Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 130: Đêm kỳ tích




Phía sau nam nhân mặc bộ lễ phục màu trắng, ở giữa không trung bỗng nhiên giáng xuống một màn sương mù mênh mông, sương mù mờ ảo ngưng kết thành hình người bán hư bán thực, từ một người lại hóa thành hai, càng lúc càng nhiều. Những chiếc đèn chùm bị bắn trúng trên trần nhà lúc này không ngừng chớp tắt, dưới ánh sáng mờ ảo, tựa hồ càng lúc càng nhiều người đang xuất hiện trong đại sảnh.
Rơi xuống từ giữa không trung, những chiếc bóng chuyển động xung quanh đám người, những thân hình quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, hé ra những khuôn mặt dường như rất quen thuộc làm cho người của Ảnh Kiêu Minh đều trở nên kinh hoàng. Những người này…..những khuôn mặt này….
Mang oán khí, hàm chứa căm hận, đây là những người mà bọn hắn từng tiếp xúc qua, tất cả đều là những người đã bị bọn hắn trực tiếp hoặc gián tiếp làm hại. Đám người này đã chết, tất cả đều là người chết!
Phát hiện này quả thực khiến kẻ khác như đứng tim, bình thường thủ đoạn tàn nhẫn độc ác như thế nào thì lúc này cũng không dám đối mặt với chính tội ác của mình, không dám đối mặt với những người đã bị bọn hắn làm hại.
Những người đó là quỷ!
Khách khứa lẫn trốn ở chung quanh thủy chung vẫn chú ý quan sát những gì đang xảy ra ở đại sảnh, chỉ thấy người của Ảnh Kiêu Minh sợ hãi hét lớn, dưới ánh đèn có vô số sương mù vây quanh nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, không biết là cái gì lại làm cho bọn họ hoảng sợ như vậy, nhưng cũng vì tình cảnh đang chứng kiến trước mắt mà cảm thấy lo lắng không yên.
Người sống và người chết, ánh đèn chớp tắt lúc sáng lúc tối trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, mỗi một người của Ảnh Kiêu Minh đều nhìn thấy bên cạnh là những người mà mình đã từng làm hại, mỗi một câu chất vấn, mỗi một câu lên án, nhồi nhét vào trong đầu của bọn hắn, những khuôn mặt thối rữa bị tróc ra thành từng mảng đang đứng bên cạnh tố cáo, mùi máu tanh hôi thối cùng những tiếng nguyền rủa mang theo oán hận không ngừng vang lên.
Có người không thể tiếp tục chịu đựng đã kéo đứt tóc của mình. Trong miệng không ngừng giải thích, không biết là đang van xin tha thứ hay là nhận sai, tình cảnh này thật giống như mấy chục người đều trở nên điên loạn. Chung Hàn Tiêu lạnh lùng nhìn những bóng ma ở xung quanh, ánh mắt nhìn xuyên qua chúng nó, cũng không hề để ý đến những hồn ma đang vây quanh hắn, mà là nhìn vào người nam nhân đang thưởng thức cảnh tượng trước mặt.
“Nguyên lai chuyện kia cũng là do ngươi làm, Lâm Lệ chính là như vậy mà bị điên, nàng ở bệnh viện không chết nhưng cuối cùng lại tự sát ở trong phòng của mình. Ngươi căn bản không phải người bình thường, ngươi cũng giống linh sư có thể sử dụng ảo thuật, lúc trước ngươi ngăn cản ta giết nàng nhưng chính ngươi lại tự mình ra tay? Bất luận ngươi là ai thì so với ta ngươi cũng chẳng trong sạch hơn là bao nhiêu!”
Long Phạm không lưu tâm, thản nhiên mỉm cười một cách lạnh nhạt, “Ta chỉ không muốn nàng chết quá thoải mái, nàng phải bị giày vò dằn vặt, ngày đêm sống trong sợ hãi cho đến khi nàng không thể chịu nổi, mỗi thời mỗi khắc đều sống không bằng chết, như vậy mới miễn cưỡng đền bù những gì nàng đã phạm phải.”
