Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 73: Thứu ma




Thứu ma = kền kền ma
Tất Thiên ngã nhào trên đất, máu tươi tuôn ra, nam nhân đứng bên cạnh hắn toàn thân dính đầy huyết tinh, phát hiện Lăng Lạc Viêm đang chăm chú nhìn, hắn chậm rãi quay đầu lại….
Đôi mắt hiện lên màu ngọc bích, máu tươi bên miệng không ngừng nhỏ giọt rơi xuống mặt đất, hàm răng nhiễm một màu đỏ thẫm vì máu thịt lẫn lộn trong miệng, dưới ánh sáng của viêm hỏa chiếu xuống, khuôn mặt xanh xao lộ ra đỏ ửng vô cùng quỷ dị, giống như bởi vì hưng phấn mà nhiễm hồng cả mặt, nhìn lại quả thật rất giống Tôn Sắt An.
Tất Thiên thê thảm không thể tả, người nọ lại nhếch miệng mà cười, trong miệng vẫn đang ngậm một khối thịt người, nụ cười mỉm khiến tất cả mọi người trong khoảnh khắc cảm thấy một trận sởn gai ốc.
Hắn đang ăn thịt của Tất Thiên!
“Hắn là ai? ” Rất giống Tôn Sắt An nhưng xem ra tuổi tác trẻ hơn rất nhiều, để cho Long Phạm vây hãm hắn, Lăng Lạc Viêm đối với Tôn Sắt An hỏi như vậy.
Đến lúc này vị thành chủ đúng là không thể không nói, trong trang viên có đủ loại cổ quái, hắn muốn đưa ra yêu cầu nhưng lại không nói, hết thảy mọi việc nhất định có liên hệ đến người nam nhân này. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Hào quang của viêm hỏa chiếu sáng toàn bộ hành lang thành màu đỏ sậm giống như chất dịch đang nhiễu xuống từ miệng người nọ. Tất Thiên đau đến hôn mê bất tỉnh, trong hành lang yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở. Các trưởng lão vội vàng đuổi đến nhìn thấy trước mắt một màn đều chau mày lại, người bình thường sẽ không ăn thịt người, mà có hành vi đáng sợ như thế e rằng có ma vật.
Lúc này nhìn sắc mặt của Tôn Sắt An xem ra cũng xanh xao trắng bệch giống như người nọ, chẳng qua đáy mắt không mang theo ý cười quỷ dị mà là vẻ thống khổ và sợ hãi, mắt thấy sự việc đã đến bước này, hắn đối với mọi người ở đây lộ ra một nụ cười khổ cứng ngắt.
Kỳ quái chính là nơi đây vang lên tiếng thét thê thảm như thế, nhưng chung quanh không thể nhìn thấy một cái hạ nhân hay thủ vệ đến dò xét, tựa như những người đó hết thảy đều là ảo ảnh, không nghe thấy một chút động tĩnh của những người khác.
Tôn Sắt An tự mình đi tìm người thân tín đem nam nhân kia lui xuống, mới vừa rồi còn điên cuồng khát máu làm cho người ta sợ hãi, giờ phút này như ngây ngốc ngẩn ngơ cả người, ánh mắt mờ mịt bị đem đi chỗ khác. Tất Thiên cũng được người khiêng xuống, tuy chưa chết nhưng xem ra rất thê thảm.
Xử lý hảo hết thảy, giống như mất đi tất cả khí lực của Tôn Sắt An, ngay cả xuyên y chỉnh tề cũng không còn sức, cứ như vậy y quan tán loạn kéo dài cước bộ dẫn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm cùng đám người trưởng lão đến một nơi xem ra giống như được dùng để nghị sự.
Sự tình đặc biệt, các trưởng lão hai tộc cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, bọn hắn tự phân ra, một nhóm tiến vào, nhóm còn lại ở bên ngoài canh giữ, cũng có vài người đi xung quanh điều tra nhưng không thấy có gì khác thường,
Ở trong phòng ngồi xuống, không biết có phải sợ mình sẽ không có dũng khí mở miệng, Lăng Lạc Viêm còn chưa đặt câu hỏi thì Tôn Sắt An đã vội thở dài, “Hắn là đứa con của ta, Tôn Duy.”
