Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 11: Thư linh




“Tế ti đại nhân rốt cục đến thăm Miểu Lan, nơi này hảo buồn a, Miểu Lan một người rất tịch mịch a…..Di, không phải tế ti đại nhân?” Trên người Lăng Lạc Viêm sờ soạng vài cái, hắn kỳ quái vì sao lần này tế ti đại nhân không kéo hắn qua một bên, nhìn kỹ lần nữa, nguyên lai hắn bổ nhào vào không phải tế ti đại nhân mà là….
“Oa, tông….tông chủ, như thế nào lại đến thư trai, không phải đang ngủ sao?” đột nhiên thông suốt điều gì, nam tử trẻ tuổi nhìn thấy Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm trước ngực, không dám tin, mở miệng ra, “Tông chủ không phải ghét nhất tế ti đại nhân sao, hôm nay thế nào lại đổi tính?”
Như là phát hiện mình không nên nói điều này, Miểu Lan lập tức che miệng lại, trừng lớn đôi mắt to tròn, lại hướng về sau lui vài bước, xong rồi xong rồi, hôm nay không chỉ đắc tội tông chủ, còn phải tội tế ti đại nhân.
Lăng Lạc Viêm nhìn nam tử tuổi trẻ tự xưng Miểu Lan đột nhiên nhảy đến, động tác kia nhẹ nhàng không giống nhân loại tầm thường, biểu tình sinh động cùng với nơi này nửa điểm đều không tương đồng, đôi mắt to tròn, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, bím tóc đỏ thắt dài buông trước ngực, tuy nói là nam tử trưởng thành lại lộ ra nét hồn nhiên ngây thơ cùng hoạt bát sinh động, xuất hiện tại nơi thư trai âm trầm lạnh lẽo này, thật đúng là thập phần cổ quái.
“Hắn là thư linh trông coi nơi này, tên là Miểu Lan.” Long Phạm đem Lăng Lạc Viêm từ trong lòng buông xuống, thản nhiên lướt qua Miểu Lan đang đứng một bên che miệng, nghe Long Phạm giới thiệu tên hắn, Miểu Lan nghi hoặc buông tay xuống, “Tông chủ không nhận ra Miểu Lan?”
Tông chủ nguyên bản cùng tế ti đại nhân bất hòa, lúc này lại nguyện ý để tế ti đại nhân ôm, tuy tông chủ không thường xuyến đến đây cũng sẽ không thể không nhận ra hắn, hay ngủ lâu quá bị mất trí?
Thật cẩn thận đền gần, Miểu Lan nhìn thấy Lăng Lạc Viêm vẫn là một thân hồng y, càng xem càng cảm thấy không đúng. Đáng lý tông chủ phải lạnh như băng, luôn nghiêm túc cứng rắn, lúc này tông chủ tuy không nói chuyện nhưng nhìn trong mắt hắn cũng mang theo ý cười, dáng cười cơ hồ khiến người ta không dám nhìn thẳng, thật giống như sẽ bị quyến rũ đi mất.
Miểu Lan có chút ngơ ngác khi nhìn thấy hắn, bộ dáng kia làm cho Lăng Lac Viêm cảm giác thú vị lại thêm vài phần ý cười, nâng cầm hắn lên, “Thư linh? Chẳng lẽ ngươi không phải là người?” Đầu ngón tay xẹt ngang xương quai hàm, xác định xúc cảm là thực thể, hắn ngoảnh đầu hướng Long Phạm đưa ra một ánh mắt nghi vấn.
“Hắn là người, cũng không hẳn là người, hắn là do Long Phạm dùng huyết dưỡng thành một cái sinh linh, ngày ngày lấy linh lực luyện hóa, hao phí trăm năm, mới thành hình người, chính là….” Lại liếc mắt một cái chỉ biết Lăng Lạc Viêm đang lăng lăng nhìn Miểu Lan, Long Phạm cũng không nói tiếp, ý trong đó đã là không cần nói cũng hiểu.
