Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 15:




Sau vụ “bê bối” thư tình kia, số nữ sinh thầm mến Phong Phi lại tăng lên kha khá._.
“Chỉ vì.. tao không nói tên người gửi là ai à?” Hắn chịu hết nổi: “Xiêu lòng dễ quá rồi đấy?”
“Lần này tao không giúp gì cả, ai hỏi tao số điện thoại của mày tao cũng không nói.” Hà Hạo thấy mình cũng có trách nhiệm trong chuyện lần trước, nên giờ không muốn đụng tay vào nữa: “Con gái bây giờ không thích kiểu bad boys nữa đâu – họ cho rằng như thế rất ngu ngốc – mà thích kiểu con trai đáng tin tưởng, biết chịu trách nhiệm ấy.”
“Chịu trách nhiệm cái cc ấy.” Phong Phi cười nhạo: “Chỉ là tao lười không muốn chuốc phiền phức thôi. Nếu người ta biết người gửi là ai, thì tao thực sự không rửa nổi “tiếng xấu” này mất. Aizzz, cuối tuần này tao không đi với bọn mày đâu nhé, có việc rồi.”
Hà Hạo sững sờ: “Tuần này giao đấu hữu nghị đấy, không định đi thật à? Sẽ có nhiều nữ sinh đến lắm…”
“Bọn mày cứ đi đi.” Phong Phi lơ đãng đáp: “Tao có việc. Mà sau này có đấu trận nào cũng không cần báo tao nữa, tao cũng không đi được đâu.”
Hà Hạo há hốc miệng: “Này, mày bị ma nhập à? Hay có bạn gái thật rồi? Tao nghe bọn nó nói, vì mày có bạn gái rồi nên mới từ chối Quý Nhã Kỳ!”
“…Thằng ml nào dám bàn tán sau lưng tao?” Nghĩ một chốc, hắn lại bảo: “Mà cũng không khác lắm… Bảo bọn nó đừng xàm nữa, phiền.”
“Anh em với nhau, có gì mà không nói được?” Phong Phi càng không nói thì Hà Hạo càng tò mò: “Là ai thế? Có học cùng trường mình không?”
Phong Phi lắc đầu: “Khỏi cần hỏi, tao… Các cậu đang làm gì thế?”
Hắn đang tựa trên bàn Hà Hạo, quay lại thì thấy – bạn cùng bàn với Hà Hạo và hai nam sinh khác đang chúi đầu vào một tờ giấy chi chít chữ, tay mỗi người đều cầm một cái bút.
“Mời Bút Tiên*…” Bạn cùng bàn với Hà Hạo – Phan Bạch – là một thằng nhóc béo tròn đến mượt mà, lúc nào cũng cười tủm tỉm, lần nào Phong Phi thấy cậu cũng có cảm tưởng như đang nhìn Phật Di Lặc vậy. Lúc bấy giờ, Phan Bạch đang rất chăm chú, giọng khẽ khàng đến không thể khẽ khàng hơn: “Để hỏi đường yêu đương của tớ…”
*Bút Tiên (笔仙): tên khác của trò cầu cơ – gọi linh hồn cõi âm lên để hỏi chuyện/ xin dự báo về tương lai. Có một bộ phim nổi bật về đề tài này. Chi tiết xem ở đây.
Nhìn tờ giấy ghi chi chít tên các ngôi sao nữ, lại nhìn cái bút vẫn đứng yên, Phong Phi có hơi… cạn lời.
Hắn đứng dậy, cười nói với Hà Hạo: “Cuối tuần này bọn mày gắng lên nhé. Ông đây không làm bóng đèn cản trở vinh quang của bọn bây nữa, liệu mà phát huy ~”
Hà Hạo cười cười đẩy Phong Phi một cái. Vừa khéo Hải Tú đang ôm chồng bài tập đi ngang qua, thuận thế chúi đầu vào lòng Phong Phi.
“Cậu đi đâu đấy?” Hắn xấu tính lên án trước: “Tôi vô hình đến thế à? Ngã vào tôi như thật vậy?”
Hải Tú thật hết cách._. Người này đúng là…
“Tớ…” Cậu đẩy hắn ra: “Tớ không thấy.”
Hắn đứng chặn cậu trên lối đi, nom cực kỳ vô lại: “Không thấy thì được quyền va vào chắc? Lại còn va vào tôi… Aiss, đau quá…” Đoạn ôm bụng kêu: “Aiss, đau chết mất..”
Hải Tú nhịn cười hỏi: “Đau ở đâu?”
“Chỗ nào cũng đau.” Phong Phi tiến đến gần cậu, kề vào tai cậu cười cười: “Hay là tôi vén áo lên cho cậu xem nhé? Rồi cậu xoa bóp cho tôi?”
