Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 14: Hôn




Bên trong phủ điện rộng lớn, những chiếc bàn dài được sắp xếp hai bên trái phải, trên bàn có các chén trà. Hơn mười người ngồi hai bên, vẻ mặt khác nhau.
“Các trưởng lão có tính toán cấp cho bản tông chủ một cái công đạo?” Hồng y như hỏa, mái tóc bạch kim xõa trên vai, thiếu niên ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng. Xem ra chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, thiếu niên hướng tới mọi người trông lại, ánh mắt mang theo ý cười lại lộ ra sắc bén. Như là thói quen hay ra lệnh, đối mặt với hơn mười người đang ngồi, tư thái vẫn bình yên.
Bạch y nam tử ở bên cạnh hắn nhắm lại hai mắt giống như quanh mình tất thảy cùng hắn không quan hệ, chỉ là lẳng lặng ngồi yên nhưng không có bất luận kẻ nào có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Lúc này mọi người ngồi hai bên nghe được câu hỏi của thiếu niên, tất cả ánh mắt đều dừng trên người hắn.
Long Phạm tế ti thật sự đã thừa nhận vị này là “Tông chủ”? Các trưởng lão từ khắp nơi chạy về đã biết trước mắt tông chủ đang ngồi đều không phải là người kia mà là sinh linh từ dị thế. Không biết vì sao không bị dung hợp mà ngược lại chiếm đoạt cơ thể tông chủ khiến bọn hắn khó có thể tiếp nhận. Tế ti chưa hề nghĩ cách để cho tông chủ khôi phục mà lại đi thị phụng sinh linh này như là tông chủ, không chỉ ngày ngày tùy thị bên cạnh, nghe nói còn….
Giương mắt hướng sang bóng dáng bạch y đánh giá một cái, các trưởng lão mỗi người đều hạ mắt xuống. Tế ti khiến bọn hắn nghi hoặc nhưng lại không thể nghi ngờ, cho nên đối với vị “Tông chủ” này bọn hắn vẫn duy trì nét mặt cung kính, miễn trở thành Nham Kiêu thứ hai.
Trộm liếc mắt nhìn Nham Kiêu rõ ràng tinh thần không phấn chấn cùng sắc mặt tiều tụy, có trưởng lão đáp lại lời Lăng Lạc Viêm “Bẩm tông chủ, thân phận thích khách đã được điều tra rõ, quả nhiên không ngoài dự đoán là từ Liệt Diễm tộc mà đến.”
Lăng Lạc Viêm cũng không ngoài ý muốn. Từ lúc biết Liệt Diễm tộc cùng Xích Diêm tộc có quan hệ sâu xa liền đoán được phần nào. Cùng gia tộc lại chia thành hai nhà. Nếu nói hai tộc không muốn đem đối phương áp chế để thống nhất mới là việc lạ.
Mà nay trăm năm chi ước sắp đến, chiếu theo hành vi của Liệt Diễm tộc không lâu sau sẽ đến ngày gặp mặt, nghĩ đến lại không thấy quá mức vui vẻ. Bất quá Long Phạm đã đáp ứng hắn đến cấm kỵ giới, chỉ cần mau giải quyết vấn đề về linh lực, đối với hắn mà nói thói quen bang phái tranh đấu cũng không phải chuyện đại phiền toái. Ngoảnh đầu liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh đang nhắm mắt không nói một lời, Lăng Lạc Viêm không khỏi nhớ tới tình cảnh mới sáng sớm khi tỉnh dậy…..
Nắng mai xuyên thấu sa trướng, nhè nhẹ từng đợt vương vãi, nghỉ ngơi đầy đủ khiến thiếu niên nằm trên giường lộ ra nụ cười thanh thản. Tia nắng ban mai dừng trên mặt cũng không hề chói mắt, nhu hòa như long vũ nhẹ phe phẩy khiến người ta muốn tiếp tục hưởng thụ giờ phút thoải mái này.
