Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 218: Phiên ngoại 50 câu hỏi đáp (4)




Thiên Ngoại Phi Hồ – Ngũ Thập Vấn Đáp Đệ Tứ Chương
Nghe hắn nói đến việc trả giá đắt, bóng dáng sắp sửa đến gần hai người bỗng nhiên vèo một tiếng rồi biến mất, chỉ nhìn thấy một cái đuôi lông xù ở phía xa xa đang giật giật vài cái, vọt đến nơi tị nạn lúc ban đầu, sau đó truyền đến tiếng nói chuyện, “A a, việc trả giá….Ách, sẽ tính sau, cho nên mới nói khi trả lời xong thì sẽ có điều bất ngờ, coi như tương đương với giá trị, Viêm chủ và tế ti Đại nhân nghĩ thế nào?”
Lái sang chuyện khác làm cho người ta bất giác đi liên tưởng sau khi đáp xong sẽ xuất ra đồ vật gì, trong lời nói run lẩy bẩy có thể nghe được nàng phi thường hiểu biết cách thức hành sự của hai người bọn hắn, thế nên khi cảm giác có một chút nguy hiểm thì sẽ trốn thật xa, chọn kế sách an toàn.
Thu hồi tầm mắt, Lăng Lạc Viêm không biết đang suy nghĩ việc gì, điềm nhiên tiếp tục nhìn xuống những câu hỏi ở trên tờ giấy, “Đệ thập nhất, muốn đối phương làm việc gì nhất….”
Từ sau giá sách truyền đến một tiếng thở phào, dường như may mắn đã tránh được một nạn kiếp, nhìn vào câu hỏi ở trên tờ giấy, Lăng Lạc Viêm không hề bận tâm, hơi thoáng suy nghĩ, “Chuyện này đã làm rồi.”
“Quả thật đã làm rồi.” Long Phạm ở bên cạnh gật đầu. Việc hắn muốn Lạc Viêm làm vì hắn, cũng như việc Lạc Viêm muốn hắn làm, bọn hắn đều đã làm được cho nhau.
“Là việc gì? Rốt cục là việc gì?” Phía sau giá sách phát ra âm thanh hứng thú, có cái gì đó đang lắc lư, ánh mắt đảo qua giá sách, nhìn ra ngoài từ khe hở, Hồ Ly rất muốn biết hai người kia rốt cục đã làm chuyện gì bí hiểm.
Đã làm rồi, đã làm việc gì rồi? Chẳng lẽ là chuyện ấy? Sau đó là như thế này, rồi như thế kia? (=.= là việc gì….)
Hoàn toàn không biết Hồ Ly đang suy đoán cái gì, Lăng Lạc Viêm viết xuống đáp án, tóm lại việc mà bọn hắn làm vì đối phương là giao ra thứ mà đối phương muốn nhất.
Giao thác hết thảy tín nhiệm cùng tình cảm của chính mình, việc muốn đối phương làm nhất chính là giao ra tất cả những gì thuộc về bản thân.
“Kế tiếp chính là, thích thời điểm nào nhất trong ngày?” Hồ Ly còn đang suy đông đoán tây thì đã nghe phía bên kia đọc ra vấn đề tiếp theo.
“Tế ti của ta, ngươi nói thử xem?” Lăng Lạc Viêm cong môi lên, đáp án này căn bản không cần hỏi, đề bút viết xuống đáp án của chính mình, lại bất ngờ nghe thấy Long Phạm trả lời, “Là sáng sớm”
“Còn tưởng là buổi tối.” Ngữ thanh trêu chọc, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống đáp án mà mình đã viết, “Buổi tối không đủ thỏa thích hay sao tế ti đại nhân?”
Lời nói gợi tình đầy ái muội, chỉ là mấy chữ nhưng đã làm rõ ý tứ, người nói vẫn bình tĩnh điềm nhiên nhưng người nghe lại lập tức bưng kín mặt, người này đương nhiên không phải là Long Phạm, bạch y bào tế ti vẫn ngồi yên, thậm chí còn mỉm cười một cách ung dung, “Lúc sáng sớm, bộ dáng như tỉnh như không của Lạc Viêm vô cùng đặc biệt.”
Đặc biệt trêu người. Long Phạm không nói ra câu này, nhưng ý cười dưới đáy mắt đã lộ ra hàm nghĩa trong đó, ngẫu nhiên mỗi sáng tinh mơ mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt của người đang ngủ bên cạnh thì trong lòng của hắn sẽ trở nên xôn xao, toàn thân đầy dấu vết tình sự, mái tóc bạch kim rối loạn, tứ chi thả lỏng một cách phóng túng, khi đó Lạc Viêm chỉ cần mở mắt, không cần làm bất cứ điều gì thì đã khiến cho hắn khó nhịn cơn động tình.
