Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 84: Tái ngộ




Đám người Phong Trần Tuyệt dần dần tiếp cận bước đến gần Lăng Lạc Viêm. Các vị trưởng lão của Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc đều âm thầm dâng lên vài phần đề phòng. Muốn đến Liệt Diễm tộc nhất định phải đi qua nơi này, chỉ là một trấn nhỏ, người đi qua nơi này không nhiều lắm, Kiền Kì tộc hiện giờ lại đến đây, muốn nói chỉ là trùng hợp thì không khỏi làm cho người ta hoài nghi.
“Nhiều ngày không gặp, phong thái của Phong tông chủ vẫn như xưa, xem ra thương thế lần trước không có gì đáng ngại.” Đứng trước mặt mọi người, Lăng Lạc Viêm không biết là cố ý hay là vô tình nhắc đến chuyện trước kia ở Vọng Thiên Thai.
Nghe có vẻ thân thiện nhưng người của Kiền Kì tộc vẫn nhìn thấy trên khuôn mặt mỉm cười kia chỉ có vài phần đùa cợt giống như chế nhạo, sắc mặt bọn hắn đột biến, Lăng Lạc Viêm vẫn không chút để ý, không đợi Phong Trần Tuyệt mở miệng, lại tiếp tục chỉ tay về hướng cổng vào, “Thật là khéo, các ngươi cũng muốn đi qua nơi này?”
Hủy bỏ kết giới ở cổng vào trước trấn, dân chúng bị ma vật phong ma xâm nhập vẫn đang quanh quẩn do dự trước cửa, tuy đẳng cấp thấp hơn ma vật nhưng cũng không phải đần độn ngu si, nhìn thấy rất nhiều linh giả đang tụ tập ở phía trước, lại phát giác ra trên người bọn hắn có linh lực tụ tập, đám ma vật này chậm chạp lưỡng lự không dám bước ra, nhưng đôi mắt thờ thẫn như mất đi đồng tử từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ly khai trên người bọn hắn. (ma vật phong ma = con ong quỷ)
Dưới ánh chiều tà, theo y mệ đỏ tươi khẽ nâng lên, mọi người đều nhìn về phía dân chúng bị phong ma xâm nhập bên trong trấn, nhưng có người thủy chung chỉ chăm chú nhìn bóng dáng hồng sắc nổi bật trong ráng chiều.
Vẫn dung mạo như thế nhưng tính tình hoàn toàn bất đồng, ngay cả khuôn mặt thiếu niên quen thuộc ngày xưa cũng trở thành bộ dáng càng tuấn mỹ đầy mê hoặc, đôi mắt vốn luôn lạnh như băng dường như bị viêm hỏa hòa tan, mang theo mấy phần gợi tình, mấy phần khinh cuồng phóng túng, bên môi nhếch lên một tia ý cười như đang khiêu khích, quyến rũ lòng người…..
Kia không phải là Lăng Lạc Viêm của hắn, thiếu niên kia không còn tồn tại trên thế gian, Lăng Lạc Viêm đôi mắt lạnh như băng, lòng luôn tràn đầy phòng bị sẽ không bao giờ như ở trước mặt dựa vào bạch y bào tế ti một cách tùy tiện hết sức phóng túng như thế.
Phong Trần Tuyệt không thể khống chế cố gắng tìm kiếm dấu vết quen thuộc trước đây trên khuôn mặt kia, nhưng lại bắt gặp một đôi ánh mắt kỳ dị màu thanh lam mang theo thâm trầm lạnh nhạt khiến kẻ khác không yên, đang hướng tới hắn nhìn lại.
Tế ti Long Phạm
Cùng hắn đối diện, Phong Trần Tuyệt mới vừa rồi vẫn chưa nói một tiếng rốt cục mở miệng, “Kiền Kì tộc dọc đường đi đã nghe rất nhiều lời truyền tụng về Xích Diêm tộc, thật sự bội phục, vừa đúng lúc đi ngang nơi này gặp được các vị, thật sự là vinh hạnh.”