Tôn Sắt An vừa dứt lời, mọi người đang ngồi đều giật mình hiểu ra.
Nguyên lai là phụ tử, khó trách lại giống nhau như thế. Lúc này cẩn thận nghĩ lại nếu tẩy đi vết máu trên mặt xem ra so với Tôn Sắt An càng tuấn tú hơn một ít, cũng càng trẻ hơn, chỉ là gò má hõm sâu, thần sắc có chút quỷ dị mới có vẻ trông hơi già một chút, vì thế lại càng giống Tôn Sắt An, làm cho người ta mới thoáng nhìn liền cơ hồ có thể nhầm lẫn.
“Tôn thành chủ mời chúng ta đến đây làm khách chính là vì hắn? ” Lăng Lạc Viêm không hề nói bóng gió mà là trực tiếp hỏi thẳng, tựa lưng vào ghế ngồi, hắn tùy tiện hỏi như vậy.
Hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian, bất luận là Tôn Duy vì sao lại thành bộ dạng thế này, Tôn Sắt An vì gì phải thỉnh bọn hắn đến, hắn đã quyết định sáng sớm ngày mai phải khởi hành, so với chuyện trước mắt không liên hệ đến bọn hắn thì chuyện của Liệt Diễm tộc càng quan trọng hơn, còn có Lăng Vân….
“Đúng là vì việc này, Tôn mỗ có việc thỉnh cầu.” Nhìn ra bộ dáng thờ ơ của Lăng Lạc Viêm, Tôn Sắt An lộ ra vẻ mặt lo lắng, hắn giàu có sung túc, chỉ cần ở trong Li Dạ thành thì bất kỳ việc gì cũng có thể tùy ý đạt được, nhưng đối mặt với vị tông chủ của Xích Diêm tộc, tuổi trẻ hồng y tóc bạch kim, hắn lại trở nên vô phương bất lực.
Lăng Lạc Viêm không đáp lời, Tôn Sắt An cũng không dám nói tiếp, từ lúc xảy ra biến cố không còn nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh ban đầu, bộ dáng của hắn hiện giờ khiến tất cả mọi người nhớ tới sau buổi yến tiệc khi Tất Thiên ghé vào bên tai của hắn thì thầm mấy câu, khi đó thần sắc của Tôn Sắc An hoàn toàn bất thường.
Cứ như thế lo lắng sốt suột, bối rối sợ hãi, đau khổ không yên, sắc mặt trắng bệch cơ hồ giống như đứa con Tôn Duy của hắn, xem ra việc này tra tấn hắn không phải ngày một ngày hai.
So sánh với thần sắc bất định của Tôn Sắt An, các trưởng lão chỉ thấy vẻ mặt tông chủ hoàn toàn thản nhiên dường như không hề để ý đến Li Dạ thành chủ muốn nói cái gì, rót thêm chút nước trà vào chén, thuận tay đưa đến trước mặt tế ti.
“Quả nhiên là phủ đệ của thành chủ, cho dù là nửa đêm mọi người vẫn không quên hâm nóng trà, hoảng mà không loạn, nhất định là thành chủ có phương pháp giáo huấn….” Ánh mắt Lăng Lạc Viêm chợt lóe, Tôn Sắt An vội vàng cầu khẩn hắn như vậy thật làm cho hắn bỗng nhiên nghĩ tới trước mắt đúng là một cơ hội không tệ.
Tiếp nhận chén trà, đáy mắt Long Phạm hiện lên ý cười ôn nhu, nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt kia ẩn chứa hàm ý gợi tình lóe lên vài phần lóng lánh. Thuận tay vén sợi tóc bạch kim ra phía sau tai, Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói “Có nhiều hạ nhân như vậy, nghĩ rằng thành chủ chiêu đãi khách cũng không ít, thậm chí chỉ cần thành chủ mở miệng, trong thành người nào không thể vì thành chủ giải quyết lo âu. Tôn thành chủ lại nói có việc muốn cầu xin ta, không biết là chuyện gì? Không phải ta thì không thể?”
