Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Chương 14: Măng Kho Và Canh Măng Bồ Câu





Lúc này măng mùa xuân vừa to vừa tươi, trên chóp lá trúc dưới mặt đất có một cái bọc nhỏ, mở lá trúc ra là một búp măng mùa xuân béo mập còn lớn cả cánh tay của bọn Diệp Dao.Diệp Ninh cầm rổ, Diệp Dao cầm chủy thủ đào bùn đất xung quanh gốc măng.
Chỉ cần dùng dao cắt ở vị trí phình ra của eo măng, rồi đá nhẹ một cái, vậy là đã có một cây măng bụ bẫm tới tay.Nhoáng một cái, trong rổ của Diệp Ninh đã có thêm ba cây măng nặng trịch, hắn không bê nổi.“Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết.” Diệp Dao cầm giúp hắn hai cây măng, cô bé dẫn Diệp Ninh đang cười ngu ngơ chỉ thiếu nước ôm măng gặm ngay tại chỗ trở về.Bỗng nhiên, bước chân nàng khựng lại, mắt Diệp Dao nhìn chằm vào một chỗ: “Hả? Cái gì kia?”Một hàng lá non xanh mơn mởn ẩn trong đám lá trúc khô vàng, nếu không nhìn kỹ sẽ lầm tưởng đây là lá trúc hay ngọn trúc.Diệp Dao đi qua, cẩn thận quan sát, hóa ra là một hàng hành dại nhỏ!Hai mắt nàng sáng lên, vội vàng nhặt mấy nhánh hành bỏ vào trong rổ Diệp Ninh.Diệp Ninh nghi ngờ nhìn mấy cọng cỏ xanh, hỏi: “Đây là cái gì? Có ăn được không?”Diệp Dao cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, bỏ cái này vào nồi canh măng bồ câu, sẽ càng thơm hơn đó.”Diệp Ninh: “Chúng ta mau mau về nấu canh thôi!”“Đợi ta một chút đã.” Diệp Dao ngồi xổm xuống chỗ hái hành dại, rễ hành dại vẫn còn ở trong bùn đất, chỉ rễ hành vẫn còn ở đó thì có thể mọc thêm nhiều nhánh hành mới.Nàng cẩn thận nhặt hết lá hành rụng xung quanh, hy vọng đám hành dại này có thể lớn nhanh một chút.Sau khi trở lại cấm cung, Diệp Dao bắt đầu thi triển thủ nghệ.Nàng bóc hết lớp bẹ cứng ở bên ngoài và phần gốc, dùng dao gọt vỏ , thái lát, rồi mang đi rửa sạch.Từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều bám sát Diệp Dao, nhìn nàng dùng chủy thủ lột vỏ, cắt miếng, hắn kinh ngạc cảm thán: “Oa, Diệp Dao ngươi thật lợi hại!”Cây chủy thủ lóe lên ánh sáng bạc, nàng chỉ nhẹ nhàng vung lên vài nhát, cây măng mùa xuân kia lập tức lộ ra thân mình vàng nhạt, tiếp theo liên tiếp vang lên mấy tiếng “rắc rắc”, chớp mắt một cái ba cây măng đã biến thành những lát mỏng và sợi nhỏ!Diệp Ninh thò đầu lại gần, hắn nhìn những sợi măng đều đều tăm tắp, oa một tiếng nói: “Diệp Dao, ngươi xắt rau thật khéo, còn lợi hại hơn cả đầu bếp nữa!”Lại nhìn xem những lát măng hình thoi trắng ngần, xếp ngay ngắn trên chén sứ, trông xinh đẹp cực kỳ.Không ngoài dự kiến, hắn lại la lên một tiếng: “Oa! măng mùa xuân này đều quá, Diệp Dao ngươi Siêu quá vậy!”Diệp Dao cong cong khóe miệng, có chút xấu hổ: “Này thì có gì mà phải ngạc nhiên, lát nữa còn có cái còn lợi hại hơn nữa kìa.”Sao nghe mấy lời này lại thích thế nhỉ? Tuy nhiên ngoài miệng nàng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn điệu thấp.Ai, chẳng lẽ đây là ái mộ hư vinh mà sư phụ nói? Tâm trạng phơi phới, không được không được, sư phụ đã nói muốn tu hành thì phải trí thân sự ngoại, không để lời nói của người khác làm ảnh hưởng.

