Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 134: Triệu tập




“Người của Yêu tộc có bộ dáng gì? Chẳng lẽ bề ngoài nhìn vượt trội? Cũng không ít tông tộc có người mang huyết thống ma vật, bọn hắn có thể được xưng là Yêu tộc hay không?” Lăng Lạc Viêm nghĩ đến chính là Kiền Kì tộc của Phong Trần Tuyệt. Ở thời khắc phùng ma hắn mới biết trong Kiền Kì tộc có không ít người mang huyết thống của ma vật.
Nhắc đền người có huyết thống ma vật sẽ nghĩ ngay đến Kiền Kì tộc, đó là một bộ tộc rất hỗn tạp, Long Phạm biết hắn nghĩ đến chính là ai, bạch y bào tế ti khép hờ đôi mắt như ngày thường, không ai nhìn thấy thần sắc trong mắt của hắn. Ở trên bàn, ngân hồ khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Lạc Viêm, “Uổng cho ngươi, thân là tông chủ Xích Diêm tộc mà ngay cả Yêu tộc cũng không biết.”
Đôi mắt ánh kim của Ngải lấp lánh, giọng điệu có phần châm biếm, có lẽ là vì lúc trước bị xưng là tiểu Ngải mà căm tức.
Mặc dù nhận hắn làm chủ nhưng đúng là một con linh thú cao ngạo, Lăng Lạc Viêm vừa cười vừa nhướng mắt, “Không bằng tiểu Ngải đến nói cho ta biết?” Cố ý ngay lúc xưng hô hai chữ tiểu Ngải lại đặc biệt thong thả, trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ đùa cợt.
Ngải vẫn chưa đáp lại thì nam nhân bên cạnh Lăng Lạc Viêm đã lên tiếng, “Yêu tộc khác với ma vật thấp đẳng. Ma vật cần hấp thu tinh hoa thiên địa thì mới có thể biến hóa, đến hôm nay đã mất đi rất nhiều ma vật có năng lực hóa thành hình người. Yêu tộc từ khi sinh ra đã là hình dạng loài người nhưng thân mang đủ đặc tính ma vật, có thể hóa thành cây cỏ dị thú.”
Lăng Lạc Viêm nghe Long Phạm giải thích, bàn tay bị cầm dưới y mệ theo ngữ thanh đàm thoại dần dần bị siết chặt, đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam khép hờ đang hướng hắn trông lại, dưới đáy mắt mơ hồ hiện lên ẩn ý mà hắn có thể đoán được một ít.
Chỉ sợ là vì thái độ của hắn đối với Ngải hoặc là vì Phong Trần Tuyệt? Lăng Lạc Viêm vẫn điềm nhiên mỉm cười, quay đầu tiếp tục hỏi Ngải, “Nói như vậy Yêu tộc đã sớm tồn tại, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua? Làm sao có thể nhận diện? Hiện giờ ma vật ở thế gian cùng mấy trăm năm trước bất đồng, ít còn loài có thể biến hóa thành hình người, đa số vẫn giữ nguyên thể, trừ phi là si mị vương có khả năng hóa hình thì hơn phân nửa ma vật còn lại chỉ kí sinh vào cơ thể người mới có thể tồn tại. Mà theo như lời của tế ti, Yêu tộc từ khi sinh ra đã khác với thường nhân, như vậy cũng giống như linh giả, bất quá chỉ là thuộc tính của năng lực bất đồng. Nếu là như thế thì làm sao có thể nhìn ra đặc tính của Yêu tộc? ”
Giống như mặt ngoài cũng nhìn không ra linh giả và thường nhân có gì khác nhau. Lăng Lạc Viêm muốn biết làm sao để phân biệt đặc tính trong đó.
Trên khuôn mặt xinh xắn của ngân hồ, đôi mắt ánh kim nhìn xa xăm, Ngải nhớ lại ngày xưa, “Việc này đã quá mức lâu đời, Yêu tộc kể từ lúc hạo kiếp xảy ra ở thời thượng cổ đã bị diệt tuyệt. Nghe nói không còn tộc nhân nào may mắn sống sót. Theo truyền thuyết, Yêu tộc được sinh ra vốn là vì dục vọng của nhân loại, từ thất tình lục dục tạo thành khí bẩn ngưng tụ kết hợp với bóng đêm mà được sinh ra. So với thường nhân thì làn da của bọn hắn hơi thoáng sẫm màu, đồng tử lục bích, ngoại hình vô cùng tuấn mỹ diễm lệ, thập phần mị hoặc, từ xưa đến nay được xưng là Dạ Mị.” (lục bích = xanh ngọc)
“Chẳng lẽ người có bộ dạng như thế đã xuất hiện? Nếu người của Yêu tộc vẫn chưa toàn bộ bị tiêu diệt mà nay lại tái hiện trên thế gian, không biết có thể tính là một trong những dấu hiệu của thiên kiếp hay không? Xem ra thiên kiếp lần này quả thật dẫn ra không ít việc thú vị.”
