Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 101: Tính Cái Sổ Sách




Trời tối, bầu trời mây mù bắt đầu trải rộng, trên bầu trời một ngôi sao cũng không có ló mặt, "Xem ra ngày mai mưa... Rất tốt việc giết người, " Lách mình một cái thân ảnh biến mất, trên không chung một bóng hình mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện phiêu miểu tốc độ cao đi ngang.
"Có chút ý tứ." Kenji cười nhạt một tiếng nhìn thân ảnh kia rời đi, bản thân cũng không quan tâm lắm lặng lẽ trở về nhà ngủ,
Bản thân khai phá tốt sức mạnh tăng về sau mới có thể tiếp cận được bậc này loại người, nếu vẫn còn giống lúc trước hẳn là vừa nãy người kia đi ngang bản thân một chút cũng không phát giác đây, "Quả như hệ thống nói vậy, cái này địa cầu cũng không nhìn như vậy đơn giản." Cảm thán một câu Kenji trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trở về nhà, Kenji phát hiện trong nhà còn một hơi thở đang hô hấp lấy, Kenji cũng không có suy nghĩ nhiều vội vội vàng vàng chạy như bay lên phòng, trước mắt cảnh tượng Kenji trực tiếp sững người, trước mắt mình là người bao nhiêu lâu nay vẫn luôn muốn gặp lại, dưới nền đất lạnh Sinon đã ngủ say trên mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt hiển nhiên chính là vừa khóc xong, nguyên do hẳn là mệt quá ngủ quên mất.
"Vẫn là như vậy...không khiến người ta bớt lo, bị cảm thì sao đâu..." nhìn trước mặt thân ảnh lô dáng tiều tụy, Kenji lặng yên đưa ma lực vận chuyển soát hết trong người Sinon bệnh tật vặt vẵn, lặng yên Kenji đã bế Sinon lên đặt xuống giường đắp chăn lại còn bản thân lẳng lặng ngồi đấy nhìn, "thật lâu rồi a...khổ cực ngươi, từ nay về sau sẽ không bất kì ai có thể để chúng ta tách ra." Nhìn trước mặt đang mệt mỏi ngủ say, Kenji lặng yên vuốt đi giọt nước mắt vẫn đọng trên đó âm thầm thề lấy. Nghĩ đến đây Kenji càng thêm muốn giết, không!! Phải là càng muốn ba tên kia cùng đứa em trai kia đánh xuống địa ngục, nhốt giam linh hồn, lấy hoa thiêu vạn năm vĩnh kiếp không thể thoát khốn.
Bản thân không có làm cái gì cả, vậy mà lo nghĩ mình cướp mất vị trí, nếu như có thật lời nói kể cả tên kia có quỳ xuống kính dâng tài sản Kenji vẫn là khinh thường nhận lấy chứ đừng nói là tranh đoạt tài sản.
"Ngủ thật sâu, ngày mai tỉnh lại ánh bình minh sẽ lại sáng, đây không phải giấc mơ, ngươi không phải xinh nhất nữ nhân, nhưng ta sẽ biến ngươi thành vũ trụ này người đẹp nhất." Kenji lặng yên hôn xuống trán Sinon, cuối cùng rời đi, vỗn dĩ muốn ngủ một giấc nhưng nhìn thấy Sinon một khắc kia, ba tên kia cùng kẻ chủ mưu phải chết, còn cái gì huyết thống? Kenji hiện tại cũng không còn là con người, Kenji hiện tại chính là Yêu tộc, còn là Thiên Hồ, mấy cái kia máu tạp kể từ lúc thức tỉnh rồi yêu tộc một khắc, đã sớm bay sạch. Mà kể cả không có xong rồi thức tỉnh mới huyết mạch, Kenji cũng thẳng thắn thẳng tay được, cha mẹ vứt bỏ con, không xứng nhận lại con cái tình yêu, huống chi lại là kẻ vứt bỏ mẹ mình, Kenji có nhiều nữ nhân nhưng tuyệt đối không bao giờ có chuyện vứt bỏ loại kia,tuyệt đối không.
"Trời sắp mưa đến rồi, vừa vặn thích hợp cho việc giết người," Nói xong Kenji lặng lẽ rời đi không có đánh thức Sinon ý tứ.
Đến cửa đại học một khắc, Haki quan sát Kenji thả ra cực độ bao trùm bán kính vài dặm xung quanh, nhưng đáng tiếc là không có phát hiện ra thân ảnh quen thuộc, "Là đi đâu rồi sao? quên đi vừa vặn Sinon cũng học tại đây, nên đi sử lí trước kẻ phía sau vậy."
Lại tựa như làn khói, Kenji lại biến mất trong màn đêm u tối, Tatsuna gia tộc là một gia tộc lớn, ngay cả lúc trước Kenji cũng biết đến, các quốc gia sát nhập vào nhau, cũng giống như One Piece, 14 quốc gia cũ có lực ảnh hưởng lớn nhất tất nhiên sẽ có gia tộc riêng của mình đại diện, Tatsuna chính là như thế. Giờ này Kenji chính tại trước một khuôn trang to lớn, Haki quan sát thả ra có thể thấy đây bên trong kiểu cách cổ xưa, nhưng không thiếu phần trang nhã, "Nắm giữ như vậy tốt tài nguyên, trả trách e ngại ta đâu." Cười lạnh một tiếng Kenji vô thanh vô thức tiến vào trong.
