Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 26:




Ngón tay đang ấn giữ màn hình của Trang Khê luôn di chuyển về phía trước. Tiểu Khê trong trong trò chơi dùng hết sức lực, cuối cùng cũng ôm được Trạch Trạch lên.
Thật không dễ mà, Trang Khê thở dài.
Hử?
Hình như bây giờ nó có vẻ nhẹ hơn nhiều rồi.
Cậu không biết rằng trong lúc cậu dùng sức, Trạch Trạch cũng dùng sức, dùng sức để bản thân mình nhẹ hơn. Thỏa mãn hành vi kỳ lạ và trẻ con của Trang Khê.
Tiểu Khê ôm Trạch Trạch lên xoay được nửa vòng thì vừa lúc nhìn thấy Viễn Viễn đầu đầy dấu chấm hỏi. Cậu cười với Viễn Viễn, tiếp tục ôm lấy Trạch Trạch xoay cho xong nửa vòng còn lại, lại xoay thêm một vòng nữa.
Quần áo dài dài của Trạch Trạch cũng xoay thành một vòng xinh đẹp theo chuyển động của cậu, Trang Khê hài lòng, thế này cũng xem như đang ôm nhân vật của cậu xoay vòng vòng rồi.
Sau khi thả Trạch Trạch xuống, Tiểu Khê đứng trước mặt nó, nói với nó: “Nhân vật trên bánh kem đáng yêu lắm.”
Tiểu Khê: “Cám ơn nha, tôi thích lắm.”
Đây là những lời lúc nãy Trang Khê dùng giấy viết ra với bọn họ. Viễn Viễn thì không cần lo lắng, Viễn Viễn chắc chắn có thể nhìn thấy, có lẽ cũng có thể hiểu được. Cậu chỉ sợ Trạch Trạch không nhìn thấy được, cho dù nhìn thấy thì cậu cũng không biết Trạch Trạch có thể nhận ra loại chữ viết thế này không.
Trạch Trạch đứng yên tại chỗ nghe những lời cậu nói, khí thế trên người cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn lạnh lùng nữa.
Chỉ có mình cậu ấy tỉ mỉ lo lắng cho nó như thế, cậu ấy là người dịu dàng nhất trên thế giới này. Chỉ một động tác rất nhỏ, chỉ một chi tiết nhỏ bé như thế này thôi cũng có thể chạm đến trái tim của nó rồi.
Khi giá trị tâm trạng của Trạch Trạch ngày càng tăng lên thì Viễn Viễn đang ngồi trên đất, miệng ngậm một cọng cỏ dại. Giống như là không thèm để ý đến bất cứ thứ gì vậy, nhưng thật ra giá trị tâm trạng của nó vẫn luôn tuột xuống.
Tiểu Khê ngồi xuống bên cạnh Viễn Viễn, cùng ngồi trên đất giống nó.
Tiểu Khê: “Viễn Viễn, muốn xoay vòng vòng không?”
Viễn Viễn: “Trẻ con.”
[Viễn Viễn: “Vậy mà lại ôm nó xoay tận hai vòng! Tôi phải xoay bốn vòng mới được.”]
Trang Khê: “…”
Trạch Trạch cũng ngồi ở một bên khác của Tiểu Khê, ba nhân vật cùng ngồi trên mặt đất.
Trong thị trấn hoa thơm, chim hót. Hoa hướng dương trên mảnh ruộng cũng mỉm cười rạng rỡ, làn gió mang theo vị ngọt ngào của dâu tây, ở xa xa truyền đến tiếng còi trở về của xe lửa nhỏ.
Tiểu Khê mỉm cười ngồi giữa hai nhân vật.
Tiểu Khê: “Hôm nay tôi vui lắm, là ngày sinh nhật vui nhất nhất luôn. Cám ơn các cậu.”
Tiểu Khê: “Tôi yêu các cậu nhất.”
[Bạn nắm lấy tay của Viễn Viễn.]
[Bạn nắm lấy tay của Trạch Trạch.]
Trang Khê nhìn vào nhắc nhở của trò chơi, lòng thầm nghĩ ở đây thiếu mất một cái thông báo. Cậu âm thầm tăng thêm một cái trong lòng:
[Tâm trạng của Tiểu Khê +50.]
Không biết vì sao Tiểu Khê trong trò chơi vẫn luôn mỉm cười, thậm chí còn cười thành tiếng.
[Viễn Viễn đau lòng bạn.]
[Trạch Trạch đau lòng bạn.]