Ngồi ở ghế chủ thượng, một tay vuốt nhẹ lên cằm, hồng sam nam nhân mang theo thần tình hứng thú, không hề thấy có chút lo âu nặng nề, lại như có chút nóng lòng muốn thử thách, các trưởng lão đang ngồi nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế, tâm tư bất an cuối cùng cũng có một chút trấn định, nhìn thấy thần sắc nhàn nhã của tông chủ khiến gánh nặng trong lòng của bọn hắn về thiên kiếp dường như cũng giảm bớt không ít.
“ Làm gì mà khẩn trương như thế, cái gọi là thiên phạt hạo kiếp bất quá chỉ là oán niệm ác ý gây nên tai họa mà thôi, mặc dù nghe có vẻ to lớn nhưng với cả nghìn linh giả trên đời thì nhất định sẽ có cách ứng phó. Huống chi còn có ẩn ý cứu thế, chỉ cần tìm được các vật trong câu ca dao thì có thể trừ đi tai họa. Nếu vẫn không được thì vẫn còn người trong thiên hạ cùng tiếp giúp. ”
Nghe nói về Yêu tộc, không ít người vì điều đó mà lo âu, tuy chưa từng gặp qua nhưng đó là một tộc vì dục vọng cùng bóng đêm mà sinh ra, có lẽ cũng sẽ không có thiện ý với nhân gian, càng huống chi vẫn là tông tộc thượng cổ, chỉ một Thứ Tĩnh Di đã khiến trong lòng bọn hắn đối với thượng cổ cựu nhân tồn tại nghi kỵ cùng sợ hãi.
Lăng Lạc Viêm suy nghĩ làm cách nào để sắp xếp thủ hạ đi tìm hai vật còn lại trong câu ca dao. Hách Vũ tụ Đồ Lân cứu thế khả thành, diễm vũ của Hách Vũ đã ở trong tay, Đồ Lân thì không biết làm sao đi tìm, cái còn lại thì không biết tung tích, thậm chí ngay cả tên cũng không biết là cái gì.
Dặn dò các trưởng lão phái người đi tìm hiểu, hắn suy nghĩ một chút rồi đứng lên, “Đi thông báo các tông tộc khác cho ta. Bản tông chủ muốn triệu tập các tộc trong thiên hạ cùng nhau ứng phó thiên kiếp.”
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những song cửa chiếu xuống mái tóc bạch kim, cũng phản chiếu màu sắc rực rỡ trong đôi mắt mị hoặc lòng người, ánh mắt thản nhiên cùng nụ cười lạnh nhạt mang theo xảo quyệt và mưu tính, “Đây chính là an nguy của sinh linh bá tánh trong thiên hạ. Chung quy cũng không thể chỉ một mình tộc ta đứng ra gánh vác trách nhiệm. Nếu đã họa loạn thì mọi người phải cùng nhau, như vậy mới cảm thấy thú vị.”
Ngữ thanh thì thào mang theo ý cười khẽ vang lên trong Lâm Tiêu điện yên tĩnh, mặc dù là nói nhỏ nhưng không người nào lại không nghe thấy. Giọng nói ẩn ý tràn đầy hưng vị quả thực khiến kẻ khác hoài nghi đây không phải là đang chuẩn bị cứu vãn thiên kiếp, mà bất quá chỉ là một trò chơi, chẳng qua trò chơi này đánh cuộc bằng sinh mạng.
Nhưng ý cười như thế lại lộ ra khí thế nhiếp nhân, mặc dù xem đó là trò chơi nhưng không người nào dám nghi ngờ mức độ nghiêm túc của tông chủ.
“Không biết tông chủ muốn triệu tập các tộc khác đến nơi nào để hội tụ?” Lâm sở nhìn bóng dáng hồng sam đang đứng khoanh tay ở phía trên, ánh mắt chuyên chú, chỉ cần là mệnh lệnh của tông chủ thì hắn nhất định sẽ dốc lòng làm theo.
