Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 58: Mấy vị hoàng tử




Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã phi ngựa tới gần, rồi ghìm lại cương ngựa, vững vàng dừng trước mặt hai người Tuệ An, Đoan Ninh công chúa nở nụ cười rực rỡ, nhìn về phía Văn Tư Tồn cùng Tuệ An, hai mắt đảo quanh bọn họ, nói:
“Đúng là trùng hợp quá, Văn ca ca và Thẩm tiểu thư cũng đến đây cưỡi ngựa ư? Sao hai người lại đi chung vậy?”
Tuệ An không thích ánh nhìn soi mói của nàng tí nào, cảm thấy nàng có ý tứ khác. E vừa rồi mấy lời hàn huyên của nàng cùng Văn Tư Tồn đã bị Đoan Ninh nghe thấy, còn cả tiếng cười đột ngột của nàng, chẳng lẽ nàng cố tình làm như thế để nhắc nhở bọn họ, sợ nhìn thấy những chuyện không hay sao?
Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc cũng nhìn qua, ánh mắt thâm trầm không thể nhìn thấu, thầm rủa các người không phải cũng hai người riêng lẻ còn gì, vẫn còn nghĩ bậy nghĩ bạ cho người khác!
Bên kia Văn Tư Tồn đã cười đáp:
“Tam muội nhà ta thân thể yếu ớt, đang nghỉ chân ở mái đình phía trước, không hào hứng phấn chấn như công chúa và Quan đại ca. Hôm nay Hoàng hậu nương nương sao lại rộng rãi cho phép công chúa xuất cung thế này? Đừng nói là công chúa lại lén lút trốn ra ngoài chứ?”
Văn Tư Tồn quen biết Đoan Ninh công chúa từ lâu, cho nên khi nói chuyện không câu nệ tiểu tiết, hắn biết rõ gần đây Đoan Ninh bị Hoàng hậu ép phải ở trong cung học tập tam tòng tứ đức, mới cố ý trêu chọc nàng.
Đoan Ninh nhướng mày cười một tiếng, nói: “Hôm nay là phụ hoàng đặc biệt cho phép ta xuất cung đấy nhé!”
Nàng vừa dứt lời, đã nghe từ bên kia con đường truyền tới một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó hơn mười thiếu nam thiếu nữ cưỡi ngựa phóng tới, cẩm bào xa hoa thúc ngựa hí vang, chạy thẳng về bên này, hiển nhiên là một đoàn với Đoan Ninh công chúa, chỉ hơi tụt lại phía sau mà thôi.
Tuệ An nhìn bọn họ, thấy giữa mười mấy người ấy cũng có rất nhiều gương mặt nàng không lạ lẫm gì, nam tử đi đầu chắc đã qua nhược quán, dung nhan uy nghiêm bệ nghễ, một thân quân phục mặc trên người hắn lại toát ra vài phần khí chất nho sinh văn nhã, đầu đội mũ lông cáo in hình chữ phúc trước trán, chính là Bình vương Lý Vân Đàm.
Mà trên con ngựa ngay sau Bình vương nhưng lại là Lý Vân Sưởng, hôm nay hắn cũng mặc y phục cưỡi ngựa, không mang mũ mão, chỉ dùng kim quan chạm rỗng khắc hoa cố định búi tóc, một thân hắc y, cổ và ống tay áo dùng gấm vàng lót ngoài, so với ngày thường thì tiêu sái anh tuấn hơn hẳn, và cũng hăng hái khác thường.
Đại Huy quy định chỉ có hoàng tử mới có thể lấy màu vàng trang trí trên mình, Tuệ An đưa mắt nhìn đoàn người kia, ngoại trừ Lý Vân Sưởng cùng Lý Vân Đàm, vẫn còn thêm ba hoàng tử nữa, vào ngày đại hôn kiếp trước Tuệ An cũng đã từng gặp qua bọn họ, lần lượt là Nhị hoàng tử Thái vương Lý Vân Cẩn, Tam hoàng tử Thuần vương Lý Vân Nghị và cuối cùng là Bát hoàng tử Thái vương Lý Vân Tường.
