nói linh tinh!”
Lễ Lễ: “Cười đến mức ngu ngốc vô cùng!”
Ngoài trò chơi, figure nhân vật mặc quần áo xong thì đi ra từ phía dưới bàn. Trốn ở mặt sau của một cái chân bàn, chỉ vươn một cái chân nhỏ ra, ý muốn thu hút sự chú ý của Trang Khê.
Chân nhỏ hoạt động trái phải, không ai chú ý đến nó.
Chân nhỏ di chuyển lên xuống, không ai chú ý đến nó.
Yên tĩnh một lúc, chân nhỏ vẽ vòng tròn.
Vẫn không nhìn thấy sao?
Figure nhân vật vươn tay ra gõ gõ chân bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Nó vừa gõ một lúc thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái mặt cười khiến mọi thứ lu mờ.
Trang Khê ngồi xổm xuống, mang theo một chiếc áo khoác nhỏ trong tay. Từng bộ phận của nhân vật giống như chịu không nổi cảm xúc quá mức mạnh mẽ, lộp cộp lộp cộp túm lấy áo khoác che trước người, rồi cuống quýt chạy vào sâu dưới gầm bàn.
Trang Khê cười híp mắt. Sao lại đáng yêu thế chứ?
“Trạch Trạch, cậu mặc quần áo xong tôi mang cậu đến trường. Nhưng cậu phải luôn ở trong cặp của tôi đấy.”
Đầu nhỏ đang thay quần áo gật gật, còn nghĩ là cậu không nhìn thấy nên gõ trên bàn hai cái, thể hiện là mình đồng ý.
Trang Khê nói: “Lúc tôi ở trường không thể chơi cùng cậu, cậu có thể quay về thị trấn.”
Thấy nhân vật rốt cuộc cũng đi ra rồi, Trang Khê đặt ngón tay ở sau cổ của nó: “Là ở đây, ấn vào đây một chút là cậu sẽ trở về. Đợi đến khi tôi có thời gian lại ấn một cái, cậu sẽ đến bên đây.”
Trạch Trạch gật đầu, Trang Khê cười đặt nó vào trong cặp sách, đưa nó xuống lầu. Nếu là Viễn Viễn thì cậu sẽ không yên tâm cho lắm, nhưng mang Trạch Trạch đi học lại không sao cả.
Sau khi kết thúc hai tiết học đầu vào buổi sáng, Trang Khê mở cặp ra, figure nhân vật nằm yên tĩnh trong cặp, không nhúc nhích. Trang Khê mở trò chơi nhìn thấy Trạch Trạch đang đi đào quặng trong quặng mỏ.
Hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Thật ra nó cũng rất muốn ra ngoài, nếu không cũng sẽ không liều mạng đánh nhau như thế. Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, thấy mình bận nó lại yên tĩnh quay về hầm mỏ kiếm tiền. Trang Khê đóng trò chơi lại, tập trung tinh thần tiếp tục học, định là sau khi học xong nhất định phải chơi cùng Trạch Trạch.
Sắp thi đại học rồi, lớp học luôn có một bầu không khí căng thẳng, mỗi người đều nghiêm túc, không thể thả lỏng một giây nào, nhưng Trang Khê thì ngược lại. Trước đây cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, càng đến gần với thời gian thi đại học thì cậu càng thoải mái hơn. Tất cả kiến thức cậu đều đã nắm giữ thuần thục, có thể mở rộng cũng đã mở rộng hết, được đóng gói đầy đủ trong đầu. Bây giờ cậu chỉ muốn làm hai việc, nghiêm túc nghe giảng và giải đề để giữ cảm giác tay.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan học, Trang Khê còn chưa kịp đứng dậy thì đã nhận được tin nhắn thì văn phòng trường. Bình thường khi có giao hàng đều sẽ gửi tin nhắn đến quang não, bản thân mình quét rồi đi lấy là được. Thế nên tin nhắn Trang Khê nhận được là giọng nói của ông lão trong phòng trực.
