Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 187: Yêu hận




Nặng nề, âm u, lạnh lẽo, không thể nhúc nhích. Khi Lăng Lạc Viêm tỉnh lại thì cảm giác ở trên người thiếu chút nữa làm cho hắn nghĩ rằng mình đã chết, nhưng chuyện này đương nhiên không có khả năng, có tế ti của hắn ở bên cạnh thì hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.
Long Phạm sẽ không làm cho hắn xảy ra chuyện gì, điểm này hắn chưa bao giờ nghi ngờ, cũng bởi vì như vậy mà hắn mới có thể phóng túng không hề kiêng kị đi làm những việc mà hắn muốn.
“Long Phạm…..”Mở miệng gọi một tiếng, ngữ thanh khàn đặc khô khốc cơ hồ khó có thể nhận ra đây chính là giọng nói của hắn, nâng tay lên, hắn phủi đi những lớp đất cát ở trên người, rốt cục biết rõ vì sao hắn lại cảm thấy nặng nề và lạnh lẽo.
Lớp cát trên thân thể đã bị hất sang một bên, hắn vươn người ra khỏi vũng cát, mở mắt ra, hắn đang muốn yên tâm ôm người nam nhân ở bên cạnh thì đột nhiên động tác lại đình trệ.
“Phong Trần Tuyệt?” Đôi mắt đang mang theo ý cười bất chợt đông cứng, bên trong đôi mắt mị hoặc xẹt qua một tia sắc bén, đứng lên từ vũng cát, Lăng Lạc Viêm bất động nhìn người nam nhân cũng đang chật vật giống như hắn.
“Làm cho ngươi thất vọng, ta không phải tế ti của ngươi.” Trong mắt của Phong Trần Tuyệt như tụ tập những vầng mây đen, thần sắc tràn đầy lo lắng, “Nhờ ơn ngươi ban tặng, tộc nhân của ngươi, còn có ta đều đến địa phương quỷ quái này.”
“Nơi này là ở đâu?” Đang giao chiến với Phong Trần Tuyệt được một nửa thì đột nhiên xảy ra dị biến, mọi người đều không ngờ đến.
Không để ý đến cát bụi đang bám ở trên người, Lăng Lạc Viêm đưa mắt ngước nhìn khắp xung quanh.
Trước mắt là một biển cát vô tận, từ dưới chân kéo dài thẳng tắp đến một nơi rất xa không nhìn thấy biên giới, bầu trời lúc trước vẫn còn ảm đạm u ám thì bây giờ lại sáng chói như ban ngày. Mảnh trăng tròn ở nơi chân trời tỏa ra vầng hào quang nhu hòa êm dịu, phản chiếu xuống mặt đất làm cho những hạt cát trở nên lấp lánh giống như ngân sa. (ngân sa = cát bạc)
Nắm lấy một nhúm cát ở dưới chân, từng hạt cát chảy xuống khỏi lòng bàn tay như một dòng thác đổ, những hạt cát này xem ra không lớn giống như những loại bình thường.
“Nơi mà ngươi muốn đến, chỉ có vào không có ra, đại mạc cực Bắc.” Có thể nghe thấy một loại ý tứ không rõ ràng trong câu trả lời của Phong Trần Tuyệt.
“Nơi này chính là cực Bắc, là nơi mà ngươi không nên tiến đến. Kết giới đã bị linh lực của chúng ta tác động làm xuất hiện vết nứt. Hiện tại chúng ta không còn ở biên giới Sa thành nữa, mà là đang ở trong cực Bắc.” Phong Trần Tuyệt chậm rãi nói, ngữ thanh có một chút phập phồng, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm ở trước mặt, trong mắt xẹt qua một tia âm trầm, cũng có vài phần phức tạp.
