Nhiệm Vụ Cứu Rỗi Phản Diện

Chương 2:




4.
Buổi chiều, tôi đẩy Mặc Nghiễn CHiêu ra vườn hoa đằng sau tản bộ.
Vốn dĩ anh ta không muốn, nhưng người quản gia tận tình khuyên bảo rất lâu.
Tôi ở bên cạnh ngáp liên tục, oán khí sắp trở thành sự thật rồi.
[Người ta không muốn đi thì không đi thôi, buổi chiều không nghỉ ngơi lại đi tản bộ, ông già này nghĩ gì vậy?]
[Mau lôi cái khí thế phản diện nói một là một nói hai là hai ra đê, từ chối hung hăng vào, để tôi còn quay về ngủ nướng.]
Kết quả giây tiếp theo, anh ta liền đồng ý rồi.
Việc này khiến cho ông quản gia nước mắt giàn giụa vì cảm động.
Chỉ có tôi là xúi quẩy
Haha, hôm nay tôi mời khách, mời mọi người đi chớt!
Trời vừa mưa xong, trên đường vẫn còn đọng nước, một chút ốc sên đang bò chậm rãi về phía trước.
Một kế hoạch bỗng nảy lên trong đầu tôi.
“Mặc tiên sinh, ngài nhìn thấy chú ốc sên ở phía trước rồi chứ? Tuy tốc độ của nó chậm chạp, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc! Như là chân của ngài vậy, tuy rằng hy vọng mù mịt, nhưng chỉ cần không từ bỏ thì nhất định có thể thấy được kỳ tích!”
Bước đầu tiên, học theo nữ chính não t.à.n trong phim, giỏi vận dụng mấy ví dụ không cần thiết để ép buộc cảm xúc.
Quả nhiên Mặc Nghiễn Chiêu nghiêng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt hàm chứa sự lạnh lùng.
Tôi mở cờ trong bụng: [Anh ta tức giận rồi! Phản diện nhất định kiêng kỵ không muốn người khác nhắc đến chân của anh ta. Lần này khẳng định anh ta hận không thể b.ă.m tôi thành mấy mảnh đây mà. Nhanh lên nhanh lên, tôi không thể đ dợđược nữa rồi!]
Mặt tôi đầy mong chờ.
Anh ta khựng lại hai giây, sau đó không ngờ lại nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên cảm xúc hứng thú.
“Cô nói có lý.”
Tôi: “?”
Không sao cả, còn có bước thứ hai.
Học tập nữ chính lương thiện trong phim, che mưa cho ốc sên, nói mấy câu mà người bình thường không thể hiểu được.
Tôi bước về phía trước, che nắng cho chú ốc sên trên đất, mặt đầy vẻ thương yêu. “Ốc sên nhỏ, mi phải cố lên! Mi là tuyệt nhất!”
Trong lòng lại nghĩ: [Trên đời không có việc gì khó,. Chỉ cần bỏ cuộc, cuộc đời của bạn sẽ đi vào con đường chớt.]
“Khụ —-”
Tôi quay lại nhìn Mặc Nghiễn CHiêu, anh ta nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng, trong mắt lại hiện lên ý cười.
“Mặc tiên sinh, là tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”
Giọng nói anh ta trầm thấp và chậm rãi: “Nói rất đúng, cô đúng là một cô gái thiện lương.”
Tôi: “?”
Trong lòng tôi gào thét: [Không phải chứ, tổng tài bá đạo thật sự thích cái kiểu này à? Gu kiểu gì vậy chứ?]
Không sao cả, tôi vẫn còn bước thứ ba.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc xe lăn cao cấp của anh ta, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào: “Mặc tiên sinh, hôm nay ánh nắng rất tốt, ngài có muốn ngồi một lát trên ghế dài không?”
Mặc Nghiễn Chiêu còn chưa nói gì, tôi đã “nhổ” anh ta như nhổ cỏ ra khỏi xe lăn, để tay anh ta đặt lên vai tôi.
Tôi hít sâu một hơi: “Một hai ba, dậy!”
Đừng nhìn tôi như vậy, trước kia việc nặng nhọc gì tôi cũng làm hết.
Thứ có trong tay tôi là sức lực và thủ đoạn.