“Học sinh Trang Khê, bên trái cổng trường có bưu phẩm của cậu. Hôm nay hãy mau chóng đến nhận, chúng tôi không thể giữ cho cậu cả một ngày. Đúng rồi, gọi thêm hai người bạn nữa đi cùng nhé.”
Trang Khê bối rối. Cậu không nghĩ ra ai sẽ gửi bưu phẩm cho mình, đặc biệt là khi bưu kiện chuyển phát này nghe rất không bình thường.
Tìm hai bạn học đối với cậu mà nói cũng rất là khó.
Trang Khê nhờ Lương Sâm trước, sau đó thì liên lạc với Bối Ấn. Trang Khê vốn rất ngại khi làm phiền một người chưa quen biết bao lâu, nhưng nhìn thấy Bối Ấn rất vui vẻ nhiệt tình, lo lắng trong lòng cậu tan đi một chút, còn cảm thấy vui vẻ. Hình như có ai đó từng nói, bạn bè là người sẽ làm phiền lẫn nhau mà không chê là cậu phiền toái.
Sau vài câu giải thích đơn giản, ba người cùng đi đến phòng trực ban nhận chuyển phát. Còn chưa đến nơi mà Trang Khê đã nhìn thấy một kiện bưu phẩm lớn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Kiện bưu phẩm ấy thật sự rất bắt mắt, còn chưa nói là nó to vô cùng và được gói rất khoa trương. Ai đã từng nhìn thấy bưu phẩm nào được gói bằng vải, to giống như một chiếc xe chưa? Tấm vải dùng để gói trông có vẻ cũng không đơn giản, màu hồng, còn tỏa sáng nhè nhẹ. Ở trên cùng còn gắn một chiếc nơ bướm to gần bằng một người. Có rất nhiều hạt châu sáng bóng rũ xuống từ trên cái nơ ấy, từng hạt phát ra ánh sáng rực rỡ và đẹp mắt dưới ánh hoàng hôn.
Vài cô gái đứng dưới nơ bướm, cầm quang não kích động hưng phấn chụp ảnh.
“Hạt châu này đẹp quá đi! Không phải trân châu trong truyền thuyết đấy chứ?”
“Cũng khá giống, nhưng cậu nhìn cái kia kìa. To bằng nắm tay của tớ luôn á, có trân châu nào to thế này à?”
“Thật sự là đẹp quá đi. May thành váy nhất định là rất đẹp, nó không bẩn à?”
“Là bưu phẩm của ai thế? Nhất định là một công chúa nhỏ, to đến vậy, ngưỡng mộ quá đi!”
Một cảm giác kì lạ xuất hiện trong lòng Trang Khê, đó sẽ không phải là của cậu đâu… nhỉ?
Lương Sâm và Bối Ấn rõ ràng cũng nhìn đến ngơ luôn.
Trang Khê bước lên với một khuôn mặt 囧囧, quét quang não, quả nhiên là của cậu.
Toàn bộ các cô gái xung quanh đều ngơ ra nhìn cậu.
“Ầy, học sinh Trang Khê đến rồi. Tôi bảo cậu gọi thêm hai người, cậu thật sự dẫn hai người à?” Ông lão ló đầu ra từ sau bưu phẩm, nhìn Trang Khê và hai bạn học phía sau cậu, lắc đầu: “Các cậu có thể mang đi được không?”
“Có thể có thể, ông yên tâm đợi tí đi ạ. Sắp có xe đến rồi.” Bối Ấn vội vàng nói.
“Ầy! Được thôi! Nhưng mà to thế này, hẳn là xe cũng không chở nổi. Anh bạn nhỏ có muốn tách nó ra trước không?”
Trang Khê nhìn phía Bối Ấn, Bối Ấn lập tức nói: “Vốn cũng có xe đến đón em, không phiền.”
“Không thì, ngày nào đó đàn anh giúp em sửa lại những đề sai ngày hôm nay nhé?”