Trang Khê chấm hỏi đầy đầu. Cậu vui như vậy mà, đau lòng gì chứ? Cậu kéo lấy hai nhân vật như thể đang kéo lấy toàn bộ thế giới, cậu vui đến mức muốn nhào lộn luôn.
Ba nhân vật im lặng ngồi một lúc, ngắm nhìn cánh đồng trước mặt và kiến dưới chân mình.
Đột nhiên, Viễn Viễn hỏi: “Tôi cao bao nhiêu?”
Trang Khê không biết vì sao Viễn Viễn lại đột ngột hỏi vấn đề này, thế nhưng cậu vẫn trả lời nó.
Tiểu Khê: “Cao hơn tôi một chút, cao gần bằng hoa hướng dương đó.”
Nó biết là cao gần bằng hoa hướng dương, hoa hướng dương ở đây cao một cách kỳ lạ.
Viễn Viễn: “Tôi một mét mấy?”
Trang Khê im lặng một lúc, đầu và thân cậu bằng nhau còn một mét mấy, không đến một mét mà.
Nhưng cậu cảm thấy Viễn Viễn cũng cần mặt mũi, vì vậy Tiểu Khê nói: “Cậu một mét mốt đó.”
Trên đầu Viễn Viễn một loạt dấu chấm hỏi: “Tôi 1m88 lận!”
Trang Khê: “…”
Viễn Viễn thu hồi tầm mắt, tiếp tục kéo lấy tay của Trang Khê: “Cậu tầm một mét bảy nhỉ, thấp hơn tôi một cái đầu.”
Chuyện này thì khá chuẩn.
Trang Khê định nói gì đó. Cậu nghiêng đầu nhìn thấy Viễn Viễn trầm tư: “Theo góc độ của cậu, tôi và Trạch Trạch đều là người lùn.”
Nó nói rất chắc chắn.
Nhưng trong góc độ của nó, nó và Trang Khê đều là người bình thường. Dựa vào kinh nghiệm mà nó cũng không rõ là tích lũy từ bao giờ, có thể đoán chuẩn xác Trang Khê cao tầm 178cm.
Viễn Viễn nhìn về mảnh đất, nhìn về tàu hỏa nhỏ, lại hồi tưởng quái vật nhỏ trong quặng mỏ, cái cảm giác quen thuộc kỳ lạ này càng thêm mãnh liệt. Trong lòng nó bật ra một cái tên vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm: “Thị trấn màu xanh.”
Hôm nay khi nhìn thấy ông lão bên cạnh Trang Khê, nó nhớ đến rất nhiều hình ảnh. Trong đó thường xuyên xuất hiện ông lão ấy, ông lão ấy trong những cảnh tượng đó cố làm ra những hành động rất phiền phức, ông ta thích nhất là làm ra vẻ nghiêm túc rồi chơi những trò chơi trẻ con.
Bởi vì khi nhớ đến ông ấy, trong đầu nó liền bật ra những chữ này. Cho nên “Thị trấn màu xanh” là một trò chơi sao. Thị trấn, thị trấn, nơi mà nó dừng lại là thị trấn này sao?
Trong nháy mắt mà đầu Viễn Viễn nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng nó chỉ nắm lấy tay của Tiểu Khê. Hôm nay nó cũng rất vui, bởi vì Trang Khê vui vẻ như vậy. Còn vì một lý do nữa, nó đã nắm được những điểm quan trọng nhất từ những tin tức phức tạp và tầm thường. Nó biết ông lão đó, và ông lão đó biết Trang Khê. Vì vậy, không cần biết là ở thế giới nào, nó đều có thể ở bên cạnh cậu ấy.
Không biết Viễn Viễn đang nghĩ gì. Một lúc sau, Tiểu Khê phát hiện ra có thêm gì đó trong tay mình.
Một chùm nho dại.
Túi quần áo ở bên phải cũng bị nhét đầy.
Nho dại mà Viễn Viễn yêu thích nhất khi đi nhặt nhạnh, mỗi lần đi ra ngoài tìm đồ ăn, nó sẽ đi đến nơi có mấy quả nho dại này đầu tiên.
Nhiều như vậy, hẳn là do tích góp từ nhiều ngày. Nó giữ lại từng quả ngọt ngào nhất, thích nhất cho cậu.
Còn chưa ăn mà Trang Khê đã biết những quả nho này ngọt đến thế nào. Trang Khê quay đầu nhìn về phía Viễn Viễn, ánh tà dương chiếu một vệt nắng vàng ấm áp trên khuôn mặt nó. Như thể Viễn Viễn mở một lớp filter lên vậy, vết bỏng trên mặt nó bị ánh sáng dịu dàng che lấp, đường nét khuôn mặt cũng trở nên rõ nét hơn.