Trước mắt chính là Tôn Sắt An, thành chủ Li Dạ thành phồn thịnh sầm uất, ánh nắng chưa bao giờ rời khỏi, lại có việc thỉnh cầu, Lăng Lạc Viêm làm sao có thể dễ dàng buông tha. Hắn biết ở trong tình huống này nên làm thế nào mới có thể trao đổi lợi ích lớn nhất. Tôn Sắt An càng nóng vội thì càng chứng tỏ chuyện này càng nghiêm trọng, như vậy hắn có thể được báo đáp, mà càng là….
Phục hưng tông tộc cũng không phải là chuyện chỉ cần nói một chút liền có thể thực hiện, ngoại trừ lực lượng, tài lực, nhân lực, thiếu một thứ cũng không thể. Liệt Diễm tộc hắn phải chiếm được, tài phú trong tay Li Dạ thành chủ, hắn cũng không muốn bỏ qua.
Trong lòng suy tính, nụ cười trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ hiếu kỳ, không nhiều không ít vừa đúng với phép tắc, mà cũng không phải bởi vì hắn đối với việc này nảy sinh hứng thú.
“Chuyện này không phải là Viêm chủ thì không thể, chư vị nghe xong sẽ hiểu.” Tôn Sắt An đã sớm hoang mang mất bình tĩnh, rốt cục mất đi bộ dáng ung dung lúc ban đầu khi chiêu đãi bọn hắn, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hỏi như không hỏi, thái độ thờ ơ, sợ hắn cự tuyệt, Tôn Sắt An lập tức mở miệng.
“Tôn Duy là hài nhi của ta, nhiều năm trước ra khỏi thành trải qua một địa phương có tên là Thứu Cốc, những người đi theo đều vô sự duy chỉ một mình hắn xuất hiện dị trạng, từ đó về sau bắt đầu trở nên cổ quái, thích ăn huyết nhục, hơn nữa còn…. ” Nói tới đây, Tôn Sắt An tựa hồ không biết nên tiếp tục nói như thế nào, trên khuôn mặt trắng bệch có chút vặn vẹo, bàn tay đặt trên chén ngọc lưu li ánh ra màu sắc ấm áp nhưng chiếu lên khuôn mặt hắn lại càng tăng thêm vài phần ảm đạm tối tăm, cũng làm cho lời chưa nói ra của hắn càng trở nên nguy cấp. (huyết nhục = máu thịt)
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, từng chiếc bóng của từng người dán lên phía trên bức tường màu trắng, bóng đen thật lớn khiến không khí trong phòng nặng nề quỷ bí, các trưởng lão đều đang chờ Tôn Sắt An tiếp tục nói thì ngay lúc này có người gõ cửa tiến vào, ghé vào bên tai Quyết Vân nói gì đó, trong thoáng chốc Quyết Vân gắt gao nhăn mi.
“Tông chủ, Quyết Vân được hồi báo ở gần tòa trang viên này từng có không ít hộ dân, chẳng qua những người đó đều mất tích li kì, không tìm được thi thể. Còn có người nói đã từng nhìn thấy xung quanh trang viên có bóng đen xuất hiện đang chôn vật gì đó. Thậm chí còn có người thuật lại trong phủ đệ của thành chủ có quỷ lộng hành, không ít người đến đây làm hạ nhân rồi không thấy trở về.”
Như vậy càng giải thích rõ vì sao Tất Thiên la hét thảm thiết như thế mà không một hạ nhân nào xuất hiện, cũng không thấy một bóng thủ vệ tiến đến tra xét, không phải bọn hắn không có nghe thấy, mà là bọn hắn không dám nửa đêm đi lại lung tung, tiếng kêu thảm như thế có lẽ không phải lần đầu tiên.