Trang Khê gật đầu, yên tâm rồi. Cậu đi đến trước món quà, thật sự không biết phải làm gì.
Ông lão khiêng một cái thang từ bên cạnh phòng ra đặt lên trên món quà: “Leo lên đi.”
Trang Khê: “…”
Lương Sâm và Bối Ấn đỡ thang giúp cậu. Trang Khê dở khóc dở cười leo lên thang, đi đến chỗ nơ bướm trên bưu phẩm, nhìn thấy tấm thiệp kẹp ở trên cái nơ.
“Món quà đến từ Lễ Lễ.”
Trang Khê nghĩ đến ngày mà Lễ Lễ được chữa khỏi, đúng là trò chơi có thông báo rằng Lễ Lễ sẽ chuẩn bị quà cho cậu. Vì vấn đề an toàn nên cậu không điền địa chỉ nhà cụ thể, mà điền địa chỉ trường. Nếu cậu biết là món quà to thế này…
Nắm lấy hai dải ruy băng dưới cái nơ, Trang Khê dùng sức kéo nhưng kéo mãi không ra.
Trang Khê có hơi ngốc nghếch ngồi trên món quà to lớn. Cậu không thể không dùng cả hai tay kéo lấy một dải ruy băng, dùng sức kéo từng chút một. Khoảnh khắc nơ bướm bung ra, lớp vải bọc bên ngoài cũng dần dần tuột xuống. Để lộ ra một góc của đồ vật bên trong, chỉ một góc cũng đủ khiến các cô gái hét lên.
Dưới tấm vải màu hồng, trong một chiếc hộp trong suốt và kiên cố là một căn phòng hoa bằng thủy tinh. Trang Khê nhận ra đây là hoa tường vi, những cành hoa bao bọc xung quanh căn phòng, rất đẹp. Những đóa hoa tươi tràn đầy sức sống, từng đóa từng đóa đang nở rộ. Trang Khê trèo xuống dưới, xốc toàn bộ tấm vải màu hồng lên. Toàn bộ căn phòng hoa xuất hiện. Có lẽ không nên nói đây là một căn phòng hoa đơn giản, bởi vì chỉ có những bức tường là được trồng hoa, dây leo tường vi bò dọc theo tường. Một đống hộp quà tinh xảo có nơ bướm giống nhau chất đầy trên mảnh đất trống mà tường vi vây quanh.
Căn phòng hoa này rất đẹp. Nhìn kỹ lại, nó không phải là thủy tinh thông thường mà giống như một căn nhà trong truyện cổ tích được làm từ băng và tuyết vậy. Trong phòng hoa có một cánh cửa, trên cửa treo một tấm biển dài dài, có thể nhìn thấy chữ viết trên đó rất rõ ràng.
“Trao khu vườn trong lòng tôi cho Tiểu Khê yêu dấu. Nơi đó có những đóa tường vi nở rộ, chứa đựng toàn bộ tình yêu của tôi.”
Một vài cánh hoa tường vi rơi trước cửa kính, mặt Trang Khê hơi đỏ lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn đến ngơ cả ra, chỉ có thể há to miệng không biết nên nói gì.
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập xung quanh. May mắn thay, xe đã đến rồi. Trang Khê đi vào phòng hoa nhỏ, cúi xuống ôm lấy từng hộp từng hộp quà bên trong. Lương Sâm và Bối Ấn lấy lại tỉnh táo thì cũng lập tức giúp cậu ôm quà lên xe. Trong ánh mắt cực kỳ ghen tỵ và ái muội của mọi người, ba người tốn vài lần mới chuyển xong quà. Mà căn phòng hoa nhỏ này cũng không làm khó Trang Khê. Nó là đồ lắp ghép, có thể tháo rời ra. Mỗi bức tường được kết nối với những chậu hoa bên dưới.
Trang Khê không làm phiền Bối Ấn nữa, cậu tự đặt một chiếc xe trên quang não, cùng đi về nhà.
