Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 41: Lôi lạc thành




“Việc này lan truyền quả nhiên không chậm.” Lăng Lạc Viêm nghe vậy một chút cũng không ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói đây đều nằm trong suy đoán của hắn, nếu không phải như thế xem như màn trình diễn của hắn chỉ là toi công vô ích.
Khoảng cách từ Xích Diêm tộc đến Lôi Lạc thành cũng không quá xa, khi đoàn người bọn hắn đến phủ đệ của gia tộc, chuyện si mị cũng đã truyền đến đây, mặc dù bên ngoài cũng không rõ ràng nhưng từ những nơi bí mật gần đó, không ít người luôn chú ý đến nhất cử nhất động của bọn hắn.
Lăng Lạc Viêm hôn mê nên đối với việc này không hề hay biết, Long Phạm cẩn thận quan sát phản ứng của dân chúng trong Lôi Lạc thành liền có thể xác định, hiện giờ trong thành ngoại trừ người của hai tộc còn có không ít các tộc khác cử người đến xem tình thế. Hai tộc gặp mặt vốn không phải chuyện nhỏ, đối với Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc là như thế, đối với các tộc khác cũng tương tự.
Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc vốn là cùng một nhà, chia ra thì yếu, hợp lại thì mạnh. Trăm năm chi ước một lần gặp mặt luôn khiến các tộc khác chú ý. Nguyên nhân vì sao, không nói cũng biết.
Tiếp tục đem linh lực truyền vào cơ thể của Lăng lạc Viêm cho đến khi cảm thấy không còn sai biệt lắm Long Phạm mới thu tay lại. Lúc này đã là sau giờ ngọ, nghĩ đến Lăng Lạc Viêm hôn mê hai ngày, hắn đứng dậy xuyên y ổn thỏa, “Đói? Ta sai người truyền lệnh.”
Nhìn thấy bóng dáng bạch sắc đi ra khỏi cửa, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu chăm chú nhìn lên nóc trướng mạn. Kia không phải là mảnh lụa trắng hắn từng quen thuộc, trướng mạn ở đây một màu đỏ rực như lửa, lượn lờ uốn quanh như mây bay trên tầng không. Nhìn lại bố trí trong phòng không trang nhã ung dung như tẩm cư Xích Diêm cung của hắn, nhưng lại có một nét kiều diễm hoa lệ rất riêng. Chỉ cần nhìn đồ vật trang trí trong phòng liền biết chỗ hắn đang ở được bố trí quá mức cẩn thận. Trong bảy mươi hai gia tộc, một nhà ở Lôi Lạc thành này rõ ràng có thể thấy kinh doanh mua bán không tồi, đối với vị tông chủ như hắn không hề dám tiếp đón sơ suất.
Ngồi dậy, hắn phủ thêm ngoại bào lên người. Đi đến phía sau bình phong rửa mặt. Đợi hắn làm xong, trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn thức uống. Bên cạnh bàn Long Phạm nâng đũa gấp thêm một ít đồ ăn hắn ưa dùng vào trong bát.
“Cùng nhau ăn đi.” Lăng Lạc Viêm vén sợi tóc rơi bên mặt ra phía sau tai, ánh mắt thủy chung dừng trên thân bạch y bào. Cùng Liệt Diễm tộc trăm năm chi ước ngay tại trước mắt, hắn căn bản nên hưng phấn hoặc là mong chờ, đến lúc này lại cảm thấy thực bình tĩnh. Nhìn bóng dáng im lặng ngồi bên cạnh bàn, hắn tựa hồ bị cái loại trầm tĩnh này làm yên lòng, không hiểu nguyên nhân, chỉ cảm thấy được an tâm thoải mái làm cho hắn có thói quen lộ ra ý cười bên khóe miệng lúc này lại tăng thêm vài phần.
Bên ngoài nội sam màu trắng được tùy ý khoác lên ngoại bào đỏ sẫm, thiếu niên đang thoải mái tựa vào bình phong. Do mang theo dáng vẻ biếng nhác khi mới ngủ dậy, ý cười bên môi tựa hồ so với thường ngày còn có một chút gì đó nhiều hơn, trong đôi mắt không hề là vẻ gợi tình mà là bá đạo chiếm đoạt, nét mặt chuyên chú bình tĩnh nhìn hắn có chút xuất thần. 