Vác một con lợn cũng chẳng có vấn đề gì chứ đừng nói là Mặc Nghiễn Chiêu bệnh tật yếu ớt.
Thời khắc đứng dậy đó, cơ thể Mặc Nghiễn Chiêu thoáng chốc căng chặt, nụ cười gió xuân ấm áp trước đó từ từ đông cứng lại.
Khi đặt anh ta xuống, anh ta nhìn chòng chọc vào tôi, biểu cảm cứng đờ. “Thẩm Nam Diên, cô làm gì vậy?”
Tôi không có giới hạn mà ngồi xuống chiếc xe lăn tự động nhìn trông cực đắt cực thoải mái đó.
“Mặc tiên sinh, sở sĩ ngài cảm thấy đau khổ tối tăm là vì ngài chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không hề giống với người bình thường chúng tôi.”
“Nhưng tôi cảm thấy, ngồi xe lăn cũng rất ngầu đó, có phải không?”
Bước thứ ba, học theo nữ chính tự ý hành động và truyền cảm hứng khiến người khác ngượng nghịu.
Haha, an ủi người khác thì blah blah, an ủi bản thân thì thắt luôn cả nút.
Có thể cảm nhận được mỗi một chữ tôi thốt ra, mắt anh ta lại u ám xuống một phần.
Tôi hơi nhếch miệng lên, dò lần công tắc, xe lăn bắt đầu di chuyển chầm chậm.
“Wuhu cất cánh! Vui thật đấy!”
“Cảm tạ khoa học kỹ thuật, khiến người khác không làm mà cũng có ăn!”
Tôi quay đầu nhìn một cái, Mặc Nghiễn Chiêu đang nhìn tôi bằng biểu cảm không rõ ràng, khóe miệng cong lên một độ cong khó phát hiện.
Một cơn ớn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng.
“Mặc tiên sinh, ngài… Ế? AAAAAAAAAAA, cứu mạng!”
Xe lăn đột nhiên nhiên không nghe theo sự không chế mà tăng tốc.
Mắt nhìn thấy sắp lao vào bụi cây, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, suýt chút nữa hất tôi ra khỏi xe.
Hai mắt tối đen lại.
Chiếc xe lại tự động rẽ sang một bên, sau đó quay lại, dừng trước mặt Mặc Nghiễn Chiêu.
Anh ta “cười như không cười” mà nhìn tôi, ánh nắng lùa vào trong mắt anh ta, phản chiếu lấp lánh.
“Chơi vui không?”
Tôi sốc đến tận óc, tập trung ánh nhìn, sau đó thấy được trong tay anh ta là chiếc điều khiển từ xa!
Sao còn mang theo thứ này chứ!
Tôi lắc đầu mạnh, tim suýt nữa ngừng đập, bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
Đang định ngọ nguậy một chút, tôi lại thấy Mặc Nghiễn Chiêu ấn nút.
Mặt mày anh ta ôn hòa, dung mạo như ngọc, giống như một quý công tử phong độ ngời ngời,
Nhưng mà những lời nói ra lại như ác ma thì thầm.
“Thích chơi, vậy thì chơi thêm lát nữa…”
Còn chưa đợi anh ta nói xong, tôi đã nhào lên người anh ta, khóe môi quét qua bên mặt của anh ta.
Vào khoảnh khắc đó, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên khuôn mặt anh ta.
Ánh nắng xuyên qua lá cây ngày hè, tia sáng li ti chiếu trên mặt đất, tạo nên một bức tranh ánh sáng loang lổ.
Ánh nắng ôn hòa đổ xuống bên mặt anh ta, d ái tai mỏng mỏng đỏ lên như viên ngọc màu máu bóng loáng.
Cả hai chúng tôi đều cứng đờ lại.
[Mẹ ơi, không dám cử động, có thứ gì cộm cộm cạ vào người mình rồi, là súng của anh ta sao? Làm sao đây, làm sao đây!”
[Haha, nghĩ ra cách rồi, mình sẽ đi chớt.”
[Chớt dưới hoa mẫu đơn, làm wuỷ cũng phong lưu. Đã sắp chớt rồi, mình sờ cơ bụng của anh ta chút cũng không phải quá đáng nhỉ?]
