Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 160: Tin tưởng




“Nếu là như thế mới có thể khiến ngươi an tâm….” Long Phạm dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn, đưa tay mơn trớn trên người của hắn, trong miệng đáp lại, “Ta đáp ứng, nhưng hoãn lại một ngày được không?”
Nụ hôn nhẹ nhàng như nước ngay tại bên tai của hắn, cái loại dịu dàng pha lẫn hương sen thoang thoảng trong nụ hôn có thể khiến hắn tĩnh tâm trở lại, xoa dịu hết thảy mọi việc không vui, nhưng lần này….Sau khi Long Phạm vừa dứt lời thì Lăng Lạc Viêm cũng đột nhiên dừng lại động tác, giữ chặt hai tay của Long Phạm đang đưa vào bên trong vạt áo của hắn, Lăng Lạc Viêm đột nhiên thối lui thân thể, trong đôi mắt vẫn ẩn chứa nhiệt độ nóng rực lộ ra sự tàn khốc cay nghiệt, “Long Phạm, đừng luôn dùng cách này để che giấu suy nghĩ của ngươi, hay là ngươi vẫn chưa thật lòng đối với ta.”
Xoay người cười lạnh, hắn làm sao có thể quên được trong lòng của Long Phạm cất giấu bao nhiêu bí ẩn. Lần trước cũng như vậy, bị lôi kéo sang vấn đề khác, không cho hắn dò hỏi về phong ấn, dùng tình ái triền miên để chuyển đi chú ý của hắn, mà lúc nào hắn cũng bất giác bị Long Phạm khơi dậy dục vọng, sau đó quên đi hết thảy mục đích ban đầu, lần này chẳng lẽ Long Phạm lại muốn giở trò cũ?
Hoãn lại một ngày? Lúc này nếu không đáp ứng thì có nghĩa Long Phạm căn bản không muốn đáp ứng. Lăng Lạc Viêm nhìn xuống chiếc bóng của hai người đang giao vào nhau trên mặt đất, tức giận phất tay chặn lại, “Ngươi lui xuống đi, nếu không phải hôm nay, nếu ngươi đối với ta vẫn chưa toàn tâm toàn ý, thì bản tông chủ sẽ chờ đến khi ngươi cân nhắc kỹ lưỡng mới chiêu ngươi.”
Hắn không quên biểu tình của Lam Đằng khi chết dưới tay của Long Phạm ở trên đại điện, cũng còn nhớ rõ thời điểm Long Phạm giết chết Lam Đằng. Hắn thử Long Phạm vốn là để thuyết phục chính mình không nên đi hoài nghi.
Long Phạm dựa vào tường, nhìn thấy bóng lưng đỏ rực, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, mặc dù Lạc Viêm không tin tưởng hắn, nhưng Lạc Viêm như thế lại khiến hắn rung động không thôi, hơi thoáng lắc đầu, hắn đi ra phía trước, “Lạc Viêm vẫn không tin ta.”
Hít sâu vào một hơi, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn lên dấu vết trên tường mà mới vừa rồi một quyền của hắn đã lưu lại, một lần nữa trong lòng bị gợi lên cơn tức giận, “Không phải ta không tin ngươi. Long Phạm, ngươi có bao giờ làm cho ta tin tưởng? Lúc trước hỏi ngươi mục đích vào Xích Diêm tộc nhưng ngươi vẫn chưa nói rõ ràng với ta, vì để chiếm trọn niềm tin của tộc nhân, ngay cả bản thân mình cũng có thể đem đi phong ấn, sẵn sàng vứt bỏ thân phận như vậy? Bây giờ ngươi không làm một chút gì đó thì bảo ta làm sao dám đi tin tưởng? Chẳng lẽ chuyện đó khó có thể chấp nhận đến như vậy hay sao?”
Người ở phía sau tựa hồ không thể trả lời, thật lâu cũng không nói thêm tiếng nào, chỉ có hơi thở mang theo hương sen thoang thoảng đang tiến đến gần tựa hồ muốn bào mòn ý chí của hắn. Tâm phiền ý loạn, khi Lăng Lạc Viêm muốn rời đi thì phía sau lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt.