“Ngươi lúc trước vẫn chưa nói xong, hiện giờ có thể nói tiếp, tỉ mỉ càng tốt.” Hít vào một hơi, phủi đi cát bụi ở trên người, Lăng Lạc Viêm bình tĩnh trở lại. Long Phạm tuy không ở bên cạnh hắn, nhưng với lực lượng của Long Phạm thì nhất định không xảy ra vấn đề gì.
“Nói hay không cũng không còn tác dụng. Ở ngoài đại mạc cực Bắc có một kết giới cách ly với thế gian, chúng ta xuyên qua kết giới rồi đến đây, sớm muộn sẽ bị người của Linh Tê tộc phát hiện, mục đích của bọn hắn đã gần đạt được.” Phong Trần Tuyệt vẫn không nói rõ ràng, tựa hồ theo như lời của hắn thì mọi việc đã quá muộn.
Bước từng bước đến trước mặt Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm nheo mắt một cách nguy hiểm, “Ca dao ám chỉ vật thứ ba đang ở trong tay của Linh Tê tộc. Còn những người đã giết các diệu sư ở trong Lôi Lạc thành và bắt Linh Thư đi, tất cả đều là người của Linh Tê tộc. Ngươi và bọn hắn đã sớm có quan hệ.”
Đây không phải là nghi vấn mà là kết luận, Phong Trần Tuyệt trầm mặc nhìn hắn, không hề phủ nhận.
Đã dí thân vào trong đó, kế tiếp bất luận là chuyện gì xảy ra thì hắn đều chuẩn bị tinh thần để đón nhận, đã sớm tính toán như vậy, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, “Ngươi sớm biết rằng bên ngoài cực Bắc có kết giới, như vậy vì sao phải ngăn cản ta?”
Phong Trần Tuyệt không trả lời, cứ đứng như vậy nhìn ra phương xa, tiếng cười âm trầm vang lên, bỗng nhiên quay đầu lộ ra một vẻ mặt quỷ bí, “Lăng Lạc Viêm, không bằng chúng ta tái quyết đấu để phân thắng bại. Ta và ngươi đều có quan hệ đến Hách Vũ, vận mệnh của chúng ta tương hỗ lẫn nhau, nhưng ngươi không chấp thuận Kiền Kì tộc, đương nhiên cũng không chấp thuận ta. Thế nào, có muốn chiến một trận?”
“Hiếm thấy có người còn muốn chết.” Lăng Lạc Viêm phất hồng sam ở trên người, “Ngươi có thể không phải là đối thủ của ta.” Sau khi hắn có được đầy đủ lực lượng thì Phong Trần Tuyệt rất khó uy hiếp đến hắn.
“Ngươi chiếm lấy thân thể của hắn, đạt được địa vị của hắn, có được hết thảy những gì hắn nên có. Nếu cảm thấy ta phiền toái thì ngươi cũng phải chấp nhận cả điều phiền toái này!” Nụ cười lạnh lẽo vang lên, Phong Trần Tuyệt lộ ra khí sắc cuồng bạo tàn nhẫn đột nhiên đánh tới, chỉ cần mỗi lần nhắc đến “Hắn” thì ngữ điệu của Phong Trần Tuyệt liền thay đổi.
“Ai lại sợ ngươi? Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải Lăng Lạc Viêm của lúc trước! Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì kết quả cũng chỉ như thế!” Bổ tới một chưởng, cát bụi tung bay đầy trời, Lăng Lạc Viêm cảm thấy khó chịu, hắn chán ghét bị người khác xem là vật thế thân. Phong Trần Tuyệt vẫn chấp nhất với “Lăng Lạc Viêm”, ngoại trừ cảm tình thì còn có nguyên nhân khác.
“Nếu ta không xuất hiện trên đời này thì ngươi sẽ có được Lăng Lạc Viêm, Kiền kì tộc và Xích Diêm tộc hợp một, sẽ do ngươi thống lĩnh, nắm trong tay thiên hạ ứng phó với thiên kiếp. Đáng tiếc chính là vì lúc trước Lăng Lạc Viêm bị ngươi đánh trọng thương, cũng bởi vì ta xuất hiện mà hắn biến mất khỏi thế gian, cũng từ khi đó mà sự tình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, ngươi chấp nhất đối với Xích Diêm tộc cũng bởi vì như vậy, nhưng đừng quên, người có liên lụy với ngươi là hắn chứ không phải ta.”
