Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 136: Thình lình xảy ra




Mấy ngày trôi qua, mắt thấy tông chủ bình yên quay về, Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới không còn đăm chiêu ủ dột như mấy ngày trước, vô luận được bàn giao chuyện gì thì đều tận tâm mà thi hành, chỉ cần là tông chủ của bọn hắn truyền lệnh thì không ai chất vấn nguyên nhân. Đây là thời kỳ phi thường hỗn loạn nhưng trong lòng bọn hắn lại tràn đầy phấn chấn, vừa bất an vừa mong đợi đan xen với tâm tư phức tạp khó có thể nói nên lời.
Hiện nay có thể nói thiên hạ hết sức căng thẳng, lúc trước tai họa xảy ra khắp nơi khắp chốn, trong các thành trấn đều truyền ra tin tức có ma vật tàn sát bừa bãi, sau đó lại có mấy tông tộc nhiễu loạn, nghe nói trong đó bao gồm cả Kiền Kì tộc, vốn là một tộc nổi danh chiếm đoạt các tông tộc xuống dốc, thôn tính các tiểu tộc khiến cho mỗi tông tộc đều lâm vào khủng hoảng.
Đồng thời còn có lời truyền lưu Yêu tộc xuất hiện, nghe nói không chỉ có một, đã có người chính mắt nhìn thấy một cái bị giết, một cái đào thoát, không biết còn bao nhiêu chưa xuất hiện, nếu là càng nhiều thì càng dẫn đến tai họa lớn hơn nữa.
Những tông tộc từng bị diệt tuyệt thì hiện nay lại lần lượt xuất hiện, như si mị, như Yêu tộc, có phải hay không sẽ càng có nhiều dị tộc mà thế nhân cho rằng không còn tồn tại cũng sẽ xuất hiện, từ đây đến lúc đó cũng không người nào dám khẳng định.
Ngay trong thời buổi loạn lạc, những lời đồn đãi về thiên phạt hạo kiếp được tung ra trên thế gian, câu ca dao của thần nhân Hách Vũ lưu lại cũng được mọi người truyền miệng nhau, trong lúc nhất thời làm dấy lên cơn sóng gió động trời.
Câu ca dao thất truyền được nhắc lại, không người nào lại không biết, không người không hiểu, đồng thời còn truyền lưu đấng cứu thế trong câu ca dao, hết thảy mọi chuyện đều liên quan đến hắn, cũng đang không ngừng truy tìm những vật còn sót lại trong câu ca dao. Từ khi hồi sinh trong viêm hỏa ở Vọng Thiên Thai, rồi sau đó trừ ma ở Li Dạ thành, thời khắc phùng ma diệt đi phong ma gây họa, oai danh không ngừng tăng lên, thế nhân mang ân huệ nhiều vô số kể.
Mà khiến kẻ khác rung động nhất chính là trận chiến ở Lôi Lạc thành, si mị vương bị hắn tiêu diệt. Thượng cổ cựu dân có thể xem như thần nhân Thứ Tĩnh Di bị hắn và tế ti Long Phạm liên thủ giết chết, ngay lúc đó đã ngăn cản chú thuật diệt thế, vãn hồi một lần thiên kiếp, lưu lại chính là viêm hỏa khuynh thành.
Lôi Lạc thành từ đó về sau chỉ còn một mảnh trống trải, chỉ có Vọng Thiên Thai vẫn như xưa đứng sừng sững ở nơi đó, chứng kiến trận chiến không người nào có thể tưởng tượng.
Những người nghe thấy đã sớm bán tín bán nghi đối với việc này, rốt cục mọi chuyện đều ứng nghiệm như trong ca dao, bất đắc dĩ bọn hắn đành phải nhận thức đã ở bên trong hiểm cảnh, mà duy nhất có thể cứu bọn hắn chính là Lăng Lạc Viêm.
Tông chủ Xích Diêm tộc, Lăng Lạc Viêm.
“Tông chủ, tin tức đã được truyền ra ngoài.”
Trong một thư phòng ở Lâm Tiêu điện, cũng như ngày thường, các trưởng lão lần lượt tiến vào bẩm báo tộc vụ mấy ngày gần đây, đến phiên Lâm Sở, hắn cung kính đi vào hồi bẩm về mệnh lệnh của tông chủ lần trước, triệu tập các tộc trong thiên hạ.
