Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 1: Tiết tử




“Thanh thần liêm quyển khinh sương
A thủ thí mai trang
Đô duyên tự hữu ly hận
Cố họa tác viễn trường.”
(Sương sớm ban mai thành màn
Tay nâng điểm mai trang
Là duyên ắt có ly hận
Họa sau hẵn còn dài
~Tố trung tình – Âu Dương Tu~)
Thiếu nữ dung mạo thanh tú đứng cạnh cửa, trong tay nàng ôm một cây đàn tỳ bà tinh tế, vừa gảy đàn vừa hát.
Mỹ nhân bận hoa phục ngồi trước bàn trang điểm bên cửa sổ, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng  trong nhìn sang, tay phải cố gắng cầm chắc cây bút, đem chân mày uốn cong vừa mỏng vừa dài. Đôi tay mười ngón với móng tay chỉ cho phép để dài một tấc, được dùng nhựa cây lá móng phủ lên một tầng màu đỏ diễm lệ, làm tôn lên làn da trắng ngần. Con ngươi đen dịu dàng  như dòng nước, chỉ cần động nhẹ một chút, chính là phong tình vạn chủng.
Vừa mới vẽ xong hình hoa mai, ngoài phòng liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, chỉ thấy một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi xông vào, thở hổn hển kêu lên: “Đại vương, Bách Hoa yến rất nhanh sẽ bắt đầu, ngài sao vẫn ở đây trang điểm?”
“Gấp cái gì?” mỹ nhân kia khẽ cười, mở miệng, là giọng nam tử, “Dù sao người kia lần nào cũng đến trễ, đi sớm cũng không thấy y.”
Nghe vậy, thiếu nữ ôm đàn tỳ bà trong ngực ngừng hát, chen miệng hỏi một câu: “Đại vương, một năm chỉ có một lần được đặt chân lên Thiên giới, vì sao lúc nào ngài cũng luôn không quan tâm như vậy? Người kia....Quan trọng như thế sao?”
Hồ vương Chương Hoa một thân nữ trang nhếch môi cười không nói, chỉ chậm chạp đứng dậy, đứng tại chỗ xoay một vòng, rồi nghiêng đầu hỏi: “Thế nào, hôm nay ta có đẹp không?’
“........”
Hai tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng co quắp.
Thiếu nữ gảy đàn tỳ bà kia gọi Như Ý, nghĩ kỹ một lát mới đáp: “Xiêm y rất đẹp.”.
Thiếu nữ hoạt bát đáng yêu kia gọi Linh Lung, gật đầu phụ họa nói: “Nữ trang cũng rất đẹp.”.
“Ai hỏi các ngươi cái này?” Chương Hoa giơ tay chỉ chỉ gò má mình, cười ngọt ngào có chút yếu ớt, hỏi lại một lần, “Hiện tại bộ dáng này của ta, có thể mê hoặc Tử Dương Chân Nhân hay không?”
Vừa dứt lời, Như Ý cùng Linh Lung lại nhìn nhau, nét mặt trở nên quái dị vô cùng. Hồi lâu sau, mới đồng thanh nói: “Đại vương, cho dù ngài mặc đẹp thế nào, ngài vẫn là nam nhân.”.
“.......”
Chương Hoa trợn to hai mắt, thở hồng hộc, điên tiết nghiến răng, vung tay áo, sãi bước đi ra cửa.
“Đại vương, ngài đi đâu vậy?”
“A, đợi nô tỳ!” Một năm chỉ có một cơ hội, các nàng không muốn bỏ lỡ.
“Miễn.” Chương Hoa khoát tay áo một cái, cười lạnh, “Hai người các ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta, suy nghĩ lỗi lầm!”
“A?!” Kêu thảm thiết.
Như Ý cùng Linh Lung hai người vừa nhận sai vừa biết lỗi, trái lương tâm đem dung mạo Chương Hoa khen đến mấy ngàn mấy trăm lần, rốt cuộc dụ dỗ thành công Hồ vương đại nhân hồi tâm chuyển ý, mang các nàng đi dự tiệc.
Bách Hoa yến này chính là đại hội trên thiên giới, trăm hoa đua nở, tiên nữ nâng ly chức mừng, các thần tiên khắp nơi tề tụ về đông đủ, thật là náo nhiệt.
Vì vậy Chương Hoa đi liền một mạch, trái lại gặp được không ít người quen, nhưng mà mỗi người vừa thấy mặt hắn, sẽ bày ra nụ cười lúng túng, một vẻ mặt nôn nóng nhường đường. Cho dù ngẫu nhiên có mấy người dừng lại trò chuyện với hắn, vẻ mặt cũng cứng ngắc, ánh mắt lướt  nhanh khắp nơi, chỉ duy nhất không nhìn mặt hắn.
