Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 116: Đại sự kiện




Nghe tiếng hô của Trầm Mộ, đám người một trận xôn xao, nữ nhân kia sắc mặt đột biến, Lăng Lạc Viêm nhìn lướt qua như là an ủi khuyên giải, nhún vai như thể bất đắc dĩ rồi cười khẽ, “Ngươi xem, nếu thật sự không động thủ có lẽ sẽ không còn kịp, bất luận ngươi muốn cái gì, không bằng hiện tại cứ nói với ta.”
Nàng vì sao còn chưa động thủ….lướt nhìn đáy mắt bất an của nữ nhân kia, Long Phạm cúi gần bên tai Lăng Lạc Viêm.
“Nàng không dám động thủ.”
“Nàng không dám động thủ.”
Hai câu giống nhau, một câu ngay tại bên tai hắn, một câu lại truyền đến từ trước cửa, Lăng Lạc Viêm theo giọng nói nhìn lại, nam nhân một thân âu phục được cắt may hoàn hảo, hơi thở lạnh lẽo âm u tràn ra đầy người, khuôn mặt đã từng khắc sâu, là bộ dáng hắn phi thường quen thuộc, nhiều năm qua không gặp, tựa hồ cũng không có quá nhiều thay đổi.
Cánh cửa hội trường đột nhiên bị mở tung, theo giọng nói của người nam nhân vừa đi vào làm cho các phóng viên giật mình thốt lên, “Chung Hàn Tiêu! Ảnh Kiêu Minh.”
Nữ nhân phi thường kích động, chỉ có thể giơ cao bộ điều khiển kích nổ trong tay, “Ai nói ta không dám động thủ?! Mặc kệ ngươi là ai, không được lại đây!”
Chung Hàn Tiêu dừng lại cước bộ, ánh mắt âm trầm quét một vòng trong hội trường, cuối cùng dừng lại trên hai người sóng vai đang đứng, ánh mắt sắc bén chợt lóe.
Lăng Lạc Viêm cảm thấy ánh mắt đang dừng trên người hắn nhưng không hề để ý, hắn quan tâm chính là phản ứng của Long Phạm, hắn có thể cảm giác được hơi thở không cố ý áp chế bắt đầu dần dần hiển lộ, đây chính là hơi thở của linh giả thuộc loại cường đại, vì để phối hợp che giấu thân phận ở thế giới này mà cố ý áp chế.
Long Phạm đối với người nam nhân trước mặt cũng không xa lạ, si mị vương từng hóa thành bộ dáng của người này, chỉ như vậy đã khiến hắn phi thường không vui.
Mọi người xung quanh đều cảm nhận được mơ hồ xuất hiện một gợn sóng thâm trầm lạnh như băng hàn, một cơn lũ chuẩn bị khuếch tán.
Trầm Mộ ở một bên biểu tình càng phức tạp, hắn không nghĩ đến buổi họp báo ngày hôm nay lại phát sinh như thế này, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân đòi đánh bom, không chỉ dẫn đến cảnh sát còn có Chung Hàn Tiêu, lần này thật sự thành đại sự kiện.
“Ta đã nói không xong mà….” Trầm Mộ có thể cảm giác mùi thuốc súng giữa nam nhân thần bí kia cùng Chung Hàn Tiêu trong lúc đó, rõ ràng hai người căn bản không trao đổi bất cứ điều gì nhưng đột nhiên hắn cảm thấy phi thường nguy hiểm, so với trái bom kia còn nguy hiểm hơn nhiều.
Lăng Lạc Viêm hiểu rõ ý tứ trong lời của Trầm Mộ, nhiều năm không gặp đột nhiên xuất hiện lúc này, hắn không biết vì sao người kia lại đến, nếu là vì hắn….
“Lạc Viêm.” Đang nghĩ như vậy thì cánh tay ôm hắn bỗng nhiên siết chặt, bên tai vang lên lời nói nhẹ nhàng mang theo cảnh cáo của Long Phạm, “Người kia chính là quá khứ của Lạc Viêm…”
Hắn còn nhớ rõ si mị vương Li Quỷ hóa thành hình người bị Lạc Viêm xưng là “Tiêu”, từng đối với Lạc Viêm có ý nghĩa đặc biệt, nhưng hắn không hy vọng người kia tiếp tục có bất cứ ảnh hưởng gì đến Lạc Viêm.