“Lôi Lạc thành”
Ba chữ hạ xuống, thản nhiên vang vọng trong Lâm Tiêu điện, tạo thành gợn sóng dừng lại trong lòng mọi người. Đến nay bọn hắn vẫn chưa quên tất cả những chuyện đã phát sinh ở Lôi Lạc thành, tựa như viêm hỏa khuynh thành, ấn tượng này mãi mãi sẽ lưu lại trong đầu, suốt đời không thể nào quên.
Thân ảnh hồng sam xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ giống như viêm hỏa diễm lệ. Dưới lớp y mệ, mười ngón giao nhau cùng Long Phạm vẫn chưa buông ra, Lăng Lạc Viêm cũng không che giấu, kéo người nam nhân bên cạnh đứng lên, “Cứ như vậy đi, tế ti cũng đã vất vả, chúng ta cùng nhau quay về phòng nghỉ ngơi, mọi việc trong tộc cứ giao cho các trưởng lão giải quyết.”
Quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên dò xét mọi người một phen, “Bản tông chủ đã quay về. Thiên kiếp cũng được, ma vật cũng thế, không có gì không thể giải quyết. Phái người đi tìm Tôn Sắt An cho ta, bảo hắn cũng phái người ở trong Li Dạ thành thăm dò tin tức. ”
Hắn không tin hai vật còn lại trong câu ca dao không thể tìm được. Lúc trước cứu thành chủ Li Dạ thành, bây giờ cũng đã đến lúc phải biết tận dụng người tài.
“Tuân lệnh!” Mọi người đồng loạt đáp lại, nhao nhao đứng dậy cung tiễn, nhìn bóng dáng đỏ thẫm bên cạnh bạch y bào tế ti đang rời đi, các trưởng lão đều dâng lên một trận nhiệt huyết, tâm tư kích động lúc trước tựa hồ vẫn chưa bình phục. Từ lúc tế ti muốn đem tông chủ quay về thì bọn hắn đã trông đợi cả tháng trời, bây giờ rốt cục cũng đã đợi được đến ngày hôm nay.
Tông chủ đã về thì Xích Diêm tộc nhất định không có việc gì. Cho dù có thiên kiếp thì chúng sinh cũng không nhất định không thể cứu. Chỉ cần có tông chủ và tế ti thì thiên kiếp nhất định có thể cứu vãn! Ngay cả thượng cổ thần nhân cũng bị hai người liên thủ trừ đi, như vậy thì còn chuyện gì có thể làm khó bọn hắn?
Trùng sinh trong viêm hỏa, lại trải qua một lần hồn phách vỡ nát thống khổ, bọn hắn chờ đợi đã lâu rồi rốt cục tông chủ cũng về đến. Vẫn khí thế bách nhân như ngày xưa, thậm chí càng chấn nhiếp đẹp mắt, giống như viêm hỏa trong tay của tông chủ đã được định sẵn để soi sáng thế gian, khiến tất cả mọi người ngầng đầu nhìn chăm chú. Xích Diêm tộc của bọn hắn cũng vì vậy mà một lần nữa tái hiện vinh diệu ngày xưa!
Các trưởng lão đứng trong Lâm Tiêu điện nhìn bóng dáng ở phía xa xa, tâm trạng trở nên phập phồng, duy nhất có một người mang theo thần sắc ưu tư.
“Đừng lo lắng, chúng ta có tông chủ và tế ti ” Vỗ nhẹ lên đầu vai của Quyết Vân, Nham Kiêu cùng những người khác bước ra ngoài đại môn Lâm Tiêu điện, an bài thủ hạ đi thăm dò tin tức. (Kiêu Vân o_o, ta muốn cúp bồ này a)
Quyết Vân gật đầu, một mình đứng trong Lâm Tiêu điện chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm rời đi, lo âu vẫn chưa lui ra.
Lăng Lạc Viêm kéo Long Phạm đi về Xích Diêm cung, dọc đường đi tế ti của hắn một lời vẫn chưa nói, gần đến trước cửa thì bỗng nhiên nhanh hơn cước bộ, mười ngón tay vốn giao nhau thì bây giờ một tay đã vòng bên hông của hắn. Mới vừa bước vào phòng, trong tiếng đóng sầm của cánh cửa, hắn đột nhiên bị áp sát vào cửa phòng.
Nụ hôn trên môi của hắn tràn đầy hơi thở của Long Phạm, tựa như ngay cả hô hấp của hắn cũng phải đoạt đi, hai đôi môi khăng khít cọ sát dây dưa, đầu lưỡi linh hoạt đẩy cánh môi của hắn ra, bắt đầu thâm nhập vào bên trong. Tuy là ôn nhu nhưng lại như bão vũ cuồng phong thổi quét mỗi một chỗ mẫn cảm trong miệng của hắn. Long Phạm cơ hồ kề sát trên người, chặt đến mức hắn có thể cảm giác được mỗi một tia phập phồng của Long Phạm.
