Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 23: Nên ngụy trang thì ngụy trang




Nghe ra đó là tiếng của Mã Minh Viễn, Tuệ An không nhịn được hơi cụp mắt xuống.
Ngay lúc Tôn Tâm Từ đang nói chuyện với Lưu Thanh Thanh thì nghe thấy tiếng la hét ở bên ngoài, con ngươi chợt sửng sốt sáng ngời. Lúc trước có nghe phụ thân nói đại tỷ tỷ nàng là một người không có đầu óc, hành vi ngang ngược, tính tình nóng nảy, đắc tội với mọi người, bây giờ xem ra quả nhiên không sai!
Mẫu thân còn nói Thẩm Tuệ An rất tâm cơ, bảo nàng không được khinh thường. Hừ, theo như nàng thấy, Thẩm Tuệ An cũng chỉ có như vậy. Hôm qua, chẳng qua là do mẫu tử các nàng chưa trù tính trước nên mới để cho Thẩm Tuệ An thực hiện được.
Nghĩ như thế Tôn Tâm Từ bèn cười khinh miệt, nhưng lại lập tức chỉnh đốn vẻ mặt nhìn về phía Tuệ An.
“Sao lại thế này? Đại tỷ tỷ không cần sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì Tiểu Từ cũng sẽ đứng chung một chỗ với đại tỷ tỷ!”
Tuệ An nghe vậy trái lại có chút bội phục trình độ vô liêm sỉ của Tôn Tâm Từ, liếc thấy nàng ta đang trưng ra gương mặt nhỏ nhắn lo lắng và vóc dáng xinh xắn của mình.
Lão nương cần ngươi đứng bên cạnh làm gì, gió thổi một cái là bay, cắt hết thịt bán cũng chưa được mấy cân, giả vờ yếu ớt, sợ là chim chóc trên cây đều đã ngã chết hết.
Lòng Tuệ An thầm oán, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cảm động, kéo tay Tôn Tâm Từ xúc động nói: “Là tỷ tỷ khiến cho nhị muội muội sợ hãi, thể chất nhị muội vốn yếu ớt nếu vì tỷ tỷ mà bị gì, làm sao tỷ tỷ có thể tha thứ cho mình đây?”
Ngụy trang! Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết!
Tuệ An nói xong, Văn Tư Tồn đã đi tới, vừa cười, vừa trung thực nói: “Ta và Mã công tử có chút hiểu lầm, nhị muội ta mảnh mai, nhờ Văn công tử trước hết chăm sóc muội ấy hộ ta, để cho ta yên tâm đi tháo gỡ hiểu lầm.”
Tuệ An dứt lời cũng không đợi Văn Tư Tồn trả lời, chỉ cho Văn Cảnh Tâm một ánh mắt trấn an đã rời khỏi Cầm thất.
Ra khỏi phòng thì gặp một bên mặt của Mã Minh Viễn bị băng lại, vẻ mặt tái nhợt đứng ở trong sân, bên cạnh còn dẫn theo vài người quen là giới công tử quý tộc chuyên đi gây chuyện với hắn.
Tuệ An không có mẫu thân, Phượng Dương Hầu phủ lại là nữ hộ (phụ nữ làm chủ hộ), nhìn qua như được nở mày nở mặt, nhưng thực ra chẳng hề được người khác để ở trong mắt. Kiếp trước Tuệ An chung quy vẫn bị ức hiếp và cười nhạo, mãi cho đến khi nàng gả vào vương phủ thân phận cao quý hơn, đây cũng là nguyên nhân Tuệ An luôn sử dụng vũ lực.
Mà phụ thân Mã Minh Viễn chính là tam phẩm mệnh quan triều đình, ngoài ra còn có một tỷ tỷ ruột là Tiệp Dư ở trong cung, hiện đang được sủng ái, hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, bị Tuệ An quất roi, hiển nhiên sẽ làm khó nàng.
