Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 100: Hoặc tâm




Khuôn mặt kia không nên xuất hiện ở đây, vốn nên ở một thế giới khác, những hồi ức khắc sâu đã bị vùi lấp toàn bộ đều quay về…..
Trong khoảnh khắc, hết thảy đều dâng lên.
Ái, hận, tình, cừu, tất cả những gì đã trải qua hắn đều lãng quên, bởi vì khuôn mặt trước mắt lại làm cho từng việc nhất nhất hiện lên một lần nữa.
Lăng Lạc Viêm bất giác nắm chặt lòng bàn tay, hắn quá mức quen thuộc dung mạo trước mắt này, quen thuộc đến mức hắn tưởng rằng đã lãng quên, nhưng một lần nữa nhìn thấy lại đem hết thảy những dĩ vãng xưa kia tuôn trào.
Chăm chú nhìn Li Quỷ bị viêm hỏa bao vây, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm hiện lên mấy phần cảm xúc khó phân biệt.
Long Phạm ở bên cạnh phát hiện dị trạng của Lăng Lạc Viêm, viêm hỏa trước mắt đột nhiên hạ xuống, ánh lửa vẫn giữ nguyên hình dạng rặng mây nhưng không đem Li Quỷ bao quanh, bóng dáng hồng sam lặng yên đứng thẳng, chăm chú nhìn bộ dáng Li Quỷ hóa thành, đôi mắt hàm chứa lãnh ý như đắm chìm trong hồi ức dĩ vãng xa xưa. Lạc Viêm tựa hồ đang rơi vào một thế giới mà hắn không thể chạm đến.
Đau xót, bi ai, phẫn nộ, không cam lòng, đủ loại cảm xúc, hắn từng thông qua linh thức của Lạc Viêm để đến được những mảnh nhỏ ký ức này, quả thật có một người như vậy, cùng với tướng mạo Li Quỷ giờ khắc này giống như nhau.
Đó là quá khứ của Lạc Viêm.
Ngăn cản các trưởng lão ở phía sau đang muốn tiến lên, Long Phạm chăm chú nhìn bóng dáng đỏ rực đang hướng về phía Li Quỷ, không mở miệng, trong đôi mắt thanh lam nhợt nhạt tĩnh đến mức không thể nhìn ra còn bất cứ điều gì khác tồn tại, chỉ có đáy mắt dần dần chuyển sang tối đen ảm đạm.
Trước mặt Lăng Lạc Viêm, Li Quỷ mỉm cười, “Vũ, ta rất nhớ ngươi.”
Trong ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ quan tâm thiết tha, đem lạnh lẽo u ám hóa thành ôn nhu tình ý, Li Quỷ tiến lên vài bước, “Ta là Tiêu, ta đến tìm ngươi.”
“Tiêu sao? Ngươi đến tìm ta?” Xuyên qua tầng tầng hồng quang, dung nhập vào viêm hỏa, Lăng Lạc Viêm đứng thẳng bên trong ánh lửa, từng bước đi đến trước mặt Li Quỷ, ánh mắt không hề dời đi nửa điểm, ngữ thanh lạnh lùng trầm thấp vang lên.
Chung Hàn Tiêu, huynh trưởng không cùng huyết thống, là người mà hắn một lòng tín nhiệm, khuôn mặt này hắn làm sao có thể nào quên. Thời niên thiếu đã trải qua hết thảy, những năm tháng khắc sâu trong lòng…..
Mái tóc xõa dài phất phơ trong gió, nhàn nhạt hiện lên ngân quang, Lăng Lạc Viêm hơi thoáng khép mắt lại, che giấu hết thảy suy nghĩ trong đó.
Tông chủ nhận ra người mà Li Quỷ hóa thành? Ở trước mắt mọi người chỉ thấy bóng dáng màu đỏ như cùng viêm hỏa dung hợp, xuyên qua ngọn lửa bập bùng diễm lệ đến trước mặt Li Quỷ. Ở phía sau không thể nhìn rõ biểu tình của tông chủ nhưng thái độ của hắn đối với Li Quỷ thật sự khác biệt.