“Nếu là quá khứ thì không cần phải nhắc lại, đã là người không còn quan hệ với ta, chẳng lẽ ngươi còn chưa yên tâm?” Khóe miệng khẽ nhếch, Lăng Lạc Viêm biết rõ, tuy Long Phạm không hỏi về quá khứ của hắn nhưng không phải không hề để ý, nếu Chung Hàn Tiêu là vì hắn mà đến, vô luận là vì mục đích gì đều đã khiến Long Phạm không vui. (chuyện, hủ dấm chua mà)
Lăng Lạc Viêm thản nhiên trả lời, nhướng mi giễu cợt. Long Phạm nghe vậy liền hài lòng cười khẽ, nâng mặt Lăng Lạc Viêm lên nhẹ nhàng hôn xuống, cũng không để ý lúc này đang là thời khắc vô cùng khẩn trương nguy hiểm, đối với hắn mà nói những gì phát sinh ở đây hết thảy như một trò hề, chỉ có Lạc Viêm mới là điều hắn quan tâm.
Chung Hàn Tiêu thấy hai người thân mật như vậy liền nhíu mày, vẻ mặt âm trầm của hắn khiến những người xung quanh đều cảm thấy rùng mình.
Trầm Mộ nhìn thấy hai người thân mật lại nhìn thấy biểu tình của Chung Hàn Tiêu, cuối cùng nhìn sang nữ nhân kia, buồn rầu thở dài, “Quả nhiên thật không xong….”
Còi báo động của cảnh sát cùng tiếng xe ở dưới lầu truyền đến, lúc này trong hội trường mọi người đều nghe thấy, cũng có người nghe được lời nói của Trầm Mộ nhưng không hiểu vì sao người đại diện của Chung Tình lại có loại phản ứng này. Mặc kệ Ảnh Kiêu Minh vì cái gì lại đến đây, bây giờ có cảnh sắt thì nguy hiểm có thể được giải trừ?
“Các ngươi không được cử động! Ai dám nhúc nhích ta liền kích nổ! Mọi người cùng chết!” Trong tay giơ cao bộ điều khiển kích nổ, nữ nhân nghe tiếng còi báo động của cảnh sát liền biết chuyện hôm nay không còn đường cứu vãn, vẻ mặt trở nên khẩn trương, bàn tay đang cầm bộ điều khiển kích nổ cũng vì căng thăng mà không ngừng run rẩy, xem ra tùy thời đều có thể nhấn nút điều khiển.
Trong đại sảnh thực sự yên lặng, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến có thể nghe thấy rõ ràng, có vẻ không ít người đang đến. Lăng Lạc Viêm lắc đầu, quả thật không xong, hắn còn chưa biết rõ hết thảy nội tình mà cảnh sát đã đến thì chỉ càng kích động nữ nhân kia, làm cho nàng càng thêm thất khống, đến lúc đó nếu thực sự nổ bom, nơi này ngoại trừ hắn và Long Phạm e rằng không một người nào có thể sống sót.
“Bình tĩnh…..ngươi bình tĩnh một chút….chúng ta…..chúng ta không hiểu……ngàn vạn lần đừng…..”
Lúc này có người rõ ràng cảm nhận được tánh mạng bị uy hiếp, bởi vì lời nói của nàng không một người nào dám tùy tiện đi lại, cũng quên mất vì sao người của Ảnh Kiêu Minh lại xuất hiện ở đây, tất cả đều im lặng đứng yên tại chỗ, hy vọng cảnh sát có thể mau chóng đem nữ nhân này bắt giữ.
Lăng Lạc Viêm không có nửa điểm khẩn trương, hiện giờ Long Phạm ngay bên cạnh hắn thì hắn không có gì phải lo lắng, thuốc nổ đối với hắn và Long Phạm không có chút uy hiếp, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái đối với hận ý của nàng.
“Ta và vị tiểu thư này hình như không quen biết. Ta rất muốn biết là vì sao lại nói ta là hung thủ giết người, còn có hôm nay ngươi mang theo thứ này đến đây, nhân số hiện tại cũng không phải là ít….”
Hướng lên phía trước vài bước, Lăng Lạc Viêm giơ hai tay lên mang theo ý cười như có như không, tỏ vẻ quan tâm thân thiết nhưng trong lời nói lại lộ ra phản đối, “Ngươi thực sự đã chuẩn bị kỹ, muốn mọi người phải vì ngươi mà chết? Như vậy ngươi có thể gánh vác hết tất cả mạng người ở đây?”
“Ta gánh không nổi, chẳng lẽ ngươi có thể? Nếu ngươi quan tâm đến tánh mạng của người khác như vậy vì sao không làm một chút gì cho bọn họ? Ngươi nghe đây Chung Tình, nếu ngươi không muốn những người này bị ngươi liên lụy….”