Theo động tác Miểu Lan bổ nhào vào lúc trước cùng lúc sau chỉ biết ngẩn người nhìn hắn, chỉ sợ có duy nhất một người vào đây mà không thông báo một tiếng thôi. Trong lòng đoán như vậy, Lăng Lạc Viêm nghĩ nơi ở của Long Phạm là Miểu Lan trông coi thư trai, lại cảm thấy chính là như thế, tựa hồ rất đơn giản.
Liếc mắt nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm bước qua Miểu Lan đang ngẩn ngơ hướng chỗ sâu bên trong thư trai đi vào. Dùng huyết nuôi dưỡng, đem linh thể hóa thành hình người, lần đầu tiên nghe thấy, dù sao đối Long Phạm mà nói cũng không thể không có khả năng, nơi này quả nhiên cổ quái.
Lại càng xác định người cùng hắn hợp tác không phải tầm thường, đáy lòng hắn đối với Long Phạm đề phòng càng tăng. Nhìn xung quanh thư trai hắn tính toán sớm ngày tìm ra biện pháp sử dụng linh lực, phải dựa vào cái người biểu lí không đồng nhất, xem ra là từ bi thoát tục kỳ thực là nam nhân coi khinh tất thảy, còn không bằng dựa vào chính mình.
“Trên kệ sách này, mục nào để thư sách sử dụng linh lực?” Xuyên qua các giá sách, Lăng Lạc Viêm hỏi.
Không đợi Long Phạm trả lời, Miểu Lan đã phục hồi tinh thần, cơ hồ là bay đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm, “Tông chủ thật sự bị mất trí nhớ? Như thế nào lại quên cách sử dụng linh lực?” Nếu là mất trí, hắn hy vọng tông chủ vĩnh viễn không cần khôi phục, tông chủ lạnh như băng trước đây cùng tông chủ cười thật đẹp mắt này, so sánh với, đương nhiên vẫn là trước mắt thật hảo. (^_^ Miểu Lan thật đáng yêu)
“Không phải quên, mà là căn bản chưa từng biết qua,” Không giải thích dài dòng, Lăng Lạc Viêm tùy tay lật xem một quyển thư sách phát hiện trong đó ghi chép đều là về cây cỏ thảo dược cùng hắn mà nói không có tác dụng, đặt trở lại, nhìn thấy kệ sách có vô số điển tịch, hắn ngoảnh đầu nhìn Long Phạm, “Nơi nào để tư liệu về linh lực, tế ti đại nhân chắc là sẽ không thể không biết, hay là không muốn nói cho ta?”
Từ khi xảy ra việc ám sát, sinh linh này thường xuyên dùng loại ngữ điệu thoáng chút trào phúng này xưng hắn “tế ti đại nhân”, đối với khát cầu sử dụng linh lực tựa hồ càng thêm mãnh liệt, mang theo vẻ mặt khó phân biệt, ánh mắt của Long Phạm xẹt qua người Lăng Lạc Viêm, ngẩng đầu ý bảo Miểu Lan, “Mang tông chủ đến kệ Huyền Tự nhìn xem, chỉ cần là tông chủ muốn, toàn bộ đem xuống.”
Miểu Lan còn đang nghi vấn câu trả lời của Lăng Lạc Viêm lúc trước, bây giờ nghe vậy trong lòng không khỏi cố quái, tế ti đại nhân rõ ràng biết chỗ nào ghi chép phương pháp sử dụng linh lực, vì sao không trực tiếp nói cho tông chủ mà muốn hắn tự tay tìm giúp? Thật sự là kỳ quái a.
Bất quá thân là thư linh hắn đương nhiên sẽ không nghi ngờ chủ nhân đã ban cho mình sinh mệnh, hắn gật gật đầu, lại nhẹ nhàng đi đến giá sách, “Tông chủ muốn đều là ở đây, ở chỗ cao này, muốn văn thư nào, Miểu Lan đều có thể lấy cho tông chủ.”
“Tông chủ ở đây không có nguy hiểm, trong tộc còn sự vụ cần xử lý, Long Phạm xin phép cáo lui.”
Lăng Lạc Viêm đang lật xem những tư liệu trên kệ sách, lời nói thâm trầm từ Long Phạm truyền đến, ở trong thư trai như gợn sóng hồi vang.
