Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 146: Khó lường




Kiềm chặt bước chân nghiêng ngã của mình, Lăng Lạc Viêm khống chế không được bản thân khiến đôi tay trở nên run rẩy, hắn có thể cảm giác được sức nặng trên cánh tay, điều này chân thật nhắc nhở hắn, việc phát sinh trước mắt không phải ảo giác cũng không phải đang chìm trong giấc mơ.
“Tế ti” Các trưởng lão trong nháy mắt đều biến sắc, việc phát sinh trước mắt khiến người ta không dám tin tưởng, tế ti Long Phạm, người được xem như thần nhân, như thế nào lại?
Giống như đột nhiên có một tia sấm sét đánh lên đầu bọn hắn, đang vui mừng thì trong khoảnh khắc tất cả đều bị đánh tan. Đám người Nham Kiêu đang đứng ở phía sau Lăng Lạc Viêm không biết biểu tình của tông chủ như thế nào, bọn hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng cứng đờ, giống như trong nháy mắt bị lấy mất thứ gì, cực kỳ chậm rãi từ từ ôm chặt tế ti.
Xung quanh là những trụ nhà màu đỏ bên cạnh những bức tường trắng xóa, những nấc thang màu ngọc thạch uốn lượn từ trên đỉnh Chiêu Hách Lâu dần dần đi xuống, phía trên tay vịn bậc thanh có khắc những hoa văn hình ngọn lửa hé ra màu đỏ thẫm như đang quấn quanh đoàn người. Bọn hắn chỉ có thể thất thần mà nhìn sự việc đột ngột phát sinh, không một dấu hiệu báo trước
Tiếng hoan hô hò reo của dân chúng thay nhau vang lên ở dưới lầu, có thể rõ ràng nghe thấy, càng làm những gì đang xảy ra trước mắt có vẻ không chân thật, tựa hồ bọn hắn đang ở trong một giấc mộng. Bị tiếng hò reo ầm ỉ làm bừng tỉnh, bọn hắn rốt cục phục hồi tinh thần.
“Tông chủ….” Nham Kiêu tiến lên phía trước vài bước, đang muốn mở miệng thì lại bị bóng dáng trước người lan tỏa một luồng hơi thở thâm trầm áp bách, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc không thể nói được lời nào.
Ôm Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cắn chặt môi, hắn nghiến răng, siết chặt đôi tay đang vòng quanh thân người Long Phạm, hung hăng chăm chú nhìn người trong lòng, “Kẻ lừa đảo.”
Nói cái gì là coi như thuận lợi, lộ ra vẻ mặt bình yên vô sự với hắn, hỏi hắn có muốn biết linh lực bị hao tổn như thế nào hay không, hiện giờ thì sao? Chẳng lẽ đây là kết quả, là đáp án cho hắn?!
Sớm biết như thế thì lúc trước hắn nên ép Long Phạm nói rõ ràng đến tột cùng linh lực bị làm sao.
Trong lòng phập phồng giống như sóng biển cuộn trào, cũng giống như ngọn lửa đang thiêu đốt. Trước mặt hắn chính là bộ dáng khi Long Phạm trả lời hắn, cái loại mỉm cười bình tĩnh đem hết thảy đều che giấu. Kiềm chế cảm thụ trong lòng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hắn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi ngoảnh đầu lại, “Về tộc, đi đường hầm của Chiêu Hách Lâu, việc của Long Phạm không thể để cho tộc nhân biết.”
Ngữ thanh lạnh lùng cứng rắn giống như bị cưỡng ép thoát ra từ trong cổ họng, cho dù là nghiêng nửa đầu nhưng Nham Kiêu vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt kia, tựa hồ có viêm hỏa đang thiêu đốt trong đó, nhìn không thấy có nửa điểm mị hoặc thâm tình như ban đầu, mà giờ khắc này chỉ còn lo lắng và phẫn hận đan xen cùng một chỗ.
Tông chủ đang tức giận tế ti lúc trước không nói rõ nguyên nhân? Hay là tức giận chính mình không sớm phát hiện dị thường? Có lẽ nên là cái thứ hai.
“Tuân lệnh,” Nham Kiêu lĩnh mệnh, không dám nhiều lời, hắn không biết tâm tình của tông chủ giờ khắc này như thế nào, hắn cũng đoán không ra. Trong lòng của các trưởng lão đều rối loạn, càng huống chi quan hệ không hề đơn giản giữa tông chủ và tế ti.
