Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 144: Loạn chiến




Các tộc nhất thời cảnh giác, bọn hắn biết rằng đứa bé trước mắt thật sự không phải một tiểu hài nhi tầm thường. Bọn hắn vẫn chưa quên, nó vốn là ma vật, chỉ là không biết con ma vật này sẽ ăn như thế nào. Được Viêm chủ mang theo trên người thì chắc chắn không phải sủng vật đơn giản như vậy.
Bầu không khí trở nên căng thẳng đầy quỷ bí, chỉ cần chạm vào liền bùng nổ, ngay tại lúc này thì nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, vốn là cười khẽ rồi sau đó thành cười to, bên trong tiếng cười tràn đầy chế nhạo, nhìn về hướng của Xích Diêm tộc thì thấy có một người không nhịn được cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt và thích thú.
“Ta nói vì cái gì mà không chịu hóa thành hình người cho ta xem, nguyên lai là vì như vậy. Dạ Dực, không biết ma vật mấy trăm năm tuổi biến thành tiểu hài nhi thì có cảm giác như thế nào? Hình dáng của Dẫn Hồn tộc các ngươi không phải đều đáng yêu như thế chứ.” Nhấn mạnh hai chữ đáng yêu, Lăng Lạc Viêm lại tiếp tục cười nhạo, Dạ Dực có thể sớm hóa thành hình người nhưng chưa bao giờ hiển lộ cho hắn xem, hôm nay mới hiểu được vì sao mỗi khi nhắc đến hình người thì Dạ Dực đều không nói một câu liền biến mất dạng. (dám cười tiểu Dực của ta =.=)
Đứa bé nhíu mi, ánh mắt lạnh như băng không nhìn Lăng Lạc Viêm mà chuyển hướng sang các tộc, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn căn bản không tính toán hóa thành hình người. Từ trước đến nay hắn không hề có hảo cảm đối với nhân loại, tỷ như những người đang ở trước mắt.
Vốn định lợi dụng hấp thu hồn phách của đám người này để xem có thể thoát khỏi bộ dáng trẻ con hay không nhưng vị chủ nhân này của hắn lại có thái độ như vậy, dù sao trước mắt cũng không đúng thời điểm. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, đối mặt với đồng tử màu hồng phấn kia, Dạ Dực dừng lại cước bộ.
Mặc dù là bộ dáng hài nhi nhưng ánh mắt đỏ ngầu như máu lại khiến lòng người run sợ, các tộc nghe xong lời nói của Lăng Lạc Viêm thì đều nhất thời trở nên kinh hãi, “Hắn….hắn đúng là Dẫn Hồn tộc?” Dẫn Hồn tộc lấy hồn phách làm thức ăn, chẳng lẽ nó muốn cắn nuốt hồn phách của bọn hắn?
“Chuyện này và những gì đã nói lúc trước đều bất đồng! Yêu vật đã thuộc về chúng ta, Xích Diêm tộc các ngươi không thể nói một đằng lại làm một nẻo!” Bảo bối tới được trong tay cùng với an nguy của bản thân, có người vì sợ hãi mà nói ra ước định lúc trước để làm lợi thế.
“Long Phạm nhớ rõ ước định lúc trước là để cho Yêu tộc tự mình chọn lựa sẽ đi theo ai. Sau đó hắn đã quyết định chọn tông chủ của tộc ta. Như thế tính ra hiện giờ hắn nên thuộc về Xích Diêm tộc mới đúng.” Thần thái tao nhã lạnh nhạt, bạch y bào tế ti chậm rãi mở miệng, ngữ thanh bình thản mà ung dung, lời nói cất lên từ trong miệng của hắn có vẻ như là chuyện đương nhiên, thập phần có lý.
Bị ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa trông lại, có người cảm thấy kinh sợ, có người lại không cam tâm, “Rõ ràng lúc trước các ngươi không cần hắn, lúc này chúng ta thuận lợi bắt được hắn thì lại muốn đổi ý, nghĩ muốn dùng ma vật này….Dẫn Hồn tộc này đến ép chúng ta chắp tay giao hắn ra? Không có cửa đâu!”
Người nọ nói đến Dẫn Hồn tộc thì ngữ thanh run lên, nghĩ đến lực lượng sẽ đạt được khi có thiếu niên thì dục vọng tham lam lại dâng trào che khuất báo động an nguy dưới đáy lòng.