“Lâm Lệ nghe đây, buông đồ vật trong tay ra, nơi này đã bị bao vây…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi yêu cầu đầu hàng, hiển nhiên là của cảnh sát phụ trách đàm phán, trong hội trường nhân số rất nhiều cũng đủ để trở thành một vụ án hình sự nghiêm trọng, con tin trong đó là dân chúng bình thường, có phóng viên truyền thông, thậm chí còn có siêu sao Chung Tình không người nào mà không biết, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tính nghiêm trọng của vụ việc quả thực khó có thể dự tính.
Cảnh sát cắt ngang lời của nàng, nghe được người nọ gọi tên của mình, nàng đột nhiên cả kinh nhưng không thay đổi thái độ, ngắt lời người bên ngoài, nàng hướng tới cửa hét to, “Không cần nói nhiều với ta, tất cả các ngươi câm miệng cho ta! Ai dám gây trở ngại ta liền cho nổ! Cùng lắm thì cùng chết!”
“Nguyên lai là Lâm tiểu thư, mới vừa rồi ngươi còn chưa nói xong, nếu ta không muốn bọn họ bị liên lụy thì thế nào…” Ý bảo nàng tiếp tục, Lăng Lạc Viêm lấy một chai nước khoáng đặt trên bàn, vừa mở nắp chai vừa vừa hướng tới nàng truyền đến một ánh mắt nghi vấn, dựa vào mép bàn ở phía sau, uống một ngụm rồi đưa chai nước cho Long Phạm. (o_o)
Khẽ cười nhìn Long Phạm tiếp nhận chai nước trong tay, ngón tay thon dài hủy đi vệt nước đọng bên môi của hắn. Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt thập phần quỷ dị, nam nhân giống như thiên thần cầm một chai nước khoáng ở trong tay…..
Tế ti của hắn có lẽ không thích hợp với thế giới hiện đại a. Nhịn cười, Lăng Lạc Viêm đưa đầu lưỡi khẽ lướt qua ngón tay bên môi, vẻ mặt điềm nhiên, ngoại trừ Long Phạm bên cạnh thì không ai phát hiện động tác rất nhỏ nhưng thập phần hấp dẫn này.
Đáy mắt màu thanh lam lại trở nên tối sầm, Long Phạm cầm chai nước Lăng Lạc Viêm đã uống qua, chậm rãi mỉm cười. Lạc Viêm như vậy làm cho hắn rất muốn lập tức đem đi.
Chung Hàn Tiêu đứng đó nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Nghe nói nơi này phát sinh ra chuyện, không mang theo bất luận kẻ nào, hắn trước tiên chạy đến thì nhìn thấy người trước mặt truyền đến một ánh mắt như thể mình chỉ là một người xa lạ.
Đệ đệ không cùng huyết thống của hắn…..đã nhiều năm không gặp, ngoại trừ trên TV.
Vũ, năm đó hắn gọi như vậy. Thiếu niên ở trong lòng hắn sẽ cười và gọi hắn là Tiêu, không phải ca ca mà là Tiêu, chỉ là hiện tại…..
Hắn đang dựa vào một người nam nhân khác, mà lại đối với mình như không nhìn thấy.
Ánh mắt lạnh lùng u ám càng lúc càng âm trầm, hắn không tiến lên, đánh mất tính toán ban đầu, đứng ở một bên chăm chú nhìn mỗi một động tác rất nhỏ của hai người kia, một chút cũng không buông tha.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hai người tuy không quá phận thân mật, nhưng ở trong tình hình này đối mặt với uy hiếp đánh bom mà thái độ của Chung Tình đối với Lâm Lệ tựa như hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của nàng, cho dù đang kinh ngạc lo lắng nhưng đồng thời bọn hắn cũng bội phục vị siêu sao đến lúc này cư nhiên còn có thể ung dung như vậy.
Lâm Lệ cảm giác được nam nhân trước mặt không thèm đếm xỉa đến nàng, đối với uy hiếp của nàng như không nghe thấy, lại cùng với người bên cạnh liếc mắt đưa tình không hề để ý đến nàng, dường như uy hiếp đánh bom đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng.