Trong phòng, một con tiểu ngân hồ đang nằm trên bàn, rõ ràng là linh thú Ngải do Hách Vũ lưu lại, lườm mắt liếc Lâm Sở một cái, không nói một câu nào rồi khép mắt lại.
Lâm Sở không khỏi đánh giá, cũng liếc mắt một cái. Ngải là do thần nhân Hách Vũ lưu lại, xem ra đối với thế nhân luôn là một bộ dáng khinh thường, duy nhất chỉ có tông chủ là ngoại lệ, cũng chỉ có tông chủ mới có thể xưng vị này là tiểu Ngải.
Cho dù trong miệng không nói, nhưng trên thực tế Ngải đối với tông chủ vẫn mang theo vài phần kính trọng, bằng không sẽ không nhận hắn làm chủ, là truyền nhân kế thừa viêm hỏa lực, ai có thể xem hắn là tầm thường….
Trên ghế, nam nhân một thân hồng sam nghe Lâm Sở hồi báo xong, hơi thoáng vuốt cằm, hắn đang nhàn nhã phê duyệt sổ sách trong tay, vẫn không ngẩng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì có thể thấy rõ thập phần hài lòng.
“Lâm trưởng lão thay ta cảm ta Li Dạ thành chủ, còn người nào phụ trách việc này thì cũng cùng nhau đi nhận thưởng, bản tông chủ sẽ không bạc đãi người có công.” Lăng Lạc Viêm đặt xuống sổ sách trong tay, hợp tác cùng Li Dạ thành phi thường thuận lợi làm cho tâm tình của hắn thập phần không tồi, bất quá hắn rất rõ ràng theo tình hình hiện tại thì cần tập trung rất nhiều nhân lực cùng vật lực, cứu thế cũng không phải chuyện chỉ nói một chút mà thôi, thiên hạ to lớn, muốn tìm manh mối trong câu ca dao tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Lâm Sở khom người trả lời, “Bẩm tông chủ, phụ trách việc này chính là người trong bảy mươi hai gia tộc, Lăng Vân….tông chủ Lăng Vân cũng đi theo trợ giúp.
Nhắc đến Lăng Vân, lời nói của Lâm Sở dừng lại một chút, trong mắt của hắn duy nhất chỉ có người đang ngồi ở trên mới là người đứng đầu Xích Diêm tộc, nhưng Lăng Vân từng là tông chủ cũng là sự thật, tuy sau đó rời khỏi Xích Diêm để lập ra Liệt Diễm, nhưng dù sao hai tộc hiện giờ hợp một, về thân phận của Lăng Vân thì bất cứ trưởng lão nào cũng không thể sơ xuất, hắn chỉ có thể xưng hô như thế.
“Vì người yêu dấu mà buông tha quá khứ hay sao….” Thờ ơ đưa tay mơn trớn bộ lông dài trên người của Ngải, Lăng Lạc Viêm thì thào nói nhỏ. (lợi dụng ko có Long ca mà đi sờ đầu con Ngải)
Lăng Vân là vì Tiêu Tự mà rời khỏi Xích Diêm tộc, hiện giờ lại vì Miểu Lan mà quay về, giúp xử lý tộc vụ vẫn là vì Miểu Lan. Miểu Lan không nhớ rõ quá khứ, Lăng Vân chỉ có thể thuận theo bắt đầu hết thảy một lần nữa, tận tâm muốn cứu lại thiên kiếp cũng là vì không muốn làm cho Miểu Lan có nguy hiểm.
Mất rồi có lại, quá khứ như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần giờ khắc này Miểu Lan ở bên người hắn thì Lăng Vân đã thấy thỏa mãn.
Lăng Lạc Viêm bĩu môi, quá khứ quả thật không quan trọng, quá khứ của Long Phạm không có hắn ở trong đó, quan trọng chính là tương lai.
Lời nói thì thầm không thể nghe thấy, cũng không rõ đang nói về cái gì, Lâm Sở cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy người ở trên ghế như có chút đăm chiêu, hắn cũng an tâm ở một bên nhìn chăm chú bóng dáng hồng sam. Hôm nay không biết vì sao tế ti lại vắng mặt, nếu không phải như thế thì hắn cũng không dám ở nơi này đứng thẳng một hồi lâu như vậy. Ngày thường tế ti sẽ luôn ở bên cạnh tông chủ, khi hắn cùng tông chủ nói chuyện thì ánh mắt của tế ti luôn làm cho hắn bất an.