Chương Hoa không nghi ngờ, ngược lại, móc ra cái gương nhỏ luôn mang theo bên người, tỉ mỉ quan sát chính mình trong gương một lần, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ........ mọi người đều xiêu lòng trước sắc đẹp của ta rồi?”
Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên một giọng nữ trong trẻo dễ nghe: “Thối hồ ly, mấy tháng không gặp, ngươi sao vẫn là bộ mặt quái dị như vậy? Hoa tiên trên tiên giới thấy bộ dáng này của ngươi cũng sẽ bị ngươi dọa sợ đến mức mà héo ngay lập tức đi? Hại mọi người không thể thưởng hoa cũng thôi đi, ngộ nhỡ phá hỏng tâm tình của  Tố Tu đại ca, vậy phải làm sao?”
Chương Hoa giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy sau lưng là một cô gái dung nhan kiều mỵ, tướng mạo thanh tú, nét mặt vui cười như hoa – chính là Đông Hải Tam công chúa Long Định Châu.
Hai người vốn là oan gia đối đầu, bây giờ vừa thấy mặt, liền bắt đầu trợn ngược mắt trừng nhau.
Chương Hoa vì một câu “Tố Tu đại ca” kia mà ăn phải dấm chua, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tam công chúa, đã lâu không gặp, trang phục hôm nay người mặc thật đẹp nha. Chẳng qua không biết Tử Dương Chân Nhân có thể giống như lần trước hay không, ngay cả nhìn cũng không nhìn ngươi một cái.”
“..........” Khóe miệng Long Định Châu  giật giật, giận dữ hét lên, “Bổn công chúa trời sinh đoan trang, dĩ nhiên có thể làm cho Tố Tu đại ca vui lòng. Cũng không giống như người khác, trên mặt thoa một tầng lại một tầng phấn, vẫn không giấu được lớp lông hồ ly kia.”
“Xú nha đầu, ngươi muốn chết!” Chương Hoa bình thường hận nhất người khác chỉ trích dung mạo của hắn, vừa nghe lời này, lập tức liền đổi sắc mặt, hung hăng nhào tới.
Long  Định Châu cũng không chịu thua kém, trừng mắt hạnh, rất nhanh liền cùng hắn đánh nhau.
Hai người bọn họ một là Hồ vương giả gái, người còn lại là công chúa được cưng chiều từ nhỏ, mặc dù thân phận cao quý, đánh nhau lại giống như con nít ba tuổi, vừa đá vừa cào vừa cắn,  không cái nào không có.
Tùy tùng đi theo hai người tất nhiên sợ hết hồn, vội vàng xông lên ngăn cản.
“Đại vương, nơi này chính là Tiên giới Nam Thiên môn, ngài vạn lần không nên làm loạn ở đây!”
“Công chúa điện hạ, muốn đánh nhau thì về Đông Hải đánh cũng chưa muộn. Hiện tại, Tử Dương Chân Nhân còn chưa đến, việc gì phải lãng phí khí lực?”
Nhưng Chương Hoa cùng Long Định Châu đang nổi nóng, làm sao khuyên được? Chẳng những không dừng lại, ngược lại, càng ngày càng liều mạng, từ từ biến thành một cuộc đại hỗn chiến.
Một đám người nhanh chóng tụ họp xung quanh xem náo nhiệt, bàn luận ầm ĩ.
“Mau xem, mau xem! Hồ vương đánh nhau với Đông Hải Tam công chúa!”
“Hử? Hai người họ tại sao mà đánh nhau?”
“Còn không phải vì tranh giành tình nhân.”
“A, chẳng lẽ là vì người kia......”
“Ừ, cũng chỉ có thể vì y......”
Đang nói, cũng không biết ai kêu to một tiếng: “Tử Dương Chân Nhân đến!”
Tràng  điện lập tức an tĩnh trở lại.
Chương Hoa cùng Long Định Châu, hai người đều ngẩn ra, dường như đột nhiên từ giữa cơn mơ tỉnh táo lại, đồng thời lui ra, thở hổn hển sừa sang lại y phục.
Một ngưới lấy gương và lược ra vừa chải đầu vừa tức giận nói: “Xú nha đầu, thân là công chúa còn dã man như vậy!”
Một người khác sờ sờ vết cào trên mặt, dùng sức trợn con ngươi: “Rõ ràng ngươi là đàn ông, móng tay để dài như vậy, thật là ghê tởm muốn chết!”
Bọn họ mắng nhau mấy câu, mắt thấy đám người từ từ giải tán, tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, vội vàng giấu đi sự tức giận, cùng lúc nở nụ cười.
Nhìn phía trước, chỉ thấy một bạch y nam tử không nhanh không chậm từ đằng xa đi tới, tay áo không gió tự lay động, ống tay thanh thoát. Người nọ dung mạo rất đẹp, ngũ quan tinh sảo, dung nhan như tranh. Nhưng là, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không có chút biểu cảm nào, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, thật giống như kết hàn băng ngàn năm, bất luận kẻ nào cũng không thể lọt vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.