Thân thể bị cố định không thể lui ra phía sau, Lăng Lạc Viêm vòng tay ôm lấy thắt lưng của Long Phạm, ưỡn người để thân thể của cả hai càng thêm kề sát khít khao, đáp lại nụ hôn sâu của Long Phạm, đầu lưỡi cùng gắt gao giao triền.
Cho đến khi hai người đều hô hấp dồn dập thì Long Phạm mới buông hắn ra, tiếp tục nhẹ nhàng hôn lên môi hắn nhưng lực đạo gắt gao đè nặng trên người Lăng Lạc Viêm vẫn không hề thả lỏng.
“Lạc Viêm đã đáp ứng với ta phải sửa đổi tật xấu phong lưu, mà bây giờ lại tái phạm.” Đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam thản nhiên nhìn Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh ôn nhu chậm rãi, hô hấp mang theo hương sen thoang thoảng lướt trên khuôn mặt của Lăng Lạc Viêm, hạ xuống một trận ấm áp nhồn nhột.
“Còn tưởng rằng ngươi lại phát điên vì cái gì, nguyên lai là vì Tiểu Ngải?” Lăng Lạc Viêm nhéo bên hông Long Phạm một cái, nhướng mắt lên trêu ghẹo, “Ngay cả một con ngân hồ mà dấm chua cũng phải ăn? Ngươi xác định không phải là vì ta chưa bàn bạc với ngươi về sự kiện kia? ”
“Nó tuy là ngân hồ nhưng theo Hách Vũ đã lâu, linh lực thâm hậu, cũng có thể hóa thành hình người. Ở trong mắt của ta, nó và người cũng không có gì khác biệt, về phần việc kia….” Ngữ thanh của Long Phạm dần dần trầm xuống, Lăng Lạc Viêm nhìn thẳng vào mắt của hắn, nhớ tới ngày đó khi hắn cảnh cáo tộc nhân.
Dùng tất cả tánh mạng của tộc nhân và người trong thiên hạ để uy hiếp không cho phép hắn nhúng tay vào thiên kiếp, biểu tình trong đôi mắt thanh lam trước mặt đúng là cùng ngày đó giống nhau.
Đang định mở miệng để giải thích thì tình thế trước mắt lại khác biệt, không như dự đoán, bên tai nghe được chính là tiếng cười khe khẽ cùng giọng nói thì thầm, “Hay là Lạc Viêm đang chờ mong ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào?”
Nói đến hai chữ trừng phạt, bạch y bào tế ti xem ra thoát tục không một chút tư dục lại mơ hồ lộ ra vẻ ái muội, đáy mắt thâm trầm mang theo ý cười.
Nghe hắn dùng giọng điệu như vậy để nói đến hai chữ trừng phạt, Lăng Lạc Viêm cười khúc khích ôm chặt Long Phạm rồi chợt nhiên xoay người, thoáng chốc vị trí của cả hai thay đổi. Lăng Lạc Viêm đưa Long Phạm áp sát vào cửa, hàng lông mày dưới mái tóc bạch kim hơi thoáng nâng lên, “Tế ti của ta lúc này lại không ngăn cản ta? Thiên phạt, hạo kiếp, diệt thế, tai ương, tất cả đều không phải không có nguy hiểm.”
Nói ra hai chữ nguy hiểm, trên khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc lòng người ngoại trừ vẻ tà khí ngả ngớn cũng lộ ra thần sắc nguy hiểm, bàn tay ôm chặt thắt lưng của Long Phạm càng lúc càng chặt. Mới đây hắn còn lo lắng phải thương lượng như thế nào với Long Phạm, không nghĩ đến căn bản là hắn đa tư đa lự. (đa tư đa lự = lo nghĩ nhiều)
Đối với Long Phạm không ngăn cản việc này thì hắn cũng không quá mức mừng rỡ, mà ngược lại là có chút không vui.
“Ngoại trừ việc ta cùng Tiểu Ngải nói chuyện kia khiến cho ngươi khó chịu thì còn việc gì nữa, không có gì để nói đối với quyết định của ta ngày hôm nay hay sao?”