Kiếp trước Tuệ An cũng đã gặp qua loại tình huống này, nếu như trước đây bị người khác tìm đến sinh sự, e rằng Tuệ An không nói hai lời đã vung roi. Nhưng hôm nay sống lại lần nữa, nàng dĩ nhiên hiểu được thanh danh quan trọng như thế nào đối với một nữ tử.
Nhất là nơi nhiều thị phi như Kinh thành này, một sự kiện có thể bị người ta truyền ra với nhiều phiên bản khác nhau. Cho dù ngươi có lý, nhưng cũng chống không lại tiếng xấu hủy hoại của nhiều người, chúng khẩu nhất từ (1).
(1) Đông người nhưng một lời, có cùng quan điểm hoặc ý kiến.
Kiếp trước Tuệ An coi nhẹ và cũng không am hiểu sử tâm nhãn nhi*, đấu võ mồm. Kiếp nàng, nàng hiểu được ở giữa thị phi có đôi khi không cần phải dùng kế, không cần phải cãi vã! Làm người ý mà, chính là không thể quá thành thật, nên ngụy trang thì ngụy trang, nên nhẫn nhịn thì hãy nhẫn nhịn như rùa rụt cổ, có chết cũng phải nuốt cục tức sôi trào trong huyết quản xuống bụng! (*Dùng mánh khoé, giở thủ đoạn)
Điểm ấy, nàng học hỏi rất tốt từ mẫu tử Đỗ Mỹ Kha.
Cho nên đối mặt với sự khiêu khích của Mã Minh Viễn, Tuệ An chỉ cười nhẹ, từ từ đến gần hắn, nói nhỏ: “Thế nào? Mã công tử thật sự muốn làm lớn chuyện, để quan Ngự Sử kiếm chút chuyện để làm hay sao?”
Mã Minh Viễn nghe vậy đã sợ rồi, nhưng lập tức lại nghĩ, chuyện xảy ra hôm nay không có người thấy, cho dù quan Ngự Sử muốn tham tấu, vẫn phải đưa ra chứng cứ mới được, dù sao cũng không thể chỉ nghe một phía từ Thẩm Tuệ An này?
Hơn nữa, Mã Minh Viễn hắn chưa từng bị người nào ức hiếp như thế. Bây giờ, mặt của hắn còn hơi đau đây, vết cắt sâu và dài như vậy, ai biết có thể để lại sẹo hay không, cho nên làm sao hắn có thể nhịn được!?
Nếu như bởi vì nguyên nhân này bị phụ thân quở trách, tổ mẫu sẽ đau lòng cho mình mà kiên quyết ngăn cản phụ thân
Nghĩ như thế Mã Minh Viễn bèn đứng thẳng người, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Tuệ An đã chớp mắt mấy cái nói tiếp.
“Đúng rồi, hôm nay ở trên đường mòn ta nhìn thấy một người mặc áo tơ lụa màu lam, huy hiệu màu trắng, cưỡi bảo mã Bắc Cương, người nọ nhìn qua diện mạo không tầm thường, Mã công tử có quen biết hắn không? Chậc chậc, khí thế như vậy, cũng không biết đó là vị quý nhân nào?”
Tuệ An tự nói xong, quả nhiên nét mặt Mã Minh Viễn có sự biến hóa.
Mà Mã Minh Viễn lúc này đúng là đang do dự, nếu không lầm thì hắn đã từng nhìn thấy một vị công tử đi ngang qua, tuy không thể thấy rõ người nọ, nhưng hắn lại nhìn kỹ tùy tùng của y, còn bị gã đại hán đó trừng mắt dọa sợ. Có thể được tùy tùng như vậy, thì vị công tử đó nói không chừng thật sự là một quý nhân, dù sao kinh thành này đứng đầu nhất chính là không thiếu quý nhân!