Bị Phong Trần Tuyệt dây dưa khiến hắn cảm thấy khó chịu, ánh mắt mang theo tức giận lộ ra ý cười lãnh khốc, “Nên làm một cái kết tại đây, tuy lúc trước bị đứt đoạn, bất quá bây giờ vẫn có thể tiếp tục.”
Chưởng phong sắc bén mang theo cát bụi xẹt qua giữa không trung phát ra những âm thanh chói tai, Phong Trần Tuyệt nghe được những lời hắn nói nhưng cũng không phản bác một câu nào, nâng tay đón chưởng, tiếng nổ rền vang truyền khắp sa mạc, bị chấn động của chưởng lực phản lại, hai người lui về sau vài bước.
Đứng ở trên sa mạc, dưới chân đều là những hạt cát nhuyễn mịn, khó có thể đứng thẳng, so với Phong Trần Tuyệt thì Lăng Lạc Viêm thối lui nhiều hơn nửa bước, ánh mắt tràn đầy lãnh liệt, hắn nhất thời trở nên cẩn thận.
“Xích Diêm tộc vốn nên là của ta, tính cả chủ nhân của khối thân thể này! Mà ngươi không nên xuất hiện ở đây, chính bởi vì ngươi mà hôm nay mới loạn đến mức này!”
Đôi mắt sắc bén như chim ưng, vẻ mặt âm trầm, mái tóc ngắn đỏ sẫm tung bay trong cát bụi, như là hiện lên một màu huyết sắc cuồng loạn, Phong Trần Tuyệt đột nhiên nhảy lên, chưởng lực quỷ dị mang theo linh quang hắc ám, cuốn thành một cơn lốc xoáy đánh thẳng tới bóng dáng hồng sam.
“Đừng đem tất cả tính toán sai lầm của ngươi đổ lên đầu của ta.” Cười lạnh một tiếng, Lăng Lạc Viêm không hề tránh né mà nâng chưởng nghênh đón.
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, vài lần giao chiến, Lăng Lạc Viêm từng bước lấn ép, nhưng Phong Trần Tuyệt cũng không hề nhân nhượng. Trên sa mạc trống trải không một bóng người, tựa hồ cả thế giới chỉ có hai người bọn hắn đang giao chiến. Ngoại trừ chưởng phong và tiếng xé gió thì chỉ có cát bụi cuồn cuộn nổi lên tung bay khắp một vùng sa mạc.
Lăng Lạc Viêm tránh đi một đòn công kích của Phong Trần Tuyệt, ngửa người hướng ra phía sau, ngay khóe mắt bỗng nhiên phát hiện một bóng đen từ nơi xa xa đang lướt đến rất nhanh, một đôi cánh thật lớn làm nổi lên cuồng phong cát bụi, một tiếng rống vang trời đã gần ngay bên tai.
Không kịp né tránh, một con dị thú cực lớn giang đôi cánh che khuất ánh nắng mặt trời sà xuống, những mảnh vảy hình răng cưa trên đôi cánh khổng lồ cắt ngay bả vai của Lăng Lạc Viêm, máu tươi nhất thời tuôn ra.
Tốc độ giống như quỷ mị, con dị thú cư nhiên không một tiếng động, che miệng vết thương, Lăng Lạc Viêm nghiêng người né tránh, lúc này Phong Trần Tuyệt đã nhảy đến bên cạnh, bị hương vị của máu tươi kích thích, con dị thú không hề liếc mắt nhìn Phong Trần Tuyệt, nó thẳng tắp vươn móng vuốt sắc bén hướng đến Lăng Lạc Viêm.