Không hề đề cập đến chuyện lúc trước tựa hồ đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của Phong Trần Tuyệt hiện giờ càng làm cho Lăng Lạc Viêm phải nghiền ngẫm, chẳng lẽ hắn đem chuyện dĩ vãng hoàn toàn xóa bỏ?
“Lời nói của Phong tông chủ như vậy thật sự làm cho người ta có chút không quen!” Cùng Phong Trần Tuyệt ước định sau trận chiến lần đó không được tìm hắn gây phiền phức, mà hiện giờ Phong Trần Tuyệt đột nhiên xuất hiện không biết là có dụng ý gì, muốn hắn tin đây chỉ là trùng hợp thì thật quá khó khăn.
“Viêm chủ đang hoài nghi lời hứa lúc trước của ta? Ta, Phong Trần Tuyệt từng nói qua, sau một trận đánh, những chuyện quá khứ sẽ tiêu hết. Những gì đã nói tuyệt đối sẽ giữ lời.”
Phong Trần Tuyệt phất tay ra phía sau, hơn mười người của Kiền Kì tộc bước vào trong trấn cùng ma vật giao chiến.
Hành động của Phong Trần Tuyệt chứng tỏ hắn đến đây cũng không phải có mục đích khác, chỉ là muốn đi qua nơi này. Đám người Lăng Lạc Viêm nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng, người như Phong Trần Tuyệt có dã tâm như vậy lại có thủ đoạn tàn nhẫn làm sao lại có thể dễ dàng bỏ qua?
Cho dù là trùng hợp, Phong Trần Tuyệt sẽ không nóng lòng phái thủ hạ của mình tiến đến giao chiến cùng ma vật, vội vàng như thế xem ra mục tiêu không phải là bọn hắn, có lẽ ở con đường phía trước còn có chuyện cấp bách mà Phong Trần Tuyệt cần phải làm.
Lăng Lạc Viêm đối với những người khác trong cả hai tộc gật gật đầu, “Ma vật bên trong trấn không thể lưu lại, có Phong tông chủ của Kiền Kì tộc trợ giúp xem ra rất nhanh có thể giải quyết. Nghe lệnh của ta, giết!”
Mặc kệ mục đích của Phong Trần Tuyệt là cái gì, trước mắt đám người của Kiền Kì tộc đến đây có thể giảm bớt tổn thất cho người của hắn, có thể dùng mà không dùng chẳng phải là lãng phí?
Người của cả hai tộc tiến vào trong trấn, một bên đề phòng Kiền Kì tộc, một bên động thủ diệt trừ ma vật. Nhất thời trong lúc đó linh quang nổi lên khắp tứ phía, phi thường đẹp mắt.
Lăng Lạc Viêm cũng bay vào trong trấn, Long Phạm lập tức theo sát bên cạnh, hắn không để sót ánh mắt mới vừa rồi của Phong Trần Tuyệt, bất luận lần này Phong Trần Tuyệt đến đây có phải trùng hợp hay không nhưng ánh mắt của Phong Trần Tuyệt nhìn Lạc Viêm khiến hắn không thể yên tâm.
Ánh mắt thiết tha pha lẫn băng giá, lộ ra bất mãn cùng vài phần tàn ác giống như đang tìm kiếm cái gì đó trên người của Lạc Viêm, biết Phong Trần Tuyệt nhất định vẫn chưa quên tình cũ với ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia, càng làm cho Long Phạm cảm thấy lo lắng vì vị tông chủ của hắn quá mức chói mắt trước mặt người khác như thế này.
Ngay cả hắn cũng bị đôi mắt Lạc Viêm mê hoặc thì Phong Trần Tuyệt đối với khuôn mặt có dung mạo tương tự này sẽ là càng hận hay là càng yêu?
