Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 165: An tâm




“Viêm chủ nói rất đúng, linh giả chúng ta vốn nên bảo vệ an nguy của bách tính, lần này tụ hợp cũng là vì tìm kiếm kế sách lâu dài đối với việc này, xem như an bài lực lượng của các tộc.” Nhìn thấy trên mái tóc bạch kim lấp lánh ánh sáng màu đỏ, nhớ lại ngày ấy chứng kiến trên đại điện, có người liền vội vàng bày tỏ thái độ.
Các tộc khác cũng giống như vậy, sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý được phân công nhiệm vụ.
Vị Viêm chủ này vốn là đấng cứu thế trong câu ca dao, lại có viêm hỏa lực, Lôi Lạc thành từng bị hắn dùng viêm hỏa khuynh thiên để hủy diệt, hiện giờ trống trải như tử địa. Có được lực lượng đáng sợ như vậy, người nào dám không tuân theo ý tứ của hắn.
Càng huống chi còn có vị tế ti kia. Tế ti Long Phạm không chỉ đại biểu ngàn năm linh lực không người nào có thể đối địch, còn có trăm ngàn dân của Ngân Diệu tộc phục tùng. Tuy hai tộc không nói rõ sẽ hợp thành một, nhưng theo tình huống ngày ấy thì hai cổ lực lượng dường như đã nằm trong tay của vị Viêm chủ Xích Diêm tộc, điểm này không còn gì để nghi ngờ.
Dưới tình thế như vậy, có người nào ngu xuẩn đến mức đi phản bác ý kiến của hắn?
Cảm thấy hài lòng đối với phản ứng của các tộc, Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói, “Nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì bản tông chủ quyết định lấy Lôi Lạc thành làm chỗ liên lạc, các tộc nhân phái người đến các thành trấn điều tra tung tích ma vật, đem tình hình lúc này thu thập báo cáo, tộc ta sẽ phái người của các tộc đến tương trợ, các vị cảm thấy thế nào?”
Tai họa ngay trước mắt, người nào lại không muốn được cường tộc trợ giúp, làm như vậy thì đối với tất cả mọi người mới có lợi, không ai có thể khẳng định trong tộc của mình không có ma vật. Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, nhất thời trong lúc đó đều có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, nếu mọi người có thể đoàn kết, không phải là chuyện rất tốt hay sao.
“Tùy theo Viêm chủ định đoạt,” Thủ lĩnh của các tộc đang ngồi xung quanh đều không phải những kẻ đần độn, biết giờ khắc này nên làm cái gì, vì vậy bọn hắn sẽ không bắt chước những tông tộc mưu toan chiếm đoạt Yêu tộc, ngu xuẩn đến mức đi khiêu chiến Xích Diêm tộc, kết quả cuối cùng như thế nào thì tất cả mọi người đều đã rõ.
“Vậy cứ theo như quyết định. Các ngươi có thể tự do xuất nhập Viêm Lạc cung, bất quá một khi phát hiện có người mưu đồ bất chính, đừng trách bản tông chủ hành sự mà không báo trước.” Bộ dáng lười nhác đứng lên, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trước mặt các tộc lại cảm thấy có một chút tà khí gợi tình, vừa dứt lời thì ánh mắt xẹt qua chỗ ngồi bên cạnh, thần sắc có chút ảm đạm.
Vị tế ti kia không xuất hiện, chẳng lẽ hai người có hiềm khích. Nhìn ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, trong lòng tất cả các tộc đều suy nghĩ như vậy. Nhưng ngày ấy chứng kiến cũng không giống như có xích mích, lời thề cùng nụ hôn đó….
Đến nay bọn họ vẫn kính nể đối với tế ti Long Phạm, hơn nữa sau khi mọi người biết được thân phận thật sự của hắn, thì không người nào có thể tưởng tượng nếu hai bên cãi nhau thì sẽ như thế nào.
“Không biết vì sao không thấy Long chủ?” Có người nghi hoặc hỏi.
