Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 43: Lựa chọn




Phùng Hoài chờ ở Vọng Thiên Thai một hồi lâu vẫn chưa thấy Xích Diêm tộc, nghe nói có sự cố xảy ra liền chạy đến, chỉ thấy hồng sam thiếu niên dẫn đầu Xích Diêm tộc. Nhìn kỹ lại kia chính là thiếu niên bẩm sinh linh phách không được đầy đủ, Lăng Lạc Viêm.
Tóc bạch kim trên bờ vai lay động trong gió, một thân hồng sam dưới ánh chớp lôi điện chiếu xuống như có ngọn lửa bùng cháy, ngồi trên yên ngựa sử dụng một con quạ đen quỷ bí. Mà con quạ đen kia đang cắn nuốt linh phách trên người Diêu Thông?! Hay là thảm trạng của Diêu Thông cũng là hắn gây nên? Lăng Lạc Viêm từ khi nào có bản lĩnh như thế?
“Phùng Hoài tộc trưởng, Diêu Thông trưởng lão của tộc ngươi đối với tông chủ của ta bất kính, Long Phạm không thể không nhẹ nhàng cảnh cáo.” Bên cạnh hồng sam thiếu niên, tế ti một thân bạch y bào chỉ thi thể trên mặt đất, ngữ thanh trong đó lộ ra bất đắc dĩ cùng thở dài đáp lại nghi vấn của Phùng Hoài.
Người của Liệt Diễm tộc nhìn thi thể trên mặt đất, nghe thấy giọng điệu thở dài kia trong lòng nảy lên một trận run rẩy. Nhẹ nhàng cảnh cáo? Hình dáng thê thảm như thế kia chính là nhẹ nhàng cảnh cáo? Nghe nói tế ti Long Phạm rất ít khi động thủ, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường. Bộ dáng của Diêu Thông đã không thể nhìn ra nửa điểm là hình người. Như vậy được coi là nhẹ nhàng cảnh cáo, nếu thật sự chọc giận hắn…..
Bất luận là tộc nào nghe vậy đều có chút nơm nớp lo lắng, Phùng Hoài kinh sợ lập tức giục ngựa tiến lên vài bước, “Long Phạm, ngươi dám khơi mào tranh chấp giữa hai tộc, hôm nay chúng ta đến đây để thực hiện trăm năm chi ước chứ không phải là vì động thủ! Các ngươi không đi Vọng Thiên Thai mà lại ở đây giết người của tộc ta! Ngươi giải thích như thế nào?”
Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn vẻ mặt bình yên của Long Phạm, hắn đương nhiên biết vì sao Long Phạm lại ra tay nặng với Diêu Thông như thế, “Diêu Thông đối với bản tông chủ bất kính, tế ti chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng vẫn chưa lấy tánh mạng của hắn. Là hắn một lòng muốn chết, bản tông chủ tác thành cho hắn, giải thích như thế ngươi có vừa lòng? Nhưng thật ra ngươi–” Lăng Lạc Viêm đánh giá nam tử đứng đầu Liệt Diễm tộc, “Tộc trưởng Liệt Diễm tộc Phùng Hoài có đúng không? Đối với trưởng lão dưới tay lại quản giáo không nghiêm, như vậy ngươi như thế nào giải thích?”
Gọi Dạ Dực trở về, Lăng Lạc Viêm liếc Phùng Hoài một cái, để cho Dạ Dực đứng trên cổ tay của mình, khẽ vuốt lông cánh của nó. Lăng Lạc Viêm chỉ là thờ ơ hỏi nhưng chính cái liếc mắt kia lại làm cho Phùng Hoài tâm sinh dè dặt.
Phùng Hoài đánh giá hồng y thiếu niên thập phần nổi bật trong đám người, sớm gặp qua khuôn mặt kia nhưng lúc này xem ra đã có gì đó không giống như trước, giống như đã bỏ ra một lớp mặt nạ. Đôi mắt sắc bén cùng hơi thở phóng túng đầy tà khí thật sự không như ‘Lăng Lạc Viêm’ hắn đã từng gặp qua. Nghĩ đến lời đồn về si mị lại nhìn sự việc phát sinh trước mắt, hắn càng cảm thấy có điều gì đó khác thường.