“Cậu!”
Hải Tú không nhịn được nữa, gắng sức đẩy mạnh hắn ra, tiếp tục đi phát bài.
Phong Phi ôm bụng cười bò ra bàn, nhìn cậu đi tới đi lui, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Tiết sau là tiết tự học. Vào tiết rồi, Phong Phi liên tục “tranh công” với Hải Tú: “Tôi vừa bảo với Hà Hạo là sau này không đi đấu bóng rổ nữa, chỉ tập trung học hành thôi. Cậu thấy thế nào?”
Cậu do dự đáp: “Cậu… tự nguyện sao?”
“Có gì đâu mà không tự nguyện.” Hắn vừa cúi xuống tìm sách vở vừa nói: “Trước đây chỉ có mình tôi thì không được, nhưng giờ có cậu… có lẽ ngồi học còn thoải mái hơn đi chơi bóng với bọn nó nhiều.”
Tim Hải Tú đập mạnh, vội cúi xuống vờ như không nghe thấy. Mãi một lúc sau, cậu nhẹ giọng bảo: “Cuối tuần này… mẹ tớ không ở nhà.”
Hắn ngẩng lên, nhìn cậu cười: “Cậu nói thế nghĩa là sao?”
Lời vừa dứt là Hải Tú đã hối hận rồi, hoảng hốt lật sách ra đọc, ai ngờ vội quá lại làm rơi bút xuống đất. Cậu định cúi xuống nhặt thì hắn đã nhanh tay nhặt lên, đưa cho cậu; “Đang hỏi cậu đấy, Ý cậu là gì?”
“Không… không có gì cả.” Cậu nắm chặt cái bút: “Cảm ơn, cậu mau học tiếp đi…”
Giờ đã là chiều thứ sáu, cũng sắp tan đến nơi, nên phần lớn mọi người đều không có hứng học – Phong Phi cũng thế. Hắn lật qua vài quyển sách, hoàn toàn không tập trung; Hải Tú hết cách, đành đưa hắn một quyển đề mô phỏng theo đề thi đại học: “Có bài tương tự với hai bài lần trước cậu bỏ không làm trong bài thi đấy, cậu, cậu thử làm xem.”
Hắn nhận lấy quyển sách – quả nhiên, cậu đã từng giảng kỹ cho hắn mấy bài này rồi. Nghĩ  một lúc, hắn bắt tay vào làm từng bước một.
“Đừng nhúc nhích…”
“Tay ông đừng có cử động! Như thế này này…”
Phong Phi quay lại nhìn, liền thấy hai thằng bạn gần đó cũng đang chơi Bút Tiên. Hắn bật cười: “Dạo này đang thịnh hành trò này à?”
Người ngồi gần hắn hơn suỵt một tiếng, tỏ vẻ thần bí: “Nào, tôi đang mời Bút Tiên lên hỏi xem tôi đỗ được trường nào đấy.”
Hải Tú cũng quay xuống, hơi ngạc nhiên.
“Cậu muốn chơi không?” Hắn hỏi cậu.
Hải Tú lắc đầu – hồi lớp mười, trong lớp cậu cũng có hai cô gái chơi trò này, mười ngón tay giao nhau, cùng nắm chặt một cái bút – nhưng hồi đó cậu vẫn không biết họ đang làm gì.
Phong Phi cũng chưa chơi trò này bao giờ, liền hỏi người bàn sau: “Cái này chơi thế nào?”
“Hai người, một tờ giấy, một cái bút.” Người nọ nắm chặt cái bút trong tay, từ từ nói: “Cùng nhau cầm bút, chờ đến khi ngòi bút chuyển động theo quy luật – trái phải trước sau hay vòng tròn chẳng hạn – thì tức là đã mời được Bút Tiên. Lúc đó có thể hỏi chuyện mình muốn hỏi.”
Người ngồi bàn sau nữa bổ sung thêm: “Tốt nhất là một nam một nữ! Hai con trai thì thừa dương thiếu âm, khó gọi Bút Tiên được lắm.”
Bàn sau gật đầu đồng ý: “Phải đấy… Ông xem bọn tôi này, làm nửa ngày rồi mà người ta không tới… Này, đã bảo là đừng cử động cổ tay cơ mà!”
Phong Phi xé một tờ giấy, đặt ở giữa mình và Hải Tú, đoạn cầm một cái bút của cậu, bảo: “Nào, làm thử xem. Không mất thời gian mấy, mà cậu cũng chưa chơi bao giờ đúng không?”
Nghe hắn nói làm cậu cũng nóng lòng muốn thử, liền vươn tay, đan vào lòng bàn tay hắn. Mười ngón tay lồng vào nhau, cùng nắm chặt cây bút.
