Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 221: Phiên ngoại 50 câu hỏi đáp (7)




Thiên Ngoại Phi Hồ – Ngũ Thập Vấn Đáp Đệ Thất Chương
Nàng đang suy đoán thì đã nghe Lăng Lạc Viêm khẽ cười một tiếng, “Cũng không phải mỗi buổi tối đều làm, số lần cũng không quá ít cũng không quá nhiều, bản tông chủ không có công phu đi nhớ chuyện đó.”
Đã quen việc Long Phạm dùng biểu tình như vậy để nói chuyện, cho dù trong lòng quả thật bị Long Phạm khiêu khích nhưng cũng không phải không thể nhẫn nại. Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, đẩy ra bàn tay đang đặt ở phía sau hạ thân, hắn bắt chéo chân, giống như lúc trước chưa từng nói ra những lời trêu ghẹo, hồng y vẫn bị nới lỏng, mái tóc bạch kim hỗn độn, ung dung nghiêng người dựa vào Long Phạm, “Để xem câu hỏi kế tiếp, đến tột cùng còn có thể hỏi ra được cái gì.”
“Trong Hợp Hoan cư, nếu thích khách không hề xuất hiện thì tính toán ở lại trong đó đến khi nào, quả thật ba tháng hay sao?” Đọc lên câu hỏi này, không thèm để ý đến bầu không khí trong thư trai, Lăng Lạc Viêm không dự tính chờ xem phản ứng của Long Phạm, hắn nhíu mi, “Làm sao có thể là ba tháng? Hắn không phải Trữ Hinh, ba tháng không thấy bóng dáng thì tộc nhân còn không huyên náo ngất trời mới là chuyện lạ.”
“Cho dù ta muốn, e rằng Lạc Viêm sẽ không đáp ứng.” Câu này là do tế ti trả lời, bàn tay vốn đã xâm nhập vào trong y hạ thì hiện giờ chỉ có thể đặt lên thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, ánh mắt hơi thoáng tiếc nuối, không biết là vì ba tháng lúc trước hay là vì tình cảnh hiện nay?
Hồ Ly không dám suy đoán, những câu hỏi phía sau đều là những thứ nàng không thể nói ra, tốt nhất vẫn để cho Viêm chủ tự mình đọc, ngậm miệng không nói, thiếu chút nữa ngay cả hít thở cũng không dám, nàng nhìn thấy ánh mắt của Lăng Lạc Viêm bắt đầu lướt xuống trang giấy.
42. Nghĩ thế nào về chuyện tự hành? (=.= ta dùng từ này để thay cho từ td…)
43. Khi tế ti đại nhân tự hành trước mặt Viêm chủ, cảm giác của Viêm chủ như thế nào?
44. Nếu Viêm chủ làm như vậy ở trước mặt tế ti thì tế ti đại nhân sẽ suy nghĩ ra sao?
45. Trong lúc làm, các ngươi có thói quen tự mình dùng tay hay không?
Cảm thấy bất ngờ, Lăng Lạc Viêm cầm tờ giấy trên tay, quả thực dở khóc dở cười, mấy câu hỏi này là thế nào? Quay đầu thì thầm vài câu bên tai của Long Phạm, hai người với y phục không chỉnh tề cùng nhau nhìn vào một góc trong thư trai.
“Muốn biết ta cảm thấy thế nào? Bất quá chỉ là hành vi bình thường của nhân loại mà thôi, chẳng qua khi tế ti của ta làm thì lại trở nên đặc biệt.” Nhắc về ngày ấy, biểu tình của Lăng Lạc Viêm hơi thoáng biến hóa, “Đặc biệt….làm cho người ta tâm động, lúc ấy nhìn thấy thì đã muốn đem người nam nhân này đặt ở dưới thân….cảm giác như vậy.” Ai bảo tế ti của hắn khác biệt so với người bình thường, cảm giác giống như một người cao hơn nhân loại làm ra động tác thế này quả thật làm cho tim của hắn trở nên loạn nhịp.
