Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 182: Công tử niệm vân




Mười sáu tuổi đã gần trưởng thành nhưng Tiếu Niệm Vân xem ra vẫn còn là bộ dáng của một thiếu niên. Bệnh tật làm cho hắn có vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giọng nói mỏng manh, dường như có một loại khí thế cao quý.
Chỉ liếc mắt môt cái thì Lăng Lạc Viêm liền nhận ra tâm tư của Tiếu Niệm Vân. Không đến gần, hắn đứng cách đó không xa rồi mỉm cười nói với Tiếu Niệm Vân, “Theo lời đồn thì bản tông chủ như thế nào, ngươi nhìn thấy lại như thế nào?”
Vừa cười vừa hỏi, dáng điệu phong lưu tiêu sái, Tiếu Niệm Vân ngẩng đầu nhìn nhìn lên, trên mặt trở nên đỏ ửng, cố gắng trấn định đáp lại, “Viêm chủ so với lời đồn càng làm cho người ta khâm phục, nghe Hề thành chủ kể lại rằng Viêm chủ đã cứu ta.”
Hạ lệnh chính là Long Phạm, ra tay là Lam Đằng, nhưng đến miệng Tiếu Niệm Vân thì lại thành hắn đã cứu y. Lăng Lạc Viêm nhíu mi, cũng không phản bác, hắn vẫn còn muốn hỏi về viên ngọc châu không rõ lai lịch của Tiếu Niệm Vân
“Nếu ngươi nói rằng bản tông chủ đã cứu ngươi thì ta đây muốn hỏi một chút, ngươi tính dùng cái gì để báo đáp?” Khóe miệng khẽ nhếch, vô ý lộ ra vẻ thâm tình mị hoặc, những lời này không biết ẩn chứa bao nhiêu hàm nghĩa.
Bị Lăng Lạc Viêm dùng ánh mắt như thế liếc qua, lại liên tưởng đến ý tứ trong lời nói thì ai có thể kháng cự được. Tiếu Niệm Vân cúi đầu, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một màu đỏ ửng như bị hỏa thiêu.
Ngữ thanh cười đùa, hỏi một cách tùy ý làm cho bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ái muội. Đứng ở bên cạnh, Hề Trú cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tế ti đại nhân lại không hề có phản ứng đối với lời này của Viêm chủ. Hắn khẽ liếc trộm một cái, quả nhiên nhìn thấy dưới lớp hồng sam có một bàn tay đang đặt ngay thắt lưng, không biết làm cái gì mà lại khiến nam nhân mặc hồng sam khẽ nhíu mi.
Lúc trước khóe miệng vẫn còn hiện lên ý cười thì bây giờ đã trở nên cứng đờ. Lăng Lạc Viêm không cần quay đầu lại cũng biết lời nói của hắn đã làm cho Long Phạm khó chịu. Bàn tay ở bên hông bắt đầu siết chặt lực đạo, một bàn tay khác của Long Phạm lại du di ở phía sau mông của hắn. Trong lúc này, Hề Trú và đám người hầu đang ở xung quanh, Long Phạm dùng bạch y bào để che giấu hành động nhắc nhở mà không người nào nhìn thấy.
Nhắc nhở hắn không được quá phận trêu chọc Tiếu Niệm Vân.
Bàn tay ấn vào mông của Lăng Lạc Viêm, một thân thuần bạch, nam nhân có khuôn mặt thánh khiết vẫn bình thản vô sự, lẳng lặng đứng ở sau lưng hắn, ánh mắt cố định không hề thay đổi, bàn tay đang tăng thêm lực đạo du di ở bên ngoài hồng sam, đầu ngón tay dường như có thể xuyên thấu qua mấy lớp y phục để hướng vào bên trong, Lăng Lạc Viêm trở nên căng thẳng, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Tiếu Niệm Vân đang cúi đầu, vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng, nghe được âm thanh thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Lăng Lạc Viêm có chút kỳ lạ, hắn hỏi một cách quan tâm, “Viêm chủ làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đến đây để hỏi ngươi về lai lịch của viên ngọc châu, cứ xem như là đền ơn cho ta.” Trả lời Tiếu Niệm Vân nhưng Lăng Lạc Viêm lại quay đầu về phía sau rồi liếc mắt một cái, ý tứ trong mắt chính là cảnh cáo.
