Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 5: Chết




Tuệ An nghe âm thanh chửi bậy của Tôn Tâm Tử ở phía sau, ánh mắt chợt lóe, chỉ cảm thấy trong lòng như xoắn lại, nàng tự hỏi mình chưa từng khắt khe chuyện gì với Tôn Tâm Từ, càng cung kính hết mực với mẫu thân của Tôn Tâm Từ là Đỗ thị. Nàng thật không hiểu, Tôn Tâm Từ này phát ra hận ý lớn như vậy rốt cuộc là từ đâu!
Từ lúc Đỗ Mĩ Kha vào phủ liền vô cùng yêu quý nàng, cho tới bây giờ đều cầu được tất có. Cho dù nàng xử xự không đúng cũng không nhẫn tâm nặng lời trách móc nàng, đối đãi nàng không khác gì con gái ruột. Vì vậy Tuệ An cực kỳ biết ơn người kế mẫu này, nên nàng càng đối xử tốt với Tôn Tâm Từ.
Mà Tôn Tâm Từ cũng thích dáng vẻ của Tuệ An, luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng, trong lời nói không che giấu sự hứng thú đối với nàng, nàng ta bảo nàng ta rất thích bộ dáng của nàng. Giờ phút này cho dù kẻ ngốc cũng hiểu được tất cả đều là giả dối, là thủ đoạn của kế mẫu mê hoặc người đời. Tâm tình Tuệ An bỗng chốc bị kích động, một dòng máu nóng lập tức nảy lên, sau đó màu đỏ tràn ra khóe môi.
Mọi người thấy Tuệ An phun máu đều rất sợ hãi, cuống quít nâng nàng vào phòng, an trí ở trên giường.
Tuệ An vừa nằm xuống, trong viện lại truyền đến một loạt tiếng động ầm ĩ, thấp thoáng nghe được giọng nói Tôn Tâm Từ khiển trách nha đầu và bá vú trong sân.
Người này dám đuổi theo tới đây! Mấy người Hạ mộng lập tức giận dữ, trên mặt hiện ra sự tàn khốc.
Rèm Tương phi bị a hoàn xốc lên, Tôn Tâm Từ nhấc chân bước vào. Xuân Nguyên nháy mắt cho Đông Bình, Đông Bình đang định đuổi Tôn Tâm Từ đi, nhưng Tuệ An lại nâng người lên, dặn dò.
“Để nàng ta vào.”
Bước chân Đông Bình dừng lại, quay đầu hơi trách cứ nhìn Tuệ An liếc mắt một cái, Hạ Mộng giúp nàng ngồi dậy, Thu Kì vội lấy nước rửa mặt cho nàng, tiếp theo lấy một cái gối cho Tuệ An dựa lưng vào.
Trong lòng Tuệ An biết mọi người lo lắng cho vết thương trên người nàng, Tuệ An nhìn họ bằng ánh mắt trấn an sau đó nhìn về phía Tôn Tâm Từ.
“Vì sao?”
Tôn Tâm Từ đón nhận ánh mắt của Tuệ An, trong mắt Tuệ An có đau đớn, cố chấp và phẫn nộ, khiến Tôn Tâm Từ hơi lo lắng, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt của nàng ta đã trở nên dữ tợn, oán độc nhìn chằm chằm Tuệ An, cất giọng the thé:
“Vì sao? Thẩm Tuệ An, ngươi không biết vì sao ta đối xử với ngươi như vậy ư? Ha ha, có thể thấy rõ ngươi quả thật là một đại cô nương cao cao tại thượng, chưa bao giờ biết được nỗi khổ của người khác! Vì sao? Thẩm Tuệ An đừng nói với ta ngươi một chút cũng không biết nguyên nhân trong đó!”
“Ta thực sự không biết, ta tự nhận chưa bao giờ có lỗi với ngươi.” Tuệ An bình tĩnh nói.
