Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 78: Điềm báo




Sáng hôm sau, hai tộc đều thu thập ổn thỏa chuẩn bị khởi hành. Lần này ngoài ý muốn đạt được Trạc hồn châu, lại được thành chủ Li Dạ thành đồng ý hợp tác sinh ý, Xích Diêm tộc có thể nói là gặt hái rất lớn. Đám người của Liệt Diễm tộc ở bên cạnh chưa hề nhúng tay vào, mặc dù lần này là đi về nơi của bọn hắn nhưng cả đoạn đường Xích Diêm tộc càng lúc càng như người làm chủ.
Hiện giờ Lăng Lạc Viêm chủ đạo hết thảy, Phùng Hoài không hề nhiều lời. Sắc trời vừa sáng liền thu thập hành trang, Phùng Hoài mang theo người của Liệt Diễm tộc đứng hầu ngoài đại môn, chờ nam nhân tuổi trẻ hồng y như hỏa xuất hiện.
Thái độ của Liệt Diễm tộc càng lúc càng thận trọng trong khi các trưởng lão Xích Diêm tộc lại ẩn chứa sắc mặt vui mừng, có một vị tông chủ như vậy kêu bọn hắn làm sao có thể mất hứng, mọi người đều tự dắt linh thú cùng đợi Li Dạ thành chủ đưa tiễn tông chủ của bọn hắn.
“Tôn thành chủ không cần đưa tiễn, đến đây xin cáo biệt.” Khoát tay ngăn lại Tôn Sắt An, Lăng Lạc Viêm từ đại môn bước ra, hạ nhân hai bên nhìn thấy hắn liền lập tức cung kính quỳ xuống bái lạy, bọn họ tuy không tận mắt chứng kiến nhưng cũng biết vị Viêm chủ này đã cứu Thiếu chủ nhân, cũng cứu bọn họ và cứu dân chúng xung quanh.
“Viêm chủ lên đường bình an, Tôn mỗ đến đây xin cung tiễn.” Trước mặt tất cả mọi người, Tôn Sắt An tự mình đưa Lăng Lạc Viêm đến ngoài cửa, cũng như bọn hạ nhân khom người đưa tiễn.
Mặc dù nuối tiếc viên Trạc hồn châu nhưng đứa con duy nhất của hắn được cứu trở về, thứu ma bị trừ, thanh danh của hắn được bảo vệ cũng bảo vệ hết thảy những gì hắn có, tính như thế nào thì xem ra vẫn là đáng giá, mà Viêm chủ xem ra tuổi trẻ có tướng mạo đủ để mê hoặc lòng người lại khôn khéo vượt ngoài dự kiến của hắn, làm cho hắn không thể không nhìn Xích Diêm tộc bằng con mắt khác.
Bên ngoài phủ đệ của thành chủ có gần trăm người đồng loạt lên ngựa, ở sau lưng bọn hắn là thành chủ Li Dạ thành tự mình cung tiễn, thậm chí cho đến khi bọn hắn đi xa cũng không đứng dậy. Một màn này từ khi Lăng Lạc Viêm tiến vào trang viên rồi sau đó rời đi đều được dân chúng lúc nào cũng chú ý xem ở trong mắt.
Xung quanh phủ đệ của thành chủ có quỷ quái, có ma vật ăn thịt người, đây là dân chúng trong thành không dám nghị luận nhưng mọi người trong lòng đều nghi ngờ, vốn dĩ các vị linh giả này không biết thực hư, tiến vào chỉ biết chịu chết, không nghĩ tới bọn hắn cư nhiên không có việc gì lại có thể mạnh khỏe đi ra, thậm chí ngay cả thành chủ đều cung kính đưa tiễn như vậy.
Hay là thành chủ được ưu đãi cái gì?
Cho đến mấy ngày sau, xung quanh phủ đệ không còn nghe thấy tiếng động kỳ quái, cũng không thấy người vô cớ mất tích, dân chúng mới bỗng nhiên nhớ tới những gì mình nhìn thấy cũng nhớ tới vị thủ lĩnh của nhóm người linh giả kia, một thân hồng y, tuấn mỹ vô song được thủ hạ của thành chủ xưng là Viêm chủ….