“Ngươi là người nào? Ngươi không phải Lăng Lạc Viêm ở trăm năm trước. Muốn ta giải thích, vì sao trước tiên không giải thích thân phận của ngươi?”
Lời nói của Phùng Hoài làm cho Lăng Lạc Viêm ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới tộc trưởng Liệt Diễm tộc lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn không phải ‘Lăng Lạc Viêm’ ban đầu, mà đối mặt với cái chết của một trưởng lão dưới tay lại còn có thể quan sát tỉ mỉ như thế, xem ra Phùng Hoài thật sự không đơn giản như hắn nghĩ, “Ta là người nào? Tất nhiên là tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm, ta mang theo các trưởng lão trong tộc đến dự trăm năm chi ước, hay là Phùng Hoài tộc trưởng muốn mượn cớ, vừa ăn cướp vừa la làng? Hay là ngươi cho rằng….”
Quan sát thần sắc của Phùng Hoài, Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói: “Hay là ngươi cho rằng, ta Lăng Lạc Viêm nên chết trong tay thích khách của ngươi?” Mới tới thế gian này không bao lâu liền bị ám sát, ký ức của hắn vẫn còn mới nguyên.
Phùng Hoài nghe vậy liền sửng sốt, “Ta khi nào phái người ám sát?”
Lăng Lạc Viêm nhìn thấy biểu tình của hắn không giống giả tạo, dừng vỗ về Dạ Dực trên tay. Các trưởng lão đã tra xét rõ ràng thân phận thích khách là người của Liệt Diễm tộc. Theo thái độ của bọn họ cùng lời nói, hắn thủy chung cho rằng hành vi của Liệt Diễm tộc cũng không phải chính nhân quân tử. Nhưng lúc này nghe Phùng Hoài trả lời, Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy Phùng Hoài hình như không có nói dối, như vậy…..
“Phùng Hoài, ngươi sai thích khách ám sát tông chủ của ta, thân phận của người nọ chúng ta đã tra xét rõ ràng đúng là người của tộc ngươi, hiện giờ còn muốn chối cãi?” trưởng lão Quan Mão của Xích Diêm tộc chậm rãi tiến lên, cũng không hề kích động, ngữ thanh âm trầm lại mang theo giọng điệu khiển trách tức giận.
Phùng Hoài nói như thế nào cũng là tộc trưởng một tộc, làm sao chịu được trưởng lão địa vị thấp hơn quở trách, huống chi lại là vu khống một tội danh như vậy. Diêu Thông chết trước mắt, trong lòng vốn không vui Phùng Hoài cũng không tính toán giải thích, cười lạnh một tiếng, “Trăm năm trước là Liệt Diễm tộc ta cầm quyền, xem ra các ngươi thập phần không cam lòng muốn đem việc này đổ lên người ta, làm cho tộc ta phải nhượng quyền trăm năm kế tiếp hay sao?”
“Trăm năm chi ước lần này ai đắc quyền vẫn là khó nói, chuyện thích khách cùng cái chết của Diêu Thông đến đây thì chấm dứt. Lúc này bản tông chủ không muốn lãng phí thời gian, Phùng Hoài tộc trưởng thấy thế nào? Là hai tộc chúng ta dứt khoát phân tranh cao thấp ở đây hay là đi đến chỗ của thánh vật để phán xét người cầm quyền trăm năm kế tiếp?” Lăng Lạc Viêm thu hồi Dạ Dực, giục mã đi qua các tộc nhân đến trước mặt Phùng Hoài.
Việc ám sát có lẽ còn có nội tình, lúc này không thể phân biệt rõ ràng, bất luận trong đó kết quả ra sao, lúc này quan trọng nhất vẫn là Liệt Diễm tộc. Trước hết phải nắm được quyền trong tay, rồi sau đó thu hồi Liệt Diễm tộc.
