Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 6: Trị liệu




Từ khi Long Phạm phạt Nham Kiêu, các trưởng lão còn lại ở trong tộc liền hiểu rõ tế ti lần này không chỉ nói cho có mà thôi. Hắn thật sự muốn đem sinh linh đó thị phụng (hầu hạ, cung phụng) như là tông chủ. Giới viện là nơi nào, đó là nơi mọi người trong tộc sẽ không tùy tiện đi vào. Nham Kiêu bị trừng phạt, hiển nhiên cũng là tế ti đối với mọi người cảnh cáo.
Chỉ trong vòng mấy ngày, việc này lại truyền nhanh trong tộc. Không chỉ các trưởng lão biết được, tông tộc từ trên xuống dưới, nam nữ tất cả đều biết tông chủ bị thương, sau đó tỉnh lại, nhưng không phải tông chủ ban đầu mà là một sinh linh khác thay thế.
Tế ti chẳng những không hề làm khó sinh linh kia, thậm chí còn tự mình chăm sóc, việc này khiến trong tộc nổi lên một trận xôn xao, không ít người đều vì Long Phạm mà cảm thấy ủy khuất. Thân phận tế ti như thế nào có thể đi hầu hạ một cái sinh linh từ bên ngoài đến. Mặc dù rất nhiều người nghĩ như vậy, lại không ai dám nghi ngờ hành động của hắn. Tế ti vì tương lai tông tộc mà lo lắng, bọn hắn không dám mạo muội phản đối, càng huống chi đã có Nham Kiêu làm điển hình ở phía trước, bởi vì một câu xưng hô mang tội bất kính trên lưng, không ai nguyện ý trở thành Nham Kiêu thứ hai.
Chính là một việc nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ lại khiến các nữ phó theo hầu trong phòng Lăng Lạc Viêm đều cung cung kính kính, e sợ giống như Nham Kiêu, bị một tội danh bất kính tông chủ. Mà các trưởng lão cũng khôi phục các quy củ của năm mươi năm trước, phàm có việc hệ trọng phát sinh sẽ đến đây báo cáo.
Mấy ngày này trong lúc đó, quá khứ là Chung Tình, mà nay đã là Lăng Lạc Viêm dần dần quen thuộc các sự vụ trong Xích Diêm tộc. Tự nhiên, những điều hắn biết cũng chỉ là mặt ngoài, hắn tin tưởng Xích Diêm tộc trưởng lão còn có Long Phạm tuyệt đối sẽ không cho hắn biết quá nhiều việc cơ mật.
Mà trên thực tế, hắn cũng không muốn biết quá nhiều, Xích Diêm tộc cũng không hẳn là nơi dừng chân hợp ý của hắn, trong lòng hắn đã có một phen tính toán khác, biết càng nhiều, phiền toái lại càng nhiều.
Tông chủ tỉnh lại, thái độ của tế ti, những việc phát sinh trong mấy ngày nay mọi người đều thập phần rõ ràng. Ngoài các trưởng lão chưa về, còn có các gia tộc phân tán ở khắp nơi chẳng bao lâu cũng nhận được tin tức, bắt đầu dồn dập chạy về.
Lúc này Lăng Lạc Viêm cũng không để ý thái độ của các trưởng lão ra sao. Hắn chỉ biết nơi hắn đang ở là tổng điện Xích Diêm tộc, không biết có mấy tầng, kiến trúc cung điện trập trùng, tọa trên đỉnh núi cao ngất trong mây. Nếu từ xa nhìn lại nhất định là khí thế bất phàm, mà ở chỗ gần nhìn xem, khắp nơi như một bức tranh điêu khắc. Mỗi một cánh cửa, cột trụ đều được khắc họa các dạng hoa văn phức tạp, đều là hắn chưa bao giờ gặp qua, đầy tao nhã nhưng cũng có vẻ gì đó sâu lắng.
Ở vào hoàn cảnh như vậy hắn nên thích thú, có người như Long Phạm tự mình chuẩn bị sinh hoạt thường ngày, hắn cũng nên khoái ý mới đúng. Nhưng lúc này hắn lại không hài lòng, bất luận thân thể này đã sống hơn hai trăm tuổi lại chỉ có diện mạo thiếu niên, khiến hắn bất mãn cùng phiền toái. Đến tận ngày hôm nay vẫn không thể y theo lời của Long Phạm sử dụng linh lực, ngay cả di động một vật cũng không thể, người có đủ linh phách, cho dù không hoàn toàn đủ đều có thể làm được ra chuyện, hắn lại làm không được.