Sau si mị họa đến Li Dạ thành, ma vật ăn thịt người bị Viêm chủ diệt trừ, Li Dạ thành chủ tự mình đưa tiễn, những chuyện này lại được người đời tiếp tục lưu truyền.
Lăng Lạc Viêm cũng không biết cảm giác trong lòng dân chúng, ngồi trên lưng ngựa một đường tiến đến Liệt Diễm tộc, hết thảy những gì hắn đang suy nghĩ chính là vẻ mặt đêm qua của Long Phạm, thần sắc quá mức bình yên trầm tĩnh làm cho hắn có loại dự cảm không tốt, loại cảm giác này giống như ở Lôi Lạc thành khi nhìn ra ngoài cửa sổ đầy trời sấm sét, cái loại âm trầm như bị cái gì đó nặng nề ngăn chặn trong lòng.
Loại cảm giác này không phải lần đầu tiên hắn có, từ khi đến Lôi Lạc thành rồi sau đó chân chính có được viêm hỏa, cái loại cảm giác thi thoảng này làm cho hắn biết rõ có gì đó dị thường. Xích Diêm tộc đang ở phía trước con đường tái hiện vinh diệu ngày xưa, hắn từ lúc thân không có linh lực cho đến khi thao túng được viêm hỏa, thậm chí có được Trạc hồn châu, hết thảy những điều này tiến hành không sai, thẳng cho đến lúc này hao hết linh lực không thể tu luyện làm cho hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tựa hồ là một chuyện bị hắn xem nhẹ.
Đến tột cùng là cái gì, cái loại bất an tận sâu trong linh hồn, rốt cục là vì cái gì tạo nên? Chỉ là vì hắn tạm thời mất đi lực lượng không thể tu luyện linh lực bảo toàn chính mình?
Hắn muốn nắm lực lượng ở trong tay mà không phải dựa vào người khác, tạm thời không thể tu luyện linh lực làm cho hắn ảo não, lại còn chưa kể đến cái loại cảm giác khác thường, cái loại này như thể một lời cảnh cáo từ tận sâu trong linh hồn.
Có cái gì thật sự không đúng.
Giục ngựa về phía trước, tâm tư không ngừng khuấy động. Long Phạm vì ánh mắt của Lăng Lạc Viêm mà nghiêng đầu lại, vẻ mặt xem ra cũng không khác ngày thường, nhưng Lăng Lạc Viêm vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Tâm tư hỗn loạn, hắn cảm giác bên trong đầu một trận choáng váng, trong khoảnh khắc mất đi hết thảy tri giác.
Y mệ đỏ rực như cánh điệp hồng bay xuống, từ trên lưng ngựa bạch sắc ngã về phía sau, còn chưa rơi xuống đất liền được một đôi tay đỡ vào trong lòng.
Tiếp được bóng dáng màu đỏ ngã xuống, ánh mắt Long Phạm trở nên thâm trầm, đem người trước mắt ôm chặt vào lòng tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước.
Mọi người ở phía sau vẫn chưa nhìn thấy khác thường, chỉ thấy tế ti bỗng nhiên bỏ con hắc mã của chính mình ngồi xuống phía sau tông chủ, hai người một trước một sau cùng cưỡi, đôi khi thỉnh thoảng trình diễn vài cảnh thân mật ái muội, theo thời gian bọn họ cũng dần quen, tuy tông chủ và tế ti không nói rõ nhưng hai người có quan hệ gì, bọn hắn đều thật sự rõ ràng.
Không ai cảm thấy kỳ quái, chỉ có ánh mắt tự trao nhau mang theo ý cười cùng thông cảm, bởi vì tông chủ mà bọn hắn mới có thể chứng kiến tế ti cùng ngày xưa bất đồng, chẳng qua khi đối mặt với bọn hắn, bóng dáng mặc bạch y bào kia vẫn là trầm tĩnh, cái loại thản nhiên và ôn hòa, thâm trầm và đạm mạc luôn làm cho người ta không tự chủ trong lòng nảy sinh kính sợ.