Nhìn thẳng Lăng Lạc Viêm hồi lâu, Long Phạm hơi hơi lộ ra ý cười. Người khuấy động tâm tư hắn đang dần dần tiếp nhận thói quen của hắn. Sẽ có một ngày hắn đem thiếu niên ở trong lòng ngực hiển lộ ra một bộ dáng khác biệt. Chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, hắn cười nói, “Nhìn ta như vậy làm cái gì, lại đây ngồi xuống. Ngươi hôn mê hai ngày, trước tiên dùng vài món dễ tiêu hóa một chút.”
“Tất nhiên là vì tế ti đại nhân chấp thuận cùng ta dùng cơm.” Dù sao cũng không thể nói hắn nhìn Long Phạm đến thất thần, Lăng Lạc Viêm thu hồi ánh mắt. Y bào không được cài y khấu chỉnh tề, cứ như thế tùy tiện đi đến ngồi xuống, giơ lên đũa dùng thức ăn Long Phạm gấp cho hắn. Ánh mắt Long Phạm vẫn dừng trên người hắn đánh giá, tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ mới vừa rồi của hắn. Dường như không có việc gì Lăng Lạc Viêm ho nhẹ một tiếng chuyển khai đề tài, “Người của Liệt Diễm tộc đã đến đây? Lôi Lạc thành gần với tộc ta, vì sao phải chọn chỗ này để gặp mặt?”
Long Phạm chỉ mỉm cười, trong mắt thiếu niên lóe sáng hắn tự nhiên thấy rõ nhưng không vạch trần, cùng Lăng Lạc Viêm dùng ngọ thiện, Long Phạm đáp, “Liệt Diễm tộc đến sớm hơn so với tộc ta hai ngày, lúc này đang ở tửu quán trong thành nghỉ ngơi, vẫn chưa thấy có động tĩnh nào khác. Người đến thăm dò cũng không ít. Về phần vì sao chọn Lôi Lạc thành làm nơi gặp mặt trăm năm chi ước cũng không phải Liệt Diễm tộc nguyện ý như thế, mà là không thể không ở đây.”
Lăng Lạc Viêm đang ăn nghe vậy liền nghi hoặc “Trăm năm chi ước giữa hai tộc phải diễn ra ở đây? Hay là Lôi Lạc thành có chỗ nào đặc biệt?” Lấy quan hệ giữa Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc ra xem thì hiển nhiên không ai phục ai, không ở nơi trung lập mà lại chọn Lôi Lạc thành rất gần với Xích Diêm tộc, chuyện này thật có chút kỳ quái.
“Lôi Lạc thành, sở dĩ tên là Lôi Lạc vì nơi đây là một chỗ đặc biệt. Trong một năm, bốn mùa đều có tiếng sấm, thiên văn kỳ dị. Từng có truyền thuyết đây chính là nơi Hách Vũ trở về trời năm đó. Cao có thể đụng đến tận trời xanh, chúng sinh nhìn lên, nhưng từ khi Hách Vũ biến mất khỏi thế gian, linh lực tồn tại cũng dần dần tiêu tán. Theo năm tháng trôi qua địa thế nơi đây dần dần hạ xuống, Lôi Lạc thành vì vậy mà xuất hiện.”
“Lại là Hách Vũ, như vậy lúc trước ngươi từng nói qua thánh vật dùng để phán xét người cầm quyền chính là ở nơi này, Liệt Diễm tộc không thể không đến đây để gặp mặt tộc ta.” Lăng Lạc Viêm không có quên Long Phạm từng nói thánh vật kia cùng Hách Vũ có liên quan.
“Không sai.” Thấy Lăng Lạc Viêm đã dùng xong ngọ thiện, Long Phạm đưa sang một chiếc khăn lau miệng, truyền người đến dọn dẹp.
Cửa phòng mở ra Lăng Lạc Viêm lúc này mới phát hiện, vốn là sau giờ ngọ ánh nắng phải chói chang nhất, thế nhưng trong viện lại không thấy một chút ánh sáng. Sắc trời âm u như sắp mưa, nhớ tới lời Long Phạm vừa nói hắn đứng dậy bước đến trước cửa ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong không trung có một đạo tia chớp xẹt qua, tiếp theo là tiếng sấm oanh nhiên vang lên, giống như ngay trên đầu đang đánh xuống làm cho người ta sợ hãi.