Bạch quang đem phong ma quấn quanh, ánh sáng bắn ra đâm thẳng vào trước trán đối phương, một tiếng kêu the thé vù vù thoát ra, người bị phong ma xâm nhập ngã xuống đất mà chết, hồn phách vẫn chưa tiêu tán liền bị Long Phạm thu vào trong tay không lưu lại một chút dấu vết. Phàm lạ ma vật bị Long Phạm giết chết, hồn phách đều bị thu lại cùng một chỗ.
Lăng Lạc Viêm cũng như những người khác cùng phong ma giao chiến, nhưng không dám sử dụng viêm hỏa quá mức, Dạ Dực vẫn chưa tỉnh lại, mỗi lần sử dụng viêm hỏa đều phải dùng hồn phách bổ sung vào, lúc này tốt nhất vẫn nên cẩn thận kiềm chế.
Chỉ thấy bóng dáng bạch y ở cách đó không xa bỗng nhiên tiến sát gần. Rất nhanh, hồn phách không tiến vào trước trán của hắn mà lại nhập vào lòng bàn tay làm cho cảm giác xôn xao muốn cắn nuốt hồn phách lập tức được xoa dịu. Thói quen cố gắng khống chế cơn thèm khát hồn phách khiến hắn cảm thấy tinh thần luôn căng thẳng, lúc này Long Phạm đưa vào hồn phách khiến lòng hắn rốt cuộc được thả lỏng.
“Làm sao vậy?” Nam nhân trước mắt cũng vẫn như xưa, lạnh nhạt trầm tĩnh nhưng Lăng Lạc Viêm lại mơ hồ nhìn ra có gì đó khác thường.
“Vô sự.” Ngắn gọn trả lời vẫn ôn hòa như trước, bóng dáng bạch y lướt qua ghé vào tai hắn để lại mấy chữ, “Ăn phải một chút dấm chua.”
Trả lời như chuyện hiển nhiên, ngữ thanh theo hương sen phiêu tán trong không khí lướt qua người hắn, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy bóng dáng bạch y bào, không thể kiềm chế ý cười bên môi, rất nhanh đem ma vật trong tay trừ đi, hấp thụ xong hồn phách, hắn tiến đến phía sau Long Phạm, “Bởi vì Phong Trần Tuyệt?”
“Ai bảo Lạc Viêm nhìn hắn như vậy….” Chợt xoay người, đem Lăng Lạc Viêm ôm vào trong lòng, Long Phạm nói nhỏ, “Ngươi có nhớ Lăng Lạc Viêm trước kia là tình cũ của hắn, lúc trước ta chưa giết hắn, mới vừa rồi ngươi lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn, chẳng lẽ muốn ta xem như không nhìn thấy?”
Phong Trần Tuyệt sở dĩ ở Vọng Thiên Thai bị hắn dễ dàng chế ngự như thế là vì huyền hỏa thất bại, nếu không phải như thế, lấy linh lực sâu cạn của Phong Trần Tuyệt cũng không đến nỗi chật vật như vậy. Lấy khả năng cùng thủ đoạn của Phong Trần Tuyệt, đúng là loại người mà Lạc Viêm sẽ có hứng thú.
Nhắc đến Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm nhìn ra phía xa. Mất đi huyền hỏa chỉ còn lại linh hỏa tầm thường, vẫn là ngọn lửa ám màu không còn mang theo hơi thở của lôi điện oanh vang. Đem ngọn lửa màu đen diệt đi ma vật, không còn huyền hỏa nhưng khuôn mặt dưới ánh sáng hỏa sắc hiện lên không thấy mất đi nửa phần ảo não.
Tin tưởng lực lượng trong tay của mình mà không ỷ vào điều khác, đối với Phong Trần Tuyệt mà nói, huyền hỏa mất đi có lẽ cũng không nghiêm trọng như người khác suy nghĩ, hắn nắm trong tay Kiền Kì tộc nhưng không ỷ vào huyền hỏa.
