Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 6:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miệng Hải Tú hơi mấp máy, sợ sệt trong thoáng chốc, rồi quay người chạy vào WC.
Phong Phi hoàn toàn cạn lời -__- Hóa ra cậu ấy nghĩ hắn định đến phòng y tế thật à?
Một phút sau thì người ra. Cậu rất ngại ngùng, còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười: “Còn không mau rửa tay đi? Rồi còn về lớp nữa.”
Thực ra cậu đã rửa rồi, thấp giọng hỏi: “Cậu… cố ý không cho tớ đi WC sao?”
“Ừ.” Dứt lời, hắn mới nhớ ra là mình nên tỏ vẻ xấu hổ một chút, nghĩ thế nào lại nói: “Tôi không… Thôi được rồi, là tôi cố ý đấy.”
Cậu nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu nổi. Hắn không biết giải thích sao cho rõ ràng – cậu không muốn hắn biết mình có bệnh, nên sao hắn có thể nói hắn làm vậy để chữa trị cho cậu được. Do dự một lúc, hắn đáp: “Chuyện đó… Ý tôi là…” Nhìn xung quanh một chốc, thuận miệng bịa: ” Tôi thấy đùa cậu rất vui, ý tôi là… Tôi thích cậu.”
Rõ ràng là cậu không tin. Hắn lại bật cười, bước đến định xoa đầu cậu, thế nào lại chuyển thành vỗ vai: “Thật đấy. Chứ cậu thấy tôi đang bắt nạt cậu à?”
Hải Tú lắc đầu – cậu nhạy cảm hơn người thường nhiều lắm, nên phân biệt được rất rõ – ai hư tình giả ý hay ai thực sự tốt với mình.
“Vậy không phải là xong rồi sao.” Nhớ lại chuyện vừa nãy, Phong Phi hung dữ nói: “Chúng ta đã thống nhất rồi đấy, sau này cậu muốn tôi làm gì thì nói to lên! Có phải con gái đâu, lí nha lí nhí thế làm gì! Nữ sinh thầm mến tôi lúc nói chuyện với tôi còn lưu loát hơn cậu!”
Cậu nhíu mày – rõ ràng là không thích bị so sánh với con gái. Nhưng biết hắn có ý tốt, nên cậu chỉ gật đầu: “Ừ.. tớ biết rồi.”
Phong Phi hài lòng, nhìn xuống đồng hồ: “Được rồi… Vậy tôi đến phòng y tế nhé, cậu về lớp trước đi.”
“Nhưng cậu, cậu có bệnh đâu.” Cậu muốn hắn mau về lớp để nghe giảng tiếp: “Thì đến, đến phòng y tế làm gì?”
Thực ra hắn muốn đi lượn, xem lớp nào đang học thể dục thì vào bóng một lúc chẳng hạn – đã mất công xin ra ngoài rồi, giờ mà về thì lỗ vốn quá. Nhưng cậu lại chẳng hiểu ý gì cả, làm hắn đành phải nói: “Tôi đã xin ra ngoài rồi, thì phải mang ít thuốc về mới phải phép đúng không?”
Cậu a một tiếng: “Vậy để tớ, tớ đi với cậu, rồi cùng về nói, nói với cô giáo.”
Phong Phi hoàn toàn bỏ cuộc, đành phải đồng ý; dẫn theo cái đuôi nhỏ Hải Tú xuống mua hai vỉ thuốc ở phòng y tế rồi quay lại phòng học.
Thời gian đi lại mất chưa đến mười phút, nên không bị lỡ mất nhiều. Hải Tú vừa được xả nước xong nên toàn thân khoan khoái, về lớp rồi thì chăm chú ngồi nghe giảng. Phong Phi không lẩn được đi chơi bóng liền chán muốn chết, đành phải ngồi nghe, thế nào mà cuối cùng lại hiểu được một ít.

Giờ ra chơi hôm sau, theo thường lệ, Phong Phi đặt một phần bánh gato lên bàn Hải Tú. Phần hôm nay còn lớn hơn bình thường, nên cậu vốn ngại lại càng ngại, từ chối nói: “Tớ đã bảo… là không cần nữa mà. Nhiều quá…”
“Không phải hôm qua tôi đã bắt nạt cậu sao.” Hắn cười nhạo: “Đừng nói nhiều nữa, mau ăn thử đi. Vị hạt dẻ đấy.”