“Ngươi sai lầm rồi, sự tồn tại của ngươi chính là đã có lỗi với ta! Thẩm Tuệ An, ta hận ngươi! Bởi vì ngươi và mẫu thân ngươi, nên ta và mẫu thân phải làm ngoại thất hơn mười năm, ta bị coi là thứ nữ mười ba năm không ngẩn cao đầu! Ngươi có biết cảm giác làm thứ nữ là như thế nào không? Đi đến đâu cũng bị người khác xem thường, bị chỉ trỏ, mọi chuyện đều kém ngươi một bậc! Ngươi làm sao mà hiểu được cảm giác này chứ?! Dù sao mẫu thân ta dù cũng là con gái nhà quan lại, dịu dàng hiền thục, mà mẫu thân ngươi chỉ là một người thô tục không tri thức hiểu lễ nghĩa, dựa vào cái gì bà ta có thể làm chính thất, còn ngăn cản mẫu thân ta vào phủ? Còn ngươi, dựa vào cái gì áp chế không cho ta đứng ở vị trí thứ nhất, khiến ta phải nhân nhượng ngươi, phải luôn tha thứ cho ngươi? Dựa vào cái gì ngươi có thể chiếm lấy thân phận trưởng nữ Tôn phủ cao cao tại thượng?! Dựa vào cái gì ta phải dâng trượng phu cho ngươi? Thẩm Tuệ An, ngươi trừ bỏ tốt bụng bên ngoài, thì có cái gì so được với ta?! Ngươi và mẫu thân thô tục kia của ngươi giống nhau đều là đàn bà ngu ngốc, không xứng đặt ở phía trên mẫu thân của ta!”
“Im miệng! Nhị cô nương, ngươi đừng cho mình là đúng mà muốn giảng đạo lý ở đây. Chủ tử chúng ta coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, mọi chuyện đều suy nghĩ cho ngươi, nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, không biết phân biệt tốt xấu!?”
Lời nói Tôn Tâm Từ làm mấy người Hạ Mộng nổi giận, các nàng hầu hạ bên cạnh Tuệ An, đều nhìn thấy sự quan tâm của Tuệ An giành cho Tôn Tâm Từ, nhưng Tôn Tâm Từ lại ác độc với Tuệ An như thế, sao bọn họ có thể không giận? Đông Bình là người tính tình dễ nóng giận nên cũng không quản tôn ti cao thấp, lập tức xông lên chỉ vào mặt Tôn Tâm Từ quát chói tai.
“Người nên câm miệng là ngươi, tiện tì! Chủ tử nói chuyện không tới phiên ngươi xen mồm vào, quả nhiên là phụ nữ lỗ mãng dưỡng ra điêu nô! Hừ, muốn ta cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng ta ư? Nếu năm đó không phải tiện nhân Thẩm Thanh kia liều chết ngăn trở, sử dụng thủ đoạn, thì nương ta đã sớm là bình thê! Sao có thế mang theo ta không minh bạch sống ở bên ngoài hơn mười năm?! Ta vốn nên là dòng chính nữ của Tôn phủ này, hết thảy đều là của ta, dựa vào cái gì ta phải cảm kích nàng ta! Dựa vào cái gì nàng ta có thể mang gương mặt của ân nhân cao cao tại thượng?! Thẩm Tuệ An ngươi không phải luôn cho rằng bản thân giỏi hơn ta sao? Như thế nào? Vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đó, Thẩm Tuệ An ngươi liều chết quấn lấy nam nhân kia, mà hắn khinh thường có thèm chạm vào ngươi đâu, hơn nữa lại say đắm thân thể của ta. Đại tỷ tỷ, thức thời là vừa, ngươi nên sớm đi tìm cái chết! Vì sao ngươi không chết nhỉ? Liều chết chiếm lấy vị trí trưởng nữ Tôn phủ làm gì? Ngươi nên giống như mẫu thân đã chết của ngươi, sớm đi tìm chết!”
Tôn Tâm Từ không ngừng nói những lời ác độc, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng.
Đám người Hạ Mộng nghe lời nói của nàng ta thế mới biết vừa rồi ở trong đình nhỏ đã xảy ra chuyện gì, liền kinh hãi, đồng thời đau lòng thay cho Tuệ An sao có thể bị áp bức và lăng nhục như thế, lại càng không dám tin một nữ tử khuê các như Tôn Tâm Từ, chưa xuất giá, vì muốn làm nhục Tuệ An ngay cả trong sạch cũng không cần.
Mọi người còn chưa hết khiếp sợ, liền nghe Tôn Tâm Từ lại tuôn ra một tràn kinh hãi.
“Mẫu thân đã chết của ngươi, vụng về như lợn, ha ha, ngươi còn không biết bà ta đã chết như thế nào đâu? Không ngại nói cho ngươi biết, là bà ta đã ăn bánh hoa quế cao do chính tay mẫu thân ta làm nên mới đi đời nhà ma, nhưng ngươi lại coi nương ta như trưởng bối, đối đãi ta như muội muội ruột thịt, ha ha, ngươi xem, trên đời này sao lại có người ngu ngốc như các ngươi vậy?”