Si mị vương, hiểu thấu suy nghĩ con người, có thể hóa hình dịch dung. Chẳng lẽ hắn hóa thành người mà tông chủ nhận thức? Nếu như hắn mê hoặc tâm trí tông chủ, vậy tông chủ chẳng phải là….
Trong lòng suy nghĩ như vậy, mọi người bất giác hướng đến bạch y bào nam nhân nhìn lại. Tế ti chẳng lẽ cứ như vậy nhìn tông chủ bị Li Quỷ mê hoặc? Hay là vì thái độ của tông chủ mà không vui?
Ngay cả bọn hắn đều nhìn ra thái độ khác thường của tông chủ đối với dung mạo Li Quỷ hóa thành thì làm sao tế ti không cảm giác được? Quan hệ của tông chủ và tế ti đã sớm đến bước này, nếu trong lòng tông chủ còn nhớ về người khác thì tế ti sẽ như thế nào?
Các trưởng lão tuân lệnh không dám tiến lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn Li Quỷ cách tông chủ càng lúc càng gần, mà tông chủ lại không có một tia phản ứng, vẫn như vậy nhìn hắn, không biết là quên phản ứng hay là bị bộ dáng của Li Quỷ mê hoặc không đành lòng xuống tay.
“Vũ, ngươi vì sao phải đi? Hay là còn đang hận ta? Ta hối hận không nên để ngươi ra đi, không nên nói như thế…..” Li Quỷ lộ ra vẻ thống khổ, dùng khuôn mặt mà Lăng Lạc Viêm đã chôn sâu trong lòng hiển lộ ra trước mắt hắn.
Lăng Lạc Viêm lắc đầu, “Ta làm sao lại hận ngươi?” Nâng mắt lên hiển lộ ý cười, khóe miệng khẽ nhếch mang theo chế giễu khinh rẻ, giống như đang thở dài, “Ta làm sao có thể hận ngươi…..”
Ngữ thanh thở dài như đang nhớ lại ký ức xưa kia, theo tiếng sấm vang rền phiêu tán vào bên tai mỗi người, cũng dừng trong tai Long Phạm. Đôi mắt thanh lam dần dần gợn sóng, hắn nhíu mày lại, hướng phía trước bước đi.
Li Quỷ dường như phát hiện Long Phạm đang tiếp cận nhưng hắn không làm ra bất luận phản ứng nào, vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà lộ ra ý cười, vươn đôi tay nhìn như thong thả nhưng tốc độ lại cực nhanh hướng về thân hồng sam.
Mắt nhìn thấy sẽ chạm đến Lăng Lạc Viêm, ý cười trong mắt Li Quỷ thoáng chốc chuyển thành dữ tợn, ngay tại lúc này cổ họng bỗng nhiên bị siết chặt, Li Quỷ trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy bàn tay ở cổ họng dần dần bóp lại, một cơn đau đớn nóng rát truyền đến, như bị ngọn lửa đâm xuyên vào cổ họng.
“Ta làm sao có thể hận ngươi…..” Ngữ thanh thở dài chuyển sang lạnh lùng như băng, ý cười dưới đáy mắt Lăng Lạc Viêm vẫn chưa lui ra nhưng lại mang theo băng hàn cùng khinh miệt, “Ngươi chỉ là một cái si mị, cho dù có thể thấu hiểu suy nghĩ con người, cũng bất quá chỉ là một cái si mị, là một vật có thể bị viêm hỏa trong tay bản tông chủ tùy ý hóa thành tro bụi, ngươi tưởng rằng biến thành bộ dáng này sẽ khiến ta nhìn ngươi bằng con mắt khác?”
Bên hông bị một đôi tay quen thuộc ôm lấy, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Long Phạm ở bên cạnh, hắn khinh cười nói, “Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng ta sẽ bị bộ dáng này mê hoặc?”