Bên trong trang viên cổ lão, dưới cạnh bàn đá một trung niên lặng lẽ thưởng trà, bên cạnh một thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú còn có vài phần giống Kenji, chí ít có vài điểm như vậy, Kenji trên cao lẳng lặng nhìn hết thảy, nhìn thanh niên cười cười nói nói hầu trà trước mặt trung niên.
Trung niên nhân mặt vô biểu tình, lặng lẽ nghe trước mặt thanh niên nói, bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó, trung niên nhân ngẩng đầu nhìn lên trên đó không xa.
Khi nhìn đến thân ảnh, Trung niên nhân giật mình đến lặng người.
Một làn gió thoáng thoảng qua, từng cánh anh đào bay phiêu động trong gió, một thân ảnh tiêu sái lẳng lặng đứng trên ngọn cây, không có tiếp điểm giống bay hơn là đứng, một mái tóc dài tùy ý thả, áo bào trắng vũ động bay, trong màn đêm tất cả tựa tập trung hết vào người thanh niên này, người này không phải ai khác là Kenji.
Kenji đứng đó lạnh nhạt nhìn lấy hai người, đôi mắt không chứa một chút cảm tình, có chăng chỉ là đôi mắt tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Ngươi là..." Trung niên nhân không chắc chắn, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sự rung động không nhẹ lại tựa hồ có chút khổ sở.
Nhưng Kenji nghe lại không hề quan tâm, vẫn im lặng đứng đó chờ đợi người kia phát giác.
Cũng nghe trung niên nhân nói, người thanh niên cũng giật mình nhìn lên một cái.
"Ba!!" Người thanh niên giật mình đến lui lại về sau một bước tí nữa lộn nhào, thần sắc tựa như thấy gì đó kinh khủng một loại.
"Có như vậy giật mình sao? Cảm thấy ta không chết nên đáng tiếc, hay tưởng ta là ma nên cảm thấy sợ hãi."
Giọng trầm thấp vang lên khắp xung quanh khuôn viên, giọng nói cực nhẹ nhàng không ẩn chứa sát khí, có chăng chỉ là giọng nói khinh thường mà thôi. Nhưng càng như vậy thanh niên càng sợ.
"Ngươi là...Kenji." Mang theo vẻ mặt không chắc chắn trung niên nhân run run hỏi lấy.
Trung niên nhân đứng dậy đi từ từ đến dưới gốc cây nhìn lên.
"Ngươi nói một chút chuyện về mẹ ta đi, ân! Mà không nói cũng được, dẫu sao ta cũng không có một chút cảm tình nào, hơi hiếu kì mà thôi."
"Thật...thật là Kenji, ngươi còn sống, con trai ta...xuống ta xem mặt một cái."
Trung niên nhân vui mừng quá đỗi vội vã kêu lên.
"Ai là con trai ngươi, còn kêu loạn ta giết ngươi!!" Kenji bình tĩnh mà nói, hai mắt đã dần chuyển lạnh, Kenji chỉ có một mẹ duy nhất, đó là Maria. Quan hệ máu mủ Kenji không để tâm huống chi hiện tại đã không còn, Kenji chỉ biết người nuôi bản thân lớn lên cùng tình yêu thương đó mới là cha mẹ mình, còn người trước mắt này không liên quan.
"Ta...ta..." Người trung niên xấu hổ vô cùng, bị Kenji nói vậy cũng không có tức giận, nhiều hơn vẫn là đau khổ, dãy dụa một hồi mới vô lực thở dài.
"Này, nói chuyện đi, ngươi nằm đó ta rất khó để nhìn ra, ta thật hiếu kì hai năm trước ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền ám sát ta đâu?."
"Ám sát? Rốt cuộc chuyện gì!!!" Trung niên nhân sững sờ mù mịt nhìn hai người đối thoại dọa đến Thanh niên mí mắt cuồng loạn.
"Người đâu!!! Người đâu có kẻ đến gây chuyện." Thanh niên hốt hoảng kêu gào gọi người đến, hắn thực sự sợ hãi, sợ hãi kì dị thanh niên này.
"Ngươi đang sợ hãi? Ngươi đang sợ hãi sự thật ngươi cho người ám sát ta bị lộ ra."
"Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao." Trung niên nhân thế nào lại không rõ ràng chuyện sảy ra, không kiềm chế được giận giữ gầm thét về phía thanh niên kia.
"Cha...cha ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, hắn là ai ta còn không biết." Thanh niên sắc mặt biến ảo vội vàng la lớn, lần này thật sự hỏng bét, bị lộ ra ngoài quyền thừa kế cơ hồ không có khả năng, lại nhìn về phía Kenji ánh mắt oán độc lại kiêng dè.
"Chì!"
"Ta cũng không đến để nói nhảm, ngươi tự sát đi, đây coi như là ân huệ ta ban cho ngươi, nếu không có dũng khí mà nói, ta cho ngươi thể nghiệm thế nào là nhân gian luyện ngục."
"Ngươi... Ngươi muốn thế nào, đừng tưởng ta sợ ngươi, chúng ta là Tatsuna gia tộc."
"Kenji, có gì từ từ nói, các ngươi nhưng là anh em." Trung niên nhân cũng hoảng hốt, nãy lớn tiếng gọi mà không có ai ra đây, chỉ có khả năng trong biệt viện này ngoài hai người đã không còn người sống, đứng ở độ cao lâu ngày điểm này vẫn là rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.