“Không phải không thể chấp nhận, chỉ là lực lượng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, nếu Lạc Viêm muốn…..e rằng phải chờ thêm vài ngày…”
Ngữ thanh suy yếu lại từ trong miệng của Long Phạm nói ra? Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên quay lại, tiếp được Long Phạm đang ngã về phía hắn. Người nam nhân dựa vào cơ thể hắn lộ ra đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam, khẽ thở dài, “Lạc Viêm hiểu lầm.”
Không phải cố ý từ chối, mà bởi vì linh lực của Long Phạm vẫn chưa hoàn toàn dung hợp?! Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm đã khôi phục mái tóc màu đen huyền, khuôn mặt có vẻ tái nhợt. Nhớ tới tình cảnh khi mình dung hợp linh lực, trong cơ thể như có cái gì đó bị xé rách rồi đau đớn hợp lại, lúc này Long Phạm đang trải qua cảm giác đó. Lăng Lạc Viêm trong lòng nhất thời đau nhói, vừa tức giận vừa tự trách.
“Tại sao ngươi không nói sớm?!” Nhịn không được khẽ trách mắng một câu, hắn đỡ Long Phạm đi đến bên giường. Cơn thịnh nộ chưa hoàn toàn phát tiết cùng với nỗi xót xa dành cho Long Phạm pha lẫn vào cùng một chỗ. Ở trước mặt hắn, Long Phạm chưa bao giờ lộ ra bộ dáng suy yếu đến mức này.
Long Phạm căn bản là cố ý! Chọn lựa lúc này khi cơn tức giận của hắn vẫn chưa tiêu lui thì lại lộ ra bộ dáng yếu đuối hiếm thấy như vậy, hắn làm sao có thể tiếp tục phẫn nộ như lúc trước.
Lộ ra thần sắc phức tạp, Lăng Lạc Viêm để cho Long Phạm nằm xuống, hắn vừa mới buông tay thì y mệ liền bị giữ chặt.
“Lạc Viêm muốn bỏ ta một mình?” Không biết có phải là Long Phạm đã nhìn ra tâm tư của hắn hay không, nam nhân đang nằm trên giường nắm lấy tay của hắn, đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam lẳng lặng nhìn hắn, lộ ra sự trầm tĩnh cùng ôn nhu khiến kẻ khác không thể cự tuyệt. (o_o nhõng nhẽo vợ)
Hắn căn bản là định ăn Long Phạm. Lăng Lạc Viêm cắn chặt răng, chỉ có thể nghiêm mặt, thoáng do dự một chút rồi nằm xuống bên cạnh Long Phạm.
Vẫn như ngày thường, Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm tới gần trước ngực, chờ đợi lực lượng trong cơ thể dung hợp, đôi mắt thanh lam thật sâu nhìn chăm chú người bên cạnh rồi sau đó chậm rãi khép lại, dưới đôi mắt xẹt qua một tia ý cười.
Cái ôm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thật giống như người nam nhân này vẫn là tế ti Long Phạm trước kia, bọn hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng lừa gạt giấu diếm gì nhau….Lăng Lạc Viêm tùy ý để người bên cạnh ôm chặt hắn, đôi mắt mị hoặc dò xét một vòng trên khuôn mặt tái nhợt của Long Phạm, nở một nụ cười mang theo vài phần nguy hiểm.
Hắn làm sao lại nhìn không ra, cho dù dung hợp lực lượng có chút gian nan nhưng đối với Long Phạm mà nói cũng không phải vấn đề quá lớn. Ngay cả linh lực khổng lồ cần phải có chút thời gian, mấy ngày không thể động vào linh lực, nhưng cũng không suy yếu đến mức như vậy.
Tỏ ra yếu đuối cũng là Long Phạm cố ý, ai mà chẳng biết đến khổ nhục kế. Hắn quả thật đau lòng khi thấy Long Phạm như vậy. Nhưng chỉ tiếc, muốn hắn hoàn toàn tha thứ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hai người mang theo tâm tư khác nhau dần dần chìm vào giấc ngủ. Trải qua một hồi phong ba nhưng dư âm để lại vẫn chưa hoàn toàn lắng dịu. Ngân Diệu tộc đột nhiên xuất hiện, tông chủ lại là tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc, chuyện này thật sự khiến thiên hạ vô cùng khiếp sợ.