Nắm chặt bộ điều khiển kích nổ, tình cảnh trước mắt làm cho hận ý dưới đáy lòng càng thêm nặng, nàng hung hăng cắn răng, “Đúng! Ngươi chính là như thế hại chết nàng! Mặc kệ nàng nói cái gì, ngươi một chút cũng không thèm để ý, giống như căn bản nàng không hề quan trọng….ngươi có thể ở trước mặt nhiều người cùng nam nhân kia thân thiết như vậy nhưng lại đối với nàng tàn nhẫn. Chung Tình, ta thật sự rất muốn giết chết ngươi! Nhưng như vậy quá dễ dàng cho ngươi.”
Nữ nhân này đến tột cùng là vì ai mà trả thù? Các phóng viên nhớ rõ nàng đã nói Chung Tình là hung thủ giết người, bọn hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng Chung Tình thật sự giết người, nhưng đối với Chung Tình sẽ phản ứng như thế nào thì bọn hắn thật sự mong đợi, sự tình quan trọng đến tánh mạng của bọn hắn, bọn hắn cũng không thể không làm cho minh bạch.
Chỉ thấy người nam nhân nghe xong những lời này rốt cục có phản ứng, lộ ra biểu tình thông cảm, hắn nhướng mi mang theo vài vẻ nghi hoặc nhưng vẫn như trước nở nụ cười đầy thâm tình, “Cho đến bây giờ ta cũng không biết vì sao ngươi lại làm như vậy. Ngươi muốn ta chết, có thể hay không nói cho ta biết lý do? Đến tột cùng ngươi muốn cái gì? Muốn ta làm như thế nào?”
Giọng nói mang theo thở dài, dường như đối diện với hắn không phải nữ nhân đang uy hiếp hắn mà là tình nhân của hắn, tất cả mọi người đứng bên ngoài đang quan sát thiếu chút nữa đã đắm chìm trong vẻ mặt như vậy, lại nghe thấy giọng nói của hắn dần dần trở nên lạnh lùng tràn đầy chế giễu.
“Nếu ngươi muốn ta chết vì sao không động thủ? Ta đang đứng trước mặt ngươi.”
Lăng Lạc Viêm bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, hiện tại hắn thầm nghĩ muốn ở riêng một chỗ cùng Long Phạm.
Không muốn tiếp tục ở lại đây hao phí thời gian cho một nữ nhân mà không biết lý do, nếu nàng không nói rõ ràng, hắn có thể xác định hắn sẽ không có kiên nhẫn ở lại đây tiếp tục diễn trò, mà trực tiếp kêu Long Phạm đưa hắn đi.
Chung Tình không ở đây thì nàng có thể uy hiếp ai? Về phần Chung Hàn Tiêu khi tiến vào đây nhìn thấy hắn và Long Phạm như vậy, nếu Chung Hàn Tiêu muốn xem thì cũng không thành vấn đề, hắn sẽ cho xem đến phút cuối.
Lâm Lệ cẩn thận lui về phía sau vài bước, cách xa đám người xung quanh, chậm rãi lắc đầu, “Ngươi sai rồi, ta không cần ngươi chết, ta muốn cho ngươi mất đi hết thảy, sống không bằng chết! Ta muốn ngươi mất đi thanh danh địa vị, mất đi hào quang sáng chói trên người, vì muội muội của ta mà phải trả một cái giá thật đắt! Ha ha….ha ha ha…..”
Giọng nói của Lâm Lệ vang lên trong đại sảnh, tiếng cười sắc bén điên cuồng dừng ở bên tai mỗi người, Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhớ tới cái gì đó. Cách đó không xa Chung Hàn Tiêu đã sớm điều tra rõ sự việc, bỗng nhiên mở miệng, “Lâm Lệ chính là tỷ tỷ của Lý Trân, cha mẹ li dị sau đó đổi tên, Lý Trân xem như là vì ngươi mà chết.”
Giọng nói của Chung Hàn Tiêu lộ ra ý cười u ám, lúc ấy hắn quả thực hài lòng. Đệ đệ của hắn không hổ danh là người từng ở trong Ảnh Kiêu Minh, cho dù có người dùng chính tánh mạng của mình đến yêu cầu cũng không có một chút dao động, lúc trước hắn đã tự mình dạy Vũ một khóa huấn luyện, nhất định làm cho Vũ nhớ rõ rành mạch.
Vô tình mới có thể vô địch
Nhớ tới lúc trước, ánh mắt của Chung Hàn Tiêu nhìn hắn có chút biến hóa, Long Phạm đều nhìn thấy rõ ràng, dưới đáy mắt màu thanh lam dần dần trở nên lạnh giá.
Lăng Lạc Viêm bởi vì lời nói của Chung Hàn Tiêu mà giật mình.