Về phía nữ tử Tuệ An chỉ nhận ra Quan Lễ Trân với Quan Lễ Khiết, còn có hai thiếu nữ tướng mạo na ná nhau, cùng mặc y phục có màu sắc và hoa văn giống nhau, nhìn một cái cũng biết là một cặp tỷ muội.
Ánh mắt Tuệ An dừng lại trên người thiếu nữ có vẻ là tỷ tỷ, trong lòng không khỏi lộp bộp vài cái, khẽ nheo mắt.
Cô gái kia tuổi tầm mười bốn mười lăm, tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, hai gò má trắng mịn mỗi khi cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền, đôi mắt đen nhánh linh động, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy là một tiểu cô nương đơn thuần lương thiện, dâng trào cảm giác muốn yêu thương nàng, chăm sóc nàng nhiều hơn.
Tiểu cô nương này chính là nữ nhi của phủ Uy Khâm hầu, Minh Hà quận chúa, mẫu thân của nàng là Uy Khâm hầu phu nhân, cũng là tỷ tỷ cùng mẹ với Đỗ Mỹ Kha, Đỗ Mỹ Tình.
Uy Khâm hầu Khương gia cũng là thế gia có công xây dựng Đại Huy, vốn là đội quân có thể lực ở một vùng Nam Cương, đã quy hàng Đại Huy khi Thánh Tổ phái binh chinh phạt, được sắc phong Uy Khâm hầu, hiện giờ Uy Khâm hầu đương nhiệm là Khương Đan, tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng dưới gối chỉ có duy nhất hai nữ nhi, một đích một thứ, có thể nói Minh Hà quận chúa Khương Hồng Ngọc là hòn ngọc quý trên tay ông, chỉ hận nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Kiếp trước Minh Hà quận chúa là gả cho Bình vương Lý Vân Đàm, có qua lại thường xuyên với Tuệ An, giữa hai người có một tầng quan hệ với Đỗ Mỹ Kha, mà còn đều làm dâu trong hoàng tộc, đáng ra bọn họ phải thân thiết hơn mới phải, nhưng sự thật lại không hề như vậy, Tuệ An luôn cảm thấy Khương Hồng Ngọc mơ hồ tồn tại địch ý với mình, rất nhiều lần cố tình làm nàng mất mặt.
Kiếp trước Tuệ An qua lại với nàng là vì muốn lập quan hệ cùng phe Bình vương, nam tử tranh đấu lẫn nhau trên triều còn nữ tử là nơi hậu viện, kiếp này nghĩ lại, sợ là việc đó không thể không liên quan tới hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha.
Nhớ đến kiếp trước mỗi lần nàng cùng Bình Vương phi phát sinh tranh cãi, thì ngay lập tức Tôn Tâm Từ lại trở thành người hòa giải giữa hai bên, Tuệ An bất giác nhếch môi, chỉ trách mình ngu ngốc bị người ta lợi dụng mà cũng chẳng hay.
Ngay cả chuyện Minh Hà quận chúa đến kinh thành lúc nào, nàng cũng không hề hay biết, trong phủ không có nữ chủ nhân, hơn nữa những người làm lâu năm của phủ Phượng Dương hầu đã bị Tôn Hi Tường thay qua đổi lại mấy lần, khiến cho nàng hoàn toàn không thể nắm bắt được tin tức bên ngoài, nghe không thấy nhìn chẳng xong không khác gì người khuyết tật, xem ra nàng phải nhanh chóng tìm cách ngăn chặn sự việc lặp lại mới được.
Bên này Tuệ An âm thầm đánh giá Khương Hồng Ngọc, thì bên kia Văn Tư Tồn đã đi qua chào hỏi các vị hoàng tử, Tuệ An cũng vội vàng chào hỏi theo.