Lăng Lạc Viêm âm trầm cười nhẹ, nhìn ra tâm tư của vị tế ti này, “Còn tưởng rằng ngươi muốn nói thích sáng sớm vì xuyên y cột tóc cho ta, nguyên lai là ta tự mình đa tình, uổng công ta vốn muốn nói rằng thích mỗi sớm tinh mơ mở mắt ra thì người đầu tiên nhìn thấy chính là ngươi.”
Mỗi một ngày mới bắt đầu, khi hắn tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy đôi mắt lấp lánh màu thanh lam đang lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt kia chính là vẻ trầm tĩnh và nhiều màu sắc khác nhau làm cho hắn chỉ có thể đắm chìm vào đó, cùng nhau bỏ qua nghị sự buổi sáng. (o_o có ngày nước mất nhà tan)
“Ta cũng thích xuyên y cột tóc cho ngươi, Lạc Viêm vĩnh viễn sẽ không tự mình đa tình, chỉ có người khác vì ngươi mà đa tình.” Long Phạm nói xong câu này thì không biết lại nhớ đến việc gì đó, nhan sắc dưới đáy mắt bỗng nhiên trầm xuống.
Không thể xác định là Long Phạm đang nghĩ đến Phong Trần Tuyệt hay Lâm Sở, hay những cái tên khác mà hắn đã quên, Lăng Lạc Viêm lướt mắt nhìn lên trang giấy, rất nhanh đọc ra vấn đề tiếp theo, “Đệ thập tam, chán ghét loại người nào nhất?”
Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng thì hắn liền nhíu mi, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao, quả nhiên, Long Phạm vừa nghe xong câu này thì lại lộ ra một nụ cười khiến người khác cảm thấy bất an, “Chỉ cần là người không nên xuất hiện trên đời này thì đều là kẻ khiến người ta chán ghét. Người nào không nên tồn tại thì Lạc Viêm rất rõ ràng.”
“Người không nên tồn tại đã sớm biến mất, hiện giờ không còn ai có lá gan lớn như vậy.” Duỗi thẳng hai tay, hồng y được phất lên một cách diễm lệ, hắn thờ ơ nhắc đến sinh tử của kẻ khác, hắn biết Long Phạm ghét nhất những người có ý đối với hắn, trong mắt của Long Phạm những người đó đều không nên tồn tại trên đời.
Về phần hắn, “Ta ghét nhất những người quá mức tự tưởng, lấy sự yếu đuối của mình làm cớ, cam nguyện cứ tiếp tục nhu nhược như thế, nghĩ rằng được người khác trợ giúp là điều hiển nhiên.” Hừ lạnh một tiếng, hắn nhớ đến những tông tộc lúc trước, nghĩ rằng có thần nhân trên đời nên có thể buông tay mặc kệ hết thảy, chuyện gì cũng đến để thỉnh thị cầu kiến, muốn hưởng lợi ích nhưng không muốn gánh lấy trách nhiệm.
Một tiếng hừ lạnh làm không khí trong phòng nhất thời thay đổi, Hồ Ly run rẩy, cuối cùng phát hiện ngoại trừ vẻ ngoài phong lưu gợi tình thì Viêm chủ Lăng Lạc Viêm còn có một mặt khác, chỉ vì có Long Phạm ở bên cạnh, nàng chỉ thấy vẻ ngoài ngả ngớn đùa cợt, nhưng lại quên mất trong mắt của thế nhân, Viêm chủ còn nổi tiếng với thủ đoạn ác liệt cùng phong thái khiến người đời khiếp sợ.
Nín thở bất động, không dám nói xen vào, nàng chỉ hy vọng tiếp tục tiến hành cuộc phỏng vấn, tốt nhất nên mau chóng chấm dứt.
“Đệ thập tứ, tính cách của đối phương là?”