“Bản tông chủ có nói không cần hắn? Vì sao ta không nhớ rõ, ta muốn hắn chứng minh cho ta xem hắn có lợi ích gì hay không, chỉ cần hắn có thể chứng minh thực lực của mình thì làm sao Xích Diêm tộc lại không thu nhận hắn? Chỉ sợ các vị đang hiểu lầm.” Ngữ thanh tràn đầy tiếc nuối, Lăng Lạc Viêm nhếch lên khóe môi, trong mắt mang theo ý cười lạnh lùng xảo quyệt, dường như đang mưu tính điều gì đó nhưng lại lộ ra vẻ tà mị mê hoặc lòng người.
Tuy hắn không nói như vậy nhưng lúc trước rõ ràng hắn đem con yêu vật này ném ra ngoài, “Ý của ngươi là căn bản không phải ngươi không cần hắn?”
“Khi nào thì bản tông chủ nói rằng không cần hắn? Dưới lầu còn có rất nhiều người, ngươi có thể đi hỏi thử xem, bản tông chủ có từng nói không cần hắn hay không.” Hắn chưa từng nói không cần, thông qua linh trận hiện ảnh thì tất cả mọi người chỉ nhìn thấy thiếu niên Yêu tộc chọn lựa hắn, rồi sau đó các tộc khác không có liêm sỉ nhào vào tranh giành.
Dưới hàng lông mày đang nâng lên là một đôi mắt lấp lánh ánh lửa nhưng lại lạnh đến thấu xương, bên trong mang theo ý cười tà mị càng hiển lộ phong thái cùng khí phách của người nam nhân, Lăng Lạc Viêm hơi thoáng nâng lên y mệ đỏ rực như lửa, vừa cười vừa hỏi Long Phạm, “Tế ti có nghe thấy bản tông chủ đã từng nói điều gì hay không?”
Đưa tay tách sợi tóc bị rối trên đầu vai của Lăng Lạc Viêm, sợi tóc màu bạch kim chậm rãi theo ngón tay trở nên ngay ngắn, Long Phạm lắc đầu, “Tông chủ không phải người thất tín, những gì đã nói và chưa từng nói thì mọi người ở dưới lầu đều có thể nghe rõ. Sự thật như thế nào cũng không cần phải nhiều lời.”
Dưới ánh mặt trời, sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay lấp lánh nhan sắc mê người, nhịn không được Long Phạm hôn xuống, rồi sau đó bạch y bào tế ti ngẩng đầu lên đối mặt với các tộc, trong mắt tựa hồ trống trải không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ôn nhu nói nhỏ, “Mưu toan cướp đoạt vật của người khác thì không biết phải làm thế nào.”
“Nếu không trả lại thì phải bị trừng phạt, bản tông chủ từ trước đến nay luôn thưởng phạt công minh.” Lời nói của Lăng Lạc Viêm nhất thời gây nên một trận rối loạn.
“Lăng Lạc Viêm….Ngươi! Ngươi khinh người quá đáng!”
“Bản tông chủ đúng là khinh người, các ngươi có thể làm gì được ta?” Ngữ thanh vang vọng đáp lại bọn hắn, trong ánh mắt tràn đầy ngông cuồng tà khí pha lẫn sắc bén áp bách. Giọng nói oai nghi như dời núi lấp biển như bão táp cuồng phong, giờ khắc này nam nhân toàn thân hồng sam tựa hồ một ngọn lửa đang bốc cháy mãnh liệt, dường như viêm hỏa đang hiện lên trước mắt thế nhân, chỉ cần một chút sơ suất liền bị hắn hủy diệt trong nháy mắt.
Các tộc nghẹn lời, vì hắn nổi lên cơn thịnh nộ mà cảm thấy sợ hãi. Dưới hồng sam y mệ, bàn tay dần dần nâng lên, trên đầu ngón tay đột nhiên hiện ra những ngọn lửa vô cùng diễm lệ hoa mỹ, giống như đó chỉ là một món trang sức xinh đẹp, “Là ai không báo mà dám xâm nhập tộc ta, lại là ai ỷ đông lăng nhục Yêu tộc? Các ngươi có thể khi dễ kẻ khác, chẳng lẽ không cho phép bản tông chủ đáp trả một ít?”