Ở Xích Diêm tộc, tế ti Long Phạm vẫn là tế ti Long Phạm, nhưng hiện giờ các tộc khác đã xưng hắn là Long chủ.
Vốn tưởng rằng Viêm chủ ở trên ghế chủ tọa sẽ trả lời, nhưng không ngờ chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, rồi xuất môn ly khai, lưu lạc các tộc ngơ ngác nhìn nhau. Một vị trưởng lão trong Xích Diêm tộc vội vàng giải thích, “Tế ti có chuyện khác quan trọng cần phải làm, dù sao Ngân Diệu tộc….”
Ngân Diệu tộc vẫn ở trong thành chưa rời đi, an bài như thế nào vẫn là một vấn đề đau đầu, Quyết Vân lộ ra vẻ mặt khó xử, Nham Kiêu thiếu chút nữa đã cảm thán. Tông chủ xem ra vẫn đang chiến tranh lạnh với tế ti, nhưng người chịu khổ chính là đám trưởng lão bọn hắn, việc này làm sao mà giải thích với các tộc khác.
Các tộc lưu lại để thương thảo kế sách cụ thể ứng phó với ma vật. Lấy nơi đây làm điểm liên lạc, đều tự phái người đi đến các thành trấn, khi phát giác có ma vật làm hại thì sẽ lập tức trừ đi, nếu số lượng quá nhiều không thể tự mình đối phó thì sẽ thông qua Lôi Lạc thành để phái thêm người từ khắp nơi đến tương trợ, việc này rốt cục được quyết định.
Hôm nay các tộc đến đây đều cam đoan dân chúng ở phạm vi xung quanh sẽ được an toàn, những chỗ xa hơn không có người đi, hoặc các tông tộc ở những nơi đó không đến đây thì chỉ có thể tự cầu cho mình nhiều phúc, không ai lại hảo tâm đi lo lắng sinh tử của các tộc khác.
Xích Diêm tộc đến lúc này xem như trở thành thủ lĩnh của các tộc. Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc lại thủy chung không hề phản đối, các tộc không rõ nội tình nhưng thật ra đối với việc này lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lăng Lạc Viêm một mình ly khai nghị sự điện. Viêm Lạc Cung là một tòa cung điện được vội vàng kiến tạo, nhưng Lâm Sở phụ trách thập phần cẩn thận, không có chỗ nào chưa được an bài thỏa đáng. Trong lòng cảm thấy hài lòng, đứng ở chỗ cao trong thành nhìn xuống, ngoại trừ Vọng Thiên Thai thì không còn bất kỳ tòa kiến trúc nào khác, giữa bầu trời mênh mông hiện lên màu xanh lam khôn cùng bát ngát.
Đúng là cái loại màu xanh thâm thúy làm cho người ta muốn trầm luân…..
Tâm tình vốn nên khoan khoái nhưng lúc này hắn thật sự không hề cảm thấy dễ chịu. Đã một ngày không nói chuyện với Long Phạm, thậm chí cũng chưa gặp mặt, không biết vị tế ti của hắn như thế nào……
“Tông chủ, trong thành có điều bất thường, người của Ngân Diệu tộc vô cớ mất tích…..” Tiếng bước chân vội vàng mà đến, vẻ mặt của Lâm Sở tràn đầy lo lắng. Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói như vậy nhưng không hề lộ ra bất cứ cảm giác nào, những người đó đều có thực lực phi phàm, làm sao có thể gặp chuyện?
“Biết.” Thờ ơ trả lời, trong ánh mắt dưới mái tóc bạch kim chỉ có hứng thú và lạnh nhạt. Ngân Diệu tộc vốn là lực lượng hắn muốn nắm trong tay, nhưng bản thân hắn lại không thích tông tộc này.
Lâm Sở chần chừ, hắn không nghĩ rằng tông chủ lại không hề bận tâm đến Ngân Diệu tộc, lời nói tiếp theo không biết có nên nói ra hay không, do dự một chút, hắn thấp giọng nói, “Người của Ngân Diệu tộc mất tích không nhiều lắm, chỉ là có chút kỳ lạ, cho nên tế ti….”