Hắn không muốn ở đây phô diễn trước mắt mọi người, tế ti của hắn có lẽ không thèm để ý đến hình tượng của mình nhưng lúc này hắn không thể để cho Tiếu Niệm Vân suy đoán linh tinh. Hắn cố ý trêu chọc là muốn sớm hỏi ra lai lịch của viên ngọc châu, Long Phạm hiển nhiên biết rõ nhưng lại chọn ngay lúc này để bày tỏ bất mãn.
“Viên ngọc châu đó đại biểu cho điều gì thì ắt hắn Viêm chủ cũng biết.” Giống như sự kích động mới vừa rồi vẫn chưa từng xuất hiện, Tiếu Niệm Vân nói ra lời này với bộ dáng của một vị công tử thế gia, không trực tiếp trả lời mà lại hỏi như vậy.
Một tiếng ho nhẹ vang lên kèm theo âm thanh va chạm của y phục, vẫn chưa có người nào phát hiện sự cổ quái trong đó, nhưng Tiếu Niệm Vân có thể cảm giác được bầu không khí giữa Viêm chủ và vị tế ti kia, đó chính là tình dục ái muội thuộc về những người đã trưởng hành.
Hơi hạ mắt xuống, nói xong câu này thì Tiếu Niệm Vân không tiếp tục lên tiếng.
Lăng Lạc Viêm vẫn chưa có phản ứng thì Hề Trú đã nhảy dựng lên, “Công tử, Tiếu đại nhân muốn ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, Hề mỗ không làm được, hiện giờ Viêm chủ cứu ngươi, rồi muốn hỏi lai lịch của viên ngọc châu kia, cơ hội hôm nay thật sự là hiếm thấy.”
Viêm chủ muốn một vật trên người của Tiếu Niệm Vân quả là một chuyện hiếm có, bắt lấy cơ hội cầu hai vị này giúp đỡ, không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh tật ở trên người, lấy lại được linh lực, như vậy chuyện xấu lại trở thành chuyện tốt, hắn ở trong thành này cũng có thể bình an vô sự.
Chủ ý của Hề Trú là hảo tâm, hàm nghĩa trong lời nói cũng rất rõ ràng, nhưng có người không cảm kích. Tiếu Niệm Vân cúi đầu, lờ đi lời nói của Hề Trú, một lòng chờ đợi Lăng Lạc Viêm trả lời.
Đáng tiếc tâm tư của hồng y Viêm chủ lại không ở trên người của Tiếu Niệm Vân, tất cả suy nghĩ của hắn đêu bị tế ti ở sau lưng chiếm đoạt. Ánh mắt cảnh cáo lúc trước đối với Long Phạm không có nửa điểm tác dụng, động tác của bàn tay ở phía sau thậm chí càng trở nên kịch liệt.
“Tế ti, giao viên ngọc châu cho ta.” Lăng Lạc Viêm quay đầu, nâng tay lên trước mặt Long Phạm rồi truyền đi một ánh mắt ám chỉ.
Những vật xinh đẹp quan trọng phải được bảo quản kỹ lưỡng. Lần trước, khi nói xong với Lăng Lạc Viêm thì Long Phạm không muốn đồ vật thuộc về người khác nằm trong ngực của Lăng Lạc Viêm, vì vậy mà hắn thay Lạc Viêm cất giữ.
Lúc này bàn tay đang đặt ở phía sau của Lăng Lạc Viêm rốt cục cũng dời đi, biểu tình lạnh nhạt như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tế ti Long Phạm vẫn là bộ dáng thanh cao trong mắt của tất cả mọi người. Không biết Long Phạm lấy từ đâu ra viên ngọc châu đặt trước mặt Lăng Lạc Viêm, tựa hồ người mới vừa rồi cố ý làm ra việc đó đối với Lăng Lạc Viêm cũng không phải là hắn.
Lăng Lạc Viêm tiếp nhận, khóe môi mỏng nhạt nhếch lên một nụ cười tà khí. Đối với hành vi của Long Phạm như thế, nếu hắn không hồi báo thì không phải là hắn.
Nghiêng người hôn lên môi của Long Phạm, phương thức trừng phạt như thế đối với tế ti của hắn mà nói là cầu cũng không được. Hai người hôn nhau như ở chỗ không người, giống như đám người ở xung quanh cùng Tiếu Niệm Vân đang ngồi trên giường và Hề Trú ở bên cạnh đều không tồn tại.
