Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 162: Thiên nộ




Thiên Nộ = Giận cá chém thớt
Hai tay của hai người đều thăm dò trên thân thể của đối phương, Long Phạm chính là nhân cơ hội để làm dịu Lăng Lạc Viêm, còn Lăng Lạc Viêm lại muốn triệt để chiếm đoạt để trấn an nghi ngờ dưới đáy lòng.
Mấy ngày qua dù đồng giường cộng chẩm nhưng hai người không gần nhau, lúc này bản năng của thân thể lại phản ứng nhanh hơn so với tâm ý, đã sớm biết rõ tất cả những điểm mẩn cảm trên người của Lăng Lạc Viêm, bàn tay của Long Phạm đang hướng vào trong lớp hồng sam, chỉ khoảng nửa khắc đã khơi dậy dục niệm của Lăng Lạc Viêm.
“Nguyên lai Lạc Viêm khát khao thân thể của ta như thế, thật sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh.” Nhẹ nhàng mỉm cười, đồng tử của Long Phạm dần dần đen kịt, hai tay đẩy ra trường bào trên người Lăng Lạc Viêm, nắm chặt hạ thân nóng như lửa đốt của Lăng Lạc Viêm khiến hắn lập tức kêu lên một tiếng đau đớn. Lăng Lạc Viêm giữ lấy vạt áo thuần bạch trước mặt, không tự chủ được mà kề sát vào người Long Phạm. (thụ sủng nhược kinh = được sủng ái mà lo sợ)
Đáng giận! Thân thể của hắn vội vàng còn hơn hắn đã suy nghĩ, đã nhiều ngày lạnh nhạt làm cho tình dục càng bị khiêu khích, đôi mắt thâm tình đang chăm chú nhìn hắn, còn có hương sen thoang thoảng bao vây khắp người, hết thảy đều làm cho dục vọng đang xôn xao dưới đáy lòng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Người nào có thể khống chế khát khao dục vọng của chính mình, làm cho đối phương vì mình mà trầm luân đắm chìm thì người đó là kẻ chiến thắng.
Bên môi nhếch lên một nụ cười mị sắc, biểu lộ phong thái tràn đầy tà khí gợi tình, y mệ đỏ thẫm đưa hai tay xâm nhập vào vạt áo của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm khẽ vuốt lên cơ lý phập phồng, không chút do dự xé rách toàn bộ bạch sam trên người Long Phạm.
Lồng ngực rắn chắc vô cùng quyến rũ hấp dẫn hiển lộ ngay trước mặt hắn, bờ môi nóng rực vội vàng hôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ trước mắt, vừa mút vào vừa khiêu khích, Lăng Lạc Viêm hài lòng cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực của Long Phạm càng lúc càng nhanh.
Nhắc đến phương diện kinh nghiệm, hắn chưa hẳn là bại dưới tay của người nào đó.
Dĩ vãng cũng không ngại bị Long Phạm khiêu khích trên giường, bị chiếm đoạt triệt để, cùng nhau khai thác những điểm mẫn cảm trên cơ thể, hưởng thụ khoái cảm tình sự. Nhưng lần này hắn không cam lòng thỏa hiệp như vậy, trong miệng đáp ứng nhưng động tác lại tương phản, hắn biết rõ vị tế ti này của hắn, vẫn mang tâm cơ thâm trầm lại vô cùng ác liệt, muốn dùng thủ đoạn ôn nhu dụ dỗ để che giấu bản tính bá đạo của mình đồng thời xoa dịu cơn thịnh nộ của hắn.
“Bất quá mới mấy ngày mà tế ti của ta hình như cũng không nhịn được nữa.” Trong miệng trêu chọc, đầu lưỡi của Lăng Lạc Viêm hết sức khiêu khích.
Hắn không phải là người hào phóng độ lượng, cũng thù dai nhớ kỹ, lòng dạ hẹp hòi, bất an của hắn cùng tất cả hoài nghi chỉ có thể thông qua một loại phương thức mới có thể bình ổn. Giả sử Long Phạm không phải Long Phạm, giả sử Long Phạm không chấp nhận nằm dưới thì ngay cả cơ hội này hắn cũng sẽ không cấp cho Long Phạm.