Tôn Tâm Từ lớn tiếng nói, vẻ mặt vặn vẹo, trên mặt tràn đầy đắc ý và châm biếm, nhìn Tuệ An đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin trừng mình, Tôn Tâm Từ liền cảm thấy áp lực và thống hận bấy lâu nay giống như đã được giải thoát, khiến nàng ta nhìn Tuệ An cười điên cuồng không ngừng!
“Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì? Mẫu thân của ta không phải bệnh chết? Mà bị các ngươi hại chết? Có phải không? Ngươi lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa cho ta!”
Tuệ An nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, truy vấn tới tắp. Thực ra lời nói của Tôn Tâm Từ nàng đã nghe rõ ràng, đáy lòng cũng biết lời nàng ta nói là thật, mẫu thân của mình không phải chết vì bệnh mà bị trúng độc! Nhưng Tuệ An thật sự không thể chấp nhận, kế mẫu mà nàng tôn kính, muội muội mà nàng yêu thương, lại là đầu sỏ hại chết mẫu thân!
Tuệ An quá mức kích động, tinh thần và thân thể của nàng vốn đã trọng thương, hiện tại lại bị Tôn Tâm Từ kích thích như thế, đám người Hạ Mộng không kịp ngừng lại để tiêu hóa lời nói, càng không kịp phẫn nộ, một lòng chỉ lo lắng thân thể Tuệ An nên đi lên vây quanh nàng ý đồ muốn dùng lời nói và hành động an ủi Tuệ An trước đã.
Nhưng lời nói của các nàng Tuệ An dường như đã không nghe thấy nữa, nàng chỉ bướng bỉnh nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, vùng vẫy muốn rời khỏi giường.
Thế nhưng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng cười bén nhọn và lạnh lẽo.
“Tiểu nữ nói không sai, đại cô nương luôn thông minh, sao hôm nay nghe không hiểu vậy?”
Lúc nói chuyện rèm che cũng bị xốc lên, một phu nhân yểu điệu đi đến, khuôn mặt bà ta diễm lệ, búi tóc cao ngất, vóc dáng quyến rũ mê người, trang điểm lại đẹp đẽ quý phái. Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn giống như hoa nở hàng năm. Nhưng mà giờ phút này trên mặt bà ta vô cùng lạnh lẽo, đúng là mẫu thân của Tôn Tâm Từ - Đỗ Mĩ Kha.
Tuệ An trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Đỗ Mĩ Kha, ở trong ấn tượng của nàng, vị kế mẫu này vẫn luôn dịu dàng hiền thục, thích làm việc thiện, nàng hoàn toàn không thể tin được lời nói chua ngoa và vẻ mặt oán độc lại xuất phát từ miệng của bà ta.
Đỗ phu nhân tựa như rất vừa lòng khi nhìn thấy trên mặt Tuệ An xuất hiện sự kinh ngac và không thể tin nổi. Bà ta thật bản lĩnh khi chỉ trong chốc lát đã thu lại vẻ mặt tàn ác vừa nãy, dịu dàng nhìn Tuệ An, cười nói: “Vương phi nương nương, ồ, không, ta quên ngươi đã bị hưu. Đại cô nương, cũng không đúng, người đàn bà bị chồng bỏ nếu dùng từ cô nương để xưng hô hình như không thích hợp cho lắm......”
Đỗ phu nhân trầm ngâm một chút bỗng nhiên nở nụ cười, giống như đã biết rốt cục nên gọi Tuệ An là gì, bà ta vừa đi tới giữ chặt tay Tôn Tâm Từ, vừa oán trách nhìn Tôn Tâm Từ, cười nói: “Thẩm nương tử, ngươi đừng trách tiểu nữ nói chuyện thẳng thắng, nàng từ trước đến giờ luôn như vậy, không phải không nói là có thể giấu được. Thẩm nương tử không nên vì lời nói vừa rồi của tiểu nữ mà tức giận, mẫu thân đó của ngươi cũng đã mất vài năm rồi. Bây giờ mới tức giận chẳng phải là quá muộn sao? Còn nữa đừng tự chọc tức chính mình, bởi người chịu khổ cuối cùng là Thẩm nương tử. Thân phận Thẩm nương tử nay đã không giống như đại cô nương trước kia rồi, lại còn bị hưu, ắt hẳn cuộc sống sau này không phải dễ chịu, nếu để thân thể không tốt nữa...... Chậc chậc, ngày chết có thể đến gần...... Ha ha, coi ta, vừa nói thì không ngừng lại được, chẳng qua ta có ý quan tâm đến Thẩm nương tử thôi, nhịn không được nhiều lời, Thẩm nương tử đừng chê ta dong dài nha. Ồ? Sao sắc mặt Thẩm nương tử khó coi như vậy? Hơn nữa cả người còn run rẩy? Trời ạ, nàng đang hộc máu! Mấy người nô tài các ngươi, còn không chạy nhanh đến nhìn xem chủ tử các ngươi làm sao vậy? Nhưng đừng để chuyện xảy ra ở trong phủ, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay.”