“Lạc Viêm lại nhìn hắn.” Trong miệng nói ra như vậy, Long Phạm xoay mặt Lăng Lạc Viêm lại, ôn nhu hôn lên môi hắn. Lăng Lạc Viêm bị hôn nhưng lại cảm giác trên môi có một trận hơi đau xót. Nhẹ nhàng cắn mang theo cảnh cáo cùng bất mãn, không để ý xung quanh còn có ma vật nguy hiểm, tế ti lạnh nhạt của hắn lại nhất định ở đây hôn hắn.
Không biết kết giới từ đâu được thiếp lập, ma vật không thể tiếp cận, chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng phát ra dị thanh. Ở trong kết giới, hai người ôm hôn si mê, Lăng Lạc Viêm không thể nghe thấy tiếng vang bên ngoài, chỉ nhìn thấy mọi người không ngừng tiêu diệt ma vật. Không có tiếng vang nhưng biểu tình trên mặt tất cả mọi người cùng động tác đều hết sức rõ ràng.
Quyết Vân bất đắc dĩ, Nham Kiêu không có ý kiến, những người khác hoặc là kinh ngạc hoặc là mỉm cười, còn có xa xa, thần sắc Phong Trần Tuyệt chợt trở nên âm trầm.
Đáy mắt gợi lên vài phần tà khí, Lăng Lạc Viêm ôm chặt Long Phạm, cũng không để ý làm cho Phong Trần Tuyệt thấy rõ quan hệ hai người bọn hắn. Mặc kệ Phong Trần Tuyệt nghĩ như thế nào, là yêu hay là hận, hắn không có ý định trở thành thế thân của kẻ khác, lại càng không thể đối với người đã từng “giết” hắn một lần mà động tâm.
“Bộ dáng ăn dấm chua của tế ti đại nhân…thật ra bản tông chủ rất thích.” Ngữ thanh trêu tức, Lăng Lạc Viêm liếm môi mang theo ý cười, lướt qua cánh môi dưới của Long Phạm, hắn phi thường vui vẻ khi nhìn thấy tế ti vì hắn mà thất khống.
“Về sau Lạc Viêm còn nhiều cơ hội nhìn thấy.” Bộ dáng trầm tĩnh bình yên không thay đổi, Long Phạm hủy bỏ kết giới, nâng tay đem phong ma đang nhào đến trừ đi.
Hắn không hề đoán sai, người ở bên cạnh hắn lúc này đây là người có sở trường thu hút ánh mắt của kẻ khác, về sau nhất định sẽ khiến không ít người ước ao, dòm ngó.
Tỷ như trước mắt liền có một cái uy hiếp tiềm ẩn. Phong Trần Tuyệt, bất luận hắn đối với Lạc Viêm là loại tâm tư nào đều không phải kẻ có thể khinh thường.
Dưới ánh chiều tà, hai bóng dáng một đỏ một trắng sau khi ôm hôn lại tách ra, đưa lưng về nhau giải quyết ma vật quanh mình. Trong tay bóng dáng hồng y không còn nhìn thấy viêm hỏa đỏ ửng lấp lánh mà lúc này đã trở thành bạch quang bắn ra một chùm sắc bén như lưỡi kiếm, đem phong ma thiêu đốt chỉ còn tro bụi tán đi, trong lúc ấy, nhiều đoàn quang cầu nhập vào giữa trán.
Không ít người nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hấp thu hồn phách, có người kinh hô một tiếng, “Tông chủ!?”
Đồng tử vốn là màu đỏ ửng như liệt hỏa đang bốc cháy, mà nay đôi mắt trắng bạc dần dần chuyển sang màu đỏ ngầu như máu, càng làm nổi bật màu khói ráng đang phiêu vũ dưới đáy mắt. Trước mặt, người đang đứng bên cạnh tế ti, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người nhưng hơi thở lại tràn ngập ma tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.