Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 90: Liệt diễm trở về




Lăng Vân bất động, tựa hồ trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Lời nói nghe được bên tai đến tột cùng là ý gì? Dùng Tiêu Tự trao đổi với Liệt Diễm tộc? Người đã chết làm sao quay trở lại, như thế nào có thể trao đổi?
“Ngươi…..lời này của ngươi là….” Dùng hết khí lực toàn thân như đang khắc chế điều gì đó, ngữ thanh của Lăng Vân trở nên run rẩy, gắt gao chăm chú nhìn hai người trước mặt.
Rõ ràng chính hắn đã hỏa táng Tiêu Tự, làm sao có thể hồi sinh? Lý trí nói cho hắn biết việc này căn bản không có khả năng nhưng trong lòng vẫn không thể ức chế mà hy vọng, theo như lời nói của Lăng Lạc Viêm, nếu Tiêu Tự còn sống….
“Tiêu Tự tuy chết nhưng hồn phách của hắn còn ở trên thế gian, hóa thành hình người, lúc này đang ở trong Xích Diêm tộc.” Lăng Lạc Viêm hoàn toàn không lo lắng Lăng Vân sẽ không đáp ứng, lúc trước không nghĩ đến Miểu Lan chính là Tiêu Tự, lúc này biết được thì đúng là trong tay có một con át chủ bài.
Như thế xem ra mối tình tang thương của Lăng Vân và Tiêu Tự cuối cùng cũng có kết quả, mà Liệt Diễm tộc cũng rơi vào trong tay hắn, như vậy một công đôi việc, hoàn toàn tốt đẹp, đúng là tế ti của hắn đã sớm tính toán rất chu toàn….
Nhìn Long Phạm, hắn có chút hoài nghi.
“Lạc Viêm đã sớm nói qua ta là người không phải thần, ta cũng giống như ngươi, mấy ngày gần đây mới biết tông chủ Lăng Vân chưa chết.” Long Phạm nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Lăng Lạc Viêm.
“Lúc trước lấy hồn phách của Tiêu Tự luyện hóa là vì hồn phách của hắn chưa tiêu tan, nếu lưu lại hậu thế sẽ trở thành oán linh. Trong Thư Trai vừa mới thiếu người trông coi, linh thể so với người thuận tiện hơn nhiều, lúc đó mới để hắn lại. Chỉ là sau khi luyện hóa rồi hồi sinh, ký ức hoàn toàn bị xóa sạch, hắn là Tiêu Tự nhưng không có trí nhớ của Tiêu Tự, vì thế đối với tộc nhân ta cũng không đề cập đến.”
“Đối với tộc nhân không đề cập, mà ngay cả ta cũng không biết nửa điểm. Tế ti Long Phạm, ngươi có thật là con người? Trong lòng của ngươi ngoại trừ lợi ích của tông tộc còn có cái gì khác?!” Lăng Vân bỗng nhiên gầm lên giận dữ đối với Long Phạm.
Nghe hai người đối thoại, biết Tiêu Tự quả thật chưa chết, thậm chí nhiều năm qua vẫn ở trong Xích Diêm tộc, khiến hắn nhất thời không biết trong lòng là loại cảm thụ gì, Long Phạm cứu hồn phách Tiêu Tự, lại vì Xích Diêm tộc mà đem việc này giấu diếm….
Lăng Lạc Viêm biết rõ Lăng Vân chất vấn cùng tức giận là từ đâu mà đến. Long Phạm sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân vì sao thì hắn cũng có thể đoán được một ít.