“Hành lang không có ánh sáng chính là tiện cho thiếu thành chủ hành động? Hạ nhân và các hộ dân gần đó đều li kì mất tích, nhất định là do thiếu thành chủ gây nên. Thích ăn huyết nhục, không bằng nói thẳng là ăn thịt người đi, bản tông chủ không có nói sai chứ?” Hạ nhân ở trong trang viên này chỉ cần vận khí kém một chút liền trở thành mĩ thực của Tôn Duy.
“Viêm chủ….nói không sai nhưng mà không chỉ có như vậy… ” Tôn Sắt An sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, giờ phút này lại như ngọn đèn sắp tắt, “Lúc trước trưởng lão từng nói qua, có người nhìn thấy bóng đen ở xung quanh đem đồ vật này nọ đi chôn? Chư vị cũng biết đó là cái gì? “
Trừng lớn mắt, Tôn Sắt An thẳng tắp nhìn lên chiếc bóng ở trên tường, không dám đối mặt với bất cứ một ai, mọi người chỉ thấy hắn run rẩy như đang cười một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Đó là tử thi, là những người bị ta giết chết….hắn….hắn ngoại trừ thích ăn huyết nhục, hơn nữa còn thích thi thể thối rữa…..”
Hắn vừa dứt lời, xung quanh vang lên một trận tiếng hít thở, có người thậm chí nhịn không được lập tức muốn nôn mửa. Ngay cả các trưởng lão thân đủ linh lực, tuổi hơn trăm năm nhưng bọn hắn vẫn là người bình thường, tưởng tượng đến tình cảnh một người đối với một cái xác thối rữa thoải mái gặm nhắm, mặc dù có thể chịu đựng trong dạ dạy bốc lên một trận cuồn cuộn, cũng không thể nhịn trên mặt biến sắc.
“Thứu ma, thích thi thể thối rửa, có thể kí sinh trên cơ thể người, hơn nữa thường đặc biệt yêu thích những nơi có nhiều người náo nhiệt. So với việc các thi thể có sẵn, bọn hắn càng thích tự tay săn bắt, chờ đợi cái xác thối rữa rồi sau đó hưởng thụ.”
Lời nói bình tĩnh ôn hòa từ từ vang lên, mọi người chỉ thấy trên mặt tế ti không có chút biến hóa, vẫn thản nhiên trầm ổn, ở bên cạnh tế ti, tông chủ lại tràn đầy hứng thú, nghe như vậy liền nhướng mi lắc đầu, “Tuy bản tông chủ đối với ma vật không có ác cảm nhưng không thể không nói, thứu ma thật sự khiến cho người ta cảm thấy chán ngán.”
Các trưởng lão Liệt Diễm tộc cũng đang ngồi ở đây, trong tộc có không ít người mang huyết thống của ma vật, bây giờ nghe xong những lời này lại cảm giác ngoài ý muốn liếc nhìn Lăng Lạc Viêm một cái. Ma vật trên đời bị thế nhân xem là cấm kỵ, từ lúc trước đã bị không ít linh giả diệt tuyệt, mà nay còn sống ở trên đời đều không phải những thứ xấu xa. Những người có pha lẫn huyết thống ma vật chỉ được thế nhân miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không phải người nào cũng có thể nói ra những lời như vậy, nhất là đối với Xích Diêm tộc luôn căm ghét ma vật, tông chủ của bọn họ Lăng Lạc Viêm lại nói rằng, đối với ma vật hắn không có ác cảm?
Bởi vì lời nói của Lăng Lạc Viêm khiến mọi người bị phân tâm, không còn muốn nghĩ đến cảnh tưởng lúc trước Tôn Sắt An vừa kể. Tôn Sắt An nghe xong lời của Long Phạm liền trở nên kích động, “Không sai, ta cũng tìm người đến xem qua, bọn họ nói vật ấy đúng là thứu ma! Một khi khí sinh liền dung hợp vào cơ thể người, sẽ rất khó khăn để cứu vãn. Trừ phi có một vật, nó có thể vây hãm ma vật trong đó, đem người và ma tách ra! ”
“Trạc hồn châu.” hơi hơi nhắm hai mắt, trong miệng Long Phạm nói ra ba chữ, hắn biết vì cái gì Tôn Sắt An nhất định phải lưu lại Lạc Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.