Gật đầu đáp ứng hắn ly khai, nhìn chăm chú bóng dáng đi xa, Lăng Lạc Viêm trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Cho tới bây giờ đối với suy đoán lòng người hắn đều có chút tự tin, nhưng với Long Phạm hắn lại thủy chung khó có thể nghe ra tâm tư che giấu trong ngữ điệu của Long Phạm, cái loại trầm tĩnh này, như lần đầu gặp mặt, thâm thúy khó dò.
“Tông chủ, tông chủ….” Bàn tay trắng nõn trước mắt Lăng Lạc Viêm lay động, đánh gãy suy nghĩ của hắn. Miểu Lan tò mò nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Long Phạm đang rời đi, cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá trong mắt hắn việc cổ quái còn rất nhiều, tỷ như tông chủ đột nhiên đổi tính, tỷ như việc tế ti đại nhân phân phó cũng thực kỳ lạ, cho nên hắn không quá lưu ý.
Không cần tra xét nguyên nhân, chỉ cần làm theo là tốt rồi. Nhẹ nhàng nhảy lên không trung, Miểu Lan đem văn thư từ trên cao rơi xuống đặt vào tay Lăng Lạc Viêm “Tông chủ chậm rãi xem, không vội.”
Đương nhiên là không vội, hắn ở đây buồn chán năm mươi năm ngoại trừ tế ti đại nhân thỉnh thoảng tiến vào lấy sách, cơ hồ thư trai đều không mở ra, mặc dù đi vào cũng trong chớp mắt lại đi ra, dường như xem hắn không tồn tại. Pha lẫn cảm giác phiền muộn nhảy lên kệ sách, Miểu Lan nhìn vị tông chủ hoàn toàn mới này thật là tốt xem, lại kèm thêm một câu, “Tông chủ thật sự không cần xem quá nhanh, nếu là sai sót sẽ không tốt, cứ chậm rãi mà xem a.”
Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập hưng phấn của Miểu Lan, đối với hắn có thể từ linh thể hóa thành người cảm thấy rất hiếu kỳ, lúc trước nghe Long Phạm nói là lấy huyết dưỡng nên, không biết dùng máu của ai, lại dùng phương pháp như thế nào để nuôi dưỡng, thật sự là bộ dáng của Miểu Lan khó có thể đem huyết tươi liên hệ cùng nhau.
Bất quá, hiện giờ cũng không phải điều quan trọng, hắn vội vả muốn biết chính là cách sử dụng linh lực, không phải linh lực từ Long Phạm truyền cho, không đủ linh phách đã muốn phi thường không xong, nếu là linh lực có sẵn trong người mà cũng không thể sử dụng, kêu hắn làm thế nào có thể bảo toàn mạng sống ở thế giới này. Phải biết rằng thân phận hắn bây giờ là tông chủ Xích Diêm tộc, từ khi bị ám sát hắn hiểu rõ ràng vị trí này cũng phải dễ ngồi.
Không hề để ý đến Miểu Lan, hắn tiếp tục lật xem tư liệu trong tay, phía trên kệ, ngay cả trước mắt còn rất nhiều thư sách chờ hắn giải quyết, ấn ấn mi tâm, hắn nhớ tới việc đọc sách tựa hồ cũng không phải sở trường của hắn.
Bất quá vì bảo mệnh xem ra cũng chỉ có thể tiếp tục, tùy ý ngồi trên mặt đất, hắn dựa vào giá sách sau lưng bắt đầu đọc tiếp một quyển sách khác. (làm mình nhớ đến bác Nim trong No Other)
Người có đủ linh phách có khả năng tự tu luyện linh lực, nhưng không đủ linh phách, chỉ có linh lực được người khác ban tặng, không có linh phách làm căn nguyên, muốn sử dụng linh lực không thuộc về chính mình cơ hồ là không có khả năng, trừ phi hắn có đủ ý niệm cường đại đến không thể tưởng tượng.
Lật xem không biết bao nhiêu quyển sách, Lăng Lạc Viêm rút ra được đáp án này.