Còn chưa đợi tôi ra tay, giọng nói lạnh nhạt của anh ta đã vang lên bên tai, xen lẫn cảm xúc vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Thẩm Nam Diên, cô còn không đứng dậy?”
Chính tại lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Đại ca!”
Một tên hung thần ác sát, trên người toàn là cơ bắp bước nhanh đến.
Tên đó hung tợn nhìn tôi: “Cô dám cợt nhả đại ca, không muốn sống nữa hả?”
Tôi ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng đứng dậy.
“Mặc tiên sinh, xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu! Hức hức hức, chỉ là tôi quá sợ rồi, lá gan tôi nhỏ, rất dễ bị dọa ch.ế t, cầu xin anh, đừng lớn tiếng mắng tôi như thế, tôi thật sự sẽ ch.ế.t đó! Hức hức hức…”
Người đàn ông to lớn kia tức đến trợn trừng mắt. “Vậy sao cô còn chưa c.h.ế.t? Kiểu phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi!”
Tôi nước mắt lã chã nhìn tên đó, lộ ra vẻ mặt “bạch liên hoa” mềm yếu không thể gánh vác.
[Người bị cợt nhả còn chưa lên tiếng, anh dựa vào đâu mà mắng tôi chứ?]
[Được được được, kiểu phụ nữ này thấy nhiều rồi phải không. Vậy kiểu phụ nữ t.r.e.o cổ trước cửa nhà anh thì đã thấy bao giờ chưa? Tôi nay tôi sẽ…]
“Khụ, A Vinh, tìm tôi có việc gì?”
Mặc Nghiễn Chiêu ung dung bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, chuyển đề tài nói chuyện.
A Vinh trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lại cung kính nhìn sang Mặc Nghiễn Chiêu.
“Chuyện ngài bảo tôi điều tra có manh mối rồi.”
“Đi đến thư phòng tôi nói chuyện đi.”
A Vinh đỡ anh ta ngồi lại xe lăn, do dự một lát rồi nhỏ giọng nói bên tai anh ta: “Đại ca, ả đ.à.n bà này không phải người tốt, có cần tôi xử lý không?”
Tôi: “...”
Tôi cảm thấy ở ngay trước mặt người ta mà lớn tiếng bày mưu thật bất lịch sự.
Mặc Nghiễn Chiêu nhìn tôi như nhìn vào hư không, đôi mắt như lưu ly kia thâm sâu khó dò.
Sau đó, anh ta lạnh nhạt mở miệng: “Cô về nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi và A Vinh đều kinh ngạc.
“Đại ca, cô ta…”
“Im miệng.”
Tên đó oán hận mà ngậm miệng lại, không vừa mắt tôi nhưng chẳng làm gì được tôi, tức đến đỏ cả mặt rồi.
Tôi đắc ý nở nụ cười, giơ cho anh ta xem ngón giữa.
A Vinh: “...”
Mà tôi thì đắc chí trở về phòng, nằm lên chiếc giường vừa to vừa mềm.
Không sao, sống thêm một ngày đã là rất lợi hại rồi.
Kiên trì nỗ lực nào, thế giới này sắp tiêu rồi!
5.
Ánh mắt người quản gia nhìn tôi càng ngày càng hòa nhã.
Bất kể tôi đi tới đâu, những ánh mắt khác nhau cũng đều rơi trên người tôi.
Hoặc là kinh ngạc, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là hóng hớt…
Có thể hiểu được, dù gì tôi cũng là người phụ nữ đầu tiên có thể ở lại bên cạnh Mặc Nghiễn Chiêu lâu như vậy.
Đừng hiểu lầm, tôi không phải chim hoàng yến.
Tôi chỉ là một người giúp việc vừa bình thường vừa xinh đẹp thôi.
Tôi cũng rất khó hiểu, sao tôi có thể ở lại lâu như vậy?
Quản nhiên, những điều đó không gi.ế.t chớt tôi được.
Còn không bằng gi.ế.t chớt tôi đi.
Khi tới phòng bếp lấy thuốc, tôi thấy một anh đầu bếp đẹp trai đang đau đớn nằm co quắp dưới đất.