Vô hình chung trở thành một cuộc đại chiến ngay tại trước mắt, mặc kệ ai thắng ai thua, cuối cùng ai sẽ chiếm thế thượng phong, giờ khắc này đều bị lửa tình nhen nhóm, không người nào rảnh đi bận tâm, thoát hạ từng phần trang phục của đối phương, vội vàng muốn dùng nhiệt độ nóng rực của thân thể người nọ để thỏa mãn khát vọng dưới đáy lòng.
Tóc bạch kim rối tung xõa dài ra sau lưng, màu đen huyền cũng quấn quanh bám theo sau, kịch liệt ôm nhau, nụ hôn nóng rực, hai người loạng choạng bước đi rồi té ngã lên giường. Lăng Lạc Viêm đang muốn xoay người bỏ đi trói buộc ở dưới thân thì bỗng nhiên cánh tay lại chạm phải một vật mềm mại ở trên giường.
“Linh Thư?!” Bàn tay đang đặt trên lưng bỗng nhiên dừng lại, hắn trừng mắt nhìn thiếu niên trong bộ dáng yêu hóa đang chiếm cứ chiếc giường, đôi tai mềm mại hơi rung rung, trong cặp mắt màu hồng phấn lộ ra sự căng thẳng và đề phòng.
“Bọn hắn đến tìm ta, chỉ có nơi này là an toàn nhất.” Giống như đang giải thích, Linh Thư nằm sắp, tựa người lên cạnh giường, đôi mắt linh động trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Long Phạm hiếm khi lộ ra thái độ tức giận rõ ràng như vậy, trong đôi mắt đen kịt vẫn chưa lui ra dục vọng, chằm chằm nhìn trên giường, không biết từ khi nào thiếu niên đang trốn ở trong phòng đã thu lại hết thảy hơi thở, mấy ngày gần đây hắn không thể động vào linh lực, lại bị Lạc Viêm lấy đi tất cả thần trí nên không lưu ý đến sự tồn tại của Linh Thư.
Khôi phục lại bình tĩnh, dưới đáy mắt lấp lánh màu thanh lam, ánh mắt quá mức ôn hòa lại ẩn chứa nguy hiểm đang nhìn chăm chú thiếu niên trên giường. Lăng Lạc Viêm không một chút nghi ngờ, nếu không phải linh lực chưa hoàn toàn dung hợp, nếu không phải Linh Thư xuất hiện cổ quái thì thiếu niên trước mắt đã sớm bị Long Phạm ném ra ngoài cửa sổ.
Tựa như giờ khắc này hắn muốn làm như vậy.
“Ngươi nói bọn hắn là ai?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vẫn mang theo ngữ thanh khàn đục vì dục vọng, một thân hồng sam hỗn độn, tóc bạch kim rối tung, biểu tình lúc này của Lăng Lạc Viêm là bị đánh gảy chuyện tốt khiến hắn phi thường khó chịu.
Mũi tên đã sẵn sàng ở trên dây cung, vậy mà Linh Thư lại đột nhiên xuất hiện, dưới thân sưng tấy khiến hắn hận không được muốn lập tức làm cho thiếu niên ở trước mắt biến mất rồi sau đó mới tiếp tục tình sự, để cho người nam nhân với một thân y phục bất chỉnh đang ở bên cạnh biết rõ thủ đoạn của hắn.
Nhiệt độ trong phòng đang từ nóng rực lại trở nên lạnh lẽo, Linh Thư dường như không hề phát hiện điều này, hắn cảnh giới ẩn thân trên chiếc giường rộng lớn, trốn phía sau trướng mạn, không hề đáp lại câu hỏi của Lăng Lạc Viêm.