Nham Kiêu dẫn đường, ở phía sau hắn là Lăng Lạc Viêm đang ôm Long Phạm. Từng bước đi xuống bậc thang, đoàn người đi vào đường hầm, Lăng Lạc Viêm thủy chung nhìn nam nhân trong lòng ngực, dưới chân không hề dừng bước, không biết đi được bao lâu cho đến khi xương quai hàm co rút đau đớn thì hắn mới phát hiện từ đầu đến cuối hắn vẫn đang cắn chặt răng, dường như nếu không làm như vậy thì hắn liền đem tất cả bất an cùng phẫn nộ không thể kiềm chế phát tiết ra ngoài.
Cước bộ nhanh hơn, hắn ngẩng đầu hỏi phía trước, “Đường hầm dài bao nhiêu, vì sao còn chưa tới?” Chết tiệt! Đã đi bao lâu rồi? Thế nhưng vẫn chưa thấy lối ra…..
Lăng Lạc Viêm nhíu mày, giọng nói vang lên trong đường hầm tối tăm, trầm thấp mà đầy áp lực, hắn chưa từng để ý các trưởng lão ở phía sau có thể nghe ra trong đó sự nôn nóng cùng trầm trọng, dường như đang kiềm chế một cơn cuồng phong bão táp, nôn nóng sốt ruột như thế không chỉ là bất mãn mà càng mang nhiều ý tứ chất vấn đầy nguy hiểm.
“Bẩm tông chủ, đường hầm từ trong thành thông qua tổng điện dưới chân núi, cũng gần sắp đến.” Nham Kiêu không dám chần chừ vội vàng trả lời, hắn sợ chỉ cần do dự trong chốc lát sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Sau khi Nham Kiêu trả lời thì tông chủ không còn phản ứng gì khác, các trưởng lão hơi thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng gánh nặng trong lòng vẫn chưa giảm bớt. Vấn đề của tế ti chưa được giải quyết, vì sao lại như vậy thì bọn hắn không biết rõ, không chỉ có tông chủ, bọn hắng cũng thật sự rất lo lắng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong đường hầm tối tăm, đoàn người không hề mở miệng, vừa đến chân núi, đám người vận dụng linh lực nhảy lên, bỗng nhiên một bóng dáng màu đỏ lướt qua, tông chủ của bọn hắn đã ôm tế ti bay lên đỉnh núi.
Bọn hắn vội vàng đuổi theo, đến khi vào được tổng điện thì nghe người bẩm báo tông chủ đã ôm tế ti quay về Xích Viêm cung.
Quyết Vân và những người ở lại trong tộc cũng nghe thấy tin tức mà chạy đến, một đám nhìn nhau chăm chú, cũng không dám chờ đợi ở trước cửa Xích Viêm cung, giờ khắc này tế ti đột nhiên như thế, nếu bọn hắn không giữ bình tĩnh thì tộc nhân nhất định sẽ bất an.
Đối với Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới, cho dù là bất luận kẻ nào thì chuyện phát sinh ngày hôm nay đều không thể tưởng tượng, khiến người ta khó có thể tin được, cũng làm cho người ta bất an lo lắng, chỉ mong tế ti mau chóng chuyển biến tốt đẹp.
Không biết tông chủ có biết nội tình trong đó hay không, tế ti….đến tột cùng làm sao lại như thế?
Đặt Long Phạm lên trên chiếc giường mà hai người hằng ngày vẫn cùng nhau nằm ngủ, trong Xích Viêm cung, Lăng Lạc Viêm nhìn khuôn mặt bình yên như đang ngủ say của người nam nhân trước mắt, nắm chặt tay, hận không thể nhìn xuyên thấu khối thân thể này, xem đến tột cùng còn những chuyện gì Long Phạm vẫn chưa nói rõ với hắn.
“Tên hỗn đản này, tính gạt ta đến khi nào?” Khẽ thì thầm đối với nam nhân đang nằm trên giường, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật vô lực, Long Phạm chưa bao giờ để lộ ra nửa điểm với hắn rằng vấn đề đã nghiêm trọng đến mức này, nghiêm trọng đến mức đột nhiên hôn mê ngay trước mặt hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến trên người của Long Phạm sẽ xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như vậy, đây là hậu quả hao tổn quá mức linh lực? Là vì Long Phạm hai lần ba lượt cứu hắn, vì để tập hợp hồn phách của hắn đưa về thế giới bên kia, lại tự mình đi đến đó dẫn hắn quay về, vì hết thảy những điều đó mà phải trả giá?
Nghĩ đến việc này cơ hồ làm cho hắn cảm thấy tim mình đang ngừng đập, không có cách nào kiềm chế nỗi kinh hoàng dưới đáy lòng. Mặc dù biết rõ giờ khắc này Long Phạm chỉ hôn mê mà thôi, hắn đã xác định cũng khẳng định chính mình sẽ không đoán sai, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì Long Phạm sẽ tỉnh lại, nhưng cho dù là như thế thì bất an trong lòng của hắn vẫn cuồn cuộn dâng trào như sóng to gió lớn không thể bình ổn.