Máu tươi nhiễm ướt hồng y, móng vuốt nhọn hoắc đang ở ngay trước mắt, Lăng Lạc Viêm không trốn cũng không tránh, nắm quyền đánh thẳng vào ngực của con dị thú làm huyết quang văng ra tung tóe. Bị hắn công kích, đôi mắt của con dị thú càng thêm đỏ ngầu, nó rú lên một tiếng rồi há mồm mổ xuống.
Ngã xuống đất, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể đánh trả, mắt thấy chiếc mỏ thật dài của con thú đang mổ đến trước mặt, ngay tại thời điểm mấu chốt, Oanh—-một tiếng nổ ầm vang khiến máu tươi văng đầy trời, vầng hào quang đen sẫm lóe lên rồi dập nát con dị thú thành từng mảnh nhỏ.
Máu tươi văng tung tóe như mưa xối xả, Lăng Lạc Viêm cau mày chán ghét, nhìn Phong Trần Tuyệt ở cách đó không xa đang thu hồi chưởng lực.
“Vì sao phải cứu ta, đừng nói là ngươi muốn đánh một trận công bằng, không muốn làm giậu đổ bìm leo, nói như vậy ta cũng không thể tin.” Đầu vai đã bị thương, Lăng Lạc Viêm cho dù chán ghét huyết tinh nhưng đối với vết thương của mình cũng không thể bỏ mặc, ấn chặt đầu vai để cầm máu, hắn chậm rãi đứng dậy.
Phong Trần Tuyệt không phải loại người tự cho mình là nghĩa hiệp, lại càng không dễ dàng buông tha cơ hội ở ngay trước mắt.
Đứng trước mặt hắn, Lăng Lạc Viêm có chút khó hiểu, cho đến nay những gì Phong Trần Tuyệt làm đều là chống đối và phục thù, “Ngươi muốn Xích Diêm tộc, ngươi cũng muốn ta biến mất khỏi thế gian này, ngươi muốn hết thảy trở về nguyên vị, trở về quỹ đạo, đáng tiếc việc này cũng không thể toại nguyện, cho dù ta có chết cũng không thể thay đổi sự thật. Chẳng lẽ ngươi không nắm chắc cơ hội vì Lăng Lạc Viêm của ngươi mà báo thù hay sao?”
Nam nhân ở cách đó không xa vẫn chưa đáp lại, ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn Lăng Lạc Viêm, bên trong di chuyển thần sắc khó có thể lý giải, Phong Trần Tuyệt chậm rãi nói, “Hóa ra ngươi không thể sử dụng viêm hỏa.”
Thân thể cứng đờ, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, “Quả nhiên vẫn không thể thoát khỏi mắt của ngươi. Như thế nào, muốn giết ta hay sao?”
So với vết thương nghiêm trọng trên vai thì càng làm cho hắn khó lý giải chính là hắn cư nhiên không thể sử dụng viêm hỏa lực. Nếu không phải như vậy thì con dị thú đột nhiên xuất hiện không có khả năng gây tổn thương cho hắn. Hắn đã muốn che giấu nhưng rốt cục vẫn bị Phong Trần Tuyệt nhìn ra.
Ánh mắt của Phong Trần Tuyệt vừa âm u lạnh lẽo lại vừa nóng rực như ám hỏa thiêu đốt, “Mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà ngươi mất đi viêm hỏa lực, không có tế ti kia ở đây thì ta muốn giết ngươi cũng không khó. Giết ngươi xong thì Long Phạm ắt hẳn sẽ diệt thế, thiên kiếp sẽ giáng xuống, Xích Diêm tộc rốt cục sẽ không còn được thế nhân ca tụng.”
Như là tự nói với chính mình cũng như là nói cho Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệt chậm rãi bước đến nhưng động tác lại nhanh như tia chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã bắt lấy cổ họng của hồng sam nam nhân, siết chặt năm ngón tay, hắn nhìn thấy Lăng Lạc Viêm bị hắn đè ngã xuống đất, máu tươi thấm ướt cả bả vai, cũng đem những hạt cát dưới mặt đất bị nhuốm thành một màu đỏ thẫm, nhưng đôi mắt đang nhìn hắn cư nhiên vẫn sắc bén lạnh lùng, thậm chí như đang cười nhạo.
