Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 102: Chiến




Quang ảnh tản ra từng trận, tuôn trào khắp tứ phía, nhìn kỹ lại đúng là bộ dáng cổ quái quỷ bí của ma vật, chưa bao giờ nhìn thấy có quá nhiều ma vật đồng thời xuất hiện như thế, tất cả người của Xích Diêm tộc trở nên kinh hãi, mắt thấy ma vật từ giữa không trung nhào xuống, hướng xung quanh bay đi.
Khi ma vật mãnh liệt tràn ra, một đạo ngân quang như lôi điện lướt nhanh trong không trung tựa hồ đang truy đuổi ở phía sau, nhưng với số lượng ma vật nhiều như thế căn bản không thể đuổi kịp toàn bộ, ngân quang bất đắc dĩ dừng lại, lúc này mọi người mới thấy rõ từ trong linh thạch đi ra, toàn thân lấp lánh ngân quang, nguyên lai là một con dị thú thật lớn giống như hồ mà không phải hồ. (hồ=cáo)
Lơ lửng mà đứng, đuôi dài tai nhọn, lông mao ở hai lỗ tai dựng đứng, đuôi dài màu vàng, giữa bầu trời âm u hiện lên ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Móng nhọn sắc bén, đang bắt lấy ma vật thoát ra ngoài nuốt vào bụng.
“Nguyên lai là một con ngân hồ.” Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn Ngải đứng giữa không trung, rốt cục cũng thấy rõ bộ dáng của nó, trong lúc đó hắn cũng chú ý đám ma vật cùng hiện thân với Ngải.
“Phù sinh cảnh bị phá! Còn không mau giúp ta bắt chúng nó trừ đi?!” Ngải xem ra có chút bối rối, dường như những gì đang nhìn thấy cùng trước kia bất đồng.
Đôi mắt màu vàng lóe sáng dưới sắc trời tối sầm, hướng đến đám người Lăng Lạc Viêm nhìn lại.
Nhưng vào lúc này, trong màn sương mù trên đỉnh Vọng Thiên Thai dần dần hiện lên một hình người, tựa như đứng thẳng trong đám mây, cúi đầu nhìn xuống, phát ra tiếng cười quỷ dị, “Viêm hỏa khí, truyền nhân của Hách Vũ? Quả nhiên đúng là thiên ý, làm cho ta lúc này cùng lúc thu hoạch. Ngải, chủ tử của ngươi lưu lại lực lượng cuối cùng ở thế gian cũng sẽ bị ta tiêu diệt, để xem người nào còn có thể ngăn cản thiên kiếp giáng thế….Ha ha ha ha….”
Tiếng cười xuyên thấu tận trời mang theo điên cuồng cùng ác niệm, cái loại điên cuồng này không giống si mị vương Li Quỷ dữ tợn giảo trá, mà là mảy may không che giấu ác ý. Tiếng cười quỷ dị xuyên thấu qua không trung, vang vọng cả Lôi Lạc thành.
Ma vật không ngừng tuôn ra, càng lúc càng nhiều. Cùng với từng trận tiếng cười quỷ dị, giờ khắc này khắp nơi ở Vọng Thiên Thai đều xuất hiện ma vật. Dưới ánh sáng lôi điện lộ ra dị tượng, tiếng cười điên cuồng cùng ma vật gào thét, sương mù bao phủ không ngừng khuếch tán. Ma vật lũ lượt kéo đến khiến tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều không thể nói nên lời. Ma vật ùa xuống từ Vọng Thiên Thai làm cho mọi người không kịp phản ứng.
“Nó không phải bị phong ấn trong đó mà là vì trông coi ma vật bị phong ấn. Phù sinh cảnh là vì vậy mà tồn tại, Thứ Tĩnh Di cũng là vì vậy mà đem nó phá vỡ.” Long Phạm xuất chưởng hủy đi ma vật từ không trung ập xuống, nói với Lăng Lạc Viêm đang đứng bên cạnh.