Huy vương Lý Vân Tường thấy Văn Tư Tồn nhìn về phía Khương Hồng Ngọc, liền cười nói:
“Văn Nhị ca chắc là không biết, hai vị này là Minh Hà quận chúa và Khương Nhị cô nương của phủ Uy Khâm hầu.”
Minh Hà quận chúa là Bình Vương phi tương lai, Uy Khâm hầu trấn thủ Nam Cương, thống lĩnh hàng vạn binh mã, là nhà mà Hoàng hậu tốn công sắp xếp thu về dưới trướng Bình vương. Nghe nói Minh Hà quận chúa năm sau đến tuổi cập kê, lần này Uy Khâm hầu phu nhân mang theo nữ nhi vào kinh, sợ là cố ý cho nữ nhi sớm ngày tiếp xúc với quyền quý trong kinh, nhân cơ hội này kiến tạo thanh danh, kết giao bằng hữu, chuẩn bị cho ngày sau khi gả vào phủ Bình vương có thể giúp ích cho hắn.
Chuyện Uy Khâm hầu phu nhân và hai vị tiểu thư vào kinh, Văn Tư Tồn cũng biết, Văn phủ đã nhận được bái thiếp của phủ Uy Khâm hầu, nên khi hắn nghe Lý Vân Tường nói cũng không quá ngạc nhiên, gấp rút cười với Minh Hà quận chúa, nói:
“Từ lâu đã nghe nói quận chúa được chân truyền bản lĩnh cưỡi ngựa riêng biệt của phủ Uy Khâm hầu, cực kỳ đáng ngưỡng mộ, hôm nay có cơ may gặp được, nhất định quận chúa phải thi triển tài năng cho mấy người chúng tôi mở rộng tầm mắt.”
Hắn vừa nói xong, Lý Vân Tường cũng vỗ tay hùa theo, cười nói:
“Hôm nay Minh Hà quận chúa vào cung thỉnh an, đúng lúc huynh đệ chúng ta hẹn nhau cùng đi trang trại, nên mới mời quận chúa cùng đi cho đông đúc, đến trang trại lại nghe có công tử tiểu thư Quan gia cũng có mặt nơi đây, không ngờ mới đó đã gặp được Văn Nhị ca cùng Thẩm tiểu thư rồi, thật là khéo quá. Thất ca, không phải vừa rồi huynh còn nói không đủ người đánh mã cầu* sao, bây giờ có thêm hai người, tốt quá rồi nhé.”
*Môn cưỡi ngựa đánh bóng.
Lý Vân Tường năm nay chỉ mới mười hai, tướng mạo giống hệt người mẹ Đông phi của mình, ngây thơ trong sáng, đúng tuổi hiếu động ham chơi, lúc nói chuyện mi mày tung bay, một đôi mắt hoa đào như tạc với Lý Vân Sưởng, nhưng không có nét chững chạc ôn hòa, mà thay vào đó là thông minh lanh lợi.
Văn Tư Tồn nghe vậy cũng không tiếp lời, chỉ nhìn sang Tuệ An, mặt khác Bình vương thấy trên người Tuệ An đeo sẵn cung tên, lại cười hỏi:
“Nghe nói năm nay Quốc Tử Giám chính thức tổ chức một cuộc tỷ thí năm môn với Thái Học viện, Tư Tồn cùng Thẩm tiểu thư đều may mắn được chọn làm đại biểu, hôm nay hai vị đến đây chắc là để ôn luyện kỵ xạ phải không? Bát đệ, chúng ta không nên quấy rầy họ thì hơn.”
Lý Vân Tường hai mắt sáng ngời, càng thêm hưng phấn, reo lên:
“Vậy thì càng tốt, không phải ban nãy quận chúa nói nàng cũng là người thay mặt Thái Học viện tham gia tỷ thí sao, có phải là kỵ xạ không nhỉ? Nay vừa vặn có Thẩm tiểu thư ở đây, chơi mã cầu với nhau chẳng phải lợi cả đôi đường còn gì? Quận chúa nói có đúng không?”