Nhìn Lăng Lạc Viêm bên cạnh, Long Phạm thuận miệng kể lại, nghe những lời này của hắn thì bây giờ Lăng Lạc Viêm mới biết đến chuyện này. Lăng Lạc Viêm hơi thoáng kinh ngạc, “Ngươi ra tay từ khi nào?” Khi Long Phạm đi vào thế giới này tìm hắn thì hai người cơ hồ không có lúc nào tách ra, hắn căn bản không nhìn thấy Long Phạm sử dụng chú thuật. (giống hai con sam =.=)
“Ngay lần Lạc Viêm mất đi ý thức.” Nói lên lúc ấy, lời nói của Long Phạm tràn đầy ái muội. Sắc mặt của Lăng Lạc Viêm nhất thời đông cứng, mặc dù lần đó ngất đi là vì nguyên nhân khác, nhưng mất đi ý thức trong quá trình đang làm cũng là sự thật, đến nay hắn vẫn không quên điểm này.
Hai người thấp giọng thì thầm, xung quanh mọi người nghe Long Phạm nói xong đều trở nên hoảng sợ. Đây gọi là ảo thuật? Làm cho người ta lúc nào cũng đối mặt với sợ hãi, sống không bằng chết, cho đến khi tự mình kết thúc sinh mạng của chính mình. Nam nhân thần bí nhìn như thiên thần lại có thủ đoạn cùng tâm tư giống như ác ma!?
Thậm chí cho tới bây giờ vẻ mặt của hắn cũng không hề biến đổi…..
Những tiếng hít sâu vang vọng ở khắp mọi nơi, trong hội trường duy nhất chỉ có một người cảm thấy bình thường, thậm chí lộ ra ý cười, nam nhân mặc lễ phục màu đỏ hướng xung quanh liếc mắt một cái rồi nói với Long Phạm, “Đã đến lúc phải giải quyết hoàn toàn, không bằng tối nay liền trở về, dường như thân thể của ta đã không chịu nổi viêm hỏa lực.”
Vừa rồi sử dụng viêm hỏa, lực lượng không ổn định làm cho thân thể của hắn không có cách nào thừa nhận, gần như sụp đổ, hiện tại chỉ là miễn cưỡng duy trì.
Long Phạm gật đầu, nâng tay lên phía trước, cuối cùng hỏi một câu, “Lạc Viêm còn điều gì muốn nói với hắn hay không?” ‘Hắn’ tất nhiên là Chung Hàn Tiêu.
“Không, ta không hận cũng không oán hắn, ngay cả một chút cảm tạ cũng không, vốn là muốn nói nếu không có ngươi cũng sẽ không có ta ngày hôm nay.” Câu nói sau cùng là đối với Chung Hàn Tiêu. Giờ khắc này nhìn Chung Hàn Tiêu nhưng ánh mắt của Lăng Lạc Viêm bình thản tựa như đang nhìn không khí.
Chung Hàn Tiêu muốn làm hại Long Phạm thì hắn hủy đi Ảnh Kiêu Minh, coi như công bằng.
Cảm nhận được ánh mắt của Vũ, Chung Hàn Tiêu thấy mình như đang rơi xuống vực thẳm, nỗi đau đớn rõ ràng dâng lên, hắn vô cùng hối hận, cơn đố kỵ khắc sâu trong lòng, hắn ghen tị với người nam nhân kia, hối hận lúc trước không sớm phát hiện Vũ thay đổi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Vũ lại trở thành một người hấp dẫn như vậy làm cho hắn muốn hoàn toàn chiếm lấy vẻ đẹp chói mắt này.
Lúc trước hắn từng chế nhạo, từng đùa giỡn tình cảm của Vũ, bây giờ đã bị báo ứng. Hắn muốn cứu vãn, chỉ cần giết nam nhân kia thì Vũ có thể một lần nữa quay trở về với hắn, chỉ là lúc này hắn mới phát hiện giống như hết thảy đều đã quá muộn. Từng ỷ lại, từng tín nhiệm hắn, nhưng giờ khắc này Vũ đối với hắn không một chút vướng bận, không oán hận, không trách cứ, không thịnh nộ, ngay cả ánh mắt lạnh như băng cũng đều lui ra, tựa như một người hoàn toàn xa lạ.