“Ta chỉ biết ánh mắt Lạc Viêm nhìn hắn bất đồng.” Đôi tay ôm bên hông Lăng Lạc Viêm gắt gao siết chặt. Nhìn thấy thần sắc của Lạc Viêm mới vừa rồi, hắn suýt nữa tưởng rằng Lạc Viêm bị Li Quỷ mê hoặc, cũng may Lạc Viêm của hắn thủy chung chưa làm hắn thất vọng.
Lạc Viêm không bị Li Quỷ thừa dịp hóa thành dung mạo này ảnh hưởng, vô luận người kia là ai, ảnh hưởng của người nọ đối với Lạc Viêm cũng chỉ vẻn vẹn như thế.
Cũng chỉ có thế, chỉ đến vậy mà thôi.
Chăm chú nhìn bộ dáng lúc này của Li Quỷ, thần sắc thản nhiên của Long Phạm vẫn chưa thay đổi nhưng vẻ âm u dưới đáy mắt thoáng chốc di chuyển, nghiêng đầu nhìn lạc Viêm, hắn lộ ra ý cười hết sức ôn nhu, “Thái độ Lạc Viêm nhìn hắn thật khác thường, hay là người này đối với ngươi có gì đặc biệt?”
“Khuôn mặt này đã nhiều năm ta chưa gặp, không nghĩ đến Li Quỷ lại hóa thành hắn, nhưng đối với ta mà nói hắn không có ý nghĩa gì, nếu đây là những gì ngươi lo lắng,” Lăng Lạc Viêm nhìn Long Phạm, ý tứ trong lời nói của Long Phạm làm sao hắn lại không hiểu, còn cái loại khuôn mặt tươi cười tràn đầy ôn nhu chẳng lẽ không phải là biểu hiện mỗi khi Long Phạm không vui? 
Bàn tay bóp chặt cổ họng của Li Quỷ không hề thả lỏng, viêm hỏa trên đầu ngón tay như dây leo quấn quanh không ngừng để lại những dấu vết cháy sém trên cổ Li Quỷ, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn, Lăng Lạc Viêm cười đắc ý, hướng Long Phạm liếc mắt một cái, không chút để ý tăng thêm lực trên bàn tay.
Lúc đầu nhìn thấy Li Quỷ hóa thành Chung Hàn Tiêu, Lăng Lạc Viêm quả thật có chút lay động. Nhiều năm chưa gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hết thảy những hình ảnh đã lãng quên toàn bộ đều trỗi dậy, thời niên thiếu trải qua tất cả đều liên quan đến người này, làm sao hắn có thể nhìn người này một cách bình thường.
Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì.
“Tin ta Long Phạm.” Hiện giờ ngoại trừ người nam nhân này, không còn người nào khác có thể làm cho hắn vướng bận.
Vẻ âm u cùng những gợn sóng thâm trầm dưới đáy mắt Long Phạm vì những lời này của Lăng Lạc Viêm mà dần dần hạ xuống, nụ cười vẫn ôn nhu nhàn nhạt như trước, “Nếu không tin ngươi ta sẽ không lưu hắn cho ngươi, từ lúc hắn mở miệng đã cho hắn tan xương nát thịt.”
Tuy tin tưởng nhưng vẫn không thể không để ý, tình cảm hắn dành cho Lạc Viêm làm cho hắn không thể tự kiềm chế mà cảm thấy đố kị với con người đã lưu lại dấu vết trong lòng Lạc viêm, cho dù đó chỉ là quá khứ.
Ý cười thản nhiên, ôn nhu đến khắc cốt ghi tâm, Long Phạm hơi thoáng nâng mắt lên nhìn về phía Li Quỷ, dưới đáy mắt bình tĩnh đạm mạc hàm chứa đầy sát ý, “Lạc Viêm khi nào thì động thủ?” Quá khứ của Lạc Viêm hắn không thể chạm đến nhưng Li Quỷ trước mặt có thể tạm thời được sử dụng để giảm bớt nỗi buồn bực của hắn.