“Khi đến dị thế để tìm Lạc Viêm, ta cũng thấy ngươi làm chuyện này, khi đó ngươi nghĩ đến ta, vẻ mặt như thế, nếu không phải ta vẫn chưa hóa thành thật thể thì tuyệt đối sẽ không để ngươi một mình ở trên giường.” Tựa như tỏ vẻ áy náy lại giống như có chút ão não, Long Phạm nhắc về việc ngày đó, bên trong đôi mắt màu thanh lam nổi lên những cơn sóng ngầm, hiện giờ trước mắt của hắn tựa hồ vẫn còn nhìn thấy cảnh tượng Lăng Lạc Viêm nằm trên giường với y phục rộng mở, thấm ướt mồ hôi, khẽ khép mắt lại cùng những tiếng thở dốc.
Thấy bọn hắn phối hợp trả lời những câu hỏi này làm cho Hồ Ly có chút bất an, hai ánh mắt đang nhìn về phía nàng đều không có lãnh ý, nhưng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy lạnh run? Nàng cũng không dám chất vấn câu hỏi về việc dùng tay.
Chẳng lẽ muốn nàng đi xác nhận, có phải dùng một tay cảm thấy mỏi liền đổi sang tay kia? Còn….tốt nhất cứ quên đi, vì một câu hỏi mà chảy máu mũi đến chết thì nàng cũng không thích.
Hồ Ly vẫn còn đang do dự và khiếp sợ thì Lăng Lạc Viêm đã liếc mắt xuống vấn đề tiếp theo, “Phản công?”
Câu hỏi này đúng là dành cho hắn, vẫn còn muốn tiếp tục phản công.
“Không bằng hỏi tế ti của ta, đối với chuyện này như thế nào.” Nhếch lên khóe miệng, hắn hướng ra sau hạ thân của Long Phạm rồi sờ soạng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng, từ đường cong của cơ thể đi xuống dưới thắt lưng một chút, “Ta muốn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ai cũng biết chữ ‘muốn’ này ám chỉ điều gì, Long Phạm siết chặt thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, cũng không hề kháng cự với sự đụng chạm ở phía sau hạ thân của mình, “Lạc Viêm không phải đã như nguyện?” Cá tính mãnh liệt như thế, cam tâm tình nguyện ở dưới thân lâu dài như thế, đối với việc này, hắn cũng đã sớm đoán được, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi cũng biết, ta không phải là người dễ dàng thỏa mãn.” Lăng Lạc Viêm mỉm cười nhún vai, cho đến bây giờ hắn không hề che giấu dục vọng của chính mình đối với Long Phạm, bất luận chỉ đơn thuần là dáng người của Long Phạm hay là vì quan hệ hiện giờ của hai người thì hắn vẫn muốn Long Phạm.
Ô ô, câu thứ bốn mươi bảy quả thật đúng là hỏi quan điểm của tế ti Long Phạm đối với việc này. Trong lòng lải nhải một câu, Hồ Ly cũng rất kinh ngạc vì vấn đề này, tế ti cường đại như thế mà lại có thể chấp nhận nằm dưới thân chỉ vì tông chủ của hắn hắn nghĩ chuyện này như thế nào?
“Lạc Viêm luôn tìm cách để đạt được thứ mà mình muốn, hiện giờ những vật có thể làm cho ngươi thích thú quả thật không còn nhiều lắm, hiếm thấy còn có một chuyện vẫn có thể làm cho ngươi thật sự chú ý như vậy.” Mỉm cười, cũng không cự tuyệt, những lời này của tế ti Long Phạm giống như đang cổ vũ, lại làm cho người ta không thể xác định tâm tư thật sự ở bên trong là như thế nào.
Ngay cả Lăng Lạc Viêm cũng không thể xác định.
Long Phạm không trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Lăng Lạc Viêm nhưng ít khi làm cho hắn được như nguyên. Khi hắn đang suy nghĩ ý tứ chân thật của những lời này thì nam nhân với y phục rộng mở vẫn bình yên mà ngồi, giống như đang ăn mặc chỉnh tề, Long Phạm nhìn hắn, tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng của hắn, “Lạc Viêm muốn ta cũng như ta muốn ngươi, hiển nhiên ta biết chuyện này, làm sao có thể cự tuyệt.” Ôm lấy người mình yêu, làm cho đối phương trầm luân chìm sâu ở dưới thân của mình, là một người nam nhân, Long Phạm rất hiểu suy nghĩ của Lăng Lạc Viêm.