Cậu mở hộp – bên trong là bốn miếng bánh bông lan hạt dẻ*. Lấy dĩa xẻ một miếng, cậu do dự giơ ra trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… cũng thử một miếng nhé?”
Hắn chỉ lắc đầu cười, làm cậu đành phải thu tay lại, cúi đầu cắn một miếng. Vị bơ hạt dẻ ngầy ngậy phối với mứt quả khô giòn giòn thực sự rất ngon, còn ngon hơn bánh cậu từng ăn hồi trước! Càng thế thì cậu lại càng muốn hắn nếm thử: “Cậu, cậu cứ thử một miếng đi?”
Hắn cười cười, lắc đầu: “Cậu ăn đi. Nhiều quá thì để trưa ăn tiếp.”
Nuốt miếng bánh nhỏ trong miệng xuống, cậu từ từ nói: “Trưa nay tớ không ở lại trường.”
“Hửm?” Phong Phi nhướn mày lên: “Về nhà à?”
Hải Tú lắc đầu, gói kỹ hộp bánh gato lại, nhỏ giọng đáp: “Không, tớ… đi mua ít đồ.”
Hắn hơi ngạc nhiên: “Mua gì?”
Cậu đáp cho có lệ: “Thì… là đi mua đồ ấy.”
“Tôi biết, nhưng là mua đồ gì?” Cậu không nói rõ làm hắn lại càng tò mò, hỏi liên tục: “Rốt cục là mua gì thế?”
Cậu mím môi, rõ ràng là không muốn nói. Hắn hừ một tiếng, mặt xụ xuống; cậu sợ hắn tức giận liền vội đáp: “Đi… đi mua đồ cho cậu!”
Phong Phi sửng sốt, khóe miệng hơi cong lên: “Mua gì cho tôi cơ?”
Lần này Hải Tú quyết giữ bí mật, hắn hỏi thế nào cũng không hé ra nửa chữ nữa, bị hỏi gắt quá thì quay đi chỗ khác.
Thực ra hắn biết thừa – mấu chốt không phải là cậu mua gì, mà là cậu! mua! đồ! cho! hắn!
“Aishh…” Hắn đẩy đẩy lưng cậu: “Sao lại không để ý đến tôi thế? Mau quay lại đây nào.”
Cậu quay lại, tiếp tục chúi đầu vào đọc sách. Hắn hỏi: “Sao tự dưng lại mua đồ cho tôi? Hửm?”
Hải Tú nhỏ giọng đáp: “Cậu vừa giúp tớ… Còn tặng tớ bánh ngọt nữa, nên…”
“Nên cậu muốn “trả ơn” tôi à?” Phong Phi nhướn mày lên: “Tưởng cho tôi lại cái gì đó là có thể rũ sạch quan hệ chắc?”
Cảm thấy hắn hơi phật lòng, cậu cuống quít giải thích: “Không phải… tớ chỉ muốn…”
Cậu căng thẳng đến đỏ bừng cả mặt lên. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng đó mà lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, mặc kệ cậu giải thích, liền nhéo mặt cậu: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi. Thế trưa nay cậu định ăn ở đâu?”
“Ơ… tớ chưa nghĩ đến.” Cậu không quan tâm chuyện này lắm: “Chờ đi về rồi tính sau.”
Hắn nhíu mày lại: “Thôi, tôi biết cậu có lòng là được rồi. Trưa nay cứ ngoan ngoãn ngốc ở trường cho tôi.”
Cậu vội lắc đầu: “Không…”
Thấy cậu từ chối, hắn không nhịn được dứ dứ nắm đấm, tỏ vẻ muốn đấm cậu một cái. Cậu rụt người lại, hắn liền bỏ tay xuống, chuyển sang gãi gãi đầu: “Thế thì trưa nay cậu cứ ở đây chờ tôi, để tôi mượn xe anh dẫn cậu đi.”
Nghe vậy, cậu lại càng quyết liệt từ chối: “Không được!” Nghĩ một lúc lại nói tiếp: “Cậu, cậu đã có bằng đâu…”
“Tôi…” Hắn hết cách: “Tôi chưa có bằng cũng hơn khối thằng có đấy! Đúng là không biết phân biệt phải trái mà, tôi đưa đi không phải là nhanh hơn đi bộ sao? Hơn nữa cậu còn…” Còn bị bệnh nữa, nửa ngày cũng không nói xong một câu với người ta, còn mua bán cái nỗi gì?
Hải Tú lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi muốn tự đi… còn phải chọn nữa mà.”