Không dám nhiều lời, mọi người tiếp tục giục ngựa bước đi, lại nhìn thấy tế ti kéo thẳng dây cương, xoay đầu lại, “Tông chủ và ta đi trước một bước, qua phía trước rừng cây cùng các ngươi tụ hợp.”
Các trưởng lão không rõ vì sao nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, chỉ thấy hai người tăng nhanh tốc độ hướng tới rừng cây xa xa mà đi.
Tiếng vó ngựa dồn dập hạ xuống, hỗn tạp mà bất loạn, tốc độ không nhanh cũng không chậm, trong lúc Lăng Lạc Viêm hôn mê vẫn cảm giác chính mình đang đi về phía trước, lờ mờ tựa hồ nghe thấy tiếng vang gì đó nhưng vô pháp phân biệt.
Hôn mê lại ngủ đi không biết qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại, trước tiên ngửi thấy chính là hương thơm cỏ cây cùng hơi thở mùi hoa sen, dưới thân không còn là linh thú nhấp nhô mà là thảm cỏ mềm mại, phía sau dựa vào thân cây, hắn chậm rãi mở mắt, không ngoài dự đoán nhìn thấy một đôi mắt màu thanh lam nhợt nhạt.
“Lạc Viêm xem ra không có việc gì, linh lực chưa hồi phục thân thể còn cần điều chỉnh lại, vì vậy lúc này mới hôn mê. Ta cấp cho ngươi một chút linh lực, tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày đợi đến khi Dạ Dực tỉnh lại, thân thể của ngươi khôi phục liền có thể sử dụng viêm hỏa.”
Đôi mắt u lam nhợt nhạt thâm thúy, không rõ nét bình tĩnh trong đó còn cất giấu điều gì hay không, Lăng Lạc Viêm nhìn hắn, khẽ nhíu mi mỉm cười, “Không cần lừa ta, thật ra ta có thể cảm giác được ngươi đang che giấu việc gì đó mà vẫn chưa nói. Chẳng qua có phải phiền phức lần này đặc biệt nghiêm trọng?”
Đã sớm có chuẩn bị cũng không lo lắng lắm, có phiền phức thì giải quyết phiền phức, hắn không hy vọng Long Phạm giấu diếm hắn, một mình vì hắn mà giải quyết.
“Lạc Viêm không cần bận tâm. Ta đã nói để cho ngươi khôi phục cũng không có gì phiền phức, qua mấy ngày liền hảo, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần chờ ngươi nghỉ ngơi đầy đủ, thân thể khôi phục thức tỉnh Dạ Dực là ổn.” Ngồi bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm kéo tay hắn qua dò xét, “Mấy ngày tới ngươi không nên sử dụng linh lực, còn chưa đến một tháng là tới Liệt Diễm tộc, nhất định có thể khôi phục.”
“Hy vọng có thể như lời ngươi nói.” Duỗi thẳng cánh tay, hắn quả thật cảm giác trên người khỏe hơn rất nhiều, nhưng lời nói của Long Phạm lại khiến hắn không thể hoàn toàn tin tưởng. Long Phạm không nói, hắn cũng không vội hỏi, tóm lại tế ti của hắn sẽ không làm hại hắn.
Hít vào hương thơm cỏ cây xung quanh cùng hơi thở trên người Long Phạm, hắn nhìn thấy linh thú ở một bên, đối với Long Phạm hỏi: “Tại sao chỉ có hai chúng ta, những người khác đâu?”