Tất cả mọi người xung quanh, bất luận là phóng viên hay là nhiếp ảnh gia, không người nào là không biết chuyện này. Vài năm trước, khi Chung Tình vừa xuất hiện liền đột ngột trở nên nổi tiếng làm cho vô số người lâm vào si mê, trong đó có một nữ nhân điên cuồng dùng tự sát để uy hiếp, muốn Chung Tình trở thành tình nhân của nàng, nếu không đáp ứng nàng liền đi tìm cái chết.
Chuyện này khiến các fan hâm mộ khác kháng nghị và chửi rủa, kết quả cuối cùng là Lý Trân thật sự tự sát, không biết là vì Chung Tình cự tuyệt hay là vì tất cả mọi người xung quanh xa lánh bài trừ.
Bên ngoài đại sảnh, tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát vẫn tiếp tục vang lên nhưng không ai đi lưu tâm đến chuyện đó, hết thảy những gì trong hội trường đều hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, liên lụy đến chuyện trước kia, hơn nữa nhất định sẽ trở thành một tin tức phi thường đặc sắc không gì sánh bằng.
“Không sai, muội muội ta luôn yêu thương vì người như ngươi mà tìm đến cái chết, ngươi bảo ta làm sao cam tâm! Là ngươi giết nàng, nếu không phải ngươi cự tuyệt thì nàng sẽ không chết!” Lâm Lệ vừa khóc vừa cười, ngón tay đặt trên nút kích nổ của bộ điều khiển, chỉ vào một gã phóng viên trong đám người đang đứng xung quanh, “Chung Tình, ta muốn ngươi giết hắn!”
“Nếu không phải đám phóng viên truyền thông này, không phải bọn hắn đăng báo công khai lan truyền tin tức làm cho nàng không có đường lui, muội muội của ta sẽ không chết! Các ngươi đều là hung thủ! Chung Tình, ta muốn ngươi chân chính trở thành thủ phạm giết người, từ nay về sau mất đi hết thảy!”
“Trước hết ngươi giết hắn! Sau đó là nàng rồi kế tiếp là hắn!” Chỉ vào một đám người, nàng muốn làm cho siêu sao trở thành kẻ giết người, làm cho tình nhân trong mộng trở thành ác mộng của tất cả mọi người!
Giọng cười điên cuồng vang lên từng trận trong đại sảnh lặng yên, tất cả mọi người ở đây vì lời nói của nàng mà kinh hãi, bọn hắn không nghĩ đến nữ nhân này cư nhiên lại có lòng dạ ác độc như vậy.
“Thế nào? Ngươi có động thủ hay không? Chỉ cần ngươi giết ba người thì có thể bảo toàn tánh mạng của tất cả mọi người còn lại, bằng không ta sẽ khiến cho tất cả cùng chết…Ngươi tính xem, như vậy có phải quá lợi không, dùng ba người để đổi lấy tánh mạng của tất cả mọi người. Ngươi chính là minh tinh chói mắt trong lòng tất cả mọi người, lúc này chẳng lẽ không nên vì những người ủng hộ ngươi mà làm một chút gì hay sao?”
Keng! Một tiếng vang lên. Từ trong túi nàng xuất ra một con dao rơi xuống mặt đất.
Mọi người nhìn thấy con dao đều cảm giác một trận lạnh rung, nữ nhân này thật sự bị điên. 
So với mọi người đang kinh hãi luống cuống thì Lăng Lạc Viêm chỉ nhún vai, “Nguyên lai là có chuyện như vậy.” Quay đầu đối với Long Phạm bên cạnh, hắn mỉm cười, đáy mắt lạnh lùng lộ ra vài phần xảo quyệt, “Khi nào thì chúng ta trở về?” hiện tại cũng đã đến lúc.
Long Phạm mỉm cười, “Lạc Viêm chờ không nổi?”
Những người xung quanh không rõ, chỉ thấy Chung Tình và nam nhân thần bí kia cùng nhau đi đến giữa sân, đang nghi hoặc, đột nhiên một tiếng súng vang lên.
Máu tuôn ra từ trên người Lâm Lệ, bắn lên y phục của Chung Tình đang ở cách đó không xa, màu trắng thuần khiết bị nhiễm thành một mảnh đỏ tươi, mọi người thét chói tai, trong một mảnh hỗn loạn, nữ nhân bị thương phun ra một ngụm máu, bộ điều khiển kíp nổ trên tay lập tức thẳng tắp bay lên tường, mắt thấy nút nhấn trên đó sắp bị va chạm.
Sẽ nổ tung?! Bọn hắn….đều sẽ chết?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.