Lần này e rằng không dễ dàng, với bản tính của Thứ Tĩnh Di sẽ không tha cho Lạc Viêm rời đi, kế thừa Hách Vũ lực lại là người cứu thế trong ca dao, cho dù lúc này muốn đi cũng không kịp….
Mang theo vài phần lo âu, Long Phạm đem Lăng Lạc Viêm bảo hộ bên người, không đợi Lăng Lạc Viêm ra tay liền diệt đi ma vật đang hướng đến.
“Phù sinh cảnh bị phá, đám ma vật này nếu ra khỏi thành sẽ gây họa nhân gian, nhất định sẽ thỏa mãn tâm ý của Thứ Tĩnh Di. Càng hại nhiều người, oán niệm hận ý càng mãnh liệt. Bất luận có thiên phạt hạo kiếp hay không thì thế gian cũng sẽ hỗn loạn.” Lăng Lạc Viêm cũng biết lúc này quả thật rất phiền phức, mặc dù hắn không quan tâm cái gì gọi là thiên kiếp, nhưng Thứ Tĩnh Di nhất định sẽ không thả hắn đi.
“Lăng Lạc Viêm, nếu ngươi đến sớm một bước thì sẽ không như thế này. Ngươi có biết hiện giờ tai họa thế gian đã trở nên nguy kịch hay không?” Trong đôi mắt màu vàng của Ngải tràn đầy ảo não, tuy lơ lửng mà đứng trên Vọng Thiên Thai nhưng lại giống như mang theo vài phần cố kị không dám tới gần bóng dáng đang đứng bên trong màn sương mù.
“Thật là như thế, nếu ta đến sớm một bước thì không có phiền như vậy,” Lời của Lăng Lạc Viêm ý chỉ đám ma vật trước mặt, còn có Thứ Tĩnh Di….
Long Phạm phái người liệt trận nghênh địch, ánh mắt thản nhiên liếc một cái, không lên tiếng. Ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm truyền lên, Ngải ngẩng đầu ra hiệu trên Vọng Thiên Thai, “Truyền nhân của Hách Vũ há có thể nhìn thấy thiên kiếp mà khoanh tay đứng nhìn, diễm vũ ở trong thân chẳng lẽ phải uổng phí Hách Vũ một phen khổ tâm? Thứ Tĩnh Di muốn chú ngôn diệt thế tuyệt đối sẽ không lưu lại ngươi, không chỉ là phiền, các ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát!”
“Hôm nay trong Lôi Lạc thành, chỉ có chết không có sống.”
Gằn từng tiếng, giống như không tồn tại trên đời, hình người hư ảo hướng xuống phía dưới, nâng ngón tay chỉ vào Lăng Lạc Viêm bên trong đám người, “Không uổng công ta đến đây một lần, rốt cục cũng tìm được cái gọi là đấng cứu thế, ngươi đem si mị vương mà ta vất vả dưỡng thành giết chết như vậy, diễm vũ cũng ở trên người ngươi, như thế càng tốt, có thể một công đôi việc cùng lúc giải quyết.”
Thứ Tĩnh Di ở phía trên, ma vật hoành hành ở bên dưới, các trưởng lão ở trong thành đều có linh lực thâm hậu, theo mệnh lệnh của Long Phạm bắt đầu liệt trận, ma vật bị mọi người hợp lực giết đi không ít, nhưng vẫn còn rất nhiều ma vật tràn ra, cũng may bọn hắn cùng nhau ứng chiến, trong lúc nhất thời còn có thể ngăn cản.
Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tộc nhân có thể cầm cự, hắn phân tâm đối mặt với người ở phía trên, cất cao giọng, “Thứ Tĩnh Di, ngươi từng trải qua nghìn vạn năm, nếu là chán sống thì tự mình ngươi đi tìm cái chết, lúc này lại ở đây gây họa hại thế gian. Những nơi có ma vật sống lại đều do ngươi đứng sau lưng gây nên?”