Mặc dù Mã Minh Viễn xưa nay quần là áo lượt, nhưng suy cho cùng cũng không phải là đồ ngu, làm việc coi như có chừng có mực, biết người nào dám trêu, chuyện nào phải tránh. Nay hắn nghe Tuệ An nói như vậy, thật đúng là không dám làm lớn chuyện nữa.
Tuệ An thấy vẻ mặt hắn buông lỏng, vội nói tiếp: “Lại nói Mã công tử cũng coi như văn võ song toàn, nghe nói công phu kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn cung) cực kỳ tuyệt vời. Như vậy được rồi, lặp tức cuối năm chính là thời kì kiểm tra, ngươi và ta lại cùng học một môn kỵ xạ, không bằng lần này lấy kiểm tra kỵ xạ làm dấu chấm hết, ngươi và ta tỷ thí, quy tắc do ngươi ra. Nếu ta thắng, việc hôm nay chúng ta xóa bỏ toàn bộ, nếu ta thua, ta đây Thẩm Tuệ An mặc cho ngươi xử trí, thế nào?”
Nếu nói Mã Minh Viễn còn có cái gì đáng giá kiêu ngạo, thì đó chính là công phu kỵ xạ của hắn, nghe Tuệ An nói, hai tròng mắt Mã Minh Viễn nhíu lại tiếp theo nở nụ cười, chắp tay về phía những người đang vây xem, cười nói.
“Ha hả, Bổn công tử và Thẩm tiểu thư có chút hiểu lầm, giờ đã thông suốt, khiến mọi người chê cười rồi.”
Nói xong, vẫy vẫy tay kêu người mang theo một cây gậy hấp tấp rời đi.
Tôn Tâm Từ vốn cực kì hứng thú chuẩn bị xem Tuệ An bị cười nhạo, không nghĩ tới Mã Minh Viễn bị Tuệ An nói hai ba câu đã rời đi, chỉ tiếc âm thanh nói chuyện của quá nhỏ, nàng hoàn toàn không nghe được hai người đang tranh chấp chuyện gì, trên mặt không khỏi hơi hậm hực.
Ngược lại, dựa theo hiểu biết của Văn Cảnh Tâm từ trước tới nay về Tuệ An, nàng không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt, mà Văn Tư Tồn lại có vẻ đăm chiêu nhìn Tuệ An.
Hôm đó Tuệ An về phủ muộn, nàng vẫn như lúc sáng không đi chung xe với Tôn Tâm Từ. Trở lại Dong Lê viên, Phương ma ma dẫn theo vài nha đầu nghênh đón nàng, vừa phủi tuyết cho Tuệ An, vừa đưa khăn lau mặt cho nàng, tiếp theo lại dâng trà sâm, một hồi bận rộn Tuệ An mới có thời gian hỏi Thu nhi về cô nương bị Mã Minh Viễn trêu chọc trên đường mòn.
Cô nương đó họ Sa, gọi Vân Nương, ở Lưu gia thôn cách núi Thủy Vân không xa, trong nhà cha mẹ chết sớm, chỉ còn một ca ca gia nhập quân ngũ.
Sa Vân Nương theo lão đại phu trong thôn học y thuật hai năm, mỗi ngày đều lên núi Thủy Vân hái thuốc. Trước đây thuốc nàng hái được đều gửi ở chỗ lão đại phu trong thôn, rồi ông ấy mang đến bán cho tiệm thuốc Tế Nhân Đường ở thành Tây đổi lấy ít bạc để sống, nhưng khoảng thời gian trước lão đại phu bị bệnh, Sa cô nương chỉ có thể tự mình đem thuốc đi bán.
Có thể vì nguyên do này, cho nên mới bị Mã Minh Viễn để mắt đến, hôm nay bị ngăn ở trên đường mòn, may mắn gặp Tuệ An đi ngang qua.
Hôm nay, sau khi Thu nhi cưỡi ngựa mang theo Sa Vân Nương rời đi, hỏi rõ tình huống, tiễn Vân Nương về thôn, để lại hai lượng bạc, lúc này mới trở về Hầu phủ.