Chờ hắn buông Long Phạm ra, nâng viên ngọc châu ở trong tay hướng đến bên giường nhìn lại thì đã thấy thiếu niên không giống như Hề Trú đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà dường như thủy chung vẫn nhìn hắn hôn môi Long Phạm, trong ánh mắt của Tiếu Niệm Vân hiện lên một sự bi ai chua xót, “Viêm chủ muốn cho ta biết cho dù ngươi lấy đi viên ngọc châu thì cũng không có ý tứ gì khác, có đúng hay không?”
“Niệm Vân muốn như thế nào?” Lăng Lạc Viêm thờ ơ vê tròn viên ngọc châu, hắn dự định hảo hảo dụ dỗ Tiếu Niệm Vân nhanh chóng trả lời, hiện giờ lại bị Long Phạm trêu ghẹo làm cho hắn nhất thời xao nhãng, đem tất cả tính toán vứt ra sau đầu.
Tiếu Niệm Vân nghe như vậy thì miễn cưỡng mỉm cười, vừa bất an vừa thấp giọng hỏi, “Ta có thể….đi theo bên người của Viêm chủ được hay không?” Lời nói thăm dò thật cẩn trọng, lại liếc mắt nhìn bạch y bào tế ti bên cạnh hồng y nam nhân, bộ dáng của Tiếu Niệm Vân như thể có người sẽ gây bất lợi cho hắn.
“Không thể! Nếu công tử mà đi thì ta phải nói thế nào với Tiếu đại nhân?!” Hề Trú lúc này quả thực hối hận, sớm biết như thế thì hắn đã không đáp ứng chiếu cố Tiếu Niệm Vân, miễn cho phải rước họa vào thân. Đắc tội với Trấm Hậu tộc không nói, đằng này còn chọc giận cả Viêm chủ và tế ti đại nhân.
Trấm Hậu tộc liên quan đến an nguy của bản thân, còn Xích Diệm tộc lại liên quan đến toàn thiên hạ. Cả hai bên, bên nào hắn cũng không thể đắc tội.
Hề Trú vẫn còn đang cảm thán tình cảnh thật sự thê thảm của chính mình thì Tiếu công tử ở trên giường lại nhẹ giọng lên tiếng, “Ta đang cầu Viêm chủ.”
Ý tứ chính là không cần ngươi phải đa sự.
“Không bằng hỏi tế ti của ta, nếu hắn chấp thuận thì bản tông chủ cũng không hề gì” Nhìn viên ngọc châu ở trong tay, Lăng Lạc Viêm tỉ mỉ tra xét những đường vân ở trên đó, rồi thuận miệng trả lời.
Theo thái độ của Tiếu Niệm Vân cũng không khó nhìn ra tâm tư của vị thiếu niên này, muốn giành được sự đồng cảm nên mới miễn cưỡng nhân nhượng. Như cười như không, Lăng Lạc Viêm liếc mắt một cái, ánh mắt của hắn dừng trên người của Tiếu Niệm Vân, trong lòng của thiếu niên thoáng chốc trở nên run rẩy, bỗng nhiên cúi thấp đầu.
Giống như tâm tư bị nhìn thấu, lồng ngực của Tiếu Niệm Vân càng lúc càng đập mạnh, bàn tay dần dần siết chặt tấm chăn trên giường, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ chấp nhất cùng sự khuynh mộ mãnh liệt khó có thể dao động.
Màu thanh lam nhợt nhạt dưới đáy mắt chậm rãi đảo qua một vòng trên người của Tiếu Niệm Vân, Long Phạm cười lạnh nhạt. Hắn biết Lạc Viêm cố ý, việc này không cần phải hỏi, bọn hắn hai người đều hiểu rõ ràng. Bây giờ điều hắn muốn chính là làm sao để thiếu niên này đánh mất tình ý trong lòng, đánh mất tư đồ đối với Lạc Viêm, thậm chí là hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
“Ngươi muốn đi theo hắn?” Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa, dịu dàng đến mức có thể làm lòng người yên ổn, bạch y bào tế ti hỏi như vậy với thiếu niên ở trên giường,
Tiếu Niệm Vân nâng mắt nhìn lại, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi, không phải giả vờ sợ hãi như lúc trước mà là chân thật hoảng sợ. Từ ánh mắt bình thản của Long Phạm, hắn có thể cảm giác được sát ý như vực sâu không đáy ở trong đó.