Ngực hắn như bị cái gì khẽ gẩy qua một cái, mềm mềm ngưa ngứa. Hắn nở nụ cười: “Còn chọn nữa hả? Rốt cục là cậu mua cái gì thế?”
Cậu không muốn nói, hắn lại cứ hỏi, cậu không chịu nổi nữa, liền che hai lỗ tai lại, tập trung học thuộc từ mới. Hắn bám lấy sau lưng cậu, chọc chọc xoa xoa gáy cậu mãi; nhưng cậu bị “quấy rồi” thành quen, chẳng có phản ứng gì.
Phong Phi thì lại không muốn học. Vết thương nhỏ trên chân hắn đã khỏi lâu rồi, giờ ra chơi hắn cũng không xuống sân thể dục, mà cứ ngồi tại chỗ trêu cậu mãi.
Hắn gõ gõ bàn: “Thực sự lơ tôi đi sao?”
Hai tay Hải Tú bịt tai càng chặt. Phong Phi bất đắc dĩ đành phải đứng lên vòng ra sau cậu, nắm lấy hai tay cậu đang che tai. chẳng tốn mấy sức đã lôi được chúng xuống. Cậu tiếp tục giả điếc, chúi mũi vào sách học thuộc từ. Hắn tức đến bật cười, khom người xuống, che sách giáo khoa đi — nhìn từ đằng sau thì trông như hắn đang ôm trọn lấy cậu vậy.
Hắn uy hiếp: “Có nói không đây? Không nói thì đừng hòng đọc sách!”
Hải Tú vẫn kiên quyết lắc đầu. Động tác của cậu làm mái tóc cũng rung theo, vài sợi tóc mềm mại vừa khéo quẹt qua cằm hắn. Hắn híp mắt lại, hoàn toàn không nhận ra tư thế của hai người mờ ám cỡ nào.
Giờ ra chơi kết thúc, mọi người lục tục về chỗ. Hắn đành phải quay về chỗ mình, còn không quên than thở: “Thôi thôi thôi, coi như cậu giỏi…”
Nhưng dù miệng độc thế, thì tâm trạng hắn vẫn cực kỳ vui vẻ, vào học đã một lúc lâu mà khóe miệng vẫn cứ cong cong.
Trưa nay Hải Tú tự nguyện không ở trường ăn cơm đọc sách để đi mua đồ tặng hắn đấy!
Chuyện này làm hắn vui hơn cả trúng xổ số nữa.
Cuối buổi sáng, Phong Phi hỏi lại một lần nữa: “Thực sự không muốn tôi đi cùng sao?”
Hải Tú chỉ cười, xách cặp đi.
Chẳng bao lâu sau, trong lớp đã trống hoắc. Hắn chán muốn chết, tiện tay lật lật sách vở của cậu, rồi đứng lên chạy quanh sân vận động một vòng, đoạn ngồi lên xà đôi ăn cơm trưa. Chưa ăn xong thì đội bóng rổ đi ngang qua đã thấy hắn, muốn lôi hắn đi chơi bóng, nhưng hắn chỉ nhíu mày: “Tao không đi.”
“Sao thế?” Đội trưởng tay ôm bóng hỏi: “Chân chưa khỏi à?”
“Lười thôi.” Hắn nhảy xuống đất, đi về phía phòng học: “Về đọc sách đây.”
Đội bóng rổ đưa mắt nhìn nhau – hôm nay hắn bị ma nhập rồi à? -__-

Đúng là Phong Phi đang lười thật – toàn bộ suy nghĩ của hắn đang đặt trên món quá mà Hải Tú sắp mang về.
Về lớp rồi, nhìn bàn cậu mà hắn lại hơi giận – cậu nhất định là cố ý úp mở đúng không, ép hắn phải suy nghĩ lung tung đúng không! Hắn ngồi phịch lên ghế cậu một cái, lòng thầm oán giận, tất nhiên là đã quên đi một sự thật – cậu vốn có muốn nói cho hắn biết đâu, là hắn tự gặng hỏi đấy chứ -___-
Tự dưng hắn lại muốn đẩy bàn cậu ra ngoài, hù dọa cậu một chút – nhưng mà, ai dám đụng đến bàn cậu thì hắn sẽ chặt chân!