Giống như giờ khắc này tánh mạng đang ở trong tay hắn không phải là Lăng Lạc Viêm, giống như hai người thay đổi vị trí cho nhau. Cho dù thống khổ đau đớn nhưng đôi mắt mị hoặc thâm tình ở trước mặt vẫn hiện lên thần sắc lạnh lùng giễu cợt.
Nhìn đôi mắt này, biểu tình của Phong Trần Tuyệt trở nên vặn vẹo, dường như đang đấu tranh nội tâm, năm ngón tay siết chặt cổ họng Lăng Lạc Viêm, nhưng đến khi đôi mắt kia chậm rãi khép lại thì hắn bất giác thả lỏng bàn tay.
Lâm vào hôn mê mờ mịt, Lăng Lạc Viêm ho khan thở hổn hển, bàn tay của Phong Trần Tuyệt vẫn còn trên cổ của hắn, lực đạo tuy đã thả lỏng, nhưng cổ họng vẫn còn bị Phong Trần Tuyệt nắm trong tay. Phong Trần Tuyệt bất động, Lăng Lạc Viêm cũng vẫn nằm yên như vậy.
Tĩnh mịch đến mức quỷ dị, Phong Trần Tuyệt cứ như vậy mà nhìn hắn chăm chú cho đến khi Lăng Lạc Viêm chậm rãi nâng mắt lên.
Hắn bỗng nhiên hiểu được tính tình thất thường của Phong Trần Tuyệt, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, đôi môi mỏng nhạt nhếch lên ý cười, giọng nói khàn đặc tựa hồ đang trêu đùa, “Mạng của ta đang ở trong tay ngươi, ngươi cư nhiên lại không cần. Phong Trần Tuyệt, ngươi yêu ta?”
Phong Trần Tuyệt lập tức biến sắc, năm ngón tay đang thả lỏng đột nhiên siết chặt, hung tợn tàn nhẫn nhìn vào đôi mắt mị hoặc ở trước mặt, càng tăng thêm lực đạo ở trong tay, hắn chậm rãi gằn từng tiếng, “Không sai, ta yêu ngươi.”
Giống như đè ép nói ra từng từ, nói chính là yêu nhưng từng câu từng chữ lại tràn đầy hận ý. Đó là nỗi hận thấu xương, hận đến vô tận.
Đập vào mặt là một hơi thở cuồng bạo mãnh liệt, nụ hôn nóng rực như lôi hỏa đang dừng ở trên môi của Lăng Lạc Viêm.
Thần sắc của Phong Trần Tuyệt trở nên u ám, siết chặt cổ họng Lăng Lạc Viêm, nụ hôn mang theo tức giận cùng oán hận tàn phá bên trong miệng của hắn. Nếu nói đó là hôn thì không bằng nói đó là một loại cắn xé, đưa tay nắm chặt lên đầu vai bị thương của Lăng Lạc Viêm, lực đạo mãnh liệt không hề khoan dung làm cho máu tươi không ngừng chảy ra.
Nụ hôn không quan hệ đến tình dục cũng không quan hệ đến tình yêu, đó là một loại hận. Trên môi chỉ có cảm giác đau đớn, thậm chí vết thương trên vai cũng không ngừng nhức nhối. Lăng Lạc Viêm dùng lực đánh trả lại, cắn xuống thật mạnh.
Giống như dã thú, chỉ có cắn xé, người bị hôn và người cưỡng hôn như đang đọ sức, cho đến khi máu tươi từ khóe miệng của Lăng Lạc Viêm chảy xuống thì Phong Trần Tuyệt đột nhiên buông hắn ra, “Ta yêu chủ nhân của khối thân thể này, nếu ngươi là Lăng Lạc Viêm thì phải thừa nhận hậu quả mà mình đã gây ra.”