“Thiên địa vốn phải chịu hạo kiếp giáng xuống, ta bất quá chỉ là trợ giúp.” Thứ Tĩnh Di cũng không phủ nhận.
“Long Phạm, hôm nay không phải ta trêu chọc phiền phức mà là phiền phức bám trên thân ta, muốn thoát cũng không được.” Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu nhìn Long Phạm, dưới đáy mắt tất cả đều là huyết chiến. (huyết chiến= cuộc chiến quyết tử)
Si mị vương Li Quỷ gợi lên quá khứ làm cho hắn dâng trào sát ý, trước mắt Thứ Tĩnh Di phi thường lợi hại, hắn biết chính mình cũng không phải đối thủ có thể kháng cự, nhưng lúc này nếu ra khỏi thành chỉ càng khiến nhiều người gặp nguy hiểm.
“Xem ra trận chiến này là không thể tránh.” Long Phạm hướng lên trên nhìn lại, đôi mắt ôn nhu dành cho Lăng Lạc Viêm giờ khắc này chỉ còn lại thâm trầm, bên trong đáy mắt thanh lam bình thản đến mức không nhìn thấy một tia gợn sóng, thâm thúy xa xăm, lạnh nhạt quyết tuyệt.
Hắn biết Thứ Tĩnh Di muốn làm gì, Thứ Tĩnh Di sẽ trừ bỏ hết thảy những gì có thể trở ngại ý đồ diệt thế, mà Lạc Viêm chính là người đầu tiên Thứ Tĩnh Di muốn trừ đi.
Lạc Viêm không thể có chuyện gì.
“Thứ Tĩnh Di, ngươi muốn giết hắn thì phải giết ta trước.”
Bên trong đám người đang cùng đoàn ma giao chiến, một đạo bóng trắng từ từ bay lên, bạch y bào tóc đen, đứng thẳng giữa không trung, bên trong đạm mạc lộ ra vẻ áp bách băng hàn, xem ra trầm tĩnh ôn hòa lại tựa như biển sâu nguy hiểm không thể lường. Cho dù cuồng phong nổi lên, bạch y bào cũng chỉ nhẹ nhàng phất phơ trong gió, chỉ là yên lặng đứng thẳng nhưng dường như hết thảy vạn vật xung quanh đều ngăn cách với hắn.
Mái tóc đen như có ánh sáng màu xanh lam thấp thoáng hiện lên, hào quang càng lúc càng chói sáng. Vốn là mái tóc chỉnh tề theo cuồng phong nổi lên tung bay khắp tứ phía, che phủ vẻ trầm tĩnh đạm mạc, tràn ra sát khí lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Long Phạm! Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn lại! Nhìn thấy bóng dáng bạch y bào đang hướng Vọng Thiên Thai bay lên.
Long Phạm muốn quyết chiến! Cho dù linh lực của hắn thâm hậu nhưng chỉ bằng ngàn năm linh lực làm sao so sánh với ngàn vạn năm linh lực?!
Cắn răn phi thân đuổi theo, Lăng Lạc Viêm không mở miệng gọi Long Phạm trở về.
Long Phạm vì sao phải làm như vậy, bất quá hắn rất rõ ràng, vì bảo hộ hắn, vì yêu hắn, nam nhân nhìn như đạm mạc lạnh lùng, cao cao tại thượng đứng trên đầu thế nhân, hạ xuống vẻ tĩnh mịch lạnh nhạt, chỉ vì hắn mà mất đi bình tĩnh, chỉ vì hắn mà hiển lộ chân thật, dấy lên tất cả tình ái dục niệm, giữ lấy chiếm đoạt, làm cho hắn giao ra hết thảy, cam tâm tình nguyện bị Long Phạm ràng buộc.
Tất cả tâm tư đều bị người nam nhân này hoàn toàn chiếm lấy, nhưng lúc này lại vì bảo hộ hắn mà mạo hiểm tánh mạng, chẳng lẽ bắt hắn phải ngồi yên mà nhìn?!