Khương Hồng Ngọc nghe vậy, cười nhìn về phía Tuệ An, nói:
“Bát hoàng tử nói đúng, trước kia ta ở Nam Cương cũng từng nghe nói bàn về tài cưỡi ngựa giữa các vị tiểu thư trong kinh thì Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu là nhất, thuật cưỡi ngựa ta chỉ biết sơ sơ mà thôi, vẫn muốn có một cơ hội để thỉnh giáo Thẩm tiểu thư, lần này hai trường tỷ thí biết được đại diện cho môn kỵ xạ là Thẩm tiểu thư, ta còn cảm thán một phen đây, không ngờ hôm nay có thể gặp được cô, ta còn có ý muốn mời Thẩm tiểu thư chỉ bảo đôi câu nữa đấy.”
Lý Vân Tường nghe vậy mừng rỡ, cười hì hì quay sang hỏi Tuệ An, nói:
“Thẩm tiểu thư, lần này, Nhị ca, Tam ca, Thất ca của ta và Quan đại ca đều được mời làm giám khảo bình luận, nếu như bây giờ cô nương không đồng ý, chẳng khác nào là bên Quốc Tử Giám các cô sợ người ta nhé.”
Tuệ An không biết Khương Hồng Ngọc là Thái học sinh, bất quá ngẫm lại cũng có lý, Khương Hồng Ngọc nếu muốn hòa nhập vào kinh thành này, tất nhiên không thể không làm quen rồi đặt quan hệ với những danh môn khuê các khác, mà biện pháp hữu hiệu nhất chính là theo học Quốc Tử Giám hoặc Thái Học viện, Lý viện sĩ của Thái Học viện là ngoại tổ phụ của Bình vương, Minh Hà quận chúa tới học ở Thái Học viện là chuyện không thể nghi ngờ. Vấn đề làm nàng giật mình, là trong trận tỷ thí giữa hai trường, đối thủ của mình lại đúng là Khương Hồng Ngọc, thật là tạo hóa trêu ngươi.
Lý Vân Tường đã nói đến mức này, Tuệ An sao có thể cực tuyệt, nàng chỉ thoáng đưa mắt nhìn Văn Tư Tồn, liền gật đầu cười nói:
“Là vinh hạnh của tiểu nữ.”
Lý Vân Tường thấy Tuệ An đồng ý, gấp rút giục mọi người một đường thẳng tiến về phía sân mã cầu, tự mình xông pha đầu tiên, vừa vung roi đã phi như tên bắn, còn cố quay đầu đốc thúc mọi người, nhất thời tiếng vó ngựa đồng loạt vang lên khắp nơi, kéo theo bụi bay dồn dập.
Tuệ An thấy mọi người lần lượt cười đùa phi ngựa rời đi, lúc này mới chậm chạp theo sát phía sau, Khương Hồng Ngọc cùng muội muội Khương Hồng Như của nàng cũng cố ý thúc ngựa chậm lại.
Thấy mọi người đều đã đi xa, Khương Hồng Ngọc mới giục ngựa tới gần Tuệ An, đưa ánh mắt đánh giá Tuệ An một vòng, kiêu ngạo nói:
“Cô chính là Thẩm Tuệ An? Ăn mặc không đến nỗi nào nhưng cũng chẳng thể nói lên điều gì, chỉ hi vọng không phải là thùng rỗng kêu to, hừ, sau này đừng có mà thua quá thảm hại.”
Uy Khâm hầu phu nhân vừa tới kinh thành, dĩ nhiên sẽ đến phủ Đỗ thượng thư vấn an phụ mẫu, chuyện của Đỗ Mỹ Kha mấy ngày hôm nay bà không thể nào không biết. Khương Hồng Ngọc tràn đầy địch ý với mình, cũng không phải chuyện lạ, thấy nàng bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn khinh thường mình, Tuệ An tất nhiên chẳng phải lễ nghĩa hòa nhã gì nữa, chỉ thản nhiên nói:
“Có phải thùng rỗng kêu to hay không thử một lần là biết, cần gì chờ tới sau này?”