Phanh, ly rượu vỡ vụn trên mặt đất bắn tung tóe thành từng mảnh xanh biếc, dưới ánh nắng mặt trời mơ hồ lộ ra sắc sáng bóng đẹp mắt. Nhìn thấy màu xanh biếc kia, hồng sam thiếu niên không lộ ra nửa điểm vui vẻ, một tay lau mồ hôi trên trán, hắn tùy ý cởi bỏ vạt áo tựa lưng vào ghế, “Ta mệt,”
Đứng một bên, Long Phạm lúc này mới nâng lên đôi mắt đang nhắm, giống như từ trong trầm tư tỉnh lại, không một chút nóng giận trong lời nói trầm ổn trước sau như một, “Như vậy thỉnh tông chủ nghỉ tạm một lát, việc này cơ bản không cần gấp, nếu muốn lấy ý niệm khống chế linh lực, cũng không thể dùng lời nói truyền thụ, cần vào tông chủ tự mình lĩnh hội,”
Tự mình lĩnh hội, nói thì dễ, Lăng Lạc Viêm trong lòng đối với lời này không cho là đúng, bên miệng lại nổi lên ý cười, “Không biết bản tông chủ còn bao nhiêu thời gian để học cách sử dụng linh lực?”
Ngay tại mấy ngày trước Long Phạm như là chuyển vận nội lực, bảo là cấp hắn một ít linh lực, muốn hắn học cảm thụ được linh lực tồn tại trong cơ thể, rồi sau đó sử dụng nó. Nhưng cho đến hôm nay hắn cũng không thể học cách sử dụng như thế nào, cùng người được trời sinh có đủ linh phách bất đồng, hắn đối với những thứ này hoàn toàn không cảm giác được, nếu muốn sử dụng cái gọi là linh lực, có thể di động vật dụng trên bàn, đối hắn mà nói quả thực là bắt hắn leo lên trời.
“Một tháng nữa, đó cũng là kỳ hẹn cùng Liệt Diễm tộc” Nhìn chăm chú ly rượu vỡ vụn trên mặt đất, bạch y mệ (ống tay áo) nhẹ nhàng vung lên, vật kia xanh biếc quay về nguyên trạng.
“Nguyên lai linh lực Long Phạm cao thâm như thế, ngay cả vật bị nát vụn cũng có thể phục nguyên,” sớm biết trên thế giới này người có đủ linh lực có thể sự dụng đủ loại dị năng, lại không ngờ nguyên lại vẫn còn có loại này. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy ly rượu trở về nguyên dạng trên bàn, trong lòng suy đoán, có lẽ  không phải ai cũng có thể làm được.
Lăng Lạc Viêm trong lời nói tuy mang theo ngạc nhiên cùng thán phục, Long Phạm lại nhìn trong mắt hắn có chút ám hỏa lưu chuyển, hai ngón tay kẹp lấy ly rượu từ từ tách ra, đôi môi hồng phấn thoáng nhếch lên, ly rượu lại rơi xuống, lúc này đây càng vỡ vụn thành nhiều mảnh. (o_o ác)
Một tay tháo xuống dây cột tóc ở sau gáy, bạch kim như thác nước chảy xuống đầy người, Lăng Lạc Viêm hướng về phía Long Phạm giương môi lên, “Hôm nay, bản tông chủ không tính toán tiếp tục luyện nữa.”
Gợi lên đôi môi khiêu khích, chớp mi hướng hắn nhìn lại, lộ ra hơi thở như hỏa, cái loại khí thế này đúng là hắn muốn gặp được, thuộc về khí chất của một vị tông chủ. Không hề tức giận, Long Phạm khom người, “Tuân mệnh, tùy theo tông chủ,”
Nghe lời Long Phạm nói, Lăng Lạc Viêm nhẹ nhàng thở ra, kìm nén hai chân hư nhược (yếu ớt), hắn tựa vào cạnh bàn, không nghĩ tới thân là tông chủ, nguyên lai cơ thể của Lăng Lạc Viêm lại chẳng hề cường tráng. Tuy nói thân thể mười lăm mười sáu tuổi là cường tráng thì cũng không đúng lắm, nhưng chỉ đứng thẳng một chút đã té xuống, mới tập trung tinh thần không bao lâu đã uể oải muốn ngã, thì thực quá mức vô dụng.
Giống như chưa từng chú ý tới động tác rất nhỏ của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhìn sắc trời, đã gần đến buổi trưa, trước khi dùng bữa còn việc chưa làm. “Tông chủ, đã cận giờ ngọ,” Lúc này là thời điểm thích hợp để chữa thương nhất.