Trên xe, Trang Khê vẫn còn hơi mê man. Lương Sâm lấy làm khó hiểu hỏi: “Khê Khê, ai tặng cho cậu vậy? Tặng nhiều quá đi.”
Bối Ấn kích động đến mức mặt đỏ ửng lên: “Còn phải hỏi nữa sao? Chắc chắn là người theo đuổi đàn anh rồi!”
Trang Khê càng ngại hơn. Không chỉ một mình cậu nhìn thấy những chữ trên tấm biển ấy. Bọn họ chuyển từng bức tường của phòng hoa vào cửa, vừa hay căn nhà có ban công lớn, mọi người ghép từng mặt tường trên ban công, để tường hoa vây quanh lan can. Còn những hộp quà chỉ có thể chất đống trong phòng khách và ban công.
Lương Sâm đang muốn nói gì đó thì bị Bối Ấn kéo đi: “Bây giờ ta nên để đàn anh mở quà một cách hạnh phúc mới đúng chứ.”
Thật ra bọn họ đi rồi mà Trang Khê vẫn ngơ ra. Ngay cả tạm biệt cũng quên nói. Mùi hương hoa lan tỏa từ ban công, từng đóa hoa tường vi nở rộ làm tăng thêm sức sống và sự náo nhiệt trong căn nhà cô quạnh này. Quà tặng chất đống trên sàn cũng lấp đầy khoảng trống của căn nhà.
Đột nhiên, mọi thứ thật náo nhiệt, thật mãn nguyện, không giống như trước đây ở một mình.
Trang Khê cởi giày, thay quần áo rồi ngồi giữa một đống quà, được bao quanh bởi tình yêu quý giá từ những món quà ấy. Cậu ôm lấy một hộp quà, chiếc nơ phía trên khiến ánh mắt Trang Khê lấp đầy ý cười. Trước giờ cậu chưa từng nhận được món quà chính thức nào cả. Nào ngờ lúc nhận được thì nhận một lèo 90 hộp.
90 hộp quà lấp đầy khoảng trống của 18 năm. Tính lại thì một năm sẽ có 5 hộp, sinh nhật một hộp, năm mới một hộp, còn có những bất ngờ nho nhỏ vào ngày thường.
Trang Khê đặt hộp quà xuống, lấy figure nhân vật từ trong cặp ra, ấn công tắc. Nhân vật gần như là lập tức cử động. Trang Khê đặt một cái nơ bướm lên cổ của nó, mỉm cười nhìn nhân vật đứng trên hộp quà.
“Trạch Trạch, tôi rất vui.”
Lông mày của thiếu niên cong cong nhìn nhân vật, nhân vật mang vẻ sửng sốt hiện lên trong đôi mắt như vầng trăng non của cậu.
“Trạch Trạch, cùng mở quà với tôi đi. Tất cả đều là quà của tôi đấy.”
Nhân vật ngơ ngác gật đầu.
Trang Khê đưa cho nó một chiếc nơ bướm xộc xệch: “Trạch Trạch cũng là món quà của tôi, món quà từ trên trời rơi xuống, là món quà bất ngờ, là món quà tốt nhất.”
“Món quà ấy sẽ được mở cuối cùng.”
Nhân vật sững sờ, ôm lấy tay của Trang Khê một lúc lâu mới buông ra.
Hai người bắt đầu mở quà một cách vui vẻ.
Trang Khê ôm lấy hộp quà đầu tiên, bên trên có một tấm thiệp: “Lễ Lễ yêu cậu.”
Trang Khê cong mắt, đặt tấm thiệp đầu tiên vào trong túi. Cậu tháo ruy băng mềm mại ra, Trạch Trạch lại ôm lấy ruy băng để sang một bên. Trong mỗi hộp quà đều chứa đựng những điều bất ngờ. Điều bất ngờ nhỏ đầu tiên được gói trong một hộp ngọc. Đó là một khối ngọc bội có khắc chữ “Huyền Lễ” ở mặt sau.