“Một năm bốn mùa đều là như thế?” Dựa vào cạnh cửa Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu đối với nam nhân trong phòng hỏi như vậy.
Long Phạm đi đến bên cạnh hắn nhìn về phía chân trời phát hiện sắc trời tựa hồ so với dĩ vãng càng tối sầm hơn một ít, “Bốn mùa đều là như thế nhưng không phải không thấy ánh dương, cũng có lúc bầu trời quang đãng nhưng tiếng sấm vẫn như trước không ngừng vang lên, chỉ là mấy ngày nay có chút cổ quái.”
Từ lúc hạ sơn, trong thành dưới chân núi Xích Diêm lại đột nhiên xuất hiện si mị làm hại, đến Lôi Lạc thành hiện tượng thiên văn lại bắt đầu dị biến, đôi mắt khẽ nhíu lại, Long Phạm biết rõ chuyện này không phải trùng hợp.
Lăng Lạc Viêm nhìn lên trời thấy mây mù tầng tầng lớp lớp dày đặc, trong không khí lộ ra nhè nhẹ mùi âm lãnh cũng làm cho hắn cảm giác có gì đó khác thường. Tiếng sấm không phải thường xuyên vang lên, trong một lát mới hạ xuống một lần. Sắc trời lại thủy chung âm u chỉ có vài tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua tạo thành một đạo bạch quang. Hắn không phải là loại người thương xuân bi thu, nhưng lúc này trong lòng lại cảm giác một tia bất an hiện lên. (thương xuân bi thu= đến xuân thì vui đến thu thì u buồn o_o không biết dùng từ gì để diễn đạt cho hay.)
Lôi Lạc thành, trăm năm chi ước, Liệt Diễm tộc, còn có một số ít không nhỏ các tông tộc khác mà hắn chưa biết, ngày mai không biết sẽ như thế nào…..
=== ====== ====== ====== ====== ========
Sáng sớm Lăng Lạc Viêm khoát lên cẩm bào màu đỏ được các trưởng lão đặc biệt chuẩn bị cho trăm năm chi ước, khi hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, các trưởng lão cùng truyền sử đều không dám nhìn thẳng, đồng loạt cúi đầu thi lễ. Bọn họ chỉ cảm thấy tông chủ hôm nay xem ra có gì đó bất đồng.
Hồng sam tầng tầng lớp lớp khác biệt so với ngày thường, y bào lộng lẫy với những đường thêu hoa văn hình hỏa diễm, mỗi một đường vân được thêu sắc sảo tinh tế bằng những sợi tơ đồng màu. Dưới sắc trời âm u, ánh lên một màu đỏ sẫm sáng bóng mơ hồ như có ngọn lửa quấn quanh thân. Tiếng sấm nổ vang giữa không trung, những tia chớp lóe lên sắc bén, thiếu niên đứng trước mặt bọn hắn với một thân rực lửa tựa như cùng sắc trời dung hợp thành một, lộ ra cảm giác áp bách nặng nề. Thiếu niên khoát tay bảo bọn hắn đứng dậy, cũng không nói chuyện, cũng không tạo ra dáng vẻ gì lại khiến người ta có chút kinh hãi.
“Thỉnh tông chủ lên ngựa.” Long Phạm chuyển dây cương cho Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh khó dò như trước, nhưng khi cùng Lăng Lạc Viêm đối mặt lại có thể nhìn ra ý cười. Lạc Viêm hiểu được khi nào nên làm chuyện gì hoặc cũng có thể nói Lạc Viêm hiểu được lòng người. Trước mắt tuy mới ra đại môn đã có người chú ý đến nhất cử nhất động của bọn hắn, hơn nữa vị tông chủ này của hắn giơ tay nhấc chân đều thu hút hết tất cả ánh mắt của người khác.
Tiếp nhận dây cương, Lăng Lạc Viêm như có như không gợi lên khóe môi, nhìn thấy thần sắc trong mắt Long Phạm hắn nhíu nhíu mi. Đối với người từng đứng trên sân khấu như hắn mà nói, hắn phi thường rõ ràng người khác muốn chính là cái gì. Tộc nhân muốn tông chủ, hắn sẽ cho bọn họ một cái tông chủ, những tộc khác muốn gặp Lăng Lạc Viêm, hắn sẽ cho bọn họ được như nguyện.