Lăng Lạc Viêm suy tính lợi hại, Phùng Hoài cũng âm thầm lo lắng. Bất luận Lăng Lạc Viêm trước mắt có phải Lăng Lạc Viêm năm đó hay không, nhưng hắn đã được Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới thừa nhận, lại có tế ti Long Phạm bảo hộ xem ra so với Lăng Lạc Viêm trước kia lại càng không dễ đối phó. Nhưng nếu không phải Lăng Lạc Viêm trước kia, thánh vật sẽ không thừa nhận, như vậy xem ra tình thế đối với Liệt Diễm tộc của hắn vẫn là có lợi.
Phùng Hoài tính toán như vậy tự nhiên sẽ không phân trần để tránh vấn đề bị dây dưa, chỉ cần thánh vật phán định người của Liệt Diễm tộc trở thành người cầm quyền trăm năm kế tiếp, đến lúc đó có thể truy cứu chuyện hôm nay Xích Diêm tộc gây nên, “Hảo, trước tiên lên Vọng Thiên Thai!”
Nhìn Phùng Hoài giục ngựa hướng Vọng Thiên Thai mà đi Lăng Lạc Viêm mới biết hóa ra thánh vật ở trên đó. Dẫn các trưởng lão hướng lên Vọng Thiên Thai, hắn rất muốn biết bộ dáng của thánh vật kia đến tột cùng là như thế nào.
Vọng Thiên Thai cao ngất trong mây, gần nhất chân trời. Càng hướng lên trên càng có thể cảm giác sấm sét trong không trung giống như gần trong gang tấc. Nếu là hơi nhát gan chỉ sợ đi đến nửa đường liền bị kinh hãi lăn xuống dưới. Lúc này mới có thể nhìn ra linh thú cùng loài ngựa bình thường có chỗ bất đồng, mặc dù sấm sét vang dội mãnh liệt trong không trung các loài linh thú của hai tộc đều không xuất hiện dị trạng quá lớn, tuy có chút rối loạn nhưng vỗ về một chút liền có thể tiếp tục hướng lên trên Vọng Thiên Thai mà đi.
Lăng Lạc Viêm ngồi trên lưng ngựa, ngoảnh đầu về phía sau nhìn lại thấy các tộc khác còn tụ tập không ít ở dưới Vọng Thiên Thai, tất cả bọn họ đều hướng về hai tộc trăm năm chi ước, không nhìn thấy kết quả cuối cùng e rằng bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi. Lăng Lạc Viêm nhếch môi cười, khẽ nói với Long phạm bên cạnh cách đó không xa, “Trăm năm chi ước lúc trước cũng là như thế? Mỗi lần tộc ta cùng Liệt Diễm tộc tụ họp đều dẫn đến bao nhiêu đó người?”
Từ việc các tộc khác quan tâm để ý, hắn cũng biết mặc dù Xích Diêm tộc đã sa sút nhưng ở trong lòng các tộc khác vẫn kiêng kị bọn hắn. Dù sao, bọn hắn vẫn là tông tộc kế thừa Hách Vũ lực.
“Những năm trước cũng không được coi trọng như lần này, đó là bởi vì sự kiện si mị, viêm hỏa của ngươi khiến các tộc khác nảy sinh cảnh giác. Điều này cũng chứng minh việc làm của tông chủ đã có hiệu quả.” Long Phạm cùng hắn song song cưỡi ngựa, ngữ thanh thản nhiên mang theo ý cười. Lạc Viêm hành sự nhìn có vẻ là tùy tính nhưng kỳ thực toàn bộ đều có mục đích, nói thẳng ra dưới sự tùy ý đó, từ lâu đã được tính toán thiệt hơn rõ ràng. Nhìn thiếu niên nở nụ cười mị hoặc, bóng dáng Long Phạm bỗng nhiên chợt lóe, lướt đến ngay phía sau Lăng Lạc Viêm.