Lăng Lạc Viêm nhìn sang Long Phạm, sờ sờ cằm, biểu tình dần dần thay đổi, bắt đầu mỉm cười, “Cố làm ra vẻ một đấng nam nhân, xem ra thật xuất trần thoát tục, cao cao tại thượng được người đời kính sợ, dường như không có dục vọng của nhân loại, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu, nhưng cũng thực xảo quyệt, lòng dạ hẹp hòi, bản tính máu lạnh, có thể nói bên ngoài là thần trong lòng là ma.” (ta chấm câu cuối)
Hắn vừa nói vừa cười, Long Phạm bị hắn nói như vậy nhưng vẫn lơ đểnh, đầu ngón tay xuôi theo mái tóc bạch kim rồi lướt lên trên hồng y của Lăng Lạc Viêm, “Tông chủ của ta rất giỏi diễn kịch, dường như đối với ai cũng có thể thâm tình nhưng thật chất lại là một người lãnh khốc vô tâm, rất khó tin tưởng kẻ khác, bản tính quyết đoán, nếu đã muốn thì phải đạt được, một khi đã dấn thân vào thì không chấp nhận có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng phiền phức nhất chính là có sở trưởng mê hoặc kẻ khác.” Điểm ấy thật làm cho người ta đau đầu. (ta đã trữ sẵn panadol, 5000đ/viên)
“Đều không phải là người, là yêu nghiệt, yêu nghiệt a.” Thì thào tự nói, Hồ Ly vểnh tai ra để lắng nghe đáp án, mặc dù đã sớm biết sẽ có câu trả lời như vậy nhưng nghe bọn hắn tự mình nói ra thì cảm giác đúng là phi thường, quả nhiên đều hoàn toàn nhìn thấu đối phương nên mới có thể bị đối phương hấp dẫn. Cái gì mà quá hiểu rõ nên không thể sống chung, việc này tuyệt đối sẽ không xảy ra đối với hai người này.
Lăng Lạc Viêm làm lơ với lời thì thào của Hồ Ly, hắn và Long Phạm đều hiểu rõ đối phương là người như thế nào, nếu không phải như vậy thì làm sao có thể giao thác hết thảy tín nhiệm và tình ý, “Thập ngũ, thích nhất phần nào trên thân thể của đối phương, câu hỏi này…..”
Câu hỏi này hay a! Hồ Ly ở phía sau hoan hô một tiếng, nín thở bất động, nghe được câu trả lời mang theo ý cười của tế ti Long Phạm, “Mỗi một phần đều thích, bất luận chỗ nào trên thân thể của Lạc Viêm, nhất là……đều làm cho người ta….” (nổi da gà)
Là cái gì, làm cho người ta cái gì? Tuy bẩm sinh có một đôi tai rất dài nhưng Hồ Ly vẫn không thể nghe rõ câu này, loáng thoáng những lời thì thầm xen kẽ tiếng cười trầm thấp, cũng đủ ái muội, cũng đủ làm cho người ta tưởng tượng xa vời, đáng giận chính là vị tế ti kia căn bản không muốn làm cho người ta nghe thấy, rồi sau đó chỉ thì thầm, mà hồng y Viêm chủ càng đáng ghét, rõ ràng ngay cả đáp án cũng chưa đưa ra, hai người cứ rỉ tai to nhỏ làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, Hồ Ly sốt ruột đến mức cứ đi qua đi lại, nhưng chung quy không dám tiến lên để nghe cho rõ.
Nghe được âm thanh ở phía sau, Lăng Lạc Viêm cố tình liếc mắt một cái, kỳ thật hắn không thèm bận tâm đem đáp án nói cho người khác. Bờ môi của Long Phạm, cùng với dục vọng vì hắn mà nảy sinh, hắn đều thích tất cả. Nhưng vật nhỏ đến từ dị thế dường như nóng lòng muốn biết đáp án, làm cho hắn không khỏi nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo.
“Tiểu Hồ Ly, vấn đề tiếp theo.” Không biết có phải cố ý làm khó dễ hay không, hắn không thèm nhìn vào những câu hỏi ở trên tờ giấy mà lại phân phó như vậy.
Đáp án ở phía trên còn chưa nói, làm sao lại bắt đầu câu tiếp theo, ngồi chồm hổm trên mặt đất, Hồ Ly căm hận cắn cái đuôi của chính mình, nàng mở miệng không cam lòng, “Thích đối phương xưng hô như thế nào với ngươi.”
“Tên.” Lăng Lạc Viêm suy nghĩ một chút, mặc dù hắn cũng thích Long Phạm xưng hắn là tông chủ nhưng đây chỉ là một số ít trường hợp phải công khai. Hơn phân nửa thời điểm, hắn vẫn quen với việc Long Phạm gọi tên của hắn.
“Lạc Viêm có muốn thử xưng hô cách khác đối với ta hay không?” Long Phạm đột nhiên hỏi như thế.
Đồng tử chuyển động, hồng y nam nhân ngã người về phía sau, ngưỡng cổ, ngoảnh đầu nhìn nam nhân vừa đặt ra câu hỏi này, “Long Long?”
“Phốc–” Tiếng phì cười ở sau giá sách lập tức bị Hồ Ly bịt kín, tế ti đại nhân Long Phạm, ở trước mặt tông chủ của ngươi mà ngươi bị gọi là Long Long hay sao? (chưa gọi tiểu Long là may)
“Lạc Viêm.” Long Phạm thật ra không có phản ứng quá lớn, chỉ cười một cách thản nhiên, hết sức nhẹ nhàng, hai chữ này hơi quá mức ôn nhu, Hồ Ly ở xa xa chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đang thổi tới.