Lăng Lạc Viêm cắn chặt răng, máu tươi trong miệng hòa cùng hơi thở tanh nồng mùi máu khiến hắn muốn nôn mửa, nghiêng đầu khạc ra một ngụm máu, hắn liếm môi, “Hậu quả gì? Ngươi muốn giết ta hay là muốn ôm ta?” (=.= con lạy ông, tự chui đầu vào miệng cọp)
“Không bằng ta ôm ngươi trước rồi mới giết ngươi, ngươi nghĩ thế nào?” Khóe miệng của Phong Trần Tuyệt cũng rướm máu, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Cổ họng bị siết chặt, hô hấp khó khăn, Lăng Lạc Viêm khẽ cười một cách đứt quãng, khép mắt lại, hắn không lo lắng tánh mạng của mình, hắn đã có thể nhìn thấu Phong Trần Tuyệt, há mồm cố gắng hít thở, lúc này đây hắn đang nghĩ đến chính là người không ở bên cạnh hắn, Long Phạm.
Nếu Long Phạm ở đây thì Phong Trần Tuyệt ắt hẳn đã bị giết, nếu Long Phạm ở đây thì sẽ biết vì sao hắn không thể sử dụng viêm hỏa.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn đã thập phần tin cậy Long Phạm, trước kia hắn chán ghét nhất chính là ỷ lại vào người khác, làm cho chính mình bị kiềm hãm. Nhưng hôm nay, hình như việc ỷ lại vào Long Phạm đã trở thành thói quen. Vì vậy dưới tình hình này, người hắn nhớ đến chính là Long Phạm.
“Không có tế ti Long Phạm, mất đi viêm hỏa lực, ngươi chẳng là thứ gì cả.” Dường như đang nhìn ra tâm tư của Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệt cứ như vậy mà chế ngự Lăng Lạc Viêm, giọng nói gầm nhẹ mang theo hận ý cùng tức giận, dưới tình huống không người nhìn thấy, đáy mắt của hắn rốt cục hiện lên một thần sắc không thể phân biệt, đó là yêu hòa lẫn với hận, phức tạp đến mức chính hắn cũng không thể nhận rõ cảm giác trong lòng của mình.
Đột nhiên hôn lên bờ môi đang mở ra, Phong Trần Tuyệt muốn giết người trước mặt nhưng động tác trong tay lại không ngừng xé rách hồng y trên người của Lăng Lạc Viêm.
Khối thân thể này vốn thuộc về thiếu niên của hắn, hồn phách thay thế đã dùng thủ đoạn ác liệt để chiếm đoạt. Cuồng ngạo tự đắc, lợi dụng hết thảy những lực lượng có thể lợi dụng được, ngay cả mưu đồ ích kỷ cùng phong thái kiêu căng ngạo mạn vẫn có thể chói mắt đến như vậy.
Hồng y nam nhân ở trước mặt chính là một tai họa, hắn hận không thể ngay lập tức xé rách Lăng Lạc Viêm.
Hồng sam bị vạch trần để lộ ra vô số vết tích hoan yêu, nhiều dấu ấn màu đỏ kéo dài từ bên cổ trượt dần xuống thắt lưng, giống như có thể kéo dài đến tận bên trong…Hai tay mơn trớn trên những dấu vết này, đôi mắt của Phong Trần Tuyệt trở nên đỏ ngầu.
Trên cổ không còn áp lực siết chặt, Lăng Lạc Viêm có thể chậm rãi hô hấp như bình thường. Không hề ngăn cản, giống như người vừa trải qua kiếp nạn sinh tử không phải là hắn. Mệt mỏi nằm trên bãi cát, mặc cho tất cả hôn ấn mà Long Phạm lưu lại trên người hiển lộ dưới ánh trăng sáng ngời.