Mọi người trong Xích Diêm tộc không hiểu nguyên nhân, chỉ thấy tế ti đột nhiên thay đổi ngựa cưỡi, cũng như mọi khi ôm lấy tông chủ đi trước. Đám người Quan Mão, Lâm Sở nhất thời trở nên khẩn trương, tông chủ từng hao hết linh lực, mới vừa rồi lại sử dụng con ma vật kia, hay là thân thể có việc gì? Tế ti tự mình chiếu cố tông chủ, người bên ngoài nhìn không ra nhưng tế ti chắc là rõ ràng. Các trưởng lão trong lòng bất an lại không dám biểu lộ, sợ bị người của Liệt Diễm tộc phát hiện dị trạng, chỉ có thể làm như không có việc gì tiếp tục tiến lên phía trước.
Quyết Vân cùng Nham Kiêu lại không như mọi người nghĩ rằng tông chủ xảy ra chuyện, việc này thật ra không như vẻ bề ngoài mọi người đang chứng kiến. Bất đắc dĩ giục ngựa tiến lên, một tả một hữu bảo vệ hai người. Bọn hắn là cố ý không cho người khác nhìn trộm, nhưng người khác lại nghĩ rằng thân thể tông chủ thật sự không khỏe. Mọi người cũng không dám tùy ý liếc nhìn chỉ có thể cố gắng trấn định lo lắng, tiếp tục hướng lên trên mà đi.
Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng ngực nam nhân ở phía sau, tự nhiên như không có việc gì để Long Phạm nắm dây cương, nắm luôn cả bàn tay hắn trong đó, không cần khống chế linh thú dưới thân. Nhìn thấy còn hơn nửa đường mới đến, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại có thể nghe rõ tiếng sấm ầm ầm vang dội giữa không trung, bên tai bỗng nhiên có ngữ thanh nhẹ nhàng lướt qua, “Đến lúc đó thấy thánh vật, chỉ cần đem linh lực đưa vào là được.”
“Ân” Lăng Lạc Viêm ngửi được mùi hương sen quen thuộc thoang thoảng quấn quanh làm cho hắn thích ý chỉ muốn ngủ. Ngựa cưỡi dưới thân phập phồng lên xuống, hắn đối với người phía sau hỏi lại, “Thánh vật ở Vọng Thiên Thai đến tột cùng là cái gì?”
“Đó là một khối linh thạch,” Ở bên tai Lăng Lạc Viêm nhẹ giọng trả lời, Long Phạm nhìn về con đường phía trước. Đôi môi cố ý vô tình xẹt qua tai của thiếu niên. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy một đôi môi mềm mại ghé vào lỗ tai thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng va chạm, vì tư thế cưỡi ngựa phập phồng khiến đôi môi ghé vào tai hắn thủy chung ma sát lên xuống. Ngữ thanh mang theo hơi ấm rơi vào trong tai lại vẫn bình thản như ban đầu, Long Phạm khẽ trả lời “nghe nói linh thạch là do Hách Vũ lưu lại, cũng có người nói linh thạch là Hách Vũ biến thành, nó chỉ đối với người kế thừa Hách Vũ lực có phản ứng,”
Ở bên tai Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, Long Phạm giục ngựa về phía trước. Nói xong nhưng không dời môi, đem vành tai thiếu niên mút vào trong miệng, hắn nhẹ nhàng mân mê liếm lộng, tiếp tục nói nhỏ, “Mấy ngày qua nhận được tin tức Kiền Kì tộc cũng đã đến đây, ngươi cần phải cẩn thận.”
Chẳng lẽ tế ti dưới tình huống như thế này vẫn có thể nói cho hắn biết việc quan trọng? Lăng Lạc Viêm không thể không thuận theo nhiệt độ nóng bỏng bên tai đem tâm tư quay trở về, “Vì sao phải cẩn thận Kiền Kì tộc?”