Nghe Long Phạm hỏi như vậy, Li Quỷ trong lòng trở nên hoảng hốt cũng không dám nhúc nhích. Từ khi y mệ màu đỏ tập kích, cổ họng luôn bị áp chế không thể cựa quậy, viêm hỏa như dây xích quấn quanh, ngọn lửa toát ra từ những ngón tay bám chặt trên cổ. Hắn không phải không biết oai lực của viêm hỏa, có thể thiêu rụi hết thảy vạn vật trên thế gian, cho dù hắn biến hóa thế nào cũng không thể tránh được viêm hỏa lực.
Ngoại trừ viêm hỏa, bên người Lăng Lạc Viêm còn có vị tế ti kia cũng làm cho hắn không dám manh động, trong đôi mắt nhìn như lạnh nhạt nhưng dừng trên người hắn lại làm cho linh hồn từ sâu bên trong cảm thấy run rẩy, đó là nỗi sợ hãi của cái chết. Si mị vương như hắn lại vì ánh mắt kia mà cảm thấy sợ hãi, Long Phạm cư nhiên có lực lượng như thế.
Li Quỷ không thể mở miệng, trừng lớn mắt. Tuy vẫn là bộ dáng kia nhưng rốt cục không thể tiếp tục ngụy trang, đồng tử lại một lần nữa chuyển sang màu trắng dã, ánh mắt quỷ bí tái nhợt phản chiếu viêm hỏa hừng hực, bên trong sợ hãi lộ ra giảo trá cùng tà ác.
Biết Long Phạm không thể kiên nhẫn, Lăng Lạc Viêm dựa vào vòng tay của hắn, y mệ nâng lên vẫn chưa hạ xuống, “Li Quỷ, si mị vương,” Lăng Lạc Viêm giễu cợt nhếch môi lên, “Thấu hiểu suy nghĩ con người, hóa hình dịch dung, có thể nhận biết tâm tư kẻ khác. Ngươi tưởng rằng có thể đào lên ký ức xưa kia của bản tông chủ thì có thể lợi dụng sơ hở?”
Quá khứ sớm bị hắn vứt bỏ, lúc trước đã lãng quên, mà hiện nay lại càng không để ý, nếu Li Quỷ tưởng rằng như thế có thể đoạt đi tâm tư của hắn thì quả thật quá sai lầm.
Vì thế, si mị vương mới trùng sinh hậu thế không bao lâu phải dùng tánh mạng để trả giá.
Nhìn ý cười đầy sát khí trong mắt Lăng Lạc Viêm, đôi mắt trắng dã của Li Quỷ không thấy có gì chuyển biến, nhưng dưới ánh lửa lấp lánh đồng tử trắng dã lại thoáng chuyển động mang theo nỗi kinh hãi khiếp sợ. Hắn biết không phả là đối thủ của viêm hỏa nên mới sử dụng thuật pháp phân thân, lợi dụng thời cơ đến gần để đọc đăm chiêu dưới đáy lòng của Lăng Lạc Viêm, vốn tưởng rằng người nam nhân trong quá khứ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Lăng Lạc Viêm, không nghĩ đến rốt cục chỉ là vô dụng!
Há miệng nhưng không thể nói nên lời, ánh mắt Li Quỷ dao động, tay chân không dám nhúc nhích, e sợ chỉ một chút cử động sẽ bị viêm hỏa ở cổ họng cắn nuốt hoàn toàn, điểm ấy hắn sẽ không nghi ngờ lại càng chưa bàn đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm còn có vị tế ti kia.
“Đúng rồi, như thế làm sao ngươi có thể trả lời,” Dường như bây giờ mới nhớ đến điểm này, Lăng Lạc Viêm giả vờ giật mình hiểu ra, cầm theo một tia ý cười lãnh liệt, không nhanh không chậm lui ra sau từng bước, hoàn toàn hướng vào vòng tay của Long Phạm, hạ y mệ xuống, nhưng viêm hỏa vẫn phảng phất như một tấm lụa đỏ quấn quanh cổ Li Quỷ.