Tuệ An không hiểu làm sao mà con người có thể biểu diễn sắc mặt hay đến như thế, dùng gương mặt dịu dàng để nói những lời lẽ ác độc. Cũng không thể phủ nhận, Đỗ phu nhân đã thành công khiến Tuệ An vì phẫn hận mà máu chảy ngược toàn thân, tâm giống bị người sống đào lên, đau đến nàng không thở được càng nói không ra lời, há mồm phun ra hai ngụm máu tươi.
Bốn nha đầu thấy Tuệ An dưới tình thế cấp bách như vậy liền thét chói tai, trong phòng lập tức hỗn loạn. Tuệ An không để ý tới, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đỗ phu nhân, thở hỗn hển nói:“Ta muốn nói hết thảy cho phụ thân biết!”
Đỗ phu nhân nghe lời nói này chẳng những không kinh hoảng, ngược lại còn nhíu mày, tiếp theo nhếch môi cười, “Thẩm nương tử thật sự là người không biết phân biệt nặng nhẹ, đến bây giờ còn cảm thấy phụ thân kia của ngươi đối xử có tình có nghĩa với mẹ con các ngươi sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, tất cả chuyện này đều do phụ thân ngươi đã ngầm đồng ý hạ lệnh tiến hành, nếu không dựa vào thế lực của mẫu thân ngươi, ngươi cảm thấy ta có bản lãnh an bài người của ta đến bên cạnh mẫu thân ngươi không? Sau đó còn có thể không lưu lại dấu vết mà xử lý hậu sự của mẫu thân ngươi? Ha ha, có thể thu xếp gọn gàng như vậy, đều nhờ vào phụ thân tốt của ngươi.”
Mười ngón tay của Tuệ An cắm sâu vào da thịt nàng, lần này ngay cả âm thanh cũng phát không ra, ánh mắt trừng thật lớn, khó khăn ổn định lại hơi thở, chỉ cảm thấy kế tiếp cho dù nghe được chuyện hoang đường gì cũng không có thể kinh động đến nàng.
Nàng không nghĩ sẽ tin tưởng lời nói của Đỗ phu nhân. Nhưng trong lời nói của Đỗ phu nhân lại giống như ma chú không ngừng truyền đến tai nàng một lần lại một lần vang lên.
Đúng vậy, nếu mẫu thân quả là trúng độc mà chết, sao có thể giấu giếm được phụ thân, phải biết rằng từ lúc mẫu thân phát bệnh, đến tẫn liệm thi hài, phát tang, đều do phụ thân đích thân xử lý!
Nghĩ đến tình hình lúc mẫu thân chết, khi độc phát tát chắc hẳn mẫu thân đã rất đau đớn, nhớ lại có bao nhiêu người được vinh danh là nữ anh hùng giống như mẫu thân, nhưng cuối cùng dẫn đến kết cục bị hạ độc chết, mà chính nữ nhi của mình lại nhận giặc làm cha, đối xử nhân ái với kẻ thù...... Tuệ An chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nổi lên rất nhiều gân xanh, đầu óc giống như muốn nổ tung, muốn lên tiếng kêu to trút hết đau khổ trong lòng, nhưng hé miệng nói không ra được lời nào.
Mở mắt nhìn chằm chằm nét mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng ngoan độc của Đỗ phu nhân, Tuệ An đã không nghe được các nàng đang nói gì, chỉ cảm thấy bên tai ong ong rối loạn, cổ họng ngòn ngọt, nàng phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo trước mắt tối sầm thẳng tắp ngã xuống giường, dĩ nhiên đã không còn hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.