“Tông chủ, đã đến Vọng Thiên Thai,” Không đợi Lăng Lạc Viêm nghe rõ lời nói của Long Phạm, Quyết Vân kéo lại dây cường quay đầu đối với hai người bẩm báo. (bác này vô duyên hết sức, em nó đang sướng mà =.=)
Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm xuống ngựa, các trưởng lão cùng truyền sử đi theo phía sau.
Trên đỉnh Vọng Thiên Thai, rốt cục hai tộc mặt đối mặt trước một tảng đá nổi lên ở giữa.
“Đó là thánh vật?” Lăng Lạc Viêm đối với Long Phạm bên cạnh nói nhỏ. Hắn nhìn tảng đá không chớp mắt, chẳng qua chỉ là một hình dáng tầm thường, muốn nói đặc biệt cũng chỉ là đặc biệt lớn mà thôi, cùng với toàn bộ Vọng Thiên Thai dung hòa thành một thể.
Long Phạm gật đầu, ngay khi Lăng Lạc Viêm còn nghiên cứu tảng đá này có gì đặc biệt chỉ nghe Phùng Hoài nói: “Liệt Diễm tộc cùng Xích Diêm tộc giằng co mấy trăm năm, ta Phùng Hoài vốn có ý định muốn hai tộc hợp một hòa thuận cùng sống chung. Cũng tính toán làm như vậy, nhưng theo sự việc ngày hôm nay đến xem, Xích Diêm tộc các ngươi lại không muốn như thế.” 
“Lời này của Phùng Hoài tộc trưởng là ý gì?” Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói hai tộc hợp một, nhất thời liền hứng thú, tiến lên đánh giá khối linh thạch nhìn không ra điểm gì đặc biệt, ngoảnh đầu nhìn Phùng Hoài, hắn tin tưởng cho dù Phùng Hoài cố ý hai tộc hợp một nhưng tâm tự chỉ sợ là cũng giống như hắn muốn gôm thâu đối phương. Dù sao không người nào lại tự nguyện buông ra quyền lực trong tay.
Phùng Hoài nhìn Lăng Lạc Viêm mỉm cười, “Ta có một nữ nhi xinh đẹp trẻ tuổi, ta tính toán làm theo lời nói của tông chủ tộc ta lưu lại thi hành trăm năm chi ước, không biết Viêm chủ nghĩ như thế nào? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải được thánh vật thừa nhận.”
Phùng Hoài là tộc trưởng, Liệt Diễm tộc làm sao lại có thêm một tông chủ, Lăng Lạc Viêm khó hiểu. Long Phạm ở bên cạnh, trong mắt chợt lóe sáng, điều hắn lo lắng rốt cục vẫn xảy ra.
“Long Phạm, ý hắn là sao?” Lăng Lạc Viêm đi đến trước mặt Long Phạm hỏi như thế. Long Phạm nhìn hắn thật sâu, chậm rãi mở miệng, “Tông chủ theo như lời hắn chính là người rời khỏi tộc ta vào năm đó lập nên Liệt Diễm tộc, tông chủ Lăng Vân. Từ lúc sau, người nối nghiệp Liệt Diễm tộc không xưng tông chủ mà xưng là tộc trưởng. Nếu nói đến tông chủ chính là nói đến Lăng Vân.”
“Lúc trước vì để hai tộc có thể có một ngày thống nhất, hắn cùng tông chủ Lăng Phong của tộc ta định hạ trăm năm chi ước….” Cùng Lăng Lạc Viêm nhìn nhau, Long Phạm tiếp tục lời nói hắn cố ý dừng lại, “Hai tộc trăm năm chi ước, ngoại trừ để thánh vật phán xét người cầm quyền trong trăm năm, còn có một loại lựa chọn, đó là từ thánh nữ tự nguyện uống vào dược vật đặc biệt cùng tông chủ của bên đối phương giao hợp trong trăm ngày, lúc sau sinh con, hơn trăm năm sau người con kế thừa chức vị tông chủ, hai tộc hợp một.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.