Kể từ khi Xích Diêm tộc có Lăng Lạc Viêm kế thừa Hách Vũ lực, tế ti Long Phạm của hắn lại là Ngân Diệu vương kế thừa Đồ Lân lực. Đã sớm nghe đồn quan hệ của hai người không phải đơn giản, lúc này lại ở trước mặt mọi người mà thản nhiên biểu lộ tâm ý. Hơn nữa với uy danh từ trước đến nay của Long Phạm, hai người này một khi liên thủ thì kẻ khác không biết nên vui hay nên buồn.
Kẻ mạnh mới có thể làm vua, các tộc khác chỉ duy nhất có một cách chính là không thể trêu chọc hai tông tộc này, tốt nhất là nghe lệnh mà hành sự.
Vì thương thảo đối sách để cứu thế mà đến đây, dựa vào câu ca dao cứu thế đã nói “Hách Vũ tụ Đồ Lân, ba vật hợp một”, như vậy đã có hai vật, chỉ còn kém một vật không biết là cái gì. Bởi vì Ngân Diệu tộc đột nhiên xuất hiện đã giúp làm giảm bớt công phu tìm kiếm Đồ Lân lực.
Long Phạm chọn Lăng Lạc Viêm mà bỏ qua tộc nhân, nhưng hơn một ngàn người của Ngân Diệu tộc vẫn chưa rời đi, bọn hắn vẫn ở trong Lôi Lạc thành dựng liều trại, đối với bọn hắn mà nói, tông chủ chỉ có một người.
Mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt với nhân thế, nếu không có niềm tin mãnh liệt thì bọn hắn căn bản không thể kiên nhẫn. Mà niềm tin kia cho đến bây giờ đã phát triển thành tín ngưỡng, cho dù vương của bọn hắn lựa chọn Xích Diêm tộc thì bọn hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, đợi cho đến ngày tộc nhân của bọn hắn được tiếp nhận mới thôi.
Trong Viêm Lạc Cung, Lăng Lạc Viêm đặt xuống tình báo do tộc nhân đưa đến. Không ngừng tán thưởng Ngân Diệu tộc, mặc dù hắn không chính miệng nói cho người nào đó, nhưng trong lòng quả thật vô cùng bội phục người nam nhân kia đã có thể dạy dỗ ra những thủ hạ như vậy.
“Yến tiệc đã thỉnh, Đồ Lân lực cũng đã có, chủ nhân còn có kế hoạch gì?” Dạ Dực đứng bên cạnh cửa sổ, toàn thân một màu tối đen, đôi mắt trắng dã phản chiếu màu vàng kim của ánh nắng mặt trời. Mỗi khi Lăng Lạc Viêm nghe từ trong miệng của Dạ Dực hai chữ chủ nhân, hắn lại cảm thấy như hàm chứa ý tứ chế giễu, khiến hắn cảm thấy rất muốn hảo hảo dạy dỗ con quạ đen hóa thành hình người này giống như Long Phạm đã dạy Ngân Diệu tộc mới được.
“Tiểu Dạ Dực a, vì sao không thấy Linh Thư bên người của ngươi? Buổi tối bảo hắn đến gặp ta, bản tông chủ có chuyện muốn hỏi hắn, lần trước tế ti….” Tựa lưng vào ghế, nam nhân mặc hồng sam trêu chọc xưng hô như vậy đối với Dạ Dực, nói một nửa thì lại quen thói mà nhìn sang bên cạnh, nhưng sau đó cảm thấy không được tự nhiên, hắn quay đầu điềm nhiên như không có việc gì rồi tiếp tục nói, “Yêu tộc vốn không còn tồn tại trên thế gian, Thạch Lưu là do Ngân Diệu tộc gây nên, nhưng theo như lời của Linh Thư thì Lăng cũng không phải từ nơi đó mà ra.”
Hắn thủy chung có chút để ý đối với điểm này, khi đó tình huống đặc biệt, hắn căn bản không kịp hỏi kỹ lưỡng, có lẽ việc này có quan hệ đến Kiền Kì tộc….
Xuất thần cầm thư tín trong tay, lại trong lúc vô ý nhắc đến hai chữ tế ti, Dạ Dực nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm đang suy nghĩ đến mức ngẩn ngơ, hắn rốt cục hiểu rõ vì sao lúc trước tế ti muốn hắn thường xuyên đi theo bên cạnh chủ nhân.
Hiện giờ linh lực của tế ti vẫn chưa dung hợp, lại bị chủ nhân của hắn ruồng bỏ, không cho xuất hiện trong đại điện nghị sự, chiến tranh lạnh đã được mấy ngày, xem ra tế ti long Phạm lúc đó đã sớm dự đoán được tình cảnh này nên mới bảo hắn thời thời khắc khắc phải đi theo Lăng Lạc Viêm.