Là Lễ Lễ.
Trang Khê ngắm nghía mảnh ngọc ấy rồi đặt vào hộp, sau đó để hộp quà đã được mở sang một bên. Cứ như thế, Trang Khê cất giữ mấy tấm thiệp nhỏ thể hiện tình yêu, tháo nơ bướm, còn Trạch Trạch sẽ xếp lại ruy băng, cuối cùng Trang Khê mở hộp, hai người cùng xem các bất ngờ.
Có ngọc khí, có tranh vẽ, có bộ đồ ăn, dụng cụ pha trà, bình hoa, trang sức, quần áo. Có hộp chứa đầy các viên tròn cùng kích thước. Còn có những thứ mà Trang Khê không biết tên, nhưng mỗi thứ đều tinh xảo đẹp mắt.
Trong quá trình mở quà, thỉnh thoảng Trang Khê sẽ gõ chữ nói chuyện với nhân vật.
“Trạch Trạch, trước giờ tôi chưa từng nhận được quà, cậu thì sao?”
“Bây giờ tôi nhận được nhiều thế này, Trạch Trạch cũng sẽ có.”
“Cậu không trả lời tôi, là không tin tôi sao? Lẽ nào tôi không thể tặng quà cho cậu sao?”
Nhân vật ngơ ngác nhìn cậu, vội vàng ôm ruy băng rời đi. Bước nhân nhỏ loạng choạng, giống với buổi sáng nay, không ổn định chút nào cả.
Trang Khê mỉm cười nhìn bóng lưng nhỏ của nó.
“Trạch Trạch, sau khi tôi không thể nói được nữa, một thời gian dài sau tôi chẳng có bạn, cả bố mẹ cũng rời đi.”
“Trong nhà trống rỗng, như thể có gió lạnh thổi vào vậy. Tôi chỉ có thể trèo lên trên ghế, trèo vào trong thùng máy giặt. Chỉ ở đó mới có thể chứa được một mình tôi.”
Âm thanh máy móc khô khan vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mang ra một cảm giác không phải là lạnh băng, mà là lặng lẽ và yên bình.
“Lúc ấy, tôi thường nghĩ, chỉ cần có một người ở bên cạnh mình là tốt rồi.”
“Thế nhưng, hiện tại tôi không còn cảm giác như thế nữa. Chẳng phải bây giờ cậu đang ở cạnh tôi sao?”
Figure nhân vật không đi được nữa, nó ngã vào tay của Trang Khê, ôm lấy tay của cậu.
Giống cậu.
Chúng ta giống nhau.
Rất mãn nguyện, không cô đơn nữa.
Mở đến món quà cuối cùng thì đã là hai tiếng trôi qua. Trang Khê rốt cuộc cũng biết được cảm giác mở quà là như thế nào, mở một lần mở đến tận hứng. Cậu xếp các hộp quà vào phòng chứa đồ. Mang bộ đồ ăn vào bếp, đặt chúng lên bàn, đặt một tách trà và một hộp đựng bút xinh đẹp trên bàn sách, lại sờ vào các hoa văn tinh xảo trên bình hoa, mỉm cười đặt chúng lên tủ và giá sách trong phòng khách. Từng món quà xuất hiện ở mọi góc trong căn nhà, lấp đầy và giúp căn nhà trở nên đẹp hơn.
Trang Khê sống trong một căn nhà náo nhiệt xinh đẹp.
Figure Trạch Trạch chạy qua chạy lại bên chân cậu, nhìn thấy căn nhà dần trở nên đầy đủ và xinh đẹp hơn. Cuối cùng nó kéo lấy ống quần của Trang Khê, chỉ chỉ vào hộp quà to lớn trong phòng khách. Những thứ khác đã xử lý xong rồi, chỉ còn lại cái hộp lớn ấy. Không biết có phải do Trang Khê quên mất hay không, nhưng mà cơ thể nhỏ bé của Trạch Trạch cũng không thể di chuyển nó được.