Nói xong cũng không để tâm hai cô nương Khương gia này, vung lên roi ngựa nghênh ngang rời đi.
Nữ tử Đại Huy xưa nay luôn ưa thích hai môn thể thao, một là mã cầu, một là đô vật. Con cháu quan lại trong kinh phần lớn thích mã cầu hơn, Thuần vương, Tần vương, Bát hoàng tử cùng Văn Tư Tồn đều là cao thủ môn này.
Đến khi Tuệ An đặt chân vào sân thi đấu, thì Văn Cảnh Tâm cũng đã có mặt ở đó. Bàn bạc qua lại một phen, cuối cùng định ra Thái vương, Thuần vương, Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Trác, Quan Lễ Trân, Quan Lễ Khiết cùng Tuệ An tạo thành một đội. Còn Bình vương, Tần vương, Huy vương, Văn Tư Tồn, Đoan Ninh công chúa, tỷ muội Khương gia thành một đội khác.
Môn mã cầu dựng lên cầu môn ở cuối sân mỗi bên, chiều dài khoảng hơn mười trượng, khung cầu môn chạm trổ rồng vàng uốn lượn, đá hoa sen ở phía sau, trang trí rực rỡ, bên cạnh hai cầu môn còn đặt hai mươi bốn lá cờ, mỗi lần một là cơ được cắm lên là tỏ ý công nhận đã ghi được một bàn thắng hợp lệ, vị trí trọng tài của trận cầu này tất nhiên rơi vào tay Văn Cảnh Tâm, Văn Tư Tồn đưa nàng lên đài cao giữa sân để theo dõi và định đoạt số lượng bàn thắng cho hai bên, xong xuôi đâu đấy mới giục ngựa vào sân.
Gã sai vặt của trang trại đánh lên một tiếng chiêng ra hiệu mở màn cho trận đấu, tức thì không khí quanh sân căng thẳng hẳn.
Tuệ An tay cầm cây gậy đánh cầu như một cái lưỡi liềm khổng lồ phi ngựa song song với Đoan Ninh công chúa, người hai đội kìm kẹp giằng co lẫn nhau, đối diện nàng lúc này không phải Khương Hồng Ngọc thì là ai, thấy nàng ta nhìn mình đầy khiêu khích, Tuệ An chẳng nói chẳng rằng thúc ngựa rời đi.
Phía bên kia Bình vương cũng đang giằng co cùng Thuần vương, ánh mắt hai người giao nhau mơ hồ lộ ra sát khí, sắc mặt rõ ràng không coi đây là một trò chơi, mà Lý Vân Sưởng nhìn hai người bọn họ, ánh mắt sâu không thấy đáy như có điều suy nghĩ, vừa quay đầu trùng hợp chạm phải ánh nhìn của Tuệ An.
Tuệ An thấy hắn phóng ngựa hướng tới, vội vàng cúi thấp đầu, trong lòng run rẩy không thôi, hai đội hôm nay quả thật là bao quát hết những vị hoàng tử có thế lực trong triều, cách chia đội cũng không phải ngẫu nhiên như thế.
Hiện giờ phần lớn các hoàng tử của Hiền Khang đế đều đã tới tuổi trưởng thành, Thái vương, Thuần vương là huynh đệ cùng mẹ, cùng là do thê tử kết tóc của Hiền Khang đế, Cao thị sở sinh, khi Cao thị gả cho Hiền Khang đế, ông vẫn chỉ là một Quyền vương nhỏ bé, có ai ngờ trong khoảng thời gian Thuần vương ra đời cũng là lúc Thái Tổ bệnh nặng liệt giường, sau lại anh niên tảo thệ*, cứ như vậy ngôi vị hoàng đế từ trên trời giáng xuống, rớt vào trong tay Quyền vương cũng chính là đương kim Hiền Khang đế bây giờ. Chính vì vậy Hiền Khang đế từng nhiều lần nói đùa rằng Thuần vương Lý Vân Nghị là phúc tinh của ông, đối với Lý Vân Nghị sủng ái có hơn, luôn nung nấu ý đồ lập hắn lên làm Thái tử.