Tuệ An nghe Thu nhi trả lời xong, nhíu mi suy nghĩ một lát, nhìn về phía Phương ma ma, nói.
“Nếu Vân Nương này tinh thông y học, ta ngược lại có một chủ ý không biết có được hay không, nhũ mẫu góp ý giúp ta được chứ?”
Phương ma ma nghe vậy khuyến khích cười nói: “Cô nương hãy nói xem.”
Tuệ An gật đầu, nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: “Nhũ mẫu biết đấy, tuy nói viện y học Quốc Tử Giám chỉ thu nhận các quý nữ trong kinh, nhưng thực tế là đào tạo y nữ cho Hoàng cung và Thái y viện. Tuy nhiên, nhiều tiểu thư khuê các lại lấy làm hổ thẹn khi học y, không muốn chọn môn này, vài năm trước viện y học chỉ tuyển nữ tử bình dân đi học. Nhưng hai năm qua viện y học cũng đã tuyển nha hoàn của các phủ, không ít phủ đệ đều muốn đưa nha hoàn vào Quốc Tử Giám học tập y thuật, đợi các nàng học xong sẽ trở về phủ làm y nữ. Ta nghĩ, Vân Nương đó là một nữ tử sống một mình cũng không dễ dàng, nay lại bị Mã Minh Viễn chú ý. Mặc dù lần này ta có thể giúp nàng ấy, nhưng lần sau thì nàng ấy chưa hẳn gặp được may mắn như vậy. Chi bằng sắp đặt nàng ấy ở bên người, cho dù Mã Minh Viễn muốn làm phiền thì nàng ấy cũng có cớ để nói chuyện, coi như là làm việc thiện, hơn nữa nàng ẫy am hiểu y thuật, nếu có thể thông qua vòng sơ khảo đưa nàng ấy vào viện y học của Quốc Tử Giám học tập y thuật, tương lai cũng có chỗ giúp ích cho ta.”
Phương ma ma nghe Tuệ An nói xong ánh mắt chợt tỏa sáng, bà thấy Tuệ An rõ là sau một đêm đã trưởng thành rồi, biết lo lắng cho tương lai. Vội khen ngợi gật đầu, cười nói: “Cô nương suy nghĩ thật chu đáo, nhũ mẫu không biết viện y học lại tuyển cả nha hoàn. Vậy nếu đưa nha hoàn nhà chúng ta vào, sau này thành y nữ, cộng với bản khế ước bán mình kia, sẽ không sợ nàng nảy sinh ý xấu, cuối cùng vẫn dễ nắm trong tay hơn. Ngược lại thỏa đáng so với việc phải mời y nữ trong Thái y viện. Thu nhi, sáng mai ngươi đi một chuyến đến Lưu gia thôn, cần phải xử lý chuyện này cho ổn thỏa đã!”
Trong ấn tượng, viện y học Quốc Tử Giám vẫn phải hai năm mới bắt đầu thu nhận nha hoàn của các phủ, bây giờ chuyện này còn chưa được các phủ chú ý. Phải biết rằng kiếp trước khi Tuệ An qua đời, y nữ tư hữu (y nữ thuộc sở hữu tư nhân) đã rất phổ biến, phủ đệ bình thường đều sẽ tuyển chọn nha hoàn đưa đến Quốc Tử Giám, và những y nữ đó cũng trở thành một trong những của hồi môn cần thiết lúc gả đi của những nữ tử nhà giàu.
Tuệ An để cho Vân Nương vào Quốc Tử Giám chính là cảm thấy đồng bệnh tương liên, muốn giúp đỡ nàng ấy, ngoài ra không có ý gì khác. Nay bị Phương ma ma hiểu lầm nàng cũng không giải thích, chỉ cười cười cho qua không đề cập tới chuyện này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.