“Long Phạm thân là tế ti, đương nhiên vì tông tộc mà lo lắng. Ngươi không đoái hoài, rời bỏ Xích Diêm tộc mà đi, lập ra Liệt Diễm tộc. Tiêu Tự tuy hồi sinh nhưng không còn ký ức xưa kia, chẳng lẽ ngươi còn muốn Long Phạm đem Tiêu Tự giao lại cho ngươi, khuyên ngươi trở về Xích Diêm tộc? Tự ngươi ly khai, một nửa trưởng lão Xích Diêm tộc cũng đi theo ngươi, nhất định đã hỗn loạn một trận. Rồi sau đó Lăng Phong tiếp nhận, Xích Diêm tộc có tân chủ, hết thảy lại bắt đầu một lần nữa. Khi đó nếu cho ngươi biết Tiêu Tự còn sống, ngươi sẽ làm như thế nào?” (bênh chồng thấy sợ)
Đương nhiên hắn sẽ tiến tới cửa đòi người, rồi sau đó tộc nhân biết được Tiêu Tự còn sống, Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc lại vì Tiêu Tự mà bắt đầu tranh chấp. Hai tộc vốn thuộc một nguồn gốc, Lăng Vân là tông chủ trước kia, tân chủ và cựu chủ tranh chấp, Xích Diêm tất loạn.
Lăng Lạc Viêm có thể đoán được lúc trước Long Phạm vì tông tộc mà lo lắng như thế nào. Để cho Lăng Vân biết Tiêu Tự còn sống thì đối với Xích Diêm tộc không hề có ưu đãi mà chỉ tăng thêm phiền phức.
Trong mắt hắn, Long Phạm cứu hồn phách của Tiêu Tự đã là một phen thâm tình đối với Lăng Vân. muốn Long Phạm không đoái hoài tông tộc, vì Lăng Vân mà khiến Xích Diêm tộc lâm vào mâu thuẫn hỗn loạn, nếu là như vậy thì nhất định không phải là tế ti Long Phạm.
Long Phạm một lời vẫn chưa nói, lúc này tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm lại thay hắn trả lời, Lăng Vân phát hiện ánh mắt Long Phạm đang nhìn Lăng Lạc Viêm đúng là mang theo ý cười tràn đầy ôn nhu.
Nam nhân không bao giờ đối với bất luận kẻ nào cảm thấy đặc biệt, ngoại trừ lợi ích của tông tộc, những chuyện khác hoàn toàn không đoái hoài, Long Phạm cư nhiên lại dùng ánh mắt này nhìn Lăng Lạc Viêm?
Lăng Vân vì những gì đang chứng kiến trước mắt mà có chút đăm chiêu, bỗng nhiên nghe vị tế ti gần như thần nhân bắt đầu đáp lại nghi vấn của hắn lúc trước.
“Long Phạm cũng là phàm nhân, tuy một lòng vì tông tộc nhưng cũng có tình cảm của thường nhân. Ở trong lòng ta ngoại trừ tông tộc, chính là hắn.” Nhìn người đứng thẳng bên cạnh, bạch y bào tế ti mỉm cười, “Có lẽ nên nói, ở trong lòng Long Phạm, ngoại trừ vị tông chủ này của ta, còn lại mới là Xích Diêm tộc.”
“Các ngươi….” Lăng Vân bị hết người này đến người khác chấn động tinh thần, từ chuyện Quan Mão âm thầm gây nên, đến Tiêu Tự từ chết mà sống lại, sau đó là trước mắt, tế ti Long Phạm cư nhiên cũng có một ngày vì người khác mà vướng bận trong lòng?! Lại có người có thể khiến Long Phạm động tình?!
Nhìn thấy dung mạo của Lăng Lạc Viêm bên cạnh Long Phạm, khuôn mặt mang theo ý cười, lúc này Lăng Vân mới phát hiện nam nhân đang giữ chức vị tông chủ của Xích Diêm tộc có một tướng mạo làm cho người ta không thể không bị thu hút. Xem ra mị sắc như hỏa, vài phần tà khí khinh điêu đủ để mê hoặc lòng người, ngoại trừ như vậy còn có đôi mắt lưu chuyển tình ý cùng lãnh liệt, càng làm cho người ta không thể lờ đi.