Lăng Lạc Viêm ngồi bên giường buồn bực không thôi, hồng y trên người của hắn đã sớm hỗn độn, thiếu chút nữa đã thoát hạ toàn bộ, tế ti ở bên cạnh cũng mất đi bộ dáng lạnh nhạt trầm tĩnh, bạch y bào rộng mở để lộ lồng ngực hoàn mỹ tràn đầy dấu vết mà hắn đã lưu lại, hai người chỉ kém chút nữa đã biến chiếc giường này thành chiến trường. Bị đối phương lấy đi hết thảy lực chú ý, kết quả là chểnh mảng không hề để ý trong phòng đã có thêm một người.
Nhìn bộ dáng trên người của nhau, Long Phạm không nói một câu, đưa tay sửa sang lại hồng sam.
Lăng Lạc Viêm đã quen với động tác của hắn, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên nghĩ đến sự kiên trì lúc trước, nhanh chóng chụp lấy hai tay của Long Phạm, “Đừng nghĩ rằng cứ như vậy là xong, việc này vẫn chưa hết đâu, tế ti đại nhân của ta.”
Mỗi khi tông chủ của hắn tức giận thì sẽ châm biếm xưng hắn là “tế ti đại nhân”, đáng tiếc còn thiếu một chút nữa…..
Màu thanh lam dưới đáy mắt lẳng lặng như nước, Long Phạm chăm chú nhìn thiếu niên vốn không nên tồn tại ở trên giường, nếu lúc trước không lưu lại Linh Thư, hoặc sớm để Dạ Dực nuốt nó vào trong bụng thì giờ khắc này có lẽ Lạc Viêm đã bị hắn ôm vào lòng, hai bên triền miên chiếm đoạt lẫn nhau, đem hết thảy mọi chuyện không vui lãng quên.
Sớm biết như thế…..đôi mắt quỷ quyệt lưu chuyển trong yên tĩnh rồi thản nhiên hạ xuống, bạch y bào tế ti lại trở về với bộ dáng trầm tĩnh lạnh nhạt như ban đầu. (xém chút nữa con quạ bị góa vợ =.=)
Lăng Lạc Viêm tất nhiên biết rõ bên trong bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ của Long Phạm kỳ thật cũng như hắn, bạch y bào như tuyết trắng đang che đậy một bộ phận nóng rực trướng đại mà hắn đã sớm tự mình xác nhận, giờ khắc này Long Phạm đang phi thường không vui, hai người bọn hắn đều đồng cảnh đồng thuyền.
Nghiêng người bắt được thiếu niên trên giường, hắn không còn kiên nhẫn, “Hỏi ngươi bọn hắn là ai vì sao không chịu đáp? Nếu không nói thì bản tông chủ sẽ đem ngươi ném ra ngoài.” Trong tình huống bị đánh gảy chuyện tốt thì người nào cũng đều trở nên nóng nảy.
Khi Linh Thư đang do dự thì y mệ rực lửa nâng lên, mở ra cửa sổ làm cho ánh nắng chiếu vào, “Một khi đã như vậy–”
Ánh mắt tà khí ẩn chứa bất mãn, thâm tình hoá thành lạnh lùng, không hề thương tiếc nắm thiếu niên đưa ra ánh nắng mặt trời, “Không nói cũng có thể, nhưng dám tự tiện tiến vào phòng của bản tông chủ thì không thể dễ dàng tha thứ.”
Linh Thư tránh né ánh nắng, rốt cục mở miệng đáp lại, “Ta chỉ biết Lăng dẫn ta từ nơi của bọn hắn chạy ra, những chuyện khác toàn bộ đều không biết, bất quá ta có thể cảm giác bọn hắn đã đuổi theo đến đây, ngay tại trong thành này.”
“Vốn là muốn hảo hảo hỏi ngươi một câu, ngươi và Lăng rốt cục chạy ra từ nơi nào?” Đụng đến nam nhân đang bất mãn thì khó tránh khỏi bị thịnh nộ, câu hỏi của Lăng Lạc Viêm tuyệt đối không hề hòa nhã, Long Phạm yên lặng ở bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt nhưng xem ra bên trong lại thập phần vui vẻ khi nhìn thấy Linh Thư giãy dụa yếu ớt dưới ánh mặt trời.