Không biết vì sao ở thời điểm quan trọng như lúc này mà bên người tông chủ lại không nhìn thấy bóng dáng của tế ti, đối với việc này tuy là Lâm Sở cảm thấy bớt căng thẳng một chút nhưng cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trong thư phòng dần dần tĩnh lặng, nhưng không khí bên ngoài Lâm Tiêu điện lại bận rộn khẩn trương.
Lúc này Xích Diêm tộc đã trở thành tiêu điểm, bất luận linh giả hoặc dân chúng tầm thường không người nào không biết đến cái tên Xích Diêm. Sự tình liên quan đến sinh tử, đối với hạo kiếp như lời trong câu ca dao thì dù có người hoài nghi, nhưng đối với bọn họ thì thà tin còn hơn không.
Ma vật tàn sát tứ phương quả thật như lời của câu ca dao, huống chi lại là do Hách Vũ lưu lại. Nếu có thể tin câu ca dao, thì đấng cứu thế ám chỉ trong đó cũng không phải nhầm lẫn. Với thường nhân mà nói linh giả tựa như thần tiên, đối với linh giả kính sợ khiến đa số mọi người dằn xuống nỗi sợ hãi vô hạn dưới đáy lòng, đem hy vọng gửi thác cho nhóm người linh giả có thể cứu vớt bọn hắn.
Bất quá cũng vì câu ca dao mà dẫn ra rất nhiều sợ hãi, theo thời gian trôi qua, hỗn loạn dần dần hình thành, lòng người hoang mang, nếu cứ tiếp tục thì phong ba bão táp sẽ nổi lên, thiên hạ sẽ vô pháp ngăn cản.
Dưới tình hình này, Xích Diêm tộc triệu tập các tộc trong thiên hạ tìm cách cứu vãn thiên kiếp. Viêm hỏa thiêu hủy Lôi Lạc thành, bây giờ lại trở thành nơi mọi người tập trung chú mắt vào.
Lâm Sở lần này cầu kiến cũng là vì Lôi Lạc thành.
“Tông chủ, lúc trước Lôi Lạc thành bị thiêu hủy, hiện giờ trong thành trống không…” Lâm Sở muốn nói phải làm thế nào để chiêu đãi các tộc trong thiên hạ đến đó.
“Trùng kiến” Lăng Lạc Viêm không đợi hắn nói xong, thu hồi ánh mắt đang dừng trên quyển sách, không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Lôi Lạc thành bị hủy thì cũng có thể trùng kiến. Thời hạn một tháng cũng đủ rồi.”
Lăng Lạc Viêm đứng lên, thắt lưng đỏ đậm nổi bật trên y bào hồng sam, đến gần vài bước, nhìn lướt qua biểu tình vô cùng kinh ngạc của Lâm Sở, hắn cười rộ lên, “Đương nhiên chỉ là trùng kiến một tòa cung điện mà thôi, cũng không phải là cả Lôi Lạc thành, bản tông chủ không có xa xỉ đến mức trùng kiến một tòa thành để chiêu đãi các tộc trong thiên hạ.”
Thần sắc của Lâm Sở thả lỏng. Nghe xong lời nói lúc trước của Lăng Lạc Viêm hắn quả thật hoảng sợ, bất quá nếu tông chủ nhất thời cao hứng muốn trùng kiến cả tòa Lôi Lạc thành thì hắn cũng sẽ không nghi ngờ.
“Được rồi, không có việc gì thì lui xuống đi.” Phất y mệ, ý bảo Lâm Sở lui ra, Lăng Lạc Viêm đến gần phía trước cửa sổ. Dạ Dực đang đứng trên song cửa, dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt trắng bạc mơ hồ hiện lên ánh kim. Từ lúc trở về đến nay Dạ Dực thủy chung vẫn giữ nguyên hình dạng mà không ẩn thân vào trong cơ thể của hắn, không biết Long Phạm có nói cái gì với nó hay không. (chứ còn gì nữa, chồng anh bắt nạt tiểu Dực của em T_T)
Khác với bề ngoài thánh khiết, tế ti của hắn kỳ thật phi thường âm hiểm bá đạo, hẹp hòi ích kỷ, lấy thân phận tế ti đi áp chế một con quạ, tuy hắn không chính mắt nhìn thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh kia.
Nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch. Ánh mặt trời xuyên qua song cửa phản chiếu lên y bào đỏ thẫm càng làm hồng y nam nhân thêm kiều diễm rực rỡ, cũng làm nổi bật khuôn mặt tà khí mị hoặc thêm phần chói mắt, khoanh tay mà đứng, dù chỉ nhìn nghiêng nhưng vẫn khiến người ta rất khó dời mắt.
Khi Quyết Vân đi đến trước cửa nhìn thấy cảnh tượng như thế, ngay cả hắn đều không muốn bước vào, không muốn vì mình tiến đến bẩm báo sự vụ mà phá vỡ hình ảnh đang chứng kiến trước mắt.
Cũng đúng là vì vậy mà hắn thật sự có thể hiểu được tâm tình của Lâm Sở trưởng lão lúc này, còn có lý do vì sao Lâm Sở lại ngẩn ngơ bất động đứng ở đây, nhưng có việc quan trọng, vẫn là không thể không thi hành.
Tiếng bước chân vang lên trong thư phòng tĩnh lặng, người đứng bên cửa sổ nghe thấy tiếng động liền quay đầu, “Quyết Vân trưởng lão có chuyện gì?”
Lâm Sở lúc này mới lấy lại tinh thần, cúi đầu hành lễ rồi lui ra. Thần sắc điềm tĩnh của Quyết Vân chuyển sang thận trọng, khom người trả lời, “Bẩm tông chủ, có tộc nhân hồi báo cách tộc ta không xa có tin đồn Yêu tộc xuất hiện, đã có người vì Yêu tộc mà chết.”
“Hử? Thì sao?” Đối với việc này không có phản ứng quá lớn, Lăng Lạc Viêm chỉ gật đầu, “Chẳng lẽ Quyết Vân trưởng lão muốn bản tông chủ đi trừ yêu hay sao?” Chỉ cần không chạm vào đầu của hắn thì hắn cần gì phải đi làm chuyện dư thừa.
“Quyết Vân không dám.” Cúi đầu đáp lại cẩn thận, Quyết Vân không dám nhìn thẳng đôi mắt đang trông về phía hắn, tiếp tục bẩm báo, “Nhưng nghe nói Yêu tộc này khác thường, có thể….”
Nói tới đây Quyết Vân nhìn khắp phòng một lượt, không thấy bóng dáng của tế ti khiến hắn cảm thấy nghi hoặc. đang ở thời điểm quan trọng mà tế ti lại không ở bên cạnh tông chủ, thật sự là có chút khác thường.
Thấy Quyết Vân nói được một nửa thì dừng lại, Lăng Lạc Viêm hiểu được Quyết Vân đang nghi hoặc cái gì, “Tế ti có chuyện quan trọng khác.” Nói xong câu này thì hắn quay đầu, đôi mắt khẽ khép lại.
Trước kia mỗi lần hắn mở mắt đều có thể nhìn thấy đôi mắt thanh lam đang chăm chú nhìn hắn. Gần ngàn năm linh lực khiến Long Phạm không cần ăn uống và nghỉ ngơi quá nhiều. Lúc nào Long Phạm cũng tỉnh dậy trước hắn.
Mấy ngày gần đây Long Phạm vẫn ngủ cùng hắn nhưng rõ ràng thời gian ngủ so với ngày xưa nhiều hơn, thỉnh thoảng khi hắn tỉnh lại hoặc có động tĩnh thì nam nhân bên cạnh mới có phản ứng.
Đối với điểm này hắn không phải không phát hiện ra điểm dị thường, tuy Long Phạm đã nói không có việc gì nhưng hắn lại cảm thấy sự thật không phải như thế. Lúc này nam nhân kia ở thư trai ắt hẳn là đang tìm cách tu bổ linh lực bị hao tổn.
“Yêu tộc kia…..” Quyết Vân còn muốn tiếp tục nói thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến
“Tông chủ!” Không đợi hành lễ bẩm báo mà đã xâm nhập vào trong điện, gấp gáp như thế đúng là Nham Kiêu.
Phía sau Nham Kiêu còn có vài truyền sử đi theo, xem ra cũng không phải tất cả đều là thủ hạ của hắn, nhìn ra phía sau còn thấy các trưởng lão khác, Lâm Sở mới lui ra cũng ở trong đó, mọi người đang ở ngoài cửa hành lễ không dám tự tiện đi vào, chỉ duy nhất Nham Kiêu đến trước cửa còn nhớ rõ phải thông báo một tiếng, sau đó nhíu mày, tiếp tục đi đến trước người Lăng Lạc Viêm.