Dung mạo phi thường tuấn mỹ dưới mái tóc bạch kim, mỉm cười lại mang theo một chút tình ý một chút tàn khốc, đa tình lại như vô tình, đủ để mê hoặc lòng người, trên đời lại có một người như thế, chớ trách ngay cả Long Phạm cũng bị động tâm.
Biết Tiêu Tự chưa chết, lúc này Lăng Vân mới có tâm tình đi chú ý đến bên ngoài, trong thoáng chốc kinh ngạc sau khi biết quan hệ của hai người trước mặt, hít một hơi thật sâu, hắn vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn sang một bên.
Người bên ngoài như thế nào cũng không liên can đến hắn, hắn thầm nghĩ chính mắt nhìn thấy bộ dáng sau khi hồi sinh của người vì hắn mà chết.
“Ta khi nào có thể gặp mặt hắn?”
“Nói như vậy là ngươi đáp ứng điều kiện trao đổi này?” Lăng Lạc Viêm biết rõ còn cố hỏi, bởi vì lời nói của Long Phạm mới vừa rồi mà tâm tình thật tốt, đầu ngón tay lướt trên môi, ngữ thanh sảng khoái hỏi Lăng Vân.
“Ta há có thể không đáp ứng.” Lăng Vân ngửa đầu nhìn bầu trời, toàn bộ phập phồng trong lòng đều bị hạ xuống, “Liệt Diễm tộc so với hắn chẳng là gì cả….”
Lăng Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lời nói tựa như thở dài. Tục Tuyết các chỉ còn lại một mảnh hoang tàn đổ nát, bụi mù theo gió phiêu tán, Lăng Vân lộ ra mấy phần đau khổ cùng vui vẻ. Liệt Diễm tộc vốn vì hắn chết mà lập ra, cũng vì hắn hồi sinh mà có thể phế bỏ.
“Việc của Tiêu Tự ngươi có thể trách Long Phạm giấu diếm nhưng Tiêu Tự có thể sống lại vẫn là nhờ Long Phạm lấy huyết nuôi dưỡng, dùng linh lực luyện hóa không chỉ một sớm một chiều. Phần đại lễ này ngươi quả thật phải dùng Liệt Diễm tộc hồi báo mới tính là đáng giá.”
Lăng Lạc Viêm biết Lăng Vân tuyệt sẽ không đổi ý. Lúc này Liệt Diễm tộc xem như rơi vào trong tay của mình, giải quyết việc này làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ, tựa vào người Long Phạm, hắn nhàn nhã nói với Lăng Vân vẫn còn đang kinh hỉ cùng nóng lòng, “Lúc này hắn tên là Miểu Lan, ở trong thư trai của Xích Diêm tộc, không biết bộ dáng so với lúc trước có gì biến hóa. Bộ dáng của hắn thay đổi, ký ức cũng không còn, hắn như thế, ngươi có thể nhận?”
“Bất luận Tiêu Tự biến thành bộ dáng như thế nào, ta đối với hắn tuyệt sẽ không thay đổi.” Lăng Vân trả lời kiên quyết, người yêu sống lại đối với hắn mà nói chính là lão thiên gia ban ơn, hắn làm sao còn có thể mong ước xa vời.
Nhưng lời nói của Lăng Lạc Viêm làm cho hắn có một nỗi lo khác, “Hắn vốn là hoa tinh hóa thành, cần phải uống máu mà sống, hắn không muốn đả thương kẻ khác, vì vậy ngày xưa là ta âm thầm sai người từ các nơi mang máu tươi đến cho hắn, không biết hắn lúc này…..”
Long Phạm gật đầu, “Lúc này hắn là linh thể hóa thành, không cần dựa vào máu mà sống, nhưng thân thể hắn vốn là huyết hoa, hồn phách bị ta lấy ra luyện hóa nên vẫn giữ nguyên nguồn gốc, không dựa vào ngoại lực thì linh thể sẽ ngày càng suy nhược, hắn phải dựa vào hấp thụ linh hoa mà sống.”