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể làm một người tầm thường, trở thành chức vị tông chủ cho người người chỉ trích mà không có lực phản công? Nắm chặt tay, hắn nhếch môi, đôi mắt nhắm hờ….ngồi chờ chết không phải phong cách của hắn, không tìm được cũng không nói rõ không có biện pháp, ở trên vẫn còn rất nhiều văn thư hắn chưa xem, hắn sẽ không tin tìm không ra đáp án.
“Miểu Lan,” Hắn gọi một tiếng, ở giá sách Miểu Lan đang lắc lư hai chân lập tức rơi xuống, mở to hai mắt lóe ra vui sướng, “Tông chủ có gì phân phó?” Rốt cục cũng đến lúc hắn phát huy tác dụng.
“Thay ta đem thêm sách đến đây,” Một tay cầm sách, Lăng Lạc Viêm ở trên khuôn mặt trắng nõn của hắn nhéo một phen, như vậy phân phó.
‘Tuân mệnh!” Miểu Lan bụm mặt, tràn đầy vui sướng nhảy lên giá sách, bị tế ti đại nhân không đếm xỉa hồi lâu rốt cục có người bồi hắn, tông chủ thật sự là người rất tốt a.
Ôm sách trong lòng ngực, hắn cao hứng đem toàn bộ đặt bên người Lăng Lạc Viêm, “Càng là trọng yếu càng ở trên cao, Miểu Lan đem toàn bộ đưa xuống đây, tông chủ chậm rãi xem,” Lại nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, hắn phủi bụi trên người, hoan hỉ vui mừng lại nhảy lên giá sách tiếp tục lắc lư hai chân.
Lăng Lạc Viêm lấy ra một quyển sách, rất nhiều bí mật trong tộc được ghi chép lại nhưng không phải điều hắn muốn cũng không thể xem nhẹ, cho đến khi đọc được một đoạn miêu tả làm cho hắn chợt ngưng thần.
Lại đem đoạn ghi chép kia đọc lại một lần nữa, hắn ngẩng đầu hỏi Miểu Lan: “Trong tộc có một chỗ cấm địa?”
Miểu Lan ngừng lắc chân, kỳ quái hỏi: “Cấm địa? Thư trai chính là cấm địa, năm mươi năm qua Miểu Lan cơ hồ đều không gặp qua ai khác, ngoại trừ tế ti đại nhân thi thoảng đi vào, tông chủ hỏi chính là nơi này sao?”
“Là một chỗ khác, không phải thư trai, mà được xưng là cấm kỵ giới…” trầm ngâm đem ghi chép trong thư sách nói ra, hắn tin nếu có biện pháp, biện pháp kia nhất định ở cấm kỵ giới, chỉ cần nơi đó thật sự có ma vật như trong sách.
Dẫn hồn ma vật.
“….Cấm kỵ giới?” Miểu Lan phốc một tiếng, ngã xuống dưới, rơi đến giữa không trung mới đứng vững thân hình, vỗ nhẹ ngực mang theo kinh ngạc cùng sợ hãi, “Cấm kỵ giới ngay cả các trưởng lão đều không dám tùy ý đi vào, tông chủ hỏi thăm nơi đó, chẳng lẽ là…”
Lăng Lạc Viêm chậm rãi gật đầu, “Ta muốn đi cấm kỵ giới,” Nếu muốn sử dụng linh lực, tựa hồ chỉ có thể như trong văn thư ghi chép.
Nơi giam giữ phong ấn các loại ma vật, tìm được dẫn hồn ma vật, lấy linh phách, cùng linh phách của chính mình dung hợp, dùng ma vật để khống chế linh lực.
“Vãn thiện (cơm chiều) đã chuẩn bị xong, thỉnh tông chủ dùng bữa.” Không biết từ khi nào đã xuất hiện tại thư trai, hương sen nhẹ nhàng phiêu tán, Lăng Lạc Viêm nghe vậy liền nhìn lại, bạch y bóng dáng đã đứng cách đó không xa, trên mặt thần sắc vẫn thản nhiên trầm tĩnh, không biết có nghe thấy lời hắn vừa nói hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.