Mái tóc xoăn màu vàng kim, ngũ quan lập thể tinh tế, đôi mắt thần bí giống như viên ngọc bích vậy.
Lúc này, trên quần áo anh ta dính chút bụi bặm, nhìn trông rất nhếch nhác. Nhưng đuôi mặt lại phiếm hồng, khiến người khác thương tiếc.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi đau lòng nhìn anh ta, dịu dàng mở miệng: “Anh ngáng đường rồi, có thể tránh ra không?”
Gặp chuyện bất bình, đường vòng thẳng tiến. (Gặp chuyện bất bình thì chớ có xen vào)

Cứ tưởng chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng từ đó về sau, gần như ở đâu tôi cũng gặp được anh ta.
“Xin chào, tôi là Simon, có thể làm quen chút không?” Anh ta mím mím môi, cười thẹn thùng.
Những ánh mắt ghen tức xung quanh gần như đ.â.m xuyên qua tôi vậy.
Tôi nở một nụ cười ôn hòa: “Không thể được.”
Biểu cảm anh ta nứt ra trong tức khắc, sau đó lại nhanh chóng được điều chỉnh, trở lại trạng thái lịch sự như ban đầu.
“Không sao, tôi sẽ thể hiện ra tấm chân thành muốn làm bạn với cô.”
Thế là mỗi ngày, tôi đều nhận được trà chiều và điểm tâm.
Rất không may, tôi không thể cự tuyệt được loại cám dỗ này.
Há miệng mắc quai, ăn của người thì miệng mềm lại, thế là tôi đồng ý lắng nghe phiền não của anh ta.
Trên chiếc ghế dài tại vườn hoa, một chú bươm bướm bay đến, đầu trên lòng bàn tay anh ta.
Khuôn mặt Simon tràn đầy sự dịu dàng mà thả nó bay đi.
Màn này vốn dĩ rất tốt đẹp. Nhưng mí mắt tôi giật giật hai cái, trong não hiện lên cảnh tượng của một bộ phim nổi tiếng nào đó.
Tôi sợ giấy tiếp theo, Simon kiêu ngạo sẽ đuổi theo bướm lá khô.
“Nam Diên, cô cảm thấy kỹ thuật nấu ăn của tôi thế nào?”
Tôi gật gật đầu: “Rất ok đó.”
Simon cười cười, sau đó lại cụp mắt, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
“Nhưng ở nhà bếp tôi phải chịu bài xích, bọn họ đố kỵ tôi nhận được sự hoan nghênh của các cô gái, vì thế nên bắt nạt tôi, không cho tôi ra mặt, chỉ để tôi làm việc vặt. Mỗi ngày tôi sống đều rất cẩn thận dè dặt, một lời không hợp, bọn họ liền đánh tôi.”
“Tôi cảm thấy chúng ta có cùng hoàn cảnh. Cô ở bên cạnh Mặc tiên sinh tính khí thất thường, chắc cũng có cảm nhận như vậy nhỉ?”
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại.
Mặc Nghiễn Chiêu sẽ để tôi cùng ăn cơm, trà chiều của anh ta cũng rơi vào miệng tôi hết.
Mỗi ngày tôi đều dò tìm đường chớt, anh ta cũng chẳng làm gì tôi cả.
Thậm chí tôi tùy tiện nói ở bên ngoài quá đơn điệu, nên trồng chút hoa. Ngày hôm sau, anh ta liền bảo người làm vườn trồng đầy hoa diên vĩ.
Còn về tính cách thất thường, tôi thấy tinh thần anh ta còn ổn định hơn tôi nhiều.
Tôi đột nhiên thấy hơi chột dạ.
Làm một người giúp việc, tôi dường như quá thoải mái rồi ha.
Có phải Mặc nghiễn Chiêu muốn nuôi tôi béo rồi mới g.i.ết, giống như g.i.ế.t heo không?
Khi tôi cho rằng mình đang ở trên thiên đường, anh ta sẽ không chút do dự mà đẩy tôi xuống địa ngục.
Má ơi, nghĩ mà thấy sợ!
Có thể tôi quá hot, cho nên cách làm này khiến tôi ớn lạnh.
Cái tên Simon này còn lảm nhảm không ngừng, kể ra sự đáng thương của bản thân.
