Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Chương 38: Không Giống





Cùng lúc đó, Diệp Ninh cũng vội vã chạy thẳng đến phòng bếp nhỏ trong điện Phúc Ninh.Lâm cô cô là chưởng quản phòng bếp nhỏ của mẫu phi, trù nghệ của bà thuộc vào hàng nhất đẳng.
Diệp Ninh gấp gáp nói công thức trà gừng đường đỏ thông bạch cho Lâm cô cô nghe.Lâm cô cô đã hơn năm mươi tuổi vừa nghe đã hiểu ngay lập tức, bà lập tức nở một nụ cười trìu mến với Diệp Ninh.

Sau đó đi lấy gừng, thông bạch, đường đỏ rồi bắt đầu bật bếp.Dưới bệ bếp lửa cháy bập bùng, hương thơm ngọt ngào xen lẫn mùi cay the the của gừng và bạch thông lan tỏa khắp phòng bếp.
Diệp Ninh cẩn thận ngửi ngửi, mùi hương này giống với mùi trà Diệp Dao làm y như đúc.
Mùi thơm ngọt ngào nhưng không quá nồng, cay vừa phải chứ không bị gay mũi, cực kỳ dễ ngửi.Nhưng mà……Diệp Ninh nhíu mày, cậu bé ghé sát vào ngửi lại một lần nữa, hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ là sai ở chỗ nào.Trà gừng Lâm cô cô nấu đã xong, Diệp Ninh múc nửa bát nếm thử hương vị.
Nước trà vừa vào miệng, cảm giác có gì đó không đúng lại ùa tới.Rõ ràng uống vẫn là ngọt, cũng rất ấm áp, nhưng sao hán cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, uống xong cũng không có cảm giác thần thanh khí sảng như trà của Diệp Dao.Rõ ràng vị ngọt và vị cay thì nơi nào cũng giống nhau nhưng cảm giác mang lại thì hoàn toàn khác biệt.Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã khỏe cho nên mới không cảm nhận được gì ư?Diệp Ninh buồn rầu gãi gãi đầu, rõ ràng công thức vẫn giống như thế, hắn nhìn Lâm cô cô làm rồi, không có sai ở đâu cả!Mãi mà không hiểu, hắn quyết định mang cho mẫu phi dùng thử.Lúc này Nhàn quý phi đang nằm ở trên giường, dưới chân đặt nàng một chậu than sưởi ấm, vẻ mặt uể oải.Nàng cảm thấy rất may mắn vì đêm qua đã tự mình đi trông Ninh Nhi, bằng không chỉ sợ người hôm nay pha chịu tội sẽ là cậu bé.Trong lúc nàng nghĩ ngợi thì Diệp Ninh chạy vào, trong tay cậu bé còn bưng một cái chén nhỏ.“Mẫu phi mẫu phi, nhi thần mang cho mẫu phi cái này uống rất ngon! Đây là trà gừng đường đỏ thông bạch, có thể xua đuổi hàn khí hàn chữa bệnh.”Diệp Ninh bưng cái chén nhỏ như đang nâng báu vật, đưa tới trước mặt Nhàn quý phi.

Sau chén trà là khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy quan tâm và chờ mong.Hắn tha thiết nói: “Mẫu phi mau uống đi, đây là nhi thần đặc biệt nấu cho mẫu phi đó.”Nhàn quý phi bị nhi tử mình cưng chiều nhìn như vậy sao có thể cự tuyệt.
Nàng chống người ngồi dậy, nhận lấy chén trà rồi i uống một ngụm lớn……Lông mày nàng lặng lẽ nhíu lại, sau đó nín thở uống cạn sạch chén trà.Tuy rằng vị ngọt có chút khó chịu, còn có mùi gừng mà nàng ghét, nhưng đây chính là tâm ý của Ninh Nhi, thỉnh thoảng uống một lần cũng không phải không thể chịu đựng.Diệp Ninh vội vàng nói: “Sao ạ? Mẫu phi có cảm thấy phai mái hơn không?”Nhàn quý phi áp xuống vị ngọt trong miệng, cười nói: “Mẫu phi cảm thấy khỏe hơn rồi.
Ninh Nhi đừng lo, chén trà này uống rất ngon.”Nghe vậy, Diệp Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đúng chứ ạ! Nhi thần cũng cảm thấy uống ngon cực kỳ.

Mẫu phi có muốn ăn cơm không, nhi thần lại đi nấu cho người cháo gừng táo đỏ chuo người nhé, món này cũng ngon lắm.”Hắn ăn xong, bây giờ cả người đều rất thoải mái.Nhàn quý phi nghe vậy nụ cười thoáng khựng lại, còn nữa à?Nàng cười đến có chút miễn cưỡng, uyển chuyển từ chối: “Không được, mẫu phi vừa uống chén trà kia, bây giờ bụng không có chỗ trống, không cần nấu cháo táo đỏ đâu.”Nhưng nàng không ngờ mình vừa nói lời này, Diệp Ninh không thể tin mà nhìn nàng, kinh hô: “Mẫu phi người ăn không vô?”Rõ ràng trà gừng Diệp Dao làm rất k1ch thích vị giác mà, sáng nay hắn ăn uống cũng không ngon miệng, nhưng sau khi uống một chén trà thì khẩu vị đã tốt hơn hẳn, hắn còn ăn một chén cháo lớn đó!Sáng nay mẫu phi chưa ăn gì mà, sao lại không ăn được cháo chứ? Trừ phi những gì Diệp Ninh nếm vừa rồi không phải là ảo giá, mà thật sự uống không ngon bằng trà của Diệp Dao!Diệp Ninh trầm mặc ảo não một lúc, sau đó cậu bé hấp tấp lao ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hét: “Lâm cô cô, nấu cho con thêm một nồi nữa!”Phía sau Diệp Ninh, nụ cười trên gương mặt Nhàn quý phi hoàn toàn cứng đờ.
Mùi gừng mà nàng chán ghét và vị ngọt ngấy của đường đỏ vẫn vương trên đầu lưỡi…… Toàn thân bà tràn ngập kháng cự với lời nói của nhi tử.Không, nàng thật sự không muốn uống thêm một chén nữa đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.