Người tu thực lại càng phải độc lập không nên quá để tâm tới lời người khác nói.Nói thì nói vậy nhưng trên mặt nàng vẫn không kiềm nén được sự vui vẻ.Diệp Dao cầm lấy chủy thủ, cắn đứt phần gốc tre rắn chắc, sau đó nàng xoay coor tay mấy cái cây chùy thủy xoay chuyển như đang nhảy múa.
Chẳng bao lâu sau, lòng bàn tay nàng xuất hiện một cây măng mùa xuân trắng nõn nho nhỏ, ngay cả đường vân trên thân măng cũng sống động như thật.Haaf hết những người tu đều biết chạm khắc đồ ăn.“Cho ngươi.”“Đây là……” Diệp Ninh nín thở, cẩn thận nhận lấy cây măng nhỏ trắng nõn, ngay sau đó hắn thốt lên: “Oa! Thần kỳ quá! Diệp Dao quá đỉnh!”Hắn ôm cây măng nhỏ như ôm trân bảo, chỉ sợ nó bị đụng mạnh, đây là lễ vật từ người bạn đầu tiên của hắn đó nha.Ừm, có phản hắn cũng nên tặng lễ vật cho Diệp Dao không nhỉ?Nhưng hắn có thể tặng gì cho nàng đây? Hình như ngoài đồ ăn hắn không biết tặng cái gì cả……Không có linh lực xử lý nguyên liệu nấu ăn, Diệp Dao ngâm măng vào trong nước, loại bỏ lớp sáp mỏng và độc tố, giữ lại độ tươi giòn.Nàng bắc nồi canh bồ câu lên, đợi nước sôi nổi bong bóng, tỏa mùi thịt thơm nồng, thì bỏ măng thái sợi vào trong nồi canh.Sợi măng không dài không ngắn cuộn mình trong nước súp trong vắt, tựa như những sợi mì.
Nàng đậy nắp nồi lại, đun trên lửa lớn khoảng nửa khắc, sau đó chỉnh cho lửa cháy nhỏ lại đun thêm một lát nữa.

Đợi đến khi tỏa ra mùi hương thơm lừng thì có nghĩa là nồi canh măng đã sẵn sàng.Trong lúc đợi nồi canh, Diệp Dao bắc một cái nồi khác lên bếp đổ dầu vào, nàng định làm măng kho.Bởi vì gia vị hạn chế, nên đợi dầu nóng già Diệp Dao trực tiếp đổ măng vào xào luôn, mấy lát măng đã được trụng qua nước phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Măng non xào với mỡ heo lập tức tỏa ra mùi thơm đặc trưng của măng mùa xuân.“Thơm quá, chắc chắn là ăn rất ngon!”Bên tai liên tục vang lên tiếng kinh ngạc đầy thán phục của Diệp Ninh, lời khen ngợi chân thành khiến Diệp Dao thoải mái cực kỳ.Hình như nàng lại bắt đầu lâng lâng nữa rồi.Diệp Dao bỏ thêm một muỗng tương nâu để điều màu và điều vị, trong lúc xào nước măng tiết ra hòa với nước tương biến thành màu nâu nhạt.Hạ lửa liu riu kho đến khi nước sốt kẹo lại, quyện lấy từng lát măng là có thể múc ra bát.Nồi canh măng bồ câu bên kia cũng đã xong.

Nàng nhấc nồi canh lên đổ vào một cái bát gốm, lại rắc lên một năm hành dại thái nhỏ, mùi hương tức khắc đậm đà hơn hẳn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.