Trang Khê mỉm cười, đặt figure nhân vật lên trên cái hộp lớn. Nhân vật đứng ở trên, có thể chạm vào vai của Trang Khê.
“Còn một món quà cuối cùng chưa được mở.”
Trang Khê chỉ vào nơ bướm trên cổ nhân vật: “Còn nhân vật chính nè.”
Nhân vật sững sờ, lập tức đứng dậy nâng cằm nhỏ lên, nhắm chặt hai mắt, tự đưa mình lên giống như hiến tế vậy. Trang Khê giơ tay gỡ bỏ nơ bướm trên cổ nhân vật, nhẹ nhàng che đôi mắt của nó lại, rồi mang một cái ghế cao qua đặt nó lên trên.
“Món quà lớn này không thể mang đi, bởi vì bên trong là quà của Trạch Trạch.”
Tay đã buông ra, đợi một lúc cũng không thấy có thêm động tác gì. Nhân vật chậm rãi mở mắt, trước mắt không còn bóng dáng của Trang Khê. Nó nhìn vào hộp quà lớn trước mặt, mon men đến gần từng chút một, ngập ngừng đặt tay lên mép hộp quà. Ngây thơ, nhưng lại có cảm giác giống như một loại nghi thức bí ẩn và trang trọng vậy.
Trạch Trạch dùng sức mở nắp hộp quà ra, có người ngồi bên trong đang cười, ngước nhìn nó. Cười vui vẻ như thế, trong mắt toàn là ánh sao.
Món quà của nó.
Nhân vật ngơ ngác nhìn cậu. Món quà tốt nhất, tươi sáng nhất trên thế giới này, sáng đến mức là thứ duy nhất có thể chiếu vào lòng nó.
Trong lòng nhân vật không thể nghĩ đến thứ gì khác nữa, nó chỉ nghĩ…
Nhân vật đứng trên chiếc ghế cao lùi lại một bước, nhún người nhảy lên, nhảy vào hộp quà to lớn ở trước mặt. Hộp quà ấy rất to, rất sâu. Nhưng dù sâu đến mức nào đi chăng nữa, dù là vực sâu thăm thẳm, thì nó cũng sẽ nhảy xuống không chút do dự.
Trang Khê đỡ được nhân vật ở trong chiếc hộp. Trong hộp hơi tối, Trang Khê đặt nó trước mắt, tỉ mỉ nhìn nó. Một vật nhỏ được nhét vào túi áo của nhân vật.
Nhân vật cúi đầu, nhìn thấy một luồng sáng nhàn nhạt phát ra trong túi mình.
Lại thêm một hạt được thả vào.
Hai viên tròn nho nhỏ nằm bên cạnh nhau, đung đưa trong túi, ánh sáng càng rõ hơn.
Trang Khê có hai cái túi, một túi toàn là những tấm thiệp ghi “Lễ Lễ yêu cậu”, một túi là những viên trân châu nhỏ. Cậu đã chọn ra những viên sáng nhất trên cái nơ bướm to bự ấy.
Túi nhỏ lại được đặt vào một viên nữa. Từng viên từng viên một, trong hộp tối đen bỗng có một luồng sáng mờ nhạt. Trạch Trạch ngơ ngác nhìn, một viên rồi lại một viên, trong túi của nó toàn là những ngôi sao nhỏ. Giống như đôi mắt của cậu ấy.
Nhân vật ngơ ngác nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì. Chỉ là cứ ngơ ngẩn nhìn Trang Khê, tay nhỏ chạm vào túi áo mình. Trạch Trạch ngồi trong phòng mình trong trò chơi, đôi mắt bị che lấp bởi dải lụa màu đen cũng không còn khô khốc nữa.
Một giọt nước xuất hiện trong hốc mắt khô cạn.
Hốc mắt đen sì nghênh đón sự sống của những vì sao sáng.
___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.