*Tuổi trẻ chết sớm.
Tình cảm của phu thê Hiền Khang đế và Cao thị rất tốt, chẳng qua là do Cao thị thể trạng yếu đuối bệnh tật liên miên, sau khi sinh hạ Lý Vân Nghị không lâu liền qua đời, Hiền Khang đế mới đăng cơ vì củng cố quyền lực nên phải cưới Thôi thị làm vợ, đồng thời sắc phong Thôi thị là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ người người kính nể. Hiền Khang đế nhớ tình xưa nghĩa cũ với Cao thị, đã nhiều lần muốn truy phong Cao thị là Hiếu Nhân Hoàng hậu, nhưng mỗi lần đưa ra đều vì triều thần phản đối mà không thể thực hiện. Thật ra chuyện này cũng không khó lý giải, Thôi thị là thế gia trăm năm của Đại Huy, nữ nhi Thôi gia vừa gả vào cung thành Hoàng hậu, đương nhiên là dốc sức sinh hạ con trai trưởng, há có thể để cho Thái vương, Thuần vương chiếm cái danh đích tử này?
Vì vậy dĩ nhiên phải lén lút kêu gọi triều thần ngăn cản Hiền Khang đế truy phong cho Cao thị. Đường đi nước bước của Thôi gia đúng là chẳng thể chê vào đâu, nhưng khổ nỗi bụng của Thôi Hoàng hậu chẳng chịu cố gắng, vào cũng hai năm vẫn không một động tĩnh, Thôi gia vì muốn củng cố địa vị Hoàng hậu của bà nên đã đưa thêm vào cung một muội muội thứ xuất của Uy Viễn hầu phu nhân Lý thị, cũng chính là mẹ ruột Bình vương, Lý Tiệp dư, Lý thị phụ thuộc vào Thôi gia, là người trên một thuyền cùng Thôi Hoàng hậu.
Phải nói Lý Tiệp dư này đúng là người có phúc khí, tiến cung chưa được một năm đã sinh hạ cho hoàng đế Tứ hoàng tử Lý Vân Đàm, mà Thôi Hoàng hậu nhiều năm mãi mới có được duy nhất Đoan Ninh công chúa, sau đó cái bụng lại trở về y xì như trước, rốt cuộc chỉ có thể vun đắp cho Bình vương trở thành chỗ dựa sau này.
Con trai lớn của Cao thị và Hiền Khang đế là Thái vương Lý Vân Cẩn, từ khi sinh ra đã có tật nói lắp, cho nên vĩnh viễn cũng không thể kết duyên cùng ngôi hoàng đế. Theo lẽ thường, Thuần vương tuổi lớn nhất, lại là con do thê tử kết tóc sinh ra, trở thành Thái tử cũng không có gì là lạ, nhưng bởi vì dòng tộc Cao thị lúc này đã quá xuống dốc, nên cho dù có là danh chính ngôn thuận bao nhiêu, suy cho cùng không thể gánh cái danh con trai trưởng.
Mặc dù Bình vương được nuôi bên người Thôi Hoàng hậu, có hai nhà Thôi thị, Lý thị chống lưng, nhưng rốt cuộc cũng không phải đi ra từ bụng Hoàng hậu, không phải con vợ cả. Nay trên triều đình hai bên Thuần vương cùng Bình vương đấu đá lẫn nhau ngày một nghiêm trọng, bây giờ hai người này có ra tay đánh lộn tại đây, Tuệ An cũng chẳng hề bất ngờ.
Kiếp trước Văn Tư Tồn cưới Thôi Tri Phỉ là con gái Thôi gia, tất nhiên cho thấy Văn gia đứng về phe Bình vương, mà hiện nay Quan gia lại xuất hiện cùng Thuần vương, chẳng lẽ là Quan phủ có ý ủng hộ Thuần vương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.