Long Phạm đương nhiên phát giác đôi tay đang đặt bên hông của mình không ngừng gia tăng lực đạo, đầu ngón tay mơn trớn lên mái tóc bạch kim của Lăng Lạc Viêm, ánh mắt nhìn chăm chú, không cần nghiên cứu cũng đã nhìn ra tâm tư của người trước mặt, khẽ cười vài tiếng, “ Lạc Viêm có thể nào lại nghĩ rằng ta không lo lắng cho ngươi?”
Đối mặt với đôi mắt thanh lam thâm thúy, Lăng Lạc Viêm chỉ nhìn thấy ý cười càng lúc càng rõ ràng, tâm trạng hơi thoáng xoay chuyển, bỗng nhiên buông tay, quay người bước vào trong phòng mang theo lời nói thì thầm, “Suýt nữa thì quên, tế ti của tộc ta xưa nay vẫn xảo quyệt, lúc này xem ra là cố ý muốn nhìn ta khi ở trước mặt tộc nhân nói chuyện luôn cố kị phản ứng của ngươi. Có phải đang rất khoái trá hay không?”
Lúc trước ở Lâm Tiêu điện rõ ràng vẫn là vẻ mặt thâm trầm lạnh nhạt, lúc này mới lộ ra bộ mặt chân thật. Lăng Lạc Viêm dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn thấy nam nhân đang đứng cách đó không xa, một thân thuần bạch cùng ý cười quá phận rõ ràng nhưng lại tuyệt đối không hề tương xứng với màu trắng thuần túy kia, làm cho hắn vì lúc trước băn khoăn mà trở nên căm tức, đột nhiên dừng lại cước bộ, không hướng vào trong phòng mà ngược lại bước đến trước người Long Phạm, đè sát Long Phạm vào cửa tiếp tục một trận cuồng hôn.
Lần này cũng không đợi hắn thối lui, nam nhân bị hắn hôn môi đột nhiên ôm chặt lấy hắn, thân thể hai người cứ dán sát như vậy, cơ hồ lảo đảo cùng nhau đi đến nội thất.
Đợi long Phạm đưa hắn buông ra, Lăng Lạc Viêm chống tay vào chiếc bàn ở phía sau, thở hổn hển nhướng mắt nghi vấn, “Như vậy ngươi không phản đối quyết định của ta?”
Hắn đang nói chính là về thiên kiếp.
Long Phạm chậm rãi vuốt cằm, nhìn chăm chú người đang ngồi trên bàn, ánh mắt ôn nhu đưa tay mơn trớn trên khuôn mặt của Lăng Lạc Viêm.
Vì sao Lạc Viêm bỗng nhiên thay đổi chủ ý thì bất quá hắn rất rõ ràng, người bị vỡ nát hồn phách trong vòng tay của hắn đã từng trải qua ít nhiều chuyện, đến lúc này hắn đã nhìn thấy rành mạch.
Quá khứ từng ở trong Ảnh Kiêu Minh, với tính tình của Lạc Viêm thì nhất định sẽ không muốn giẫm vào vết xe đổ. Mỗi một lần hành sự thì sinh tử của mình đều bị người khác nắm trong tay, năm tháng đó đối với Lạc Viêm mà nói chính là một sự sỉ nhục.
Lần này hồn phách quay về đầy đủ, kết thúc dĩ vãng, giờ khắc này ở trước mặt hắn chính là Lạc Viêm chỉ biết tùy tâm mà hành sự, Xích Diêm tộc đã không thể khiến Lạc Viêm thỏa mãn, Lạc Viêm muốn chính là….
“Muốn tùy tâm lập hậu thế gian cũng không phải chuyện dễ.” Long Phạm cúi người nhẹ nhàng nói, đầu ngón tay khẽ lướt từ khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc lòng người xuống bên cạnh cổ, “Muốn đem hết thảy nắm ở trong tay, cần nhất chính là quyền lợi không người nào có thể đụng đến, lực lượng không người nào có thể địch lại, Lạc Viêm còn cần thời gian.”
Ngữ thanh ôn nhu như nước, ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt của hắn mang theo nhiệt độ ấm áp vuốt nhè nhẹ bên cổ. Nói ra suy nghĩ dưới đáy lòng của hắn. Lăng Lạc Viêm cũng không ngoài ý muốn Long Phạm thấu hiểu tâm tư của hắn. Nghe như vậy, Lăng Lạc Viêm hướng Long Phạm liếc mắt một cái, “Ngươi cũng không sợ nói quá nhiều sẽ khiến ta không vui, ngươi nhìn ta thấu triệt như vậy nhưng ta lại đối với quá khứ của ngươi nửa điểm cũng không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.