Thân ảnh hồng sam bay lên giữa không trung, một đạo màu đỏ diễm lệ lướt qua. Giữa bầu trời âm u, các trưởng lão đang liệt trận trừ ma không khỏi phân tâm ngẩng đầu ngước lên, chỉ thấy ánh sáng chói mắt chợt hiện rồi biến mất tựa hồ chỉ còn lưu lại một mảnh hư ảnh màu đỏ.
Viêm hỏa đỏ rực, theo mái tóc bạch kim phất phơ trong gió đang đuổi theo bóng dáng màu trắng, chẳng lẽ tông chủ và tế ti phải cùng Thứ Tĩnh Di quyết chiến?
Mọi người nhíu mi, trong lòng không khỏi lo âu, nhưng cũng hiểu rõ, thượng cổ thần nhân Thứ Tĩnh Di muốn lấy tánh mạng của tông chủ, bọn hắn cũng không thể xem như vô sự, nếu muốn bình yên ra khỏi thành thì chỉ có thể quyết chiến!
Lo lắng liếc mắt nhìn lên Vọng Thiên Thai, bọn hắn không dám tiếp tục phân tâm. Ma vật từ trong phù sinh cảnh thoát ra, không biết đã bị nhốt bao lâu, lực lượng có chút suy lui vì vậy thừa dịp bọn chúng còn chưa hấp thu lực lượng thì lập tức tiêu diệt, nếu không, với số lượng này bọn hắn căn bản không thể kháng cự.
Dưới Vọng Thiên Thai, mọi người cùng ma vật giao chiến không ngớt, mà ở trên đỉnh, Ngải cũng đang cùng Thứ Tĩnh Di giằng co, bộ lông màu vàng dựng thẳng lên, trong đôi mắt kim quang tràn đầy cảnh giác đề phòng.
“Hách Vũ Đồ Lân vì cứu vãn một lần thiên kiếp mà hao hết sức lực, đem linh lực truyền cho hậu nhân, cuối cùng vì lực tẫn mà tiêu tán khỏi thế gian, mà ngươi lại một lòng mưu toan ý đồ diệt thế, Thứ Tĩnh Di, đến tột cùng ngươi tính toán làm gì?”
Ngải đằng vân trên không, móng nhọn sắc bén hiển lộ, cũng không dám manh động tiến lên, Thứ Tĩnh Di lợi hại, nó đã sớm biết, cũng như người điên cuồng khiến nó không thể không cẩn thận.
Thứ Tĩnh Di tựa hồ cũng không nóng lòng, giữa màn sương mù vây quanh dần dần hiện lên một hình ảnh mơ hồ, một đôi mắt điên cuồng ác ý lộ ra vẻ lạnh lùng thản nhiên, “Nếu bọn ta đã từng trải qua thiên kiếp, vậy tại sao thế nhân lại có thể an nhàn hưởng thụ thái bình? Trên đời khó có việc công bằng, ta Thứ Tĩnh Di yêu cầu một cái công bằng.”
Lăng Lạc Viêm vượt đến bên cạnh Long Phạm, vừa nghe thấy câu này liền nhướng mi, giễu cợt khinh cười, “Hay là ngươi cho rằng mình là thần thánh? Nếu yêu cầu một cái công bằng, tại sao ngươi không đem linh lực tuổi thọ phân chia cho thế nhân?”
Long Phạm nghe giọng nói của Lăng Lạc Viêm, liền quay đầu thở dài, “Lạc Viêm…..” Nếu Lạc Viêm cũng đến, tính toán bảo hộ của hắn xem như thất bại, gần thứ Tĩnh Di như vậy, nếu là có gì nguy hiểm thì phải làm thế nào cho phải?
Hiểu rõ ý tứ không đồng ý trong mắt của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhếch môi mỉm cười, lộ ra vài phần tình ý, “Chẳng lẽ muốn ta nhìn ngươi một mình mạo hiểm? Hay là không tin ta có năng lực tự bảo vệ? Nếu không cùng nhau, ta làm sao có thể yên tâm?”