“Linh hoa là gì?” Lăng Lạc Viêm nhớ tới ở Thư Trai nhìn thấy mái tóc của Miểu Lan trở nên nhạt màu, Dạ Dực nói đó là vì linh lực suy lui, không biết Miểu Lan hấp thu linh lực như thế nào.
Lăng Vân tựa hồ đối với việc này có hiểu biết, “Hoa thảo sinh ra vốn có linh tính, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt mà thành linh, về sau có thể hóa thành hình người, cũng có thể trở thành hoa tinh. Trước khi trở thành hoa tinh, linh khí tích góp chính là linh hoa.” Lúc trước vì Tiêu Tự, hắn đã tra xét không ít việc có liên quan.
“Theo lời ngươi nói, hắn cần dựa vào hoa cỏ bên người mà sống?” Như vậy hắn không có cách nào bước ra bên ngoài, trong một thời gian nếu không hấp thu linh khí sẽ bị suy nhược mà chết.
“Đúng vậy,” Long Phạm đáp, quay đầu nhìn Lăng Lạc Viêm, “Có thấy những thứ bên ngoài thư trai?”
Lăng Lạc Viêm nhớ lại bên ngoài thư trai nhìn thấy không ít kỳ hoa dị thảo, cũng có sinh vật trong suốt như cánh điệp, nói như vậy đó là vì Miểu Lan, đồng thời cũng dùng để ngăn cản kẻ khác xâm nhập.
Hắn vẫn chưa quên những loại kỳ hoa dị thảo có linh tính này đều có đủ loại mãnh liệt công kích, tỷ như hắn ở cấm kỵ giới đã từng chứng kiến. Hoa thảo ở bên ngoài thư trai dựa vào ngoại lực mà sinh dưỡng còn Miểu Lan thì hấp thụ linh khí của chúng nó mà sống.
“Chẳng trách Miểu Lan chưa bao giờ rời khỏi thư trai.”
Lăng Vân nghe Lăng Lạc Viêm nói như vậy, trong lòng một trận đau xót. Tuy hồi sinh nhưng lại thủy chung bị nhốt ở một chỗ, chẳng khác gì bị cầm tù. Còn sống như thế so với hắn có gì khác nhau? Nguyên lai người hắn vấn vương trong lòng nhiều năm qua cũng khổ sở như hắn.
“Ta muốn gặp hắn.” Ngữ thanh của Lăng Vân quả quyết, nét mặt buồn rầu hóa thành hư không, phiền muộn u ám hoàn toàn tiêu tán, trong lòng tràn đầy vội vàng cấp bách.
“Nếu muốn gặp hắn, trừ phi ngươi cùng chúng ta quay về Xích Diêm tộc.” Ra đi đã lâu, cũng đến lúc Liệt Diễm tộc phải trở về.
Lăng Lạc Viêm đề nghị như thế, Lăng Vân tự nhiên là đáp ứng, chỉ cần có thể nhìn thấy Miểu Lan do Tiêu Tự hồi sinh, muốn hắn làm như thế nào hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Ba người từ trên núi hạ xuống, Phùng Hoài từ lúc đưa Quan Mão đi lên liền đứng ở phía dưới chờ đợi, người của Liệt Diễm tộc nhìn thấy tộc trưởng cẩn thận như thế đều tụ tập dưới chân núi, nghe nói phía trên vách núi chính là vị tông chủ chỉ nghe danh mà chưa bao giờ được nhìn thấy, tất cả mọi người đều biết hôm nay nhất định sẽ có đại sự phát sinh.
Người của Xích Diêm tộc đã sớm tụ tập ở đây, chỉ thấy trên vách núi dựng đứng có ba bóng dáng từ từ hạ xuống.