“Hắn làm sao?” Đột nhiên đến gần, trong đôi mắt như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Lăng Lạc Viêm không đợi Lâm Sở nói xong mà đã cắt ngang lời hắn. Thái độ vội vàng dường như có một chút bất an.
Lâm Sở cúi đầu, che giấu nụ cười đau khổ xuống đáy mắt, cung kính trả lời, “Tế ti đi đến chỗ tập hợp của Ngân Diệu tộc,” Phản ứng đối với những lời này so với câu trước kia hoàn toàn bất đồng, sự khác biệt trong đó rõ ràng là vì Lâm Sở nhắc đến hai chữ “Tế ti”.
“Hắn đi từ khi nào? Có nói bao giờ trở về?” Từng câu như là ép hỏi, hồng sam phất phơ trong gió quả thực rất giống ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt, ánh mắt sắc bén thiếu chút nữa đã làm cho Lâm Sở phải thối lui từng bước, “Tế ti nói đi một lát rồi quay về.”
Ánh mắt sắc bén đột nhiên trầm xuống, cước bộ xem ra là muốn bước ra ngoài, nhưng bỗng nhiên dừng lại, thật lâu sau mới phất tay nói với Lâm Sở, “Ngươi lui xuống đi.”
Dưới đáy lòng thở dài, Lâm Sở lui ra, thần sắc tràn đầy ưu tư. Hắn thật sự không biết đến tột cùng tông chủ và tế ti đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể xác định vô luận như thế nào thì hắn đều không có cơ hội.
Hồng y như hỏa, tận cùng bên trong đôi mắt cũng có ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt. Lăng Lạc Viêm đứng một mình đứng trên lầu nhìn chăm chú bên ngoài Viêm Lạc cung, ánh mắt bất định, các loại thần sắc luân phiên phập phồng. Từ xa xa nhìn lại, chỉ có thể thấy một bóng dáng trầm tĩnh đứng thẳng, nhưng khi đến gần mới phát giác có bao nhiêu vật vã cùng thịnh nộ.
Loại tức giận này chính là vì những lời nói của bạch y bào nam nhân, hoàn toàn không phải vì sự lừa gạt của người nọ.
Hắn bất an, đồng thời cũng biết mình đang bất an cái gì, sở dĩ hắn chỉ có thể tràn đầy tức giận là vì không muốn thừa nhận. Nhưng giờ khắc này hắn rất rõ ràng tình cảm hắn dành cho Long Phạm đã đến mức nào. (con rồng mà biết được, nó sẽ cười đến rách mang tai)
Nội tâm giằng xé không biết có nên đi tìm Long Phạm hay không, nhớ đến linh lực của người nọ vẫn chưa hồi phục, hắn rốt cục bước đi, lúc này mới phát hiện sắc trời cư nhiên đã chập choạng hoàng hôn.
Hắn cũng không biết rốt cục hắn đã đứng ở nơi này bao lâu. Thủ vệ trong Viêm Lạc cung nhìn thấy tông chủ khác thường cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy hắn bỗng nhiên đi tới thì vội vàng hành lễ.
“Tế ti đã quay trở lại chưa?” Đường cong bên khóe môi không có ý cười chỉ có sắc bén, thủ vệ không dám nhìn thẳng, cũng không biết phải trả lời như thế nào, đang muốn tìm người để hỏi thì bị ánh mắt đáng sợ dừng ở trên người, cái loại ánh mắt này dường như muốn đem hắn xuyên thủng, khiến hắn vội vàng run giọng trả lời, “Bẩm tông chủ…….thuộc hạ…….thuộc hạ không biết.”
Không biết đã thất thần bao lâu, Lăng Lạc Viêm nắm chặt tay, một ngọn viêm hỏa bừng lên, lan can bằng đá cẩm thạch đột nhiên bị thiêu đốt thành một màu đỏ yêu dã lộng lẫy, không lâu sau thủ vệ mới lấy lại tinh thần trong nỗi kinh hoàng, mà hồng y nam nhân trước mặt đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng.