Trang Khê nhìn thấy lại sửng sốt.
Mọi người đều nói người đẹp ở đường nét chứ không phải da thịt. Viễn Viễn thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp vô cùng quen thuộc.
Lúc trước cậu từng nói như thế với Viễn Viễn, bị Viễn Viễn phỉ nhổ. Tuy cách nói có hơi tục nhưng thật sự là vậy. Dường như cậu đã gặp Viễn Viễn ở đâu rồi, nhưng không biết là ở đâu.
Viễn Viễn quen thuộc hơn tưởng tượng của cậu nhiều, giống như khắc ở trong lòng cậu vậy.
Ba nhân vật cứ ngồi trên mặt đất như thế. Sau đó hai chân của Trạch Trạch xếp bằng lại, không biết là để làm gì, Viễn Viễn thì cầm một cành cây vẽ vẽ dưới đất. Còn Tiểu Khê ngồi ở giữa, chế quần áo.
Lúc trước Trang Khê muốn làm băng mắt cho Trạch Trạch nên đã đặc biệt học kỹ thuật chế quần áo. Mấy hôm nay những con tằm trên cây Luy Tổ phun ra rất nhiều tơ, xưởng may cũng cho ra rất nhiều vải. Trang Khê không nỡ đứng dậy mà chỉ muốn lặng yên ngồi trên mặt đất cùng hai nhân vật như thế này, nên cậu định thử chế tạo quần áo.
Tiểu Khê may vá một cách thành thạo. Thật ra Trang Khê chỉ cần đem mấy nguyên liệu được yêu cầu đặt vào vị trí chỉ định, lựa chọn kiểu dáng trong hệ thống của trò chơi là được. Với cấp bậc may vá của cậu bây giờ, chỉ có thể làm được mấy cái váy nhỏ đơn giản nhất.
Đợi sau khi Trang Khê làm xong quần áo bỏ vào túi đồ, ba người đi đến ga tàu hỏa nhỏ của thị trấn. Vừa rồi đã nghe thấy tiếng còi tàu của nó, có lẽ chú Vương đã trở về rồi.
Vừa đúng lúc là sinh nhật cậu, đương nhiên cậu muốn đi đến lấy.
Bảo Bảo và Bối Bối đã đợi sẵn ở ga tàu từ lâu, nhìn thấy Tiểu Khê, hai người lập tức sôi nổi đội vòng hoa lên cho Tiểu Khê: “Chúng tôi đã tìm hoa ở khắp nơi trong thị trấn, chúc cho Tiểu Khê sinh nhật tràn đầy niềm vui.”
Tiểu Khê sờ vào vòng hoa trên cổ mình, trên đó còn tỏa ra một mùi hương tươi mát: “Cám ơn các cậu.”
Chú Vương: “Tôi không kịp chuẩn bị, vậy thì đồ trên xe xem như là quà của tôi đi hahaha.”
Tiểu Khê mỉm cười, chuyển đồ vật trên toa tàu đầu tiên xuống. Đó là một quyển sách cực kỳ dày, độ dày lên đến đầu gối của cậu.
[Tên]: Bách khoa toàn thư.
[Tính chất]: Một quyển bách khoa toàn thư của thế kỷ 21, ghi lại mọi thứ trong thời kỳ phồn thịnh nhất.
[Nhắc nhở]: Giá trị của nó không chỉ thể hiện trong trò chơi.
Ở toa xe thứ hai là một bao hạt giống.
[Tên]: Hạt giống hoa hồng.
[Tính chất]: Một trong những loài hoa phổ biến trong thời cận đại, một loài hoa đẹp và thơm.
[Ghi chú]: Nó đại diện cho tình yêu đó nha.
Trang Khê để chú Vương đi nghỉ ngơi thật tốt, rồi hài lòng ôm lấy hai món quà rời đi. Hai món này đều rất thực dụng, đặc biệt là giá trị của món đầu tiên vô cùng lớn, có nó rồi thì sau này khi xây dựng thị trấn gặp phải cái gì không biết rõ, cậu có thể lật sách tìm đáp án.
Trong nhắc nhở có nói rằng giá trị của nó không chỉ thể hiện trong trò chơi, cậu có thể tìm hiểu từ từ.
Sau khi đến thăm ga tàu hỏa xong thì theo thói quen, Trang Khê nhấn mở sân bay ra. Cái tấm bản đồ to bự đó lại xuất hiện trước mặt cậu, lần này có rất nhiều vòng tròn màu xanh. Hôm nay là sinh nhật Trang Khê, cậu nhận được rất nhiều món quà sinh nhật tốt đẹp, cũng muốn chia sẻ niềm vui này cho mọi người, đưa cho người khác những món đồ yêu cầu mà cậu có thể cung cấp.