Long Phạm là vì hắn nên mới bị như thế, khi nhận ra điểm này thì trong ngực hắn như có vật gì đó đâm vào, giờ khắc này vẫn còn âm ỉ đau đớn, làm cho hắn không thể bình yên chờ đợi Long Phạm tỉnh lại. Hắn phải làm cái gì đó, phải hỏi cho rõ ràng.
“Ngải….” Hắn gọi ngân hồ.
Ngải nhất định sẽ biết một vài việc mà Long Phạm giấu diếm, một vài việc mà Long Phạm chưa từng nói với hắn, những chuyện lúc trước hắn không biết, tỷ như Long Phạm vì cứu hắn mà phải hao tổn bao nhiêu linh lực, khi hắn không ở trong tộc thì chuyện gì đã phát sinh, Long Phạm nếu là vì linh lực hao tổn quá mức thì tại sao đi thư trai tu luyện mấy ngày mà vẫn không thấy có gì chuyển biến, hay là phải nói loại hôn mê này xem như quá mức không ổn?
Thân là thượng cổ linh thú, đã từng nhận Lăng Lạc Viêm làm chủ, Ngải rất nhanh xuất hiện trước mặt Lăng Lạc Viêm, nhìn thấy bộ dáng của Long Phạm, nó không hề bất ngờ.
“Tế ti cũng có ngày hôm nay, thật sự là hiếm thấy. Biết rõ như thế nhưng lúc trước không hề do dự, có thể thấy được hắn coi trọng ngươi như thế nào.” Giọng nói của Ngải mang theo một chút tán thưởng, nhưng lời nói từ trong miệng của nó lại ẩn chứa một điều cổ quái không thể phát hiện, nó thủy chung vẫn đối với Long Phạm có chút dè dặt.
Mặc dù trong lòng Lăng Lạc Viêm không hề bình tĩnh nhưng hắn sẽ không xem nhẹ bất cứ một chữ nào theo như lời của Ngải, “Ý của ngươi là sao? Linh lực của hắn thật sự hao tổn đến mức độ như vậy?” Đây là điều mà hắn không thể xác định.
“Ngươi đã từng kiểm tra qua? Bằng không nhất định sẽ không hỏi ta, cảm thấy được gì?” Tiểu ngân hồ xinh xắn lơ lửng trước mặt Lăng Lạc Viêm, liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, ánh mắt của Ngải như có chút đăm chiêu.
Nó thủy chung không thể nhìn thấu triệt Long Phạm. Những việc tế ti làm ra đều là vì Lăng Lạc Viêm, nó đã từng chính mắt chứng kiến rất nhiều điều, bất luận là ở trên Vọng Thiên Thai hay là khi Lăng Lạc Viêm rời khỏi thế giới này. Nhưng vì như vậy mà nó cảm thấy canh cánh trong lòng, ở trên thế gian không có người nào mà nó không thể nhìn thấu, ngoại trừ Long Phạm.
Lăng Lạc Viêm nghe nó nói xong thì vẻ mặt trở nên cổ quái, Long Phạm đã dạy hắn rất nhiều phương pháp sử dụng linh lực, hắn đúng là chiếu theo cách đã học được để kiểm tra linh lực của Long Phạm, mà kết quả lại làm cho hắn cảm thấy thập phần kinh dị.
Hắn không thể tra ra linh lực của Long Phạm.
Linh lực của Long Phạm bị hao tổn nhưng cũng không phải là mất đi toàn bộ. Lúc trước, ngay trên Chiêu Hách Lâu, Long Phạm còn dùng linh lực để lập ra trận pháp, như thế thì làm sao mất đi tất cả linh lực? Thật sự là mất đi, hay là hắn không thể tra được linh lực trong cơ thể Long Phạm?
“Như thế nào? Có phải cảm thấy rất giật mình?” Ngải có thể nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc đang che giấu bất an của hắn, “Yên tâm, linh lực của hắn vẫn chưa mất hết, chỉ là ngươi không thể kiểm tra được mà thôi. Tế ti Long Phạm quả thật như tất cả mọi người đều biết, cao thâm khó lường, ngay cả ta lúc trước cũng không thể nhìn ra linh lực của hắn sâu cạn như thế nào, thậm chí hắn còn biết sử dụng linh chú thuật mà không người nào biết được, chính là vì vậy mới có thể đi đến dị thế đem ngươi quay về.”