“Chúng ta…” Hải Tú nhìn ngòi bút hơi run run, nhỏ giọng hỏi: “Hỏi cái gì bây giờ?”
Phong Phi lắc đầu: “Không biết nữa.” Chỉ là hắn thấy tư thế này rất thoải mái thôi – tay hai người đan vào nhau, nắm chặt lấy, làm hắn thấy… rất là thân mật.
Cậu nghĩ ngợi một chốc, đoạn nói: “Hỏi xem chúng ta có thi vào cùng một trường được không?”
Hắn nghẹn họng, tí nữa thì ngất, nhịn nửa ngày mới thốt lên: “..Cậu có thể làm cụt hứng hơn nữa được không? Hỏi chuyện khác!”
Nhưng cậu nghĩ rất lâu mà vẫn không ngẫm ra được mình muốn biết cái gì. Nhìn cậu xoắn xuýt như thế, lòng hắn cũng mềm nhũn – xem kia, cậu ấy muốn… học chung trường với mình đấy.
Phong Phi nhẹ cười: “Hỏi xem người tôi đang thích là ai không? Giờ nhiều người muốn biết lắm đấy.”
Hải Tú cũng nghe người khác nói rằng có rất nhiều nữ sinh thích hắn, tâm trạng trùng xuống, nhỏ giọng: “Cái này, phải hỏi cậu mới đúng chứ…”
“Tự tôi cũng không biết, thật.” Hắn vô tội cực kỳ: “Tôi có đang thích ai không, cậu lại không biết chắc?”
Khóe môi cậu nhếch nhếch lên, không nói gì.
Hắn nhìn cậu, cười: “Thế nào? Có hỏi chuyện đó không?”
Hải Tú hoàn toàn không muốn biết cô gái mà hắn đang thích là ai, chần chừ nói: “Hay là… hỏi chuyện khác đi…”
“Hỏi cái gì?” Hắn cười nhạo: “Hỏi quần lót tôi mặc hôm nay màu gì chắc?”
Cậu la lên: “Sao lại hỏi Bút Tiên loại chuyện đó được!”
Hắn bật cười thành tiếng: “Vậy phải hỏi thế nào? Hay nói ngược lại, cậu muốn biết cái gì?”
Nhưng Hải Tú lại không tò mò lắm về tương lai của mình, hai người bàn qua bàn lại, cuối cùng vẫn phải quay về câu hỏi “người trong lòng Phong Phi là ai” như trước.
Cánh tay Phong Phi vừa khỏe vừa rắn chắc, giữ nguyên tư thế giơ bút nửa ngày mà vẫn không run, chẳng bù Hải Tú ở đối diện, tay đã run lên bần bật rồi. Cậu nhẹ giọng nói: “Hay là… hai nam sinh thì không được thật?”
“Chờ thêm chút nữa đã.” Hắn thầm cười trong lòng, thấp giọng đáp: “Tay con gái vừa nhỏ vừa yếu, cầm bút một lúc đã mệt, nhưng tôi đây hít đất 200 cái không thành vấn đề, thì đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hải Tú mở to mắt: “Cậu có thể hít đất 200 cái liên tục?”
Hắn dí sát mặt vào mặt cậu, nhếch môi cười nhạt: “Nếu có cậu nằm dưới người tôi, thì tôi có thể hít thêm 200 cái nữa.”
Cậu ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, tay khẽ động một cái, vạch ra một vệt trên mặt giấy. Hắn nói lảng sang chuyện khác: “Nào nào, Bút Tiên đến rồi.”
Hải Tú nhìn chằm chằm lên giấy, ngòi bút hơi run một chút, rồi bắt đầu vạch từ trái sang phải.
Phong Phi hỏi: “Người trong lòng tôi là ai?”
Ngòi bút càng run mạnh hơn nữa. Cậu nuốt nước bọt, lòng hơi căng thẳng; hắn vẫn nhìn cậu nãy giờ, khóe miệng vô thức cong lên.
Ngòi bút di chuyển càng lúc càng nhanh, vẽ ra những vòng tròn bất quy tắc ở giữa tờ giấy, trong quá trình thi thoảng còn run lên. Hải Tú cũng hồi hộp hơn nhiều, mắt mở to không chớp, nhìn chằm chằm vào giấy. Hắn thấp giọng hỏi: “Tò mò đến thế sao?”
Cậu vô thức gật đầu. Hắn mỉm cười, tay đột nhiên dùng sức.
Cây bút trong tay hai người nhấn mạnh xuống giấy, đầu bút lông cứng cáp, mạnh mẽ dứt khoát viết xuống hai chữ—
—Hải Tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.