Chỉ đứng đó nhưng lại cảm thấy rất xa xăm, dựa vào người nam nhân bên cạnh, lại dùng ánh mắt này nhìn hắn, ở trong lòng Vũ hắn không còn bất cứ ý nghĩa gì?
Có cái gì có thể so sánh với cảm giác càng khiến cho người ta bị giày vò này. Cho dù là hận, giờ khắc này hắn cũng nguyện ý chấp nhận, nhưng…..không có, cái gì cũng không có, hắn đối với Vũ mà nói, không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, biểu tình trên mặt của Chung Hàn Tiêu phức tạp khó hiểu, rõ ràng là vừa ghen tị vừa không cam tâm. Lăng Lạc Viêm cứ như vậy liếc mắt một cái. Long Phạm đứng bên cạnh hiện lên ý cười dưới đáy mắt, hắn rõ ràng không có cái gì có thể so với điều này càng làm cho Chung Hàn Tiêu thêm thống khổ. Nếu là hận thì có nghĩa vẫn còn nghĩ đến, vẫn còn để tâm. Nhưng lúc này cái gì cũng không tồn tại, bây giờ trong lòng của Chung Hàn Tiêu nhất định như đang bị cái gì đó cắn xé, hối hận không kịp.
So với giết hắn thì như vậy hay hơn rất nhiều.
Long Phạm mỉm cười nâng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. Phía sau Chung Hàn Tiêu, người của Ảnh Kiêu Minh bất thình lình toàn bộ đều ngã xuống, bất luận là thần chí còn thanh tỉnh hay đang gào thét điên cuồng, không một dấu hiệu, tất cả đều đột nhiên ngã xuống
Lúc này trên người của Chung Hàn Tiêu khẽ nhúc nhích, rốt cục có thể mở miệng, “Ngươi làm cái gì?” Tất cả tâm phúc của hắn còn có những thủ hạ tinh anh trong Ảnh Kiêu Minh, hết thảy đều ngã xuống ở sau lưng hắn.
“Ta làm cái gì? Chỉ là làm cho bọn hắn nhớ kỹ những chuyện đã làm, cũng giống như nữ nhân kia.” Làm cho oán linh cùng thân thể dung hòa thành một, mỗi thời mỗi khắc đều sống trong sợ hãi, sống trong chính tội ác của mình, ngày ngày hằng đêm đều cảm thấy sống không bằng chết. (=.= con rồng dã man rợ)
Người nam nhân vừa trả lời vừa mỉm cười, nhưng nụ cười này lại làm cho đáy lòng của người ta cảm thấy phi thường sợ hãi.
Một đám ngã xuống đất, người nam nhân mặc lễ phục màu trắng có khí chất thánh khiết như thiên thần đang đứng trước mặt đám người không biết sống chết như thế nào. Dưới những ánh đèn thủy tinh không ngừng chớp tắt, màu trắng của bộ lễ phục mơ hồ lấp lánh, mái tóc đen dài được cột chỉnh tề ở phía sau, xem ra so với lúc trước cũng không có gì khác biệt, nhưng tất cả mọi người ở đây chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ không dám tiếp tục nhìn thẳng.
Lặng yên đứng tại chỗ lại tản mát một cảm giác thực sự nguy hiểm, cái loại nguy hiểm này không phải đến từ ánh mắt chăm chú, không phải vì đôi mắt trầm tĩnh khiến người ta sợ hãi, cũng không phải vì đường cong bên khóe môi làm cho người ta bất an, mà là cảm giác áp bách giống như đang đối mặt với biển sâu thăm thẳm, núi cao hiểm trở, chỉ cần đứng thẳng như vậy thì cái loại nguy hiểm khiến kẻ khác rùng mình liền tồn tại giữa không gian. Làm trỗi dậy bản năng sợ hãi của con người.