Đem từng việc khi Lăng Lạc Viêm không ở trong tộc kể ra, Ngải không hề che giấu nghi hoặc của nó đối với Long Phạm, vị tế ti này làm cho nó càng ngày càng không thể nhìn rõ, chỉ có duy nhất một điều nó có thể xác định là hắn sẽ không tổn thương Lăng Lạc Viêm.
Về những mặt khác, thân phận quá khứ, linh lực và đủ loại liên quan đến Long Phạm, hếy thảy không người nào biết được, cũng không có ai có thể phán định.
“Không ai biết trước khi hắn đi vào Xích Diêm tộc đã làm cái gì, ta chưa từng hỏi qua, cũng không muốn biết, những điều này đã là quá khứ, hiện giờ không còn quan hệ đến hắn, điều ta muốn chính là người nam nhân ở trước mặt.”
Đứng bên giường, Lăng Lạc Viêm nói không một chút do dự, dưới hàng lông mày đang nhíu lại, đôi mắt lấp lánh hào quang đầy kiên định. Đứng sau lưng Lăng Lạc Viêm, mặc dù Ngải không thể nhìn thấy vẻ mặt nhưng lại nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn.
Thở ra một hơi, áp chế phập phồng trong lòng, hắn dời mắt khỏi người Long Phạm, quay đầu nhìn Ngải, ánh mắt trở nên sắc bén, “Ngải, ngươi nói với ta những việc đó là ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói Long Phạm hiện giờ hôn mê không phải chỉ vì hao tổn linh lực mà còn vì quan hệ đến quá khứ của hắn?”
“Có quan hệ hay không thì ta cũng không xác định, ngươi có thể chờ hắn tỉnh lại rồi tự mình hỏi hắn. Theo tình hình lúc này thì bất quá hắn sẽ hôn mê nhiều nhất từ ba đến năm ngày.” Nó cũng muốn biết lúc sau sẽ như thế nào.
“Đừng quên, cho dù hắn tỉnh lại thì cũng không có nghĩa hắn đã khôi phục. Lúc trước vì cứu ngươi mà hết thảy những việc hắn đã làm quả thật hao phí một lượng linh lực khổng lồ không thể tưởng tượng. Ta không biết linh lực của hắn sâu cạn thế nào vì vậy không thể xác định việc này ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu, hết thảy chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại rồi ngươi tự mình hỏi hắn….”
“Tuổi gần ngàn năm, phải chăng ngàn năm linh lực đã gần hao hết, hay là vì tạm thời tiêu hao quá độ khiến linh lực không kịp bổ sung, hai giả thiết này có vẻ không khác biệt quá lớn. Đối với linh giả mà nói, điều này giống như thiên địa xoay chuyển, hơn nữa hắn lại là linh giả tu luyện gần ngàn năm, nếu thật sự hao hết mà muốn lấy lại lực lượng như dĩ vãng cũng không phải là việc dễ dàng.”
Lời nói của Ngải làm cho mi tâm của Lăng Lạc Viêm trở nên đau đớn, giống như không có người để cho hắn ôm, khiến hắn mất ngủ dẫn đến chứng đau đầu lại tiếp tục tái phát. Từ khi sống cùng Long Phạm thì hắn không còn bị như thế, nhưng hiện giờ cơn đau đầu lại cuồn cuộn trỗi dậy, mặc dù lúc này hắn không hề thiếu ngủ.
Ngải biến mất tại chỗ, Lăng Lạc Viêm một mình đứng trước giường nhìn Long Phạm đang ngủ say, chịu đựng từng trận co rút đau đớn, hàng lông mày nhíu chặt, hắn cuối người hôn lên đôi môi hắn luôn yêu thích.
Hôm nay hắn cùng Long Phạm tương kế tựu kế mưu tính hết thảy, đến khi đạt được thành quả thì không còn ý nghĩa.
“Ngươi đến tột cùng là làm sao vậy, Long Phạm….” Chạm vào đôi môi của hắn, Lăng Lạc Viêm nằm xuống bên cạnh hắn, thở dài một hơi, “Ta muốn ngươi tỉnh lại, đây là mệnh lệnh của bản tông chủ.”
Như hắn đã lường trước, nam nhân ngủ say không hề phản ứng, tự giễu cợt, hắn khẽ cười. Lăng Lạc Viêm ôm chặt Long Phạm, hắn cần nghỉ ngơi, cũng chỉ có Long Phạm mới có thể bình ổn nỗi đau trên người của hắn lúc này, “Nếu ba ngày sau ngươi không tỉnh, ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì không chịu nghe lệnh.” Thì thào bên tai Long Phạm, hắn thoát hạ y bào của mình và của cả Long Phạm, vẫn như ngày thường, ôm chặt Long Phạm đi vào giấc ngủ
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.