“Ngươi không cự tuyệt.” Lăng Lạc Viêm hừ nhẹ một tiếng, Long Phạm cũng không cự tuyệt nhưng lại có biện pháp làm cho hắn quên mất dự tính lúc ban đầu. Hắn hiện giờ rất rõ ràng, cùng ngàn năm lão yêu đấu trí quả thật rất khó khăn.
“Như vậy có thể hỏi, tế ti đại nhân, lần đầu tiên….ở dưới thân….có cảm giác gì?” Đánh bạo hỏi một câu, Hồ Ly nhìn thấy các câu hỏi sắp sửa kết thúc mà nàng vẫn còn sống, không khỏi cảm thấy rất may mắn.
Bất quá cho dù là như vậy thì nàng vẫn không dám khinh thường đối với câu hỏi này, nàng không phải là vị Viêm chủ kia, vấn đề này được hỏi ra thì ai biết tế ti sẽ làm như thế nào. Không biết đang lấy ra một thứ gì đó, nàng liếc nhìn thời gian, tính toán kỹ càng, chuẩn bị tha mỡ xuống lòng bàn chân.
“Có lẽ cảm giác cũng giống như Lạc Viêm, chỉ là không phải không cam lòng như ngươi lúc trước.” Ngoài dự đoán của mọi người, Long Phạm lại trả lời vấn đề này. Nhìn vào mắt của Lăng Lạc viêm, hắn đã biết tông chủ của hắn và con hồ ly đến từ dị thế đều muốn biết đáp án.
“Ngươi biết ta không cam lòng?” Lăng Lạc Viêm bất mãn liếc mắt một cái, lúc trước Long Phạm rõ ràng biết nhưng vẫn không dừng lại, mà khi Long Phạm bị hắn ôm thì lại là tự nguyện, nếu không phải tự nguyện thì ai có thể đem người nam nhân như vậy đặt ở dưới thân, ngay cả hắn cũng không thể.
Chỉ tiếc, số lần Long Phạm tự nguyện quá ít. Ánh mắt bất mãn tiếp tục nhìn người bên cạnh. Đối với sự bất mãn của hắn, tế ti Long Phạm chỉ mỉm cười một cách ôn nhu và tràn ngập tình ý, thậm chí còn mang theo dục vọng và vài phần trêu chọc.
Lăng Lạc Viêm cơ hồ nghĩ rằng đó là Long Phạm đang trêu ghẹo hắn, ngay khi muốn nổi giận thì giọng nói của Hồ Ly ở nơi xa xa truyền đến, “Hai câu hỏi cuối cùng, trước tiên chính là các ngươi yêu đối phương bao nhiêu?”
“Ta nghĩ đáp án này chỉ cần một người biết là đủ rồi.” Hắn nhìn Long Phạm, Long Phạm cũng nhìn hắn, nhìn thấy hồng y mở rộng, mái tóc bạch kim xõa dài xuống vai, bên cổ vẫn còn khắc sâu dấu hôn. Đoạn tuyệt tình ái, ngàn năm tịch mịch, đổi lấy quá khứ ngàn năm để được một người làm bạn, cũng không phải là không đáng giá.
“Ta biết, ngươi biết.” Lạc Viêm biết tình ý của hắn, hắn cũng biết tâm tư của Lạc Viêm. Trả giá bằng niềm tin, từng dùng tính mệnh của mình để cùng nhau đồng sinh cộng tử, cho dù ngôn hành phóng túng không hề kiêng nể, tình yêu của Lạc Viêm đối với hắn sâu đậm như thế nào, hắn thủy chung hiểu rõ.
Yêu, sẽ yêu rất nhiều, làm sao có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả? Ấn xuống dấu hôn ở bên cổ của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vòng tay ôm sát Lăng Lạc Viêm vào lòng.