Hôm nay là trăm năm chi ước hắn tự nhiên sẽ không trở thành kẻ yếu đuối dù chỉ nửa điểm.
Nhảy lên lưng ngựa, hắn chỉ vào Quan Mão trưởng lão, “Dẫn đường.”
Trận trận tiếng chân cùng ầm ầm tiếng sấm, một hàng hơn mười người vây quanh hồng sam thiếu niên, hướng Vọng Thiên Thai ở giữa Lôi Lạc thành mà đi.
Tai mắt của các tộc khác nhìn thấy bọn hắn đi xa, Lăng Lạc Viêm thủy chung chưa từng xuất đầu lộ diện rốt cục đã hiện thân, vốn tưởng rằng lời đồn có chút nâng bốc, Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc làm sao có bản lĩnh như thế, không ngờ hôm nay nhìn thấy thật sự cùng ngày xưa bất đồng. Vốn là kẻ tự cao tự phụ, khuôn mặt luôn cay nghiệt lạnh như băng lại có một ngày hiển lộ ra phong thái như thế.
Mang theo những gì chứng kiến thấy, tai mắt của các tộc vội vàng trở về bẩm báo.
Nhóm người Lăng lạc Viêm cùng Long Phạm đang sắp đến Vọng Thiên Thai thì gặp phiền toái.
“Đây không phải là tông chủ Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc sao? Trăm năm không gặp, một chút cũng không thay đổi nga,” lời nói hàm chứa ý tứ, hướng tới đám người Lăng Lạc Viêm mà nghênh diện, nam nhân lộ ra tươi cười không có hảo ý. Cưỡi trên linh thú giống như hổ, một tay vuốt ve dưới cằm, ánh mắt cao thấp đánh giá trên người Lăng Lạc Viêm “Chậc chậc, lại gần một chút nhìn xem so với ngày xưa càng thêm mê người, thân mình thiếu niên như vậy cũng có lợi, giải hạ xiêm y, trắng nõn tinh tế, ở trên giường không biết sẽ mất hồn bao nhiêu….”
Trong miệng nói ra lời bẩn thỉu, nam nhân cách đó không xa nhìn chằm chằm thiếu niên đang được các tộc nhân vây quanh, ngồi trên linh thú bạch sắc, một thân đỏ rực tôn lên khuôn mặt trắng nõn càng thêm mị hoặc. Vốn luôn lạnh như băng lúc này cũng không nhìn thấy, tất cả đều là thần sắc gợi tình mê hoặc lòng người. Hắn nhớ tới những chuyện được nghe mấy ngày gần đây, tinh tế đánh giá trong chốc lát cũng thấy ra một ít khác biệt. So với người luôn lạnh nhạt cách xa ngàn dặm thì thiếu niên trước mắt càng khiến người ta động tâm, làm cho hắn vốn định khiêu khích lại thật sự bị dao động. Nếu có thể đem thân hồng sam kia giải hạ, làm cho thiếu niên ở dưới thân mình thở gấp giãy dụa, ngẫm lại cảm thụ tư vị như thế khiến cho hắn không thể dằn lòng được.
“Diêu Thông lớn mật! Ngươi dám đối với tông chủ của ta xuất ra uế ngữ! Chẳng lẽ Liệt Diễm tộc không còn ai? Mà ngay cả người như ngươi cũng có thể trở thành trưởng lão! Trăm năm chi ước còn chưa bắt đầu ngươi lại muốn khơi mào tranh chấp giữa hai tộc hay sao?” Trưởng lão Lâm Sở vì lúc trước xảy ra tai họa si mị mà trong lòng vẫn áy náy, đối với những gì tông chủ ngày ấy đã làm lại càng tâm phục kính nể không thôi, lúc này nghe Diêu Thông của Liệt Diễm tộc dám vô lễ đối với Lăng Lạc Viêm như vậy, tự nhiên không thể chịu được.
So với các trưởng lão đang trợn mắt kích động, Lăng Lạc Viêm vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa lộ ra một tia hứng thú, mà ở bên cạnh hắn Long Phạm nhẹ nhàng vỗ về tông mao linh thú màu đen dưới thân, ngay cả mắt cũng không có nâng, tất nhiên không ai nhìn thấy trong đáy mắt thanh lam kia nổi lên một trận ý cười ôn nhu khiến kẻ khác khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.