Lăng Lạc Viêm đi một mạch vào phòng ngủ của hắn. Phòng ngủ của hắn cũng là chỗ ở của tế ti, ngoại trừ hôm qua, bọn hắn hai người ngủ riêng hai phòng, hắn một đêm mất ngủ, còn Long Phạm không biết trải qua một đêm như thế nào.
Cùng sống trong Viêm Lạc cung, cũng cùng một gian phòng, chỉ là khác phòng ngủ, ngoài ra một ngày vẫn chưa gặp mặt cũng như chưa nói gì. Nghĩ đến việc này rất bình thường nhưng hiện giờ cảm thụ trong lòng không phải như thế.
Mới một ngày mà hắn thật sự cảm thấy rất nhớ, tựa như khi Long Phạm ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói những lời đó….mặc dù đang ở bên cạnh nhưng….
Bất luận là khát khao nhiệt độ thân thể hay là mong muốn bình ổn nội tâm, lúc nào đáy lòng của hắn cũng kêu gào tên người nọ.
Đẩy cửa ra, hắn không chút do dự bước vào, nhưng đến khi ở trong phòng thì mới bắt đầu sinh ra đủ loại suy nghĩ, cước bộ cũng bắt đầu trì hoãn.
Vài tên tộc nhân của Ngân Diệu tộc vô cớ mất tích, Long Phạm tiến đến, đã dự tính buông tha cho bọn họ vì sao còn muốn tiến đến hỏi thăm? Long Phạm quả thật đi một lát rồi quay về liền?
“Lạc Viêm”
Bạch y bóng dáng đập vào mắt, giọng nói quen thuộc vẫn bình thản dịu dàng, Lăng Lạc Viêm đột nhiên ôm chằm lấy bạch y bào nam nhân đang đứng trước mặt, “Ngươi….”
Hắn muốn hung hăng mắng nhưng chỉ phun ra một từ rồi gắt gao ôm chặt, dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không đủ để biểu đạt cơn tức giận cùng sự mâu thuẫn phức tạp trong lòng, hắn muốn bình tĩnh nhưng kết quả lúc này lại làm cho hắn càng thêm bất an.
Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm chật vật, thần sắc trầm tĩnh thản nhiên của Long Phạm lui ra, bên môi hiện lên một nụ cười, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ đi?”
Ôm chặt Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cười vô cùng thoải mái, Lăng Lạc Viêm nghe hắn hỏi xong liền giống như bị đổ thêm dầu vào lửa, trong khoảnh khắc cơn thịnh nộ bùng phát, “Ngươi biết rồi còn hỏi? Bản tông chủ ra lệnh cho ngươi! Từ đây về sau không được phép rời đi!”
“Ân, không rời đi!” Bạch y bào tế ti rất biết cách phối hợp.
“Nhớ kỹ, ngươi là của ta! Người của Ngân Diệu tộc tự quản sinh tử của bọn hắn, ngoại trừ bên cạnh ta, bất luận ở đâu ngươi cũng không được phép rời đi ~” Kéo hắn đến gần, gằn từng tiếng nguy hiểm, Lăng Lạc Viêm lạnh giọng thì thầm, băng và hỏa lấp lánh dung hợp dưới đáy mắt, lãnh khốc lạnh lùng như băng, diễm lệ thịnh nộ như hỏa, làm cho người đang thủy chung nhìn hắn chăm chú càng lộ rõ nụ cười bên môi.
Thấy Long Phạm còn có thể cười như vậy, hắn càng cảm thấy bất mãn, “Xem ta bất an ngươi thật vui vẻ hử? Tế ti đại nhân của ta? Không phải ngươi đã sớm biết ta lo lắng điều gì? Ngươi biết rõ nỗi lo của ta mà vẫn đi ra ngoài gặp Ngân Diệu tộc, chẳng lẽ không phải ngươi đang cố ý hay sao?”
Long Phạm giấu diếm tạo thành cơn thịnh nộ, nhưng từ lúc quỳ gối rồi nói lên lời thề, sau đó còn xin lỗi thì hắn đã nguôi cơn giận. Hắn bực chính là mình, hắn chưa bao giờ bất an như thế, nhưng lúc này lại vì thân phận của Long Phạm.