Hồng y hỗn độn cùng bạch y bào lỏng lẻo đan xen vào nhau, hai bờ môi chạm vào làm cho nhiệt độ trong không khí trở nên nóng rực lại thêm vài phần ngọt ngào ấm áp, Hồ Ly vốn ẩn thân trong bóng tối rốt cục nhịn không được mà lộ nguyên hình, “Câu hỏi cuối cùng, thỉnh các ngươi nói với người mình yêu một câu.”
“Lạc Viêm có phải đã nhẫn nại đến cực hạn?”
“Quả thật.”
“Như vậy….”
“Nên là lúc phải giải quyết.”
Một vầng hào quang kỳ dị hiện lên, Hồ Ly còn đang chờ đợi cảnh tượng sau đó sẽ xuất hiện như thế nào, đã chuẩn bị che lại máu mũi cẩn thận thì vầng hào quang đột nhiên làm cho nàng tỉnh ngộ, nguyên lai muốn giải quyết chính là nàng?
Đến khi muốn chạy trốn thì đã bị cỗ lực lượng kia kiềm chế, nàng không thể tự chủ mà bị kéo đến gần hai người, lúc này nàng chỉ có thể xuất ra một chiêu cuối cùng, “Từ từ! Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết sau khi giải đáp xong câu hỏi thì sẽ nhận được điều ngạc nhiên gì hay sao? Là tiểu Viêm Viêm và tiểu Phạm Phạm nga!” Lúng túng sờ soạng, mở ra lòng bàn tay, trên tay của nàng xuất hiện hai con búp bê rất xinh xắn. (nghĩ sao vậy….cứ tưởng là cái gì)
Một con mặc hồng y tóc bạch kim, một con bạch y bào cùng tóc đen, đều có đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt mũm mĩm thật đáng yêu, nhưng cái thứ đáng yêu này dừng ở trong mắt của hai người nọ thì chỉ có thản nhiên và ý cười đùa cợt, “Cái này gọi là ngạc nhiên?” Lăng Lạc Viêm giật giật y mệ, Hồ Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi thu nhỏ như khi mới vừa đến đây.
Bị nắm trong lòng bàn tay, nàng không quá mức giãy dụa, chỉ có thể cố gắng duy trì cái mạng nho nhỏ của chính mình, “Hồ Ly vì sứ mệnh mà đến, Viêm chủ có thể nhẹ tay được hay không?”
“Không phải là ngươi biết nhiều lắm hay sao?” Dường như không nghe thấy lời nói của nàng, Lăng Lạc Viêm tựa hồ đang đùa nghịch một món đồ chơi, nhào nặn sinh vật ở trên lòng bàn tay, chỉ cần hắn nắm chặt một ít thì sẽ nghe được tiếng xương vỡ vụn.
“Lạc Viêm.” Long Phạm nắm lấy tay của Lăng Lạc Viêm, đối với việc dùng ngón tay đùa nghịch như vậy quả thực khiến hắn cảm thấy cực kỳ không vừa mắt, cho dù dưới ngón tay của Lăng Lạc Viêm chỉ là một cái lỗ tai.
Hồ Ly rốt cục cảm thấy trên người được thả lỏng, có lẽ Lăng Lạc Viêm chỉ tính dọa nàng? Không kịp tự hỏi, lúc này bảo toàn tánh mạng vẫn quan trọng hơn!
Một lần nữa hóa thành bóng đen, lúc này nàng rất nhanh biến mất khỏi phòng, giấy bút ở trên bàn cũng không còn nhìn thấy bóng dáng, tựa như chúng nó chưa bao giờ xuất hiện.
“Lần này, không còn ai quấy rầy….” Khi nàng đang càng lúc càng rời xa thế giời này thì loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười và một câu nói, là của Viêm chủ Lăng Lạc Viêm hay là tế ti Long Phạm của hắn?
Lúc này cũng không còn quan trọng.
Trong thư trai, y phục vốn đã hỗn độn, rốt cục rơi xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.