Nam nhân này đến tột cùng có lai lịch gì? Không ai có thể lý giải cảm giác lúc này, ở đây mọi người đã gặp qua vô số những trường hợp đặc biệt, những nhân vật kỳ lạ, nhưng không có lần nào giống như lần này.
“Về phần ngươi, Chung Hàn Tiêu, ta sẽ cho ngươi một lễ vật đặc biệt. Ngươi muốn có được điều trước kia, ta có thể thành toàn để giúp cho ngươi sống trong hồi ức. Mỗi một đêm, trong giấc mộng ngươi đều nhớ lại chuyện dĩ vãng, chẳng qua khi tỉnh lại ngươi có thể nhớ rõ những gì Lạc Viêm đã nói ngày hôm nay, ngươi đối với hắn chẳng là gì cả.”
Mỗi đêm đều mơ thấy mình có được điều mình muốn, sau đó tỉnh lại chỉ còn cảm giác thống khổ khi cầu mà không được, mỗi đêm đều lặp lại giấc mộng lúc trước đã tổn thương và buông tha cho thiếu niên, làm cho hắn mỗi một ngày đều có thể rõ ràng cảm giác được quyết định lúc trước có bao nhiêu sai lầm, làm cho đáy lòng của hắn bị đố kỵ và hối hận ngày ngày ăn mòn.
Người từng tổn thương Lạc Viêm, nếu phải chết thì quá dễ dàng. Hắn sẽ làm cho Chung Hàn Tiêu sống đủ lâu, lâu đến mức cả đời đều phải ăn năn hối hận, sống trong thống khổ.
Nhẹ nhàng bình thản mỉm cười, thậm chí còn mang theo vài phần ôn nhu, đầu ngón tay lướt qua, Long Phạm khép lại đôi mắt âm u thâm trầm như mặt nước, một sợi bạch quang bay vào giữa trán của Chung Hàn Tiêu.
Quay người lại, hắn mỉm cười nhìn Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm chuẩn bị trở về được chưa?”
Nhìn chăm chú một màn trước mắt, khách khứa đang lẫn trốn ở những góc gần đó chỉ thấy trên người Chung Tình hiện lên một vầng hào quang chói lóa, vầng hào quang giống như ngọn lửa đang vây quanh thân hắn, người đứng bên trong ngọn lửa mỉm cười gật đầu, “Không sai biệt lắm, chờ ta thêm một chút.”
Bài hát thánh ca đang vang lên, tiếng nhạc nhộn nhịp vui vẻ càng tăng thêm một mảnh hỗn loạn trong đại sảnh, dường như có chút quỷ bí. Lăng Lạc Viêm nâng tay lên, diễm vũ từ trong cơ thể xuất hiện trên lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ lộng lẫy đẹp đến mức làm cho người ta mất đi lực tự hỏi, đoạt đi tất cả ánh mắt của mọi người, cơ hồ đã quên phát ra lời tán thưởng và kinh ngạc.
Đầu ngón tay mơn trớn những sợi lông vũ trên vai, những sợi bạch vũ như một món trang sức được điểm xuyến ở đầu vai dần dần hóa thành đen nhánh, tựa như bị mực thấm nhiễm, cũng giống như lui đi màu trắng ngụy trang, sợi lông vũ đen như bóng đêm biến thành một con quạ đen, Lăng Lạc Viêm nâng mắt ra lệnh, giơ lên cánh tay, “Đi thôi, Dạ Dực….”
Quạ đen bay thẳng lên không trung phá tan từng lớp cửa kiếng, mang theo những ngọn lửa cuồn cuộn bừng cháy. Viêm hỏa hung hăng xuất hiện trong đại sảnh, bỗng nhiên tất cả đồ vật ở xung quanh toàn bộ bị vỡ nát, tựa như có một làn sóng vô hình dâng lên khắp tứ phía, ngọn lửa từ trong biệt thự xông ra ngoài.