Tấm lụa đỏ giãn ra, theo dao động của nó có thể thấy rõ vết đen cháy sém hằn trên cổ của Li Quỷ, trong miệng hắn phát lên tiếng kêu khàn khàn, ánh mắt từ trên người Lăng Lạc Viêm dần dần hướng đến xung quanh đảo qua một vòng, ngoại trừ viêm hỏa bao vây còn có người của Xích Diêm tộc, hôm nay đánh giá sai Lăng Lạc Viêm, tựa hồ không còn hy vọng chạy trốn, trừ phi….
“Biết bí mật của tộc ta, lại trùng sinh ở Lôi Lạc thành, những chuyện này e rằng không phải trùng hợp? Li Quỷ, là người nào làm cho ngươi sống lại, rồi lệnh ngươi đến Xích Diêm tộc tìm diễm vũ?” Lăng Lạc Viêm mang theo ý cười, tựa hồ chỉ tùy ý hỏi như thế.
Nhìn như tùy tiện, nhưng ý cười lãnh liệt dưới đáy mắt lại càng bách nhân. Dựa vào Long Phạm ở phía sau, trong đôi mắt chăm chú nhìn Li Quỷ dường như có viêm hỏa hiện lên, tràn đầy khí thế chấn nhiếp. Không lập tức diệt đi Li Quỷ đó là vì để hỏi cho rõ ràng.
Li Quỷ còn chưa trả lời, tộc nhân ở phía sau đều sửng sốt. Chẳng lẽ tông chủ muốn nói từ khi si mị họa bắt đầu đã có người rắp tâm gây nên, khiến bọn chúng trùng sinh, Li Quỷ đi tìm kiếm diễm vũ trong tộc cũng là có người đứng sau lưng điều khiển? Liên tưởng đến những việc gần đây, quả thật có chút kỳ quặc, bất luận bọn hắn đến nơi nào cũng xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ thiên kiếp trong câu ca dao là có người ở phía sau thao túng?
“Thượng cổ cựu nhân trở về, chú ngôn diệt thế.”
Ngữ thanh bình thản trầm ổn đầy quen thuộc, theo giọng nói nhìn lại, tế ti đang che chở tông chủ, ánh mắt lại hướng ra xa.
Mọi người đồng loạt nhìn đến một chỗ, sấm sét liên tiếp vang lên, tựa hồ có cái gì đang muốn xé tan tầng không gian để rơi xuống. Khắp nơi trong Lôi Lạc thành đều lặng yên như một mảnh tử tịch, duy độc có một chỗ lại vang lên tiếng sấm lôi điện, tựa hồ tất cả đều tập trung về nơi đó, như có vật gì đang giao chiến, từng trận tiếng vang từ xa truyền đến.
Vọng Thiên Thai.
Nơi đó chính là địa phương của thánh vật linh thạch!
“Chủ của ta a–” Li Quỷ lúc này bỗng nhiên hướng tới Vọng Thiên Thai hô lên, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm nhất thời run rẩy, viêm hỏa trong tay không thể tiếp tục chờ đợi, kéo Long Phạm bay lên, viêm hỏa ở dưới chân cuồn cuộn trỗi dậy, hướng Li Quỷ tấn công.
Ngọn lửa thổi quét quấn quanh Li Quỷ như những sợi dây leo, khuôn mặt mà Lăng Lạc Viêm từng quen thuộc bị ngọn lửa táp vào, Li Quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, bên trong tiếng thét thê lương vẫn không ngừng hô hoán cái gì đó, viêm hỏa vẫn chưa hề dừng lại.
Từng đợt sóng viêm hỏa đem Li Quỷ nhấn chìm cũng không tính toán lập tức hủy diệt, mà cứ từng đợt sóng thay phiên ập đến, mỗi một lần đều làm cho tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê thảm. Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm đứng thẳng giữa không trung chăm chú nhìn si mị vương Li Quỷ bị nhấn chìm trong biển lửa ở dưới chân, cả hai đều biết rõ người mà Li Quỷ gọi trong miệng nhất định có liên quan đến dị trạng ở Vọng Thiên Thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.