“Hôm nay ta muốn các ngươi nhớ rõ, Xích Diêm tộc không phải Xích Diêm tộc của ngày xưa, không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Nếu muốn ở Xích Diêm tộc cướp lấy thứ không phải của các ngươi thì phải trả giá đắt!”
Đám người ở dưới lầu nín thở chứng kiến hình ảnh trong linh trận, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt khiến bọn họ bị chấn nhiếp, không thể nói nên lời. Những việc phát sinh ở trên lầu giống như đem xấu xí cùng hoa mỹ hiển lộ, trò hề của các tộc khiến người ta cảm thấy chán ghét, giờ khắc này Viêm chủ của bọn hắn lại chói mắt uy nghi làm cho người ta không thể không khâm phục, cam tâm tình nguyện quỳ bái dưới chân của hắn.
Viêm hỏa yêu dã diễm lệ toát ra từ bàn tay của hắn khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mị hoặc nguy hiểm, ngông cuồng tà khí, phong lưu gợi tình. Không biết trên đời này còn ai có thể giống như Viêm chủ đem đủ loại thần thái sức quyến rũ này dung hợp với nhau hay không.
Cảm khái cùng thán phục, trong khi Viêm chủ Xích Diêm tộc trong mắt mọi người càng khiến kẻ khác sùng kính hâm mộ, thì các tộc khác càng hiển lộ bản chất xấu xa ghê tởm khó mà chịu được.
Thu hồi linh thức, Long Phạm nâng mắt lên, hắn thoáng gật đầu với Lăng Lạc Viêm. Bố trí dưới lầu đã được an bài ổn thỏa, lúc này nên là thời điểm kết thúc.
Lăng Lạc Viêm hướng bàn tay toát ra ngọn lửa đến chỗ của các tộc, nhẹ nhàng tung ra chưởng lực, ngay khi đám người đang khẩn trương căng thẳng thì lại nhìn thấy ngọn lửa không phải hướng đến bọn hắn mà lại bay lên người đứa bé quỷ dị kia.
Kẻ khác kinh hoàng chính là đứa bé không hề bị tổn thương, mà giống như toàn thân đang bốc cháy, đuôi tóc ở phía sau cũng rực lửa một cách quỷ bí, màu sắc không phải đỏ đậm diễm lệ mà là u ám như bóng đêm bao phủ. Ngọn lửa thong thả dấy lên xung quanh hắn dường như có thể cắn nuốt hết thảy ánh nắng mặt trời, hiện ra một cảm giác âm u thâm trầm không đáy.
“Cho dù là ma vật Dẫn Hồn tộc thì có bao nhiêu bản lĩnh? Đừng quên chúng ta bên này vẫn nhiều người hơn so với hắn!” Có một người hô to, không biết là vì hăm dọa Dạ Dực hay là vì tiếp thêm can đảm cho chính mình, nhưng lời nói của hắn quả thật có tác dụng.
“Không sai, nếu đã đến bước này, xem ra lỡ phóng lao thì đành phải theo lao.” Trong miệng phát ra những tiếng hét cổ quái, Lang Tiềm tộc, Toan Lan tộc, còn có Phong Tê tộc cùng các tộc khác đều phát ra hiệu lệnh, người của bọn hắn cũng không phải chỉ có bao nhiêu đây, hôm nay phải liều một phen!
Dạ Dực đối với điều này cũng không hề bận tâm, hắn tiếp tục đến gần, không nhanh không chậm lần lượt đón nhận từng người đang có ý đồ giết hắn, bước chân vững vàng cơ hồ chưa hề dừng lại, mỗi một lần thân hình đều như u hồn bí ẩn tránh được những đòn công kích trí mạng, đồng thời nhẹ nhàng xuất thủ bắt lấy linh phách của đối phương hấp thu vào cơ thể.
Chỉ cần hắn khoát tay thì người ở trước mặt sẽ bị hồn phi phách tán. Quang cầu linh phách từ trong thân thể tràn ra bị hắn hấp thu. Không thể tin vào mắt mình, thủ pháp giết người khủng khiếp như thế khiến tất cả mọi người xung quanh vốn đang muốn xông lên rốt cục cũng không dám làm xằng.
“Chết tiệt, sao đám ngu xuẩn kia vẫn chưa đến!” Thủ lĩnh các tộc đều trở nên hoảng loạn, thủ hạ mang theo bên người đều là thân tín, cùng bọn hắn đi vào Chiêu Hách Lâu cũng không ít, nhưng vì để đảm bảo an toàn, cũng là vì đề phòng Phong Trần Tuyệt nên bọn hắn đều giấu nhân mã của mình ở trong thành.