“Tông chủ! Có rất nhiều người của tộc khác đang lũ lượt tiến vào. Nơi này là địa phương của tộc ta, những người đó chưa thông báo một tiếng mà đột nhiên xâm nhập, nhất định là có mục đích!”
“Chẳng lẽ bọn hắn nghe được tin tức tông chủ phải triệu tập các tộc trong thiên hạ, muốn tiến đến ra tay trước để chiếm lợi thế? Hay là tính toán đến đây thăm dò thực hư….” Quyết Vân nghe vậy cũng nhíu mày.
Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc đã hợp một, có thể xem như đại tông tộc đương thời trong thiên hạ, nhất định điểm này đã khiến các tộc khác phát giác ra nguy cơ, lại còn thêm câu ca dao của Hách Vũ, Xích Diêm tộc lúc này có thể nói là có một không hai. Trước tiên không bàn đến tài lực, vật lực, linh lực hay số lượng tộc nhân, chỉ cần nhắc đến thanh danh thì các tộc khác đã không thể so sánh cùng, bây giờ lại thêm những thứ này, nếu bảo các tộc khác không đỏ mặt tía tai chỉ sợ là rất khó.
“Ở đây suy đoán làm cái gì, không bằng đi ra ngoài nhìn xem.” Nhướng mi, đôi mắt dần dần nâng lên, một tia sắc bén thoáng hiện dưới đáy mắt, chỉ trong phút chốc ánh mắt lạnh lùng quỷ bí chuyển sang ý cười vừa tà khí vừa ngả ngớn. Kiền Kỳ tộc, còn có các tộc khác lúc này lại đột nhiên đến đây, mặc kệ là mục đích gì thì hắn đều rất có hứng thú đi ra ngoài một phen.
“Nham Kiêu, ngươi mang người theo ta đi ra ngoài, Quyết Vân ở lại trong tộc. Không cần phải quá khẩn trương, dù sao thì nơi đây cũng là địa bàn của tộc ta, cứ đi xem bọn hắn muốn thế nào.”
Thân ảnh màu đỏ hướng ra ngoài cửa, lời nói phóng túng nhưng không người nào dám xem nhẹ lời nói dường như là tùy ý lại lộ ra cảm giác áp bách và nguy hiểm này. Tộc nhân đứng ngoài cửa vội vàng tránh đường, Nham Kiêu không ngừng đuổi theo, chỉ thấy bóng dáng hồng sam ở cách đó không xa quay người lại hướng vào trong phòng ngoắc tay.
“Dạ Dực–” Màu đỏ như hỏa ở trước mắt mọi người lưu lại một vầng sáng diễm lệ, vừa dứt lời, quạ đen vươn cánh như một đoàn bóng đen lướt nhẹ, bay đến trên đầu vai của hồng sam nam nhân.
“Nếu có khách đến thì bản tông chủ tất nhiên sẽ tận tình tiếp đãi. Đi gặp khách nhân của chúng ta thôi.”
Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn mọi người rồi nhếch lên khóe miệng, đôi mắt mang theo tà khí sắc bén lướt qua khiến các tộc nhân ở phía sau đều giảm bớt lo lắng, hơn mười vị trưởng lão trong tộc vây quanh ở phía sau, một hàng người hướng xuống chân núi mà đi.
Trong thư phòng, Ngải vẫn nằm sấp ở trên bàn, đôi mắt ánh kim mở ra, không nhìn phương hướng đám người đang rời đi mà là chăm chú nhìn vào một chiếc ghế trống không ở trong thư phòng.
Nơi đó vốn là chỗ mà tế ti Long Phạm thường ngày vẫn ngồi xuống.
Muốn xuyên thấu qua không gian cần hao phí rất nhiều linh lực, phải dùng ý chí rất mạnh để điều khiển chính mình không bị lạc ở trong không gian, ở trên đời này có lẽ chỉ có mình nó mới biết được.
Mà linh lực cấp tốc tiêu thất sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào, nó tin tưởng không lâu sau tân chủ Lăng Lạc Viêm của nó sẽ có phát hiện.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên bộ lông dài màu bạc lấp lánh ngân sắc, Ngải miễn cưỡng duỗi ra tứ chi rồi cuốn tròn lại, sau đó tiếp tục nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.