Nghĩ trái nghĩ phải nghĩ tái nghĩ hồi, hắn vẫn không đoán ra được cậu định tặng mình cái gì. Chocolate? Quả cầu tuyết**? Hắn lắc đầu – mấy thứ này chỉ có con gái tỏ tình với hắn thì mới mua thôi. Thế thì là gì nữa? Giày thể thao à? Bóng rổ? Hắn hơi áy náy rồi – cái này hình như hơi đắt đấy.
Theo hắn quan sát mấy hôm nay thì gia cảnh nhà Hải Tú cũng khấm khá. Nhưng hắn không biết mẹ cậu cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt – nếu ít thì chẳng lẽ cậu còn chẳng đủ tiền mua nước uống à?
Đột nhiên hắn tưởng tượng… Nếu cậu thực sự hết tiền, vậy khi cần mua nước, có khi nào cậu sẽ đến vay hắn không?
Nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ đỏ bừng mặt của cậu, chút tức giận trong lòng hắn cuối cùng cũng tan biến. Nhìn sách giáo khoa trên bàn cậu, hắn thầm nghĩ – thôi được rồi, tha cho cậu lần này đấy.
Phong Phi nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi, chờ Hải Tú trở về.
Chẳng mấy chốc, đã hai tiếng trôi qua.
Sắp đến giờ vào tiết một buổi chiều, lớp học đã gần kín chỗ, nhưng vẫn chưa thấy Hải Tú đâu. Phong Phi hơi hối hận – biết thế hắn đã đi theo cậu rồi, nhỡ có gì bất trắc…
Hắn đứng ngồi không yên, còn đứng hẳn ra cửa sau lớp để chờ. Mấy bạn nữ lớp khác đi ngang qua hắn thì đỏ mặt, xôn xao bàn luận rồi vội vã bước qua. Sắc mặt hắn càng lúc càng trầm xuống – cô giáo Vật Lý ca một sắp đến rồi, mà cậu thì đang ở nơi đâu!
Cô Lý cầm giáo án bước đến, thấy hắn thì kinh ngạc: “Phong Phi, em đứng đây làm gì?”
Hắn đang phát sầu, đáp chẳng buồn nhìn cô: “Đã vào học đâu ạ.”
Cô Lý tức giận, đi đến bục giảng chuẩn bị bài. Hắn lại nhìn đồng hồ – còn năm phút nữa là vào học rồi.
Khi chỉ còn ba phút thì Hải Tú mới xuất hiện.
Hắn đấm mạnh vào cửa một cái – chậm thêm mấy khắc nữa thì hắn đã tự mình đi tìm!
Rõ ràng là cậu đã chạy đến đây, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, nhưng hai mắt thì phát sáng. Thấy hắn đang đứng ở cửa sau, cậu lại chạy vội tới, hào hển thở: “Cuối cùng… cũng không muộn…”
“Cậu…” Nhìn vào phòng học, hắn cau mày nói: “Vào lớp trước đi đã!”
Hải Tú cười cười gật đầu, lưng đeo cặp sách căng phồng lủi về chỗ, hắn cũng đi theo. Chuông vào học vang lên, cô giáo bắt đầu giảng bài. Cậu vẫn hào hứng cực kỳ, đưa hắn một cái túi, nhỏ giọng: “Tặng… tặng cậu đấy…”
Nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, hắn chẳng biết nói sao cho phải, nghĩ bụng – cậu tặng cái gì, thì tôi nhất định sẽ nâng niu cả đời thứ đó!
Nhận lấy cái túi, lòng hắn trầm xuống – nó phải nặng tới 5 6kg, rốt cục là cậu ấy đã mua cái gì vậy?
Nhìn cánh tay mảnh khảnh nhỏ gầy của cậu, hắn thật không đành lòng – thằng nhóc này…
Hắn thở dài một hơi, trái tim vô thức đập mạnh. Mở túi sách ra, vẻ mặt hắn lập tức… (눈_눈) (눈_눈) (눈_눈)
Cậu mong chờ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… có thích không?”
Mặt hắn không biểu cảm: “…Thích. Tôi cmn thích chết đi được.”
— Trong cái túi cậu đưa là tầm mười quyển sách tham khảo đặt ngay ngắn chỉnh tề, quyển đầu tiên là tuyển tập các đề thi đại học trong năm năm gần đây. Chúng trang nghiêm nằm đó, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng thần thánh của học thuật.
Seven: 🙂 🙂 🙂
*Bánh bông lan hạt dẻ:
banh-bong-lan-hat-de
**Quả cầu tuyết: 
qua-cau-tuyet-4-mua-1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.