“Không cần chờ, tế ti của ta đã sớm chiêu đãi bọn hắn. Lúc trước bản tông chủ đã từng nói qua, các vị từ phương xa mà đến, không tiếp đãi chu đáo thì trong lòng của ta sẽ rất áy náy.” Ở trước mặt mọi người, nam nhân nói ra lời này cư nhiên có thể cười đến mức thâm tình, nhưng đôi mắt lãnh khốc nhìn bọn hắn lại tràn đầy sát khí.
“Chúng ta….thật sự xong rồi?” Đồng Thế của Lang Tiềm tộc mặt xám như tro tàn, thì thào tự nói, dưới chân không nhịn được mà trở nên mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất, trong lúc vô ý nhìn sang Phong Trần Tuyệt đang đứng khoanh tay ở một bên, hy vọng vừa mới dấy lên thì lại nhìn thấy ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn một người, càng làm cho hy vọng trong lòng của Đồng Thế cấp tốc bị dập tắt.
Kiền Kì tộc bảo rằng không nhúng tay, bất luận nơi này xảy ra chuyện gì đều không hề bận tâm, ngay cả nửa điểm tiếng vang cũng chưa phát ra.
Trên đỉnh Chiêu Hách Lâu đã trở thành một đống hỗn độn, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi lan tràn trải rộng. Một bên là người của Xích Diêm tộc, một bên là Kiền Kì tộc khoanh tay đứng nhìn, mà ở trên cao đài là thiếu niên Yêu tộc đang cuộn mình ngăn cản ánh mặt trời, lúc này hiển lộ ra làn da trong suốt như tuyết nhưng không thể gợi lên dục niệm điên cuồng của các tộc, bọn hắn đang lâm vào nỗi kinh hoàng của tử vong.
Mấy trăm người đứng dưới mái ngói bị vỡ nát, ánh mặt trời đang chiếu xuống từ phía trên đỉnh của mái hiên bị bọn hắn phá hủy, vốn là thời tiết ấm áp nhưng bọn hắn lại cảm thấy toàn thân giá buốt, nhìn nhau đều thấy được trên mặt đối phương cũng hiện lên nỗi sợ hãi như mình. Bọn hắn nhiều người nhưng không một ai dám ra tay với con ma vật trong bộ dáng đứa bé. Một khi tiếp cận, đều phải chịu chết.
Liếc mắt nhìn nhau, các tộc vì tranh giành thiếu niên mà đã từng công kích lẫn nhau, lúc này vì để bảo toàn tánh mạng mà tính toán cùng chung tiến thoái. Trong mắt hiện lên một tia quỷ dị, đột nhiên mấy người thủ lĩnh nhảy vọt lên nóc nhà đã bị phá nát.
Vì phòng ngừa thiếu niên trốn thoát mà Xích Diêm tộc đã thiết lập kết giới giăng kín tứ phía, vì vậy nóc nhà là cơ hội duy nhất có thể thoát thân.
Hơn mười người không hẹn mà cùng nhau nhảy lên, vọt ra ngoài nóc nhà, mắt thấy cơ hội sống sót ngay tại trước mắt, chưa kịp vui sướng thì bỗng nhiên ở giữa không trung bọn hắn cùng nhau gào thét thảm thiết, tiếng kêu bi thương vang tận mây xanh.
“Ngu xuẩn.” Nham Kiêu lắc đầu, các trưởng lão vẫn đang ở xung quanh trụ đá, linh quang lấp lánh trong tay, từng trận ánh sáng lóe lên ở trên đỉnh Chiêu Hách Lâu, cả mái nhà ở nơi đây đã sớm bị kết giới bao trùm.
Giống như có cái gì đó xuyên thấu da thịt xương cốt, đem hồn phách từ bên trong đánh nát, bọn hắn không nghĩ đến kết giới có thể khiến bọn hắn trọng thương như vậy, linh phách bị hao tổn đau đớn làm cho khuôn mặt của bọn hắn vặn vẹo.
Bị kết giới làm tổn hại linh phách thì linh lực sẽ bị hao tổn, nếu không tu bổ nhất định sẽ chết ở nơi này, mà cho dù có thể rời đi thì những gì vốn có cũng toàn bộ bị mất sạch.