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên, giữa biển mây nổi bật nhan sắc đỏ đậm. Khi rơi xuống một nửa vách núi, có thể nhìn thấy mái tóc bạch kim của người nọ tung bay trong gió, lóe lên hào quang lấp lánh, mái tóc bạch kim như nguyệt, hồng y đỏ rực như hỏa, ý cười bên môi tràn đầy gợi tình, không phải tông chủ của bọn hắn thì là người nào.
Ở bên cạnh hắn, bạch y bào phất phơ như mây, dường như cùng phong vân và thiên nhiên hợp nhất, từ từ mà rơi xuống, đúng là tế ti. Khuôn mặt trầm tĩnh, từ trên mặt hắn không thể đoán ra kết quả sau khi gặp mặt Lăng Vân là như thế nào.
Sau khi mọi người nhìn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm cùng hạ xuống, lúc này mới hướng phía sau bọn hắn nhìn lại.
Nam nhân từ lúc rơi xuống đã đứng yên bất động, cũng không phải là Quan Mão lúc trước đi lên, người này sắc mặt có chút tiều tụy xem ra vốn cũng là phong thần tuấn lãng, thân hình cao lớn cùng mái tóc đen nhánh lẫn lộn trong đó vài sợi bạc trắng càng tăng thêm vẻ gì đó u buồn.
Một người kỳ dị như vậy lại lộ ra sức quyến rũ khó có thể diễn tả. Ánh mắt mang theo vài phần phiền muộn đan xen vài phần khẩn trương làm cho người ta bị khiên động tâm tư, muốn biết đến tột cùng là vì chuyện gì lại khiến hắn như thế.
Người này, chẳng lẽ hắn chính là tông chủ Lăng Vân? Mà nay cũng chính là tông chủ của Liệt Diễm tộc. Người của Xích Diêm tộc yên lặng đánh giá, có một vài trưởng lão nghe qua chuyện xưa, lúc này nhìn thấy hắn lại không khỏi nhớ đến cái tên còn lại, Tiêu Tự.
Đồng thời cũng có người cảm thấy kỳ quái, vì sao Quan Mão trưởng lão cũng leo lên vách núi lại không thấy hắn xuống đây….
Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy Lăng Vân hướng đến bọn hắn đi đến, đảo qua người của Liệt Diễm tộc, nói với Phùng Hoài, “Tất cả mọi người đều ở đây?”
Phùng Hoài vội vàng đáp, “Bẩm tông chủ, đúng vậy.”
Tông chủ Lăng Vân muốn nói cái gì, bọn hắn có thể đoán được, lại không biết Lăng Lạc Viêm làm cách nào để thuyết phục hắn, phải biết vị tông chủ này sớm đối với việc ngoài thân đã mất đi hứng thú, duy nhất còn tồn tại chính là hận ý đối với Xích Diêm tộc. Mà Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm vừa mới đi lên cư nhiên nhanh như vậy liền có kết quả.
“Nói cho bọn hắn, từ nay về sau Liệt Diễm tộc thuộc về Lăng Lạc Viêm.” Lăng Vân ngoại trừ việc muốn gặp mặt Miểu Lan, đối với những chuyện khác hoàn toàn không còn lòng dạ nào, phân phó như vậy với Phùng Hoài rồi khoanh tay nhìn lên trời xanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phùng Hoài theo lời mà đi, vừa dứt lời, bên trong Liệt Diễm tộc một trận xôn xao, các trưởng lão Liệt Diễm tộc từ lúc ở trên đường đi nghe lệnh của Lăng Lạc Viêm cũng không cảm thấy bất ngờ.
Long Phạm đối với Lăng Lạc Viêm ra hiệu, đáp lại ánh mắt của hắn, Lăng Lạc Viêm mỉm cười, hắn biết đã đến lúc phải bước lên sân khấu.