Không biết bởi vì mình xuất hiện không đúng lúc, quấy rầy việc không nên quấy rầy, Linh Thư khiếp sợ nhìn vẻ mặt tàn khốc của Lăng Lạc Viêm, hắn không nghĩ đến người nam nhân vốn luôn mỉm cười thâm tình lại có thể ác liệt như vậy, hắn nhanh trí không hề chần chừ, “Đại mạc, Lăng mang ta từ phương Bắc mà đến, nơi đó là đại mạc, chúng ta thất lạc ở đó rồi lúc sau ta nghe nói Lăng rơi vào tay nhân loại,” Sau đó nữa thì nghe nói Lăng đã chết. (đại mạc = vùng sa mạc lớn)
“Đại mạc ở phương Bắc? Nơi đó căn bản không có tông tộc.” Chẳng lẽ còn có tông tộc nào ẩn thế ở nơi đó? Không có nước, cho dù là linh giả cũng không thể sinh tồn trong một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ đám người kia là một loại tộc khác….
Bị lời nói của Linh Thư gây nên hứng thú, Lăng Lạc Viêm ném Linh Thư xuống đất, “Dạ Dực–”
Thân ảnh hắc y tóc đen quỷ mị xuất hiện, đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì Dạ Dực không khỏi nhíu mi thầm mắng một câu, làm sao lại có một con Yêu tộc ngu ngốc như thế.
Hắn thật sự không hiểu vì sao Yêu tộc rõ ràng là sinh ra từ dục vọng, thế nhưng Linh Thư lại xuất hiện trong tình huống như thế này. Mới cảm thấy may mắn khi chủ nhân của hắn cùng tế ti trở nên tốt đẹp, cũng giảm bớt phiền toái cho hắn, không nghĩ đến chỉ trong chốc lát công phu liền bị gọi về, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì người nào cũng biết chủ nhân của hắn mới vừa rồi chuẩn bị cùng tế ti làm cái gì, lại là vì sao mà không tiếp tục.
Ánh mắt chuyển động, phát hiện thần sắc của Dạ Dực, Lăng Lạc Viêm lộ ra vài phần ác ý cùng xảo quyệt, “Tiểu Dạ Dực cũng biết Linh Thư đã làm sai chuyện gì rồi chứ, vì để trừng phạt hắn, bản tông chủ muốn giao hắn cho ngươi dạy dỗ. Vốn là vì dục vọng của nhân loại mà sinh ra, nhưng thuần khiết như thế quả nhiên không xứng với hắn.”
“Ý tứ của chủ nhân là gì?” đôi mắt trắng dã của Dạ Dực hiện lên một tia đỏ tươi, nhìn Linh Thư dưới chân, hắn phi thường xác định trong trận phong ba bão tố lần này của chủ nhân và tế ti thì hắn cùng con yêu vô dụng đều bất hạnh bị giận cá chém thớt.
Ngón tay tao nhã lướt qua cổ áo, chậm rãi tự điều chỉnh lại bạch y bào của chính mình, người nam nhân bên cạnh Lăng Lạc Viêm với vẻ mặt không nhiễm bụi trần, ôn hòa đáp lại, “Ý tứ của tông chủ chính là, không thể nhìn ra được các loại dục vọng của nhân loại thì làm sao sinh tồn trên hậu thế. Đều là huyết mạch cuối cùng của Dẫn Hồn tộc và Yêu tộc, ngươi so với hắn vẫn hiểu biết nhiều hơn. Cho ngươi cơ hội dạy dỗ hắn, bằng không cũng sẽ có một ngày hắn chết trong tay của nhân loại, nếu là như vậy thì quá mức đáng tiếc.”
Ngữ thanh trắc ẩn mang theo tiếng thở dài, Dạ Dực nghe như vậy thì hoàn toàn hiểu được ý tứ của vị tế ti này. Linh Thư bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong tay nhân loại, hơn nữa đôi tay đang ung dung tao nhã kia có thể dễ dàng làm cho Linh Thư chết một cách triệt để.