“Liều mạng cùng bọn hắn, tất cả lên hết cho ta!” Để cho thủ hạ hướng đến đám người của Xích Diêm tộc, bọn hắn phải xông ra khỏi Chiêu Hách Lâu, giống như súc vật bị vây hãm phải đấu tranh vật lộn, bọn hắn hiển lộ bộ mặt dữ tợn đi đến bên cạnh thiếu niên.
Duy nhất chỉ có thể chiếm lấy linh lực từ trên người của hắn, chỉ cần có được hắn thì có thể bù lại linh lực đã bị mất!
Không thể chống cự dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên hơi thoáng nhíu mắt lại, y bào mỏng manh trên người bị xé rách, có người lại đưa tay vuốt ve trên người của hắn nhưng hắn không kháng cự, thuận thế dựa vào, không chút do dự đem thân thể ẩn náu dưới bóng râm.
Vài giọt máu dính trên khuôn mặt trắng như tuyết, cánh tay quyến rũ nhiễm một màu đỏ thẫm, đôi mắt khẽ khép hờ nhàn nhạt lộ ra màu hồng phấn, vẫn trong suốt thuần khiết đến mức thấu triệt. Ngay trước mặt các tộc, hắn đang cuộn mình giấu thân thể dưới bóng râm.
Bọn hắn vẫn chưa kịp động thủ thì phía sau đã có hơi thở tử vong đang tiến đến gần.
Giống như đang gặt quả, lần lượt đem hồn phách của nhân loại trước mắt hấp thu, Dạ Dực không một chút hoang mang tiến đến gần, mỗi một bước chân đều chậm rãi, hắn thích cảm thụ nỗi tuyệt vọng của con người khi sắp đến bờ vực tử vong. Những người ở trước mắt làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn thích thú.
Rõ ràng không thấy một chút biểu tình nhưng khi hắn đến gần thì các tộc đều có thể nhìn thấy ý cười âm u trên khuôn mặt của hắn. Đứa bé ở trước mặt đang dần dần biến hóa, giống như hấp thu chất dinh dưỡng, ngọn lửa âm u lẳng lặng thiêu đốt ở phía sau không ngừng bốc lên, khuôn mặt trẻ con bắt đầu thay đổi, thân hình dần dần cao lớn.
Mỗi một lần hấp thu linh phách thì hắn lại lớn lên thêm một chút, hơi thở tử vong âm u lạnh lẽo trên người càng lúc càng mãnh liệt. Lại một lần nữa tìm y phục thích hợp trên những thi thể ngổn ngang nằm dưới mặt đất, thiêu hủy thi thể bằng viêm hỏa mà chủ nhân của hắn đã truyền cho, mặc vào một bộ hắc y bào ròng ròng máu tươi, giống như vong hồn đang ngao du trên thế gian, bắt tay chiếm đoạt sinh mệnh con người.
“Nguyên lai Dẫn hồn tộc còn thích cướp đồ của người chết, chậc chậc, đáng tiếc là ta vẫn thích bộ dáng lúc trước của ngươi hơn, tiểu Dạ Dực…..” Ngữ thanh ngả ngớn vừa cười vừa nói, Lăng Lạc Viêm cũng không bận tâm bầu không khí lúc này dường như có một chút không thích hợp
Cố ý trêu đùa Dạ Dực, nhưng Lăng Lạc Viêm lại thập phần tán thưởng bộ dáng hình người của Dạ Dực, bất luận là lớn hay là nhỏ, đều là ngoại hình mà hắn yêu thích, nhất là có chết cũng không mở miệng, điểm này phi thường khơi dậy hứng thú của hắn.
Thân ảnh cao lớn tối đen dừng lại, Dạ Dực nhíu mi, rốt cục ngừng tay hướng đến vị chủ nhân của hắn nhìn lại, ngay lập tức liền thấy Long Phạm tiến lên phía trước vài bước, ngăn cản ánh mắt tràn đầy hứng thú của Lăng Lạc Viêm.
“Lạc Viêm muốn biết linh lực trên người của ta hao tổn như thế nào?” Bỗng nhiên hỏi như vậy, Long Phạm chậm rãi đứng trước người lăng Lạc Viêm, ngăn cản ánh mắt của hắn cùng Dạ Dực trong lúc đó.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.