Lui vào bên trong cạnh giường, Tiếu Niệm Vân không ngừng kinh hãi. Ngày thường vẫn được nghe kể nhưng hôm nay mới tận mắt chứng kiến tế ti Long Phạm như thế, còn có người mà hắn vô cùng ngưỡng mộ đang đứng trước mặt hắn ở cách đó không xa. Hắn cắn chặt răng, gật đầu.
Cái gật đầu này sẽ quyết định vận mệnh của hắn. Tế ti thở dài một tiếng, giống như vì chuyện gì đó mà cảm thấy thương tiếc.
Hương sen thoang thoảng mờ ảo phiêu tán khắp gian phòng, trong mắt của Long Phạm hiện lên ý cười, nếu như vậy thì những thứ chướng mắt có thể biến mất khỏi thế gian, hắn không có lý do phải buông tha. (ta nghi bác Long chờ em nó gật đầu để có cớ giết em ấy thôi, còn bày đặt thở dài….)
“Nếu hắn không đáp ứng thì ngươi sẽ không nói ra lai lịch của viên ngọc châu này, có phải hay không?” Tiếp tục đặt câu hỏi, Long Phạm không hề vội vàng, từ từ dẫn thiếu niên ở trước mắt đi đến kết cục cuối cùng.
Tiếu Niệm Vân chần chừ một lát rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Lạc Viêm đang đùa nghịch viên ngọc châu, hắn mở miệng van xin, “Chỉ cần Viêm chủ chấp thuận cho ta đi theo thì muốn làm gì cũng được, ta nhất định sẽ bẩm báo cặn kẽ về lai lịch của viên ngọc châu này.”
Muốn làm gì cũng được? Lăng Lạc Viêm dời mắt khỏi viên ngọc châu ở trên tay, hắn dựa vào người của Long Phạm rồi nghiêng đầu thì thầm, “Này, người ta ưng thuận bản tông chủ muốn làm gì cũng được, tế ti thấy thế nào?”
“Hóa ra Lạc Viêm cảm thấy những gì ta làm vẫn còn chưa đủ.” Thản nhiên trả lời, ý tứ của Long Phạm hiển nhiên mang theo hàm nghĩa khác. Chỉ cần nhìn thấy ý cười trong đôi mắt âm u của Long Phạm thì Lăng Lạc Viêm có thể đoán được những lời này của hắn sẽ dẫn đến kết quả như thế nào.
Nhẹ giọng thì thầm, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, mọi người có thể nhìn rõ tư thế của hai người, thì thầm thân mật một cách công khai, tựa hồ không hề bận tâm đến yêu cầu của Tiếu Niệm Vân, viên ngọc châu kia dường như cũng không còn quan trọng như mọi người vẫn suy nghĩ, giờ khắc này ngay cả Hề Trú cũng không thể xác định được điều này.
Yêu cầu của Tiếu Niệm Vân quả thật có thể bảo toàn sinh mệnh cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn, đáng tiếc cho dù có làm như thế nào mà Viêm chủ và tế ti đại nhân không chấp thuận thì cũng vô dụng. Nếu viên ngọc châu không trọng yếu như vậy thì lúc này e rằng Tiếu công tử quả thật là mất công dã tràng.
Nhìn thấy hai người lờ hắn, Tiếu Niệm Vân cắn chặt răng, vẻ mặt bi thương ủy khuất, mỗi lần hắn làm như vậy thì đều có người đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng lần này người hắn muốn lại chính là vị Viêm chủ kia, cho dù khó một chút cũng phải làm cho bằng được, chỉ cần hắn bám riết không tha thì có thể đi theo bên cạnh Viêm chủ, như vậy vẫn có cơ hội khác.
Lăng Lạc Viêm đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Long Phạm, muốn nói tế ti của hắn có phải đã làm quá đủ hay không thì đáp án này tuyệt đối không thể nghi ngờ. Đối với vấn đề này căn bản không cần tranh luận, cũng không hề trêu lại Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nâng viên ngọc châu lên, hắn đang định mở miệng thì thiếu niên ở trên giường bỗng nhiên gào thét một cách thống khổ.