Nhiệt độ ấm áp bên cạnh cùng ánh mặt trời giống nhau mang theo xúc cảm mê hoặc, cho dù cách một tầng y phục nhưng vẫn tràn ngập cảm giác co dãn cùng lực lượng khiến hắn không muốn buông ra. Đưa tay trượt vào nội sam, tùy ý du di trên lòng ngực rắn chắc, hắn đem toàn bộ thân thể kề sát lên trên, thõa mãn phát ra một tiếng thở dài.
Hắn thích cảm giác có người bên cạnh khi tỉnh lại, giống như lúc này hắn đang ôm một người, thật không tệ, bán mộng bán tĩnh ở bên môi đối phương khẽ hôn một chút. Hắn cảm thấy bản thân mình tựa hồ đã lâu chưa từng trải qua giấc ngủ thư thái thoái mái như thế.
Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm tới gần, làn môi mỏng nhợt nhạt hạ xuống, Long Phạm không tránh né mặc dù hắn đã sớm thanh tỉnh. Đối với hắn mà nói ngay cả ngủ đều không phải, chỉ cần nhắm mắt suy nghĩ cũng có thể khôi phục tình trạng cơ thể. Nhưng nhìn thấy thiếu niên ôm chặt mình hắn bỗng nhiên có chút hâm mộ. Ý cười bên môi trong trẻo thuần khiết so với vẻ mặt mà thiếu niên từng hiện lộ đều bất đồng. Mà nụ cười như thế hiện ra cũng chỉ vì một hồi ngủ ngon mà thôi.
Tia nắng xuyên thấu sa trướng rơi xuống những sợi tóc bạch kim dừng trên gối lóe ra hào quang chói mắt, sinh linh này cũng như thế, từ khi hắn chiếm cứ thân thể tông chủ khiến khuôn mặt quen thuộc hiển lộ ra một loại khí chất cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng. Thân thể mười lăm mười sáu tuổi, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng lộ ra mị hoặc, rõ ràng không có chút lực lượng lại hiển lộ uy nghi áp bách, ngay cả các trưởng lão đều lâm vào chấn nhiếp kinh sợ.
Lúc này thiếu niên cơ hồ đang quấn quýt trên người hắn, mới vừa rồi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sợi tóc dừng ở bên vai, ngay lúc toát ra hơi thở ấm nóng, được phất sang bên tai. Đôi mắt thanh lam chăm chú nhìn, hắn rõ ràng biết sinh linh này khiến hắn hứng thú. Chẳng qua sống gần ngàn năm, hắn càng hiểu rõ bất luận hứng thú cùng cảm giác nào cũng chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, cuối cùng sẽ nhạt nhẽo mà phai đi.
Cho tới bây giờ đều là như thế, lúc này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Tùy ý để Lăng Lạc Viêm tiếp tục ôm hắn Long Phạm cứ trầm tư suy nghĩ. Mà cơ hồ thiếu niên trên người hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, mang theo đôi mắt mê mông chậm rãi mở, nhìn thấy dưới thân bị mình ôm gắt gao, hắn kinh ngạc nhướng mi.
Thói quen ôm tình nhân nhập ngủ, hắn đã quên bên cạnh mình cùng dĩ vãng ngày xưa bất đồng. Đôi tay hắn như lúc xưa gắt gao quấn quanh đối phương. Từng có người nói cái loại độc chiếm ôm này thường làm người ta hiểu lầm hắn thâm tình như thế nào mới không đem đối phương buông ra. Mà sau này sự thật luôn chứng minh, điều hắn muốn bất quá chỉ là một cái gối ôm người mà thôi.
Nghĩ đến dĩ vãng, Lăng Lạc Viêm lại có thói quen lộ ra nụ cười thờ ơ lạnh nhạt. Thâm tình? Hắn tin người đang ở trên giường cùng mình tuyệt không hiểu lầm như thế.