Đối với vị Viêm chủ vốn không cần phải bảo hộ, người nam nhân kia giờ nên được xưng là Ngân Diệu vương hoặc Long chủ hình như cũng không ngại mang tiếng là bảo hộ quá mức, nhất là còn lệnh hắn phải luôn luôn ở bên cạnh không cho người khác tùy ý đến gần chủ nhân của hắn.
Mấy ngày gần đây, ngoại trừ các trưởng lão trong tộc thì thật ra không có ai đến gần nơi này, duy nhất có Ngân Diệu tộc hết lần này đến lần khác tới cửa cầu kiến, chẳng qua giữa hai người, bất luận người nào cũng không chịu gặp mặt Ngân Diệu tộc. Không biết chiến tranh lạnh sẽ tiếp diễn đến bao giờ.
“Tông chủ, Lâm Sở cầu kiến.” Ngoài cửa, trưởng lão Lâm Sở không biết từ khi nào đã dâng lên bàn ăn, cúi đầu chờ đợi, đến khi được cho phép thì mới thận trọng đi vào. Thói quen nhìn trộm lên trên, nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh trống trơn khiến vẻ mặt của hắn thoáng hiện lên biểu tình phức tạp.
“Thỉnh tông chủ dùng bữa.” Đặt thức ăn lên bàn, Lâm Sở không dám nhìn hồng sam nam nhân đang quan sát hắn. Ánh mắt của tông chủ luôn tồn tại nhuệ khí pha lẫn thâm tình như khiêu khích trêu chọc, khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải, nếu không mang tâm tư gì thì cũng không sao, nhưng hắn lại….
Lâm Sở cúi đầu đang muốn lui ra thì bỗng nhiên Lăng Lạc Viêm lại hỏi hắn, “Kiền Kì tộc đang ở trong Viêm Lạc cung?”
Hỏi Kiền Kì tộc chính là hỏi Phong Trần Tuyệt.
Tông chủ chẳng lẽ muốn đi gặp người nam nhân nguy hiểm kia….Trong lòng tuy lo lắng nhưng Lâm Sở vẫn gật đầu đáp lại, “Vâng, Kiền Kì tộc quả thật đang ở trong Viêm Lạc cung, số tộc nhân còn lại cũng được thu xếp ở bên ngoài.” Lúc này Phong Trần Tuyệt là tự mình tiến đến, sự tình phát sinh trên đại điển ắt hẳn cũng đã nhìn thấy, khiếp sợ uy danh của Ngân Diệu tộc nên không dám manh động.
Nghĩ đến sự tình phát sinh vào mấy ngày trước, trong lòng Lâm Sở lại trở nên phập phồng hỗn loạn, lại tự nhắc nhở chính mình không được ảo vọng về người nam nhân ở trước mặt. Tất cả tâm tư của tông chủ đều đặt trên người của tế ti, người đã vì tông chủ mà ngay cả tộc nhân của mình cũng có thể phản bội.
Tuy tông chủ không cho tế ti tham dự nghị sự nhưng vẫn chưa nói Long Phạm không còn là tế ti của Xích Diêm tộc. Tế ti Long Phạm vẫn là tế ti Long Phạm như trước đây.
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Lăng Lạc Viêm nhíu mày nhìn thức ăn đặt trên bàn, không thể không nghĩ đến người nam nhân vốn nên ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn dùng bữa. (nhớ chồng, tội nghiệp quá)
Lần đầu tiên nhìn thấy Long Phạm dùng bữa, hắn đã rất kinh ngạc, mỗi một cử chỉ đều trang nhã thanh tao đến mức khiến kẻ khác không muốn dời mắt. Năm tháng đã tạo nên một Long Phạm như vậy, chỉ đáng hận Long Phạm đã làm cho hắn yêu rồi sau đó vẫn lừa gạt hắn nhiều như vậy!
“Ngân Diệu tộc lại đến đây, chủ nhân có muốn tiếp kiến?” ánh mắt của Dạ Dực từ bên cửa sổ liếc xuống, không biết đây là lần thứ mấy hắn nhìn thấy Ngân Diệu tộc thương lượng cùng thủ vệ trước đại môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.