Trong bóng đêm, tuyết vẫn còn đang rơi, thánh ca đêm giáng sinh du dương vang lên, ngọn lửa đẹp mắt tung bay trên bầu trời, cũng đem cuồng phong cuốn vào trong đại sảnh, vô số hạt tuyết bay vào hội trường. Đứng trước gió, Lăng Lạc Viêm mỉm cười chăm chú nhìn ra ngoài.
Ảnh Kiêu Minh, bất luận có bao nhiêu người cũng không thể ngăn cản viêm hỏa và Dạ Dực. Dạ Dực đã là một phần trong hồn phách của hắn, nó sẽ đem viêm hỏa hoàn thành việc cuối cùng phải làm ở nơi này, đó là để trả giá cho những gì mà ngày hôm nay Chung Hàn Tiêu đã gây nên.
Tiếp theo, chính là lúc phải quay về.
“Bắt đầu đi Long Phạm.”
Hắn vừa dứt lời, đôi tay của Long Phạm liền đan vào nhau, hai đầu ngón trỏ đặt lên môi bắt đầu niệm chú bằng ngôn ngữ không người nào có thể hiểu được. Như nước chảy xuôi dòng, ngữ thanh êm dịu lưu loát, trên mặt đất ở đại sảnh hiện lên một vòng tròn với những văn tự cổ quái.
Những người đang nhìn chăm chú dường như đã sớm mất đi lực tự hỏi. Việc trước mắt vượt quá ngoài tưởng tượng của bọn hắn, cũng vượt quá ngoài năng lực của con người. Không phải ảo giác mà là chân thật, không biết qua bao lâu thì con quạ đen mang theo ngọn lửa đỏ rực đang cháy mãnh liệt quay trở về trong hội trường, bên ngoài bóng đêm vẫn thâm trầm không một chút thay đổi, nhưng cảnh tượng ở đại sảnh lại làm cho người ta có cảm giác mình đang ở trong một giấc mộng.
Đêm giáng sinh bọn hắn thấy được kỳ tích.
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, tuyết trắng tung bay khắp tứ phía, những mảnh kim loại trên rèm cửa phát ra tiếng kêu lách cách, trong bài thánh ca đêm giáng sinh, hai người nổi bật đang đứng giữa vòng tròn, một người hóa thành một vầng hào quang màu trắng, mà người còn lại chính là Chung Tình, tình nhân trong mộng của bọn hắn đang bị vầng hào quang rực lửa vây quanh, dần dần tan biến. Trong khoảnh khắc, con quạ đen cũng hóa thành một quang cầu màu đỏ giống như ngọn lửa.
Hai luồng hào quang hợp nhất một thể, ánh sáng bừng lên làm cho người ta chỉ có thể nhắm mắt tránh né, một làn sóng trong không khí dâng trào, ngoại trừ tiếng nhạc bên tai, chỉ còn cảm thấy đại sảnh bỗng nhiên phát sáng giống như ban ngày.
Đợi đến khi ánh sáng yếu dần, bọn hắn mở mắt ra, hết thảy vẫn như trước ngoại trừ hai người kia đã biến mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại hai bộ lễ phục, một đỏ một trắng, không còn nhìn thấy người đã mặc chúng. Chung Tình của bọn hắn, còn có nam nhân thần bí chỉ để lại họ tên, giống như theo gió mà đi.
Thánh ca đêm giáng sinh vẫn tiếp tục vang lên, tuyết trắng rơi lất phất bay vào bên trong rồi dần dần hòa tan, bóng đêm ngoài cửa sổ thật tĩnh lặng tựa như tất cả những gì xảy ra lúc trước đều chưa hề phát sinh.
Sững sờ đứng trong đại sảnh, ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu từ giờ khắc này, một kỳ tích mới lại được tiếp tục lưu truyền trong lòng mọi người, mà đây là một truyền thuyết thuộc về Chung Tình, cũng xem như là lần cuối cùng.
Về hắn và người nam nhân tên Long Phạm…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.