“Vậy bắt đầu đi,” Cắn chặt răng, Lăng Lạc Viêm ráng sức chống đỡ vào cạnh bàn, miễn cưỡng đứng lên, y phục che phủ phía dưới, hai chân vẫn không tự giác run rẩy – vô lực.
Đôi mắt thanh lam của Long Phạm đảo qua, tiêu sái bước đến bên cạnh, giống mấy ngày trước đưa hắn đến chiếc trường kỷ phía sau tấm bình phong.
Lăng Lạc Viêm sớm không thể duy trì, hắn tự nhiên nhìn ra. Mặc kệ là mới vừa rồi làm vỡ ly rượu, dùng vẻ mặt khiêu khích cùng không vui che giấu, vẫn là sau đó mạnh mẽ gắng sức tự mình đứng thẳng, hắn đều thấy rõ ràng ở trong mắt. Không tỏ ra yếu thế, không cầu xin kẻ khác, cho dù bị vây ở tình thế bất lợi sinh linh này vẫn luôn toát lên vẻ kiêu hãnh hiếm có.
Dưới ánh mặt trời sáng lạng, mái tóc đen tuyền dần dần nổi lên hào quang màu xanh ám trầm, nhìn Long Phạm nhắm hai mắt đừng trước người, Lăng Lạc Viêm lẳng lặng nằm trên trường kỷ. Mỗi ngày đây là thời điểm Long Phạm vì hắn chữa thương. Nghe nói giữa trưa là lúc tụ tập đủ dương khí, muốn cho hắn hoàn toàn thích ứng khối thân thể này, làm cho thân thể ngủ say năm mươi năm chân chính tỉnh lại, lúc này sử dụng linh lực để khôi phục là cách hiệu quả nhất, chẳng qua muốn hoàn toàn khôi phục cần một thời gian.
Giống như ánh mặt trời, hào quang ấm áp dừng ở trên người hắn, cũng không chỉ bên ngoài mà là xâm nhập vào cơ thể, lưu chuyển, khiến người ta cảm thấy rất thích ý. Nhiệt độ ấm áp kia không ngừng tuần hoàn làm cho thân thể hư nhược và mệt mỏi của hắn dần dần thả lỏng, chậm rãi khép lại hai mắt.
Long Phạm buông tay xuống, trên trường kỷ vạt áo rộng mở, từng sợi tóc bạch kim rơi xuống đầy người, thiếu niên đúng là đang ngủ. Ánh nắng hạ trên sợi tóc bạch kim làm tỏa ra vầng hào quang lấp lánh, vẫn là y phục đỏ như lửa, lúc này lại mất đi vẻ tùy ý cùng phóng túng, khuôn mặt trầm tĩnh bình yên ngủ giống như mấy ngày qua chưa từng hảo hảo ngủ ngon, rốt cục cũng nhập mộng, như là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lộ ra diện mạo ngọt ngào cùng trong sáng.
Thật sự là một sinh linh kỳ lạ, rõ ràng đối với hắn luôn có đề phòng, lại luôn che giấu nhược thể của chính mình. Bây giờ ở trước mặt hắn đơn giản hiển lộ trạng thái không phòng bị, thuận tay lau mồ hôi trên trán hắn, Long Phạm đang muốn thu hồi y mệ về lại bị người đang nằm trên trường kỷ nắm lấy.
Định rút tay, không đợi hắn động thủ, đôi mắt mang theo vẻ mị hoặc lại đột nhiên mở ra. Đôi mắt hàm chứa vẻ buồn ngủ trong chớp mắt lại chuyển sang trấn tĩnh, liếc mắt nhìn thấy màu trắng thuần khiết trong lòng bàn tay, dường như không có việc gì lại bỏ ra, che miệng ngáp nhẹ, “Khi nào thì dùng bữa, đói”
“Bẩm tông chủ, ngọ thiện (bữa trưa) đã được chuẩn bị ổn thỏa, lập tức liền mang đến.” Thu hồi y mệ, Long Phạm thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, hành lễ lui ra, sai người truyền ngọ thiện.
Lăng Lạc Viêm ngồi trên trường kỷ, một tay chống cằm, lộ ra vẻ cười khổ. Thật sự là không xong, từ lúc đến nơi này hắn không thể hảo hảo ngủ ngon, mỗi lần đều là thời điểm Long Phạm trị liệu hắn mới có thể nghỉ ngơi, với tình trạng thân thể hiện giờ không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.