“Thế nào, Tiểu Dạ Dực? Nếu ngươi không làm thì có thể lựa chọn những người khác đến làm, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người phi thường vui mừng làm cho con bán yêu này hoàn toàn hiểu được tình dục là gì.” Lăng Lạc Viêm nhướng mi, đường cong bên khóe môi tràn đầy tà khí và ái muội, ý cười dưới đáy mắt rõ ràng mang theo ác ý trêu chọc.
Người làm sai thì theo lý phải bị trừng phạt, càng huống chi giờ khắc này cảm xúc của hắn thập phần ác liệt, cho dù Linh Thư vận khí không tốt bị hắn giận cá chém thớt thì Dạ Dực cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Nếu Dạ Dực không cần Linh Thư thì cứ thẳng thắn mà vứt bỏ.
Dạ Dực đứng trước mặt hai người, cảm thấy bất hạnh khi gặp phải một vị chủ nhân như thế, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt màu hồng phấn, đang do dự thì bỗng nhiên Linh Thư bị một đoàn viêm hỏa vây quanh, đợi đến khi độ nóng lui ra thì thiếu niên đã bị ném ra ngoài cửa sổ. (ác thật =.=)
“Nếu ngươi chậm một chút thì ngươi cũng biết kết quả sẽ như thế nào, trong Viêm Lạc cung không chỉ có mỗi một mình Xích Diêm tộc của chúng ta.” Hoặc là Linh Thư có thể tránh đi ánh nắng mà giết chết những người có mưu đồ đối với Yêu tộc, những người xem nhẹ Linh Thư có chết cũng không quan hệ đến Xích Diêm tộc.
Một vài người chết sẽ dẫn ra náo loạn, như vậy khách đến từ đại mạc ẩn nấp trong thành có thể có động tĩnh. Thờ ơ nhìn Dạ Dực từ cửa sổ bay xuống, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, nếu Dạ Dực cứu Linh Thư quá nhanh thì rối loạn sẽ không thành, nhưng xem như giao Linh Thư cho Dạ Dực trừng phạt vậy.
Tóm lại đã nhiều ngày qua trong lòng của hắn đều không thực thoải mái, nên tìm một chút việc để làm.
“Phân phó người của ngươi mau điều tra vật thứ ba là gì, ta đi gặp Kiền Kì tộc trước.” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn Long Phạm, bị mất hứng khiến hắn lúc này chỉ muốn đi tìm người khác để gây phiền toái.
“Lạc Viêm….” Long Phạm đi lên vài bước, đang muốn nói điều gì đó thì người trước mặt bỗng nhiên quay lưng, đôi mắt dưới mái tóc bạch kim nhíu lại, có chút lạnh nhạt, rồi lại có thể che đậy hoàn toàn nhiệt độ nóng rực trong đó, nhìn Long Phạm một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Bản tông chủ lệnh ngươi ở trong tộc thu thập tin tức từ khắp nơi, không được tự tiện đi ra ngoài.”
Nếu Phong Trần Tuyệt biết Long Phạm chưa hoàn toàn dung hợp linh lực thì không biết sẽ như thế nào.
Lại ngẩng đầu trừng mắt cảnh cáo Long Phạm, Lăng Lạc Viêm xoay người rời đi. Ở phía sau hắn, tế ti của hắn đương nhiên phát hiện ra sự lo lắng của hắn, mỉm cười nhìn hắn ly khai.
Sau khi Phong Trần Tuyệt mất đi huyền hỏa thì đột nhiên linh lực lại tăng lên, Long Phạm hơi thoáng khép mắt lại, dưới đáy mắt trở nên thâm trầm.
Trên thực tế, hắn cũng không muốn Lạc Viêm tiếp xúc quá nhiều với Phong Trần Tuyệt, ngoại trừ dã tâm đối với Xích Diêm tộc thì ánh mắt Phong Trần Tuyệt nhìn Lạc Viêm còn có ý tứ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.