Đến gần bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Long Phạm, chậm rãi hạ xuống ý cười, nghiêm mặt nói, “Ta biết ngươi một lòng muốn bảo hộ ta, nhưng nếu ngươi gặp nguy hiểm, chẳng lẽ muốn lưu ta một mình ở nơi đó, mắt thấy ngươi gặp nguy mà giả vờ làm thinh? Ngươi đã từng nói muốn ta luôn ở trong tầm mắt của ngươi, nếu đã nói như vậy thì phải làm cho bằng được!”
Mỉm cười mang theo tình ý, lời nói ngay thẳng mãnh liệt, khuôn mặt lộ ra mị sắc mang theo vài phần khinh điêu tà khí, giờ khắc này tất cả đều là vì vướng bận tình ý dành cho hắn. Long Phạm lại thở dài, Lạc Viêm luôn khiến hắn loạn tâm, làm cho hắn lung lay quyết định, cũng như lúc này, biết rõ nguy hiểm nhưng lại bị đôi mắt lãnh liệt này mê hoặc.
Lạc Viêm muốn tiến lui cùng hắn.
Đôi mắt nhợt nhạt sắc thanh lam dâng lên một màu u ám, Long Phạm im lặng không lên tiếng, chỉ ôn nhu chăm chú nhìn người bên cạnh.
Thứ Tĩnh Di nhìn thấy hết thảy những gì trước mắt, phát ra tiếng cười cổ quái, bên trong sương mù hiện lên đôi mắt đầy kinh ngạc, “Long Phạm lại động tâm với người phàm tục, hay nói chính xác hơn là người kế thừa Hách Vũ lực, vì hắn mà dám quyết chiến với ta? Trên người của ngươi có một nửa thuật pháp là do ta chỉ dạy, biết rõ như thế còn dám tiến lên, quả nhiên chưa làm cho ta thất vọng, quả thật hiếm thấy.”
“Không cần nhiều lời.” Tóc đen tung bay trong gió, Long Phạm nâng tay, bạch y bào không còn nhẹ nhàng phất phơ mà tựa hồ như bị thúc giục, trong nháy mắt mãnh liệt phiêu vũ dưới cuồng phong, hương sen theo không khí lan tỏa, dưới mái tóc hỗn độn hiện lên đôi mắt thâm trầm tràn đầy sát ý.
Lăng Lạc Viêm cũng nâng tay, một con quạ đen hung bạo bay ra, hắn phất y mệ lên giữa không trung, quát to, “Dạ Dực, đến giờ ăn rồi, đi đi, đem ma vật hóa thành linh lực của ngươi, bảo hộ tộc nhân của ta.”
Linh lực của Dạ Dực cũng là viêm hỏa lực của hắn, sau khi hai bên dung hợp có thể hỗ trợ chuyển hóa cho nhau, lúc này hắn cần càng nhiều lực lượng, vì chính mình mà cũng vì Long Phạm. 
Thứ Tĩnh Di ở trong sương mù lóe lên ánh mắt sắc bén, xem ra có chút hưng phấn, tựa hồ vì những gì sắp diễn ra mà vui sướng, cúi đầu nhìn xuống, rồi lại thấy ma vật bị mọi người tiêu diệt mà cảm thấy đau lòng, “Những thứ đó là ta dự định làm cho thiên kiếp mau chóng giáng xuống thế gian, lại bị các ngươi hủy diệt như thế? Xem ra số lượng vẫn còn nhiều, tạm thời tha cho bọn hắn, đợi giải quyết các ngươi xong thì đến phiên những người đó.”
Giống như phán định sinh tử của tất cả mọi người, ánh mắt lạnh lùng lóe ra điên cuồng, Thứ Tĩnh Di cười một cách quỷ bí, bỗng nhiên không hề báo trước vung tay hướng đến Ngải đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.