“Tế ti đại nhân đêm qua ngủ có ngon không? Bản tông chủ không làm ra việc gì không đúng chứ?” Nghiêng đầu hài hước hỏi như vậy, hắn không thu hồi bàn tay đặt ở trước ngực Long Phạm mà tiếp tục động tác nơi đó, bất luận là nhiệt độ ấm áp hay là cảm giác tiếp xúc thoải mái đều khiến hắn rất vừa lòng. (á….con dê)
Long Phạm mở mắt nhìn thấy đôi tay đang di du bên trong ngực mình, hắn cũng không đẩy ra, “Thuộc hạ cho rằng tông chủ vẫn chưa đến mức làm ra chuyện gì,”
Mặc dù hồn phách trong cơ thể này có thể nói quá khứ đã từng phong lưu kiệt xuất, nhưng trước mắt thân thể chỉ bất quá khoảng mười lăm mười sáu tuổi lại không có chút linh lực, nếu thật sự có chuyện đó chỉ sợ không đến phiên hắn. (đóng dấu xác nhận chuyện này là đúng)
Âm thanh thiển đạm bình yên, vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt nhưng trong lời nói của Long Phạm có vài phần không cho là đúng. Lăng Lạc Viêm cũng nghe được ý tứ trong đó. Nét cười trong mắt vẫn chưa lui thậm chí càng đậm hơn, giơ môi lên, hắn muốn thử xem vị tế ti đại nhân này sẽ có phản ứng như thế nào.
Hắn thích người khác nghi ngờ hắn, như thế hắn mới có lý do dùng hạnh động để làm đối phương hiểu được suy nghĩ của mình có bao nhiêu sai lầm.
Vốn là thân thể hơi kề bên nhau, theo hắn đến gần lại càng thêm sát chặt. Nằm trên cơ thể hắn yêu thích, hai tay cũng không dừng lại, trong nội sam của Long Phạm khẽ vuốt ve. Đôi môi không chút do dự dừng trên mục tiêu của mình. Lúc này đều không phải là nụ hôn nhẹ nhàng bên môi như ban sớm mà là hoàn toàn hôn lấy làn môi hoàn mỹ kia.
Long Phạm nhìn thấy cánh môi mềm mại cũng như thân thể yếu ớt của thiếu niên trên người mình, không như ngón tay dưới lớp y phục trêu chọc vô cùng gợi tình, nụ hôn mềm nhẹ như mang theo tràn ngập tình ý, cũng không nóng lòng hôn sâu mà ở trên môi hắn khẽ liếm chầm chậm mút vào.
Mở miệng ra để chiếc lưỡi nóng bỏng của thiếu niên tiến vào sâu hơn, Long Phạm nửa điểm cũng không tránh né. Đầu lưỡi nghênh đón hắn xâm nhập cùng hắn dây dưa đi lên, cũng không bị động, dần dần để nụ hôn thêm sâu, đôi tay nâng lên dừng ở bên hông Lăng Lạc Viêm, lực đạo không nặng cũng không nhẹ khiến người ta bị khơi mào tình niệm khó mà khống chế thanh tỉnh trong lúc đó.
Dưới đáy lòng thầm mắng một câu, Lăng Lạc Viêm phi thường hiểu được cảm giác này. Khối thân thể tuy là của thiếu niên nhưng cũng đã hai trăm mấy tuổi, thật sự có đủ thể chất của một thiếu niên không thể chịu nổi kích thích nhất là lúc này chỉ mới sáng sớm, hoặc là hắn thực sự nên tìm một người đến thị tẩm.
Khẽ thở gấp, thừa lúc còn có thể khống chế, hắn dời môi. Người dưới thân vẫn như cũ bình yên vô sự, ngay cả hơi thở cũng chưa loạn nhịp. Nếu không phải nhiệt độ trên môi hắn chứng minh Long Phạm thật là phàm nhân cũng là một nam nhân, chỉ cần nhìn đôi mắt thủy chung bảo trì trầm tĩnh kia, hắn sẽ thực sự hiểu vì sao mọi người trong tộc thờ phụng Long Phạm như thần linh.
“Xem ra tông chủ nghỉ ngơi một đêm tinh thần đã khá lên rất nhiều, như vậy hôm nay cùng các vị trưởng lão nghị sự chắc cũng không thành vấn đề.”