Cũng không biết hắn hôn mê bao lâu, lúc này tình huống thật giống như mới đầu khi hắn không thể sử dụng linh lực, chẳng qua lúc đó hôn mê là vì thân thể suy nhược, lúc này không biết là vì cái gì, hy vọng thật sự theo như lời Long Phạm, thân thể vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Các trưởng lão ở phía sau, trong chốc lát sẽ đuổi kịp, ta bảo với bọn hắn chúng ta đi trước một bước” Đầu ngón tay vuốt qua sợi tóc của nam nhân đang tựa vào thân cây, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm đứng dậy, Long Phạm vì hắn gỡ xuống phiến lá dính trên vạt áo, mới đứng lên thì bỗng nhiên bị bóng dáng màu đỏ áp sát trước người.
“Các trưởng lão còn chưa đến, trong lúc này nên làm một chút gì đi? Tế ti đại nhân của ta…..” Đem nam nhân trước mặt áp vào thân cây, Lăng Lạc Viêm cười đến mức tà khí, việc linh lực hắn không lo, hắn tin tưởng với khả năng của Long Phạm mọi việc đều có thể giải quyết, cho dù hắn mất đi linh lực, cũng bất quá làm lại từ đầu mà thôi.
Nếu phải so sánh, Long Phạm vì sợ hắn quá phận lo lắng mà đưa ra vẻ mặt bình tĩnh càng khiến hắn động tâm.
“Tông chủ muốn làm cái gì, Long Phạm tự nhiên sẽ phối hợp.” Cho dù biết rõ linh lực có vấn đề nhưng vẫn không khẩn trương hoảng sợ, chỉ vì tin tượng vào chính năng lực của mình mà không quá cậy vào linh lực, trên thế gian chỉ sợ không có bất kỳ một người linh giả nào có thể như Lạc Viêm.
Nhiều người chỉ tin tưởng vào linh lực mà không tin chính mình, duy độc mỗi mình Lạc Viêm, từ lúc bắt đầu đến thế gian này đã không giống người thường. Nhìn thấy bóng dáng hồng y trước mắt, sắc thanh lam trong đôi mắt dần dần thâm trầm lộ ra mấy phần ý cười, “Bất luận Lạc Viêm muốn như thế nào, chỉ sợ thời gian không đủ….”
Ôm chặt Lăng Lạc Viêm trước mặt, làm cho hắn kề sát người mình, Long Phạm đưa tay vuốt ve xuống dưới thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, tiếp tục nói, “Đã nhiều ngày ở trên đường còn chưa hảo hảo nhớ lại mấy ngày ở trong Hợp Hoan cư, không biết Lạc Viêm có nhớ đến?”
Lời nói nhẹ nhàng gần bên tai cũng như vẻ mặt của Long Phạm lúc này, vài phần thản nhiên vài phần đạm mạc, nhưng hô hấp lướt qua bên tai cùng với bàn tay vuốt ve sau lưng lại khiến hắn không có chút cảm giác lạnh nhạt, ngược lại tràn đầy lửa nóng cũng như nhiệt độ của dục vọng dưới thân.
“Thật sự nhớ, hơn nữa ta còn nhớ tế ti vì ta mà thất khống, còn nhớ vẫn chưa nếm được hương vị….” Trong mắt đầy vẻ ái muội, đem chính dục vọng của mình kề sát trên người Long Phạm, cách vài lớp y phục nhẹ nhàng cọ sát, Lăng Lạc Viêm đem môi hôn lên, mỗi lần nhìn thấy nam nhân này vì hắn mà hiển lộ cảm xúc phập phồng hắn liền nhịn không được mà động tâm. 
Hai cánh môi cùng thiếp, hắn vừa mới xâm nhập được vào khoang miệng Long Phạm, đột nhiên đầu lưỡi bên trong nghênh đón đem lưỡi của hắn quấn quanh giao triền, thân thể vốn kề sát gắt gao bị cánh tay phía sau vòng quanh buộc chặt, hai tay giữ lấy đầu vai trên thân bạch y bào. Cảm giác dục vọng dưới thân của hai người cùng chạm vào nhau nóng rực, Long Phạm chậm rãi nói, “Xem ra Lạc Viêm cần phải giải quyết một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.