Tôi không còn tâm tình nghe nên ngắt lời: “Có chuyện gì tôi có thể giúp anh không?”
Anh ấy ngượng ngùng cười cười, lấy từ trong túi cách ra một hộp bánh. ”Nghe nói Mặc tiên sinh thích loại bánh socola, cô có thể để ngài ấy thử vài miếng không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.
Anh ta ho một tiếng, từ từ giải thích: “Bởi vì chuyện bài xích nên bọn họ không cho tôi làm đồ ăn cho Mặc tiên sinh, nhưng tôi không muốn bị áp bức nữa. Mếu có thể nhận được sự tán thưởng của Mặc tiên sinh, tôi sẽ không phải chịu ứ.c h.i.ế.p nữa rồi.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ thâm tình mà nhìn tôi, mang theo sự quyến rũ như có như không. “Nam Diên, cô sẽ giúp tôi chứ?”
Tôi thấy ánh mắt anh ta bắt đầu không đúng lắm rồi.
Cái tên Simon này nhất định là do Mặc Nghiễn Chiêu sắp xếp đây mà!
Đợi khi tôi mang bánh lên, thuận lợi mà tra ra trong đó có độc, sau đó nhân chứng vật chứng đều có đủ!
Tôi cảm thấy bản thân đã biết được sự thật rồi.
.......
Sau khi đưa bánh đến trước mặt Mặc Nghiên Chiêu, anh ta nhướn nhướn mày, nhìn tôi với vẻ đầy thích thú. “Đây là cô làm sao?”
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, sau đó quỳ bụp xuống đất, dùng sức ôm chặt chân anh ta.
“Mặc tiên sinh, có một đầu bếp tên Simon suốt ngày làm phiền tôi, hiện giờ lại còn bảo tôi dụ ngài ăn bánh anh ta làm, hức hức hức…”
“Tôi nghi ngờ anh ta hạ độc rồi đổ tội cho tôi, ngài phải làm chủ cho tôi! Hức hức hức…”
Anh ta đã quá quen rồi, đưa tay lên vê vê ấn đường, trầm giọng nói: “Cô đứng lên trước đã.”
“Ngài không làm chủ cho tôi thì tôi sẽ không đứng dậy!”
[Chọc vào ai không chọc anh lại chọc vào tôi - một người không có sức đánh trả. Anh chọc tôi thì có nghĩa lý gì chứ?]
[G.i.ế.t tôi chỉ trong chốc lát, có cần phải diễn Chân Hoàn Truyện ở đây không? Tôi phỉ nhổ anh!]
Mặc Nghiễn Chiêu ho nhẹ một tiếng, hơi cau mày lại. “Biết rồi, tôi bảo người điều tra, sẽ không để cô oan ức.”
Tôi nước mắt lưng tròng: “Thật sao?”
[Còn diễn, tưởng bà đây không biết anh đang thăm dò bà đây sao?]
Anh ấy di dời tầm mắt: “Ừm.”
Simon bị A Vinh bắt tới.
Anh ta không thể tin nổi mà nhìn tôi, biểu cảm dữ tợn. “Con t.i.ệ.n nhân này đã sớm hoài nghi t.a.o rồi phải không?”
Tôi ấm ức nhìn sang Mặc Nghiễn Chiều: “Anh ta mắng tôi.”
Mặc Nghiễn Chiêu cong cong môi, đưa mắt ra hiệu cho A Vinh.
A Vinh hung ác đạp mạnh một cái vào sau đầu gối Simon, anh ta đau đớn quỳ xuống dưới đất, sau đó lại ăn đạp thêm vài cái nữa rồi bị lôi đi.
Lúc này tôi mới biết, trong lâu đài cổ này còn có một phòng trừng phạt lớn như vậy.
U ám ẩm ướt, đầy mùi m.á.u t.a.n.h.
Mặc Nghiễn Chiêu nhìn tôi, trong mắt lộ ra ý cười sáng như ánh sao. “Cô giúp tôi tóm được một tên g.i.á.n đ.i.ệp, làm tốt lắm.”
.............
Á há há cười chớt, nữ chính tưởng người do Mặc Nghiễn Chiêu gài, ai dè lại là g.i.á.n đ.i.ệ.p hàng real

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.