Trang Khê nhấn mở toàn bộ vòng tròn màu xanh, chọn vận chuyển.
Trong đó việc khiến Trang Khê vui nhất là cái nhân vật mặc quần áo hoa lệ mà cậu vẫn luôn chú ý đến, rốt cuộc vòng tròn màu đỏ cũng trở thành màu xanh rồi.
Trang Khê lập tức nhấn mở nó. Đối thoại của nó vẫn giống như lần trước, nhận được tin tức mấu chốt: [Chết cũng được nhưng cũng muốn chết một cách đẹp nhất, lừng lẫy nhất.]
Mà bên phải khung đối thoại, bên cạnh máy bay nhỏ là chiếc váy phù hợp với yêu cầu mà khi nãy cậu làm ra. Trang Khê không biết tâm trạng của mình thế nào, cậu nhấn chọn vận chuyển.
Máy bay nhỏ bay về một nơi xa xôi, để lại một số kim tệ.
Làm xong nhiệm vụ ở sân bay, Trang Khê trở về bên ngoài phòng ở để trồng hoa hồng. Thông báo thăng cấp đã yên lặng hơn mười ngày rốt cuộc cũng đến rồi.
[Chúc mừng bạn đã thăng lên cấp 11!]
[Chúc mừng bạn đã thăng đến cấp 11, thỏa mãn yêu cầu có người dân mới. Hãy xây dựng ngôi nhà thứ ba để chào đón người dân thứ ba nào!]
Trang Khê giật mình, đúng với suy đoán của cậu, quả nhiên nhân vật đó không bình thường! Vào ngày sinh nhật của cậu lại có thêm một nhân vật đáng yêu. Trong lòng Trang Khê tràn đầy vui sướng, ngẩng đầu chờ đợi. Cậu chọn ra vị trí để xây dựng căn phòng thứ ba, sau đó tạm dừng mọi việc đang làm, giữ thể lực chờ đợi nhân vật thứ ba đến.
Thời gian nhân vật này đến đây chậm hơn Viễn Viễn nhưng nhanh hơn Trạch Trạch. Trước khi ánh hoàng hôn cuối cùng lặn xuống núi thì nhân vật cũng đến với thị trấn của cậu.
[Bạn có muốn nhận người dân này không?]
[Có]
[Không]
Đây là một nhân vật khác hoàn toàn so với dự kiến của Trang Khê.
Cho dù là hình tượng dự đoán từ khung đối thoại của nhân vật trên bản đồ, hay là hình ảnh tưởng tượng ra khi so sánh với Viễn Viễn và Trạch Trạch đều khác với nhân vật này. Trong khung đối thoại trên bản đồ, nhân vật có vẻ là một người cao ngạo và ghê gớm. Nhưng không, nó ngược lại nhìn cực kỳ mềm yếu.
Cơ thể của Viễn Viễn và Trạch Trạch rõ ràng là người khuyết tật, nhưng nhân vật này thì không phải, nó có vẻ khá hoàn chỉnh.
Viễn Viễn và Trạch Trạch là nam, mà nhân vật này lại là nữ. Cô ấy mặc chiếc váy mà Trang Khê vừa dùng vải lưu quang làm ra, lông mày thanh tú, trên môi có một chấm chu sa. Đầu lớn bằng thân, cực kỳ nhỏ xinh tinh xảo.
Vải lưu quang tung bay cùng với ánh trăng trong gió, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng. Lúc trước cậu nhìn chiếc váy này rất đơn giản. Bây giờ khi mặc trên người nhân vật ấy, từng lớp vải rũ xuống mờ mịt tựa sương khói, càng khiến vẻ mỏng manh yếu ớt của nhân vật thêm nổi bật.
Trong mắt cô ấy ẩn chứa vẻ đẹp cổ xưa, nốt chu sa trên môi nhiễm nét tao nhã của thời kỳ hưng thịnh. Đôi lông mày hơi nhíu như thể đang đau lòng, làn da trắng bệch, dáng người hao gầy khiến người khác bận lòng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái ấy, Trang Khê ngơ ngác nhớ đến tất cả những thành ngữ đẹp đẽ và mĩ lệ của thời cổ đại.
Phong hoa tuyệt đại, mị nhãn nị lý, khuynh quốc khuynh thành.
(*Mị nhãn nị lý là một thành ngữ miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp, làn da mỏng manh mềm mịn).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.