Trên trán toát ra mồ hôi, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tiếu Niệm Vân ngã về phía sau, hắn không ngừng run rẩy, một tay bắt lấy mép giường, thân thể gầy yếu tựa hồ không thể thừa nhận sự đau đớn quá mức chịu đựng, cho dù đã đến lúc này mà hắn vẫn còn hy vọng về Lăng Lạc Viêm, một tay vươn ra phía trước, “Viêm chủ…..Niệm Vân cầu ngươi, cứu ta……”
“Thân thể của Tiếu công tử yếu ớt, từ nhỏ đã bị bệnh đau ngực, chữa trị như thế nào cũng không khỏi, phải dựa vào linh lực để bảo hộ, lúc này đã mất linh lực, một mai phát bệnh thì sẽ gặp nguy hiểm!” Hề Trú đầu đầy mồ hôi, hắn sai người lập tức đi tìm đại phu, chậm một bước thì Trấm Hậu tộc sẽ bắt hắn phải đền mạng, nhưng hắn đền không nổi.
Trong phòng trở nên rối loạn, nhìn thấy thiếu niên đang thống khổ giãy dụa trên giường, trong tay của Lăng Lạc Viêm vẫn còn cầm viên ngọc châu, bề mặt mơ hồ loang loáng, đó chính là linh lực yếu ớt còn sót lại trong viên ngọc châu sau khi bị con dị thú nuốt lấy, hiện giờ có thể nhìn thấy những đường vân ở trên bề mặt.
Những đường vân này có hoa văn giống như các bức họa của Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc, quả thật chính là viêm hỏa và sóc thủy. Viên ngọc châu này vốn là một vật trang sức, không biết từ nơi nào mà đến, lại làm sao lọt vào tay của Tiếu Niệm Vân.
Hắn muốn biết lai lịch của nó, có lẽ có quan hệ đến Hách Vũ và Đồ Lân. Hắn luôn suy nghĩ đến vật thứ ba trong câu ca dao. Muốn nói là nó trọng yếu thì mối hiểm họa diệt thế đã không còn ảnh hưởng. Muốn nói là không trọng yếu thì nó lại quan hệ đến tông tộc thần bí. Dám ở sau lưng tính toán gây chia rẽ quan hệ của hắn và Long Phạm, muốn tạo nên mâu thuẫn giữa Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc, hắn không dễ dàng buông tha cho thế lực đã giật giây những chuyện đó.
Lần này xuất hành là vì đi tìm phiền toái cho người nọ, manh mối ngay tại trước mắt, bằng mọi cách phải tra hỏi cho đến cùng.
“Nói cho ta biết, ngươi lấy được vật này từ nơi nào?” Đến gần bên giường, hơi cúi người xuống, hiển lộ trước mắt Tiếu Niệm Vân là một khuôn mặt tươi cười, cũng giống như hồng sam ở trên người, đó là nụ cười thâm tình mị hoặc như hỏa, bị ánh mắt như vây nhìn chăm chú thì sẽ có loại ảo giác đang được sủng ái. Tiếu Niệm Vân thống khổ thở dốc, trong mắt hiện lên niềm hy vọng, “Viêm chủ….đáp ứng cho ta….cho ta đi theo?”
Đôi tay đang bám vào mép giường run rẩy bắt lấy vạt y bào đỏ sẫm tươi đẹp ở trước mắt,
“Vẫn không muốn nói hay sao? Như vậy thì có hơi chút khó khăn.” Thì thào tự nói, Lăng Lạc Viêm đứng dậy, không nhìn đôi tay gầy yếu trên vạt y bào, phía sau vang lên tiếng bước chân, theo hương sen thanh thoát phiêu tán trong không khí, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống bên cổ.
“Để cho ta.” Long Phạm ở phía sau hắn, bước đến gần bên giường.
Hề Trú đang cuống quýt an bài người hầu chiếu cố Tiếu Niệm Vân ở trên giường, lúc này lại nhìn thấy Lăng Lạc Viêm và Long Phạm vẫn muốn ép bức Tiếu Niệm Vân nói ra lai lịch của viên ngọc châu, nhịn không được liền nhíu mày, trong lòng trở nên oán giận. Nhưng nhìn thấy tế ti đến gần trước mặt Tiếu Niệm Vân thì hắn cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Thân ảnh bạch y bào đứng trước giường, hơi thoáng cúi đầu, lộ ra ánh mắt quan tâm vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhìn thiếu niên đang giãy dụa thống khổ trên giường, hắn thở dài một tiếng, lời nói thản nhiên nhẹ nhàng phiêu tán khắp gian phòng, “Ngươi muốn giả vờ đến khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.