“Tế ti đại nhân cũng rất có tinh thần, xem ra cũng là nghỉ ngơi không tồi….” Lăng Lạc Viêm ái muội (mập mờ) cong môi lên, nhiệt độ làn da dưới đôi tay hắn cùng ngữ thanh thản nhiên trầm ổn của người nói chuyện hoàn toàn bất đồng, cũng như biểu tình của Long Phạm hoàn toàn không thống nhất. Giống như dấy lên trong lòng hắn một chút hứng thú tà ác, bỗng nhiên muốn biết người như vậy ở trên giường chính là như thế nào. (o_o lúc đó than không kịp a, ở đó mà hứng với thú.)
“Cùng tông chủ đi ngủ là vì an nguy của tông chủ, Long Phạm không cần ngủ nhiều,” Ngủ hay không ngủ đối với hắn mà nói không có khác nhau, tựa như những thứ người bình thường rất cần, hắn có thể tùy tâm khống chế. Về phần tình dục chi niệm, nếu hắn không phải không muốn áp chế thì mười hai truyền sử chuẩn bị nam nữ cho hắn có lẽ cũng không cần. Chỉ là….
Nhắm mắt lại, mới vừa rồi hắn không ngăn cản động tác khiêu khích của Lăng Lạc Viêm, cũng từ đôi tay ở trước ngực hắn vuốt ve cùng cặp môi mềm mại như cánh hoa cùng thiếp, khi hắn còn chưa lưu ý thì dục niệm đã sinh. Đối với khả năng khống chế tình dục của hắn mà nói cũng không tính là tầm thường. (ố, bắt đầu có dấu hiệu)
Lăng Lạc Viêm không biết suy nghĩ trong lòng của Long Phạm, hắn chỉ lo mải mê kinh ngạc lời nói lúc trước của Long Phạm.
Một thời gian không ăn không uống, không cần nghỉ ngơi nhiều cũng vô ngại, ngày ngày chỉ quẩn quanh sự vụ trong tộc, cứ như thế gần ngàn năm? Nếu thật sự là như vậy, dù sống ngàn năm lại còn gì lạc thú?
Chỉ là phàm nhân lại được mọi người xem làm thần linh sùng kính, tế ti Long Phạm….không biết quá khứ lai lịch của hắn là như thế nào….
“Tông chủ! Tông chủ?” thử kêu vài tiếng, trưởng lão Quyết Vân nhìn chăm chú hồng y thiếu niên đang ngồi im bất động. Báo cho hắn biết lai lịch của thích khách, hắn lại tựa như đang lạc vào cõi thần tiên không biết đang suy nghĩ điều gì làm các vị trưởng lão phải ngẩng mặt chờ đợi. Vị “Tông chủ” không mở miệng, bên cạnh hắn tế ti đại nhân cũng không lên tiếng, thủy chung bảo trì tư thế nhắm mắt tĩnh tư khiến bọn họ thật sự cảm thấy cổ quái khó hiểu.
Từ trong ngữ thanh của Quyết Vân phục hồi lại tinh thần, Lăng Lạc Viêm giương mắt nhìn xung quanh lại liếc mắt nhìn bên cạnh Long Phạm thần sắc vẫn bình thản, hắn xem ra hoàn toàn trầm tĩnh. Tầm mắt di chuyển trên môi hắn một vòng nhớ lại tư vị mới đây, hắn lại quét mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Long Phạm, “Việc của thích khách bản tông chủ đã biết, còn có một chuyện khác, tế ti sẽ nói cho các vị trưởng lão.”
Các trưởng lão thấy hắn rốt cục mở miệng, ánh mắt lại thủy chung nhìn tế ti đại nhân. Đôi mắt lộ ra mị sắc như hỏa tồn tại vẻ mập mờ nào đó mà bọn hắn không dám nghĩ nhiều, đều cảm thấy có chút kinh ngạc không khỏi hướng tới Long Phạm nhìn lại.
Đang an tọa, thủy chung chưa nói lời nào bạch y nam tử chậm rãi mở mắt, đôi mắt thanh lam nhìn vào thiếu niên bên cạnh một lát rồi lại chuyển hướng mọi người.
“Ba ngày sau, mở ra phong ấn cấm kỵ giới, tông chủ ở trong đó bế quan một ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.