“Để hắn biết thì ngươi sẽ chết.” Hảo tâm nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm thờ ơ lộ ra một nụ cười lạnh lùng, “Với lại, nếu ngươi nói ta chẳng là thứ gì cả, vậy tại sao không giết ta?”
“Ta sẽ giết ngươi sau khi ôm ngươi.” Phong Trần Tuyệt cởi ra đai lưng ở bên hông của Lăng Lạc Viêm, đột nhiên lúc này Lăng Lạc Viêm giữ chặt tay của hắn, “Trước khi làm chuyện đó, ngươi hãy xác định Lăng Lạc Viêm mà ngươi muốn chính là người nào? Ngươi nói ngươi yêu chủ nhân của khối thân thể này, nhưng Phong Trần Tuyệt, việc mà ngươi đang làm cũng không phải như thế.”
“Ngươi muốn giết ta nhưng sau đó lại cứu ta, ngươi căn bản không dám nhận rõ tâm ý của chính mình, ngươi hiểu rồi chứ? Nếu người ngươi muốn chính là Lăng Lạc Viêm trước kia thì ngươi có thể tiếp tục, làm xong thì giết ta thay hắn báo thù. Nhưng nếu không phải thì người ngươi yêu chính là ai? Ngươi thực sự có thể giết được ta?”
Ngữ thanh như đang trêu đùa, ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy, miệng vết thương trên bả vai vẫn còn chảy máu, hiển lộ những dấu vết do người khác lưu lại trên thân thể. Nam nhân ở trên người hắn nghe xong mấy câu này tựa hồ như bị sấm sét đánh trúng, thật mạnh giáng xuống tâm tư của Phong Trần Tuyệt.
Hắn yêu chính là ai? Người hắn yêu hiển nhiên là thiếu niên lúc trước, người hắn hận chính là hồn phách chiếm cứ khối thân thể này, điều hắn muốn làm là đoạt lại hết thảy những gì hắn đã mất.
Nhưng mới không lâu lúc trước, hắn lại đi ngăn cản Lăng Lạc Viêm tiến vào kết giới này, ngay mới vừa rồi còn cứu Lăng Lạc Viêm thoát khỏi móng vuốt của dị thú, có cơ hội giết Lăng Lạc Viêm nhưng cuối cùng lại không giết, đến tột cùng hắn đang làm cái gì? Ôm Lăng Lạc Viêm xong rồi mới giết? Chẳng lẽ việc này không phải là hắn đang tự mình viện cớ?
Hắn muốn Lăng Lạc Viêm, loại ước muốn này không phải là báo thù cũng không phải là chấp nhất, ngay khi nhìn thấy những dấu hôn ở trước mặt thì ngọn lửa nổi lên ở trong lòng chính là tức giận và đố kị. Chẳng lẽ hắn đã yêu “Lăng Lạc Viêm” này?
Bất luận là vì ảnh hưởng của ái tình hay là vì đôi mắt mị hoặc này quyến rũ, hắn chỉ đang tìm một cái cớ để giữ lại Lăng Lạc Viêm, hắn căn bản không thể giết được Lăng Lạc Viêm…..
Hắn đang thuyết phục chính mình, hắn chấp nhất chính là thiếu niên trước kia, nhưng giờ đây mỗi khi hồi tưởng thì hắn chỉ có thể nhớ đến một đôi mắt mị hoặc pha lẫn thâm tình cùng lạnh lùng dung hợp vào một chỗ, khí thế sắc bén khi đứng trước mặt thế nhân, sắc bén đến mức có thể nhìn thấu hết thảy lòng người, giống như lúc này.
Cho đến nay hắn luôn tận lực khắc chế tâm tư rối loạn và mâu thuẫn của chính mình. Hắn tính kế Xích Diêm tộc, hắn muốn trả thù, hắn muốn đạt được hết thảy. Mỗi khi hắn nhìn thấy Lăng Lạc Viêm và Long Phạm cùng nhau xuất hiện thì trong lòng luôn tràn đầy hận ý, rồi cố tình tiết lộ chân tướng về Đồ Lân cho Lăng Lạc Viêm thì lúc ấy lại cảm thấy vui sướng và khoái trá. Những việc này, cư nhiên tất cả đều là vì yêu…..