Đám người đang vây đầy xung quanh chỉ thấy vị tông chủ của Xích Diêm tộc, nam nhân trẻ tuổi được thế nhân xưng là Viêm chủ bay lên giữa không trung, bóng dáng lơ lửng dưới ánh mặt trời đỏ như nắng ban mai, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần cùng nụ cười sắc bén, cất lên ngữ thanh không cho bất luận kẻ nào có quyền nghi ngờ chất vấn, “Tất cả mọi người nghe rõ! Liệt Diễm vốn thuộc về Xích Diêm tộc, hôm nay Liệt Diễm tộc quay về Xích Diêm, hai tộc hợp một, nếu các ngươi nguyện ý, bản tông chủ nhất định không phụ lòng chư vị!”
Tường thiên mà đứng, hồng y như hỏa, được thế nhân truyền tụng là đấng cứu thế, một đường phía trước khiến cho thanh danh của Xích Diêm tộc trở nên vinh hiển, danh xưng Viêm chủ không người nào không biết, ở trước mặt tất cả mọi người, tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm thản nhiên ra lệnh khiến tất cả mọi người bất giác thần phục.
Tuy là mệnh lệnh cũng không gây ra phản cảm, vốn không phải tông chủ của bọn hắn nhưng bọn hắn không thể tự chủ bị người trước mắt thu hút, rốt cục cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân hắn, nguyện vì hắn mà trung thành tận tâm….
Các trưởng lão dọc đường đi đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện, sớm đối với vị tông chủ của Xích Diêm tộc sinh ra bội phục, lúc này tự nhiên mang theo thủ hạ tiến lên phía trước quỳ xuống bái lạy, những người còn lại của Liệt Diễm tộc cũng chậm rãi cung kính quỳ xuống hành lễ. Vô luận là tộc trưởng nói như vậy hay chính là cảm giác trong lòng, tất cả đều làm cho bọn họ không thể đưa ra bất kỳ dị nghị hay phản kháng nào.
Nhìn thấy tộc nhân hai tộc quỳ dưới chân, Lăng Lạc Viêm cũng không cảm thấy quá mức kinh hỉ, hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn, Liệt Diễm tộc cuối cùng cũng phải rơi vào tay hắn.
Trong đám người đang quỳ dưới chân có một bóng trắng độc lập, Long Phạm đang nhìn hắn, dưới đáy mắt thanh lam chớp động mang theo vui vẻ cùng ý cười, bóng dáng nổi bật mà đứng, theo gió phiêu thổi tựa như thiên thần.
Lăng Lạc Viêm không khỏi nâng lên ý cười bên môi, không phải vì Liệt Diễm tộc thần phục mà là vì trước mắt nhìn thấy, bất luận cao cao tại thượng như thế nào trong mắt của thế nhân, tế ti Long Phạm chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhìn thấy Lăng Vân ở xa xa đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Lăng Lạc Viêm bất giác nghĩ đến, so sánh với việc hắn và Long Phạm ở hai không gian khác nhau lại có thể may mắn gặp nhau, thì Lăng Vân và Tiêu Tự lại khiến kẻ khác có chút thông cảm.
Sau đó mọi người dần dần tán đi, chỉ còn các trưởng lão cùng ba người quay trở lại nội đường ngồi xuống. Lăng Lạc Viêm nghĩ đến một việc còn chưa đề cập, đối với việc này hắn có chút để ý, liền lập tức nói với mọi người.
“Ngươi nhìn thấy tóc của Miểu Lan nhợt nhạt?” Lăng Vân nghe xong thần sắc chợt nhiên đông cứng.
Long Phạm trầm ngâm một lát, “Đó là vì linh lực lưu thất, nhưng bên ngoài Thư Trai có hoa cỏ, Miểu Lan chưa đến mức xảy ra việc gì.”
“Nếu hoa cỏ bị tổn hại thì sao? Miểu Lan một mình ở trong Xích Diêm tộc, nhỡ xảy ra việc gì?!” Lăng Vân còn chưa nhìn thấy Miểu Lan do hồn phách của Tiêu Tự hóa thành, nghe lời nói của Lăng Lạc Viêm khiến hắn vạn phần khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.