Ngân Diệu tộc có ngàn vạn dân đang đợi Long Phạm, trên người còn có Đồ Lân lực, chỉ cần Long Phạm nguyện ý thì tùy thời đều có thể rời khỏi Xích Diêm tộc.
Chỉ cần một khắc thay đổi ý niệm thì tế ti của hắn sẽ trở thành Ngân Diệu vương. Cho dù chỉ là rời đi mấy ngày, chỉ là gặp Ngân Diệu tộc một chút, hắn đều lo lắng Long Phạm sẽ đổi ý.
Đều là nam nhân, hắn biết không có ai lại cam lòng chịu hạ thân dưới kẻ khác, Long Phạm có được lực lượng cùng thân phận như thế, chẳng lẽ thật sự nguyện ý buông tay những thứ này, chỉ ở bên cạnh hắn làm tế ti? Lúc trước hắn đã từng hỏi qua, nhưng sau khi biết được lực lượng mà Đồ Lân lưu lại thì tâm tư tiếp tục bị dao động.
Mà những thứ này đều bị người nam nhân trước mặt hoàn toàn nhìn thấu. Cũng như lúc trước, bây giờ lại ép hắn nhận rõ rồi tin tưởng,
“Ân, là ta cố ý, nếu không phải như thế thì Lạc Viêm làm sao lại đến đây gặp ta nhanh như vậy. Ta muốn nói cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi lo lắng đều là vô vị. Ngân Diệu tộc hoặc Đồ Lân lực không bao giờ có thể so sánh được với ngươi.” Ngược lại với cơn tức giận của hắn, Long Phạm thủy chung vẫn cười nhàn nhạt, ngữ thanh bình thản chậm rãi ghé vào bên tai hắn rồi nhẹ nhàng hôn xuống, “Ta muốn ngươi, Lạc Viêm….”
Vì sao hắn lại luôn bị Long Phạm nhìn thấu, luôn bị Long Phạm tính kế. Cũng không hài lòng đối với nụ hôn bên tai, Lăng Lạc Viêm ôm chặt Long Phạm rồi hung hăng đặt lên môi một nụ hôn thật sâu, đem tất cả tức giận cùng không cam tâm toàn bộ phát tiết. Sự thịnh nộ trong lòng vì những lời này mà một lần nữa lại bị đánh tan.
Hoàn toàn tương phản so với vẻ bề ngoài, người nam nhân này thật sự là một tên hỗn đản! Vừa đáng chết vừa làm cho người ta không thể buông tay!
Dây dưa cùng đầu lưỡi của đối phương, hắn xé rách bạch y bào, hai người vừa ôm vừa giao triền bước đến bên giường. Nếu không thể bỏ được thì dứt khoát sẽ không bao giờ buông tay.
“Ngươi gạt ta, lại tính kế ta. Chẳng phải ngươi muốn làm cho ta không còn lo lắng ngươi rời đi? Lần này ta cho ngươi cơ hội làm cho ta an tâm…..” Viêm hỏa hiện ra, lúc này cũng không phải mãnh liệt thiêu đốt, mà là dùng hình dáng yêu dã quấn quanh thân thể của người nam nhân đã bị hắn xé rách bạch y bào đang nằm ở trên giường.
“Linh lực của ta vẫn chưa khôi phục, Lạc Viêm quả thật đành lòng…..” Long Phạm cười có chút bất đắc dĩ.
“Không đành lòng, nhưng nếu không phải vẫn chưa khôi phục thì ta làm sao là đối thủ của ngươi. Nếu chê ta đê tiện thì không bằng nhớ lại lần đầu tiên chúng ta ở trên giường, tế ti đại nhân của ta lúc đó chẳng phải cũng làm như thế đối với ta hay sao?” Lăng Lạc Viêm nở nụ cười mị hoặc đầy tà khí, ái muội nhếch môi lên, cúi người nhẹ nhàng hôn xuống lồng ngực rắn chắc hoàn mỹ của Long Phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.