“Tất nhiên chỉ là nói đùa.” Phát giác ra Long Phạm đang cảnh cáo, Lăng Lạc Viêm nhún vai, ngón tay quấn lấy vài sợi tóc đen mượt trên đầu vai của Long Phạm, kéo nam nhân ở bên cạnh xuống một chút, rồi hôn lên tai hắn, “Lần sau quả thật có thể thử xem cách khác, Phạm.”
Chỉ một từ, vừa nhẹ lại vừa khẽ, rồi lại mang theo ám chỉ mãnh liệt nào đó, cái loại giễu cợt trêu chọc này, mặc dù chỉ là một chữ nhưng lại làm cho người ta nhịn không được mà cảm thấy cổ họng căng thẳng, không biết tế ti Long Phạm phản ứng ra sao, Hồ Ly không nghe rõ, chỉ lung tung suy đoán mà trên mặt đã trở nên đỏ bừng.
Cách mấy tầng giá sách, âm thanh y phục cọ sát vào nhau truyền đến từ xa xa, cánh cửa bên ngoài dường như tự mình khép lại, bên trong bóng tối mờ mịt có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, Hồ Ly bịt mặt muốn lao đi tẩm bổ thêm một chút máu.
Hai tên yêu nghiệt nếu cứ như vậy thì nàng sẽ chết vì bị mất máu quá nhiều, làm sao bây giờ a! Bọn hắn chắc sẽ không quên nơi này vẫn còn Hồ Ly? Hay là không hề để ý đến sự tồn tại của nàng, làm xong rồi đem thính giả giết người diệt khẩu?
Không có can đảm đi nhìn trộm, Hồ Ly chỉ dám nghe, rốt cục thu hết dũng khí bước ra từng bước, dò xét một chút, “Chuyện kia…..không tiện…..có thể hay không cắt ngang một chút….”
May mắn, hai người vẫn chưa thoát y, chỉ là y bào có một chút rối loạn, dưới tai của người nọ có vài dấu vết đỏ ửng được mái tóc bạch kim che giấu, nhưng vẫn kéo dài vào tận bên trong vạt y bào……Mà thôi.
Về phần vị tế ti kia, tay của hắn không biết đang ở nơi nào, tóm lại không nằm trong y mệ của chính mình.
“Còn chưa chấm dứt?” Thở dài, tế ti Long Phạm vẫn ôn hòa nói nhỏ, Hồ Ly dùng vận tốc ánh sáng vọt đến, giọng nói trong vắt, “Tế…..Tế ti đại nhân……phần sau có mấy vấn đề là vì phúc đức của Viêm chủ, ngài có muốn nghe hắn trả lời như thế nào hay không?”
Có thể được xưng là điển hình cho tiếng cười siểm nịnh, nàng đặc biệt cường điệu giọng nói. Dù sao bản thân nàng chưa bị sóc thủy tắm ướt, bị thứ nước này tẩy sạch thì nàng chỉ sợ chính mình sẽ bị tẩy chết, nàng không phải là vị Viêm chủ kia, có thể hưởng thụ sóc thủy để tắm rửa.
Nàng đương nhiên biết rõ, mấy câu hỏi này phải hỏi nhanh một chút thì mới hảo.
“Kế tiếp, nếu đối phương mất đi trớ nhớ thì ngươi sẽ làm như thế nào? Không được sử dụng linh lực nga!” Hỏi xong, nàng lại trốn trở về.
Vấn đề của nàng trực tiếp làm cho Long Phạm nhớ đến một sự kiện đã lâu lúc trước, Lăng Lạc Viêm cũng nhớ rõ hắn bị lực lượng của thần phó ảnh hưởng, khi đó đã bị mất trí nhớ, bởi vì hắn vốn là Hách Vũ nên lực lượng kia ảnh hưởng lên thân thể của hắn cũng không lâu, nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm cho Long Phạm chịu đả kích rất lớn.
“Lạc Viêm nên biết, nếu thật sự là như vậy thì ta sẽ làm như thế nào.” Long Phạm hạ xuống ý cười, màu thanh lam nhợt nhạt bên trong đáy mắt bỗng nhiên lóe sáng, Lăng Lạc Viêm thở hắt ra, giống như có chút bất đắc dĩ, hắn cũng mỉm cười, “Nếu là như thế thì ta cũng phải dùng phương pháp giống như ngươi.”
“Phương pháp gì?” Hồ Ly lớn gan ló đầu ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.