Lăng Lạc Viêm đứng lên không một chút hoang mang, liếc nhìn vết thương ở trên vai, hắn không tiếp tục kích động thần trí bất định của Phong Trần Tuyệt, mục đích của hắn chính là làm cho Phong Trần Tuyệt bị hỗn loạn để hắn có thể toàn thân thoát lui.
Tâm tư của Phong Trần Tuyệt đang bị rối loạn, đứng tại chỗ, thần sắc cổ quái nhìn chăm chú bóng dáng hồng sam ở trước mặt, sau khi nhận rõ tình cảm của chính mình thì tâm tư của hắn vẫn phức tạp như trước.
Lăng Lạc Viêm cũng không bận tâm đến việc này, tình cảm của người khác không quan hệ đến hắn. Hắn muốn Phong Trần Tuyệt ở đây tự đối mặt với tình cảm của chính mình để hắn có thể đi tìm Long Phạm. Hiện giờ hắn không thể sử dụng viêm hỏa, lại bị thương, cùng Phong Trần Tuyệt ở một chỗ cũng không an toàn.
Ánh trăng ở trên đỉnh đầu của bọn hắn sáng ngời một cách dị thường, giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ màu trắng bạc, khắp sa mạc bị chiếu sáng giống như ban ngày, liếc mắt nhìn không thấy một bóng người, hắn biết rõ khi tiến vào kết giới thì cỗ lực lượng kia đã tách rời hắn và Long Phạm, muốn tìm đến tế ti của hắn thì phải tiếp tục đi về phía trước của sa mạc.
Nhìn thấy Phong Trần Tuyệt đứng yên bất động, hắn liền chọn một phương hướng, mới đi chưa được vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hát.
Đó là tiếng hát mà ở ngoài kết giới đã nghe thấy, vào đến đây lại càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện khó có thể phân biệt, không biết là nam hay là nữ, tiếng hát từ một nơi nào đó đang truyền đến.
“Ngươi đi đâu?” Phong Trần Tuyệt giữ chặt y phục của hắn, Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn thấy y mệ bị xé rách, tựa hồ lúc trước chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không cần biết tâm tư của Phong Trần Tuyệt như thế nào, hắn nhướng mi hỏi “Không cảm thấy tiếng hát này kỳ quái hay sao?”
Ở trước mặt Phong Trần Tuyệt mà nói rằng đi tìm Long Phạm thì không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì, ắt hẳn Phong Trần Tuyêt sẽ không làm cho hắn cảm thấy dễ chịu. Nếu Long Phạm cũng nghe thấy tiếng hát này thì sẽ hướng đến nơi đó mà đi, bất quá cứ xem như đây là tọa độ.
Phong Trần Tuyệt buông tay ra, cùng với Lăng Lạc Viêm đi đến phương hướng truyền ra tiếng hát, trong lòng của hắn cho đến lúc này vẫn còn rối bời. Nhìn xuống dấu chân của mình, hắn bước theo sau bóng dáng hồng y ở trước mặt.
Bả vai của Lăng Lạc Viêm đang bị thương, hắn mượn Phong Trần Tuyệt chủy thủ để cắt lấy một phần y bào rồi tùy tiện buộc lại ở miệng vết thương.
Máu bắt đầu ngừng chảy, nhưng mùi máu tanh vẫn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, trong miệng vẫn còn vết thương mà Phong Trần Tuyệt khi hôn đã tạo ra, không biết tế ti của hắn mà nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, chỉ sợ có người sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Ngay khi đang nghĩ như vậy, hắn lết đi đến phía trước, tiếp cận tiếng hát bị gián đoạn, không biết chính mình đã bước đi được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng rực, ở sau một đụn cát, hắn nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.