Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 4: Thiên tài Liễu Triêu Dương




Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc Liễu Triêu Hoa tỉnh tỉnh mê mê đến thế giới này, ngồi ở vị trí khán giả xem kịch, trong nháy mắt mà sáu năm đã trôi qua. Từ sau lần đó, bùa chú trên đùi Liễu Triêu Hoa chưa từng tái phát.
Nhưng điều làm cho Liễu Tân Chi và Căng Uyển đều cảm thấy chán nản là Liễu Triêu Hoa bẩm sinh đã không thể đi lại. Ở tu tiên thế gia mà nói, hai chân bị tàn tật thì chẳng khác nào phế vật. Bất quá Liễu Tân Chi và Căng Uyển cũng thoáng được an ủi bởi Liễu Triêu Hoa tuy rằng không đi lại được, thậm chí hoàn toàn không có khả năng tự lo liệu, nhưng nàng vẫn tự chăm lo rất tốt cho bản thân, từ nhỏ không khóc cũng không náo loạn, im lặng nhu thuận không giống như một hài tử bình thường, chỉ trừ phi có điều gì nàng thật sự không thể làm được, lúc đó nàng mới đưa ra yêu cầu với vợ chồng Liễu Tân Chi – Căng Uyển.
So với Liễu Triêu Hoa, tỷ tỷ song sinh của nàng lại khác nàng một trời một vực. Lúc Liễu Triêu Dương hơn hai tuổi đã được các trưởng lão cùng Liễu Tân Chi khẳng định rằng nàng có thiên tư vượt trội, linh lực dư thừa khác thường, là thiên tài tu tiên trăm năm khó gặp. Đồng thời Liễu Triêu Dương hoạt bát đáng yêu, nhiệt tình sôi nổi, chính là một con quỷ nhỏ tinh quái, học gì cũng tiếp thu rất nhanh và nắm bắt tốt, khiến cho Liễu Tân Chi cảm thấy vô cùng vui mừng, thậm chí còn thường xuyên đích thân dạy dỗ nàng, ít nhất, ngoài Liễu Triêu Hoa, hắn vẫn còn một nữ nhi có triển vọng.
Từ sáu năm nay, tâm của Căng Uyển có hơn phân nửa hướng tới Liễu Triêu Hoa, bởi vì Liễu Triêu Hoa không đi lại được, không thể tự lo liệu cuộc sống, cho nên hơn phân nửa sự quan tâm là dành cho nàng. Về sau, Liễu Triêu Dương được sáu tuổi ngày càng tinh quái, cả ngày chạy nhảy tới lui, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, làm cho Căng Uyển phải đi tìm mất không biết bao nhiêu thời gian ở khu rừng sau núi.
Có một lần, nàng phát hiện Liễu Triêu Dương dựa vào tư chất thiên tài của mình, lấy thân hình năm tuổi nhỏ bé đi khiêu chiến một con gấu ngựa sắp thành tinh. Nàng còn đâm con gấu ngựa mù một mắt, nếu không phải Căng Uyển đúng lúc tìm được nàng thì Liễu Triêu Dương đã bị móng vuốt của con gấu ngựa đang điên cuồng kia cắt thành vài đoạn rồi. Từ sự việc kinh hồn lần đó, về sau Căng Uyển cứ mỗi chốc mỗi lát lại đề cao chú ý trông chừng Liễu Triêu Dương, nhưng Liễu Triêu Dương là một con khỉ nhanh nhẹn, chỉ cần liếc mắt đi chỗ khác, khi quay lại đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Căng Uyển vị thế mà rất mệt mỏi, có khi tức nghẹn thở, hận không thể nắm nàng lên hung hăng đánh vài cái. Nhưng cuối cùng, bởi vì mềm lòng nên lại bị Liễu Triêu Dương ôm lấy đùi cười gian một trận giòn giã, mỗi lần đều không thể giải quyết được gì.
Càng về sau, Căng Uyển phát hiện ra chính mình không thể nào nhất tâm nhị dụng*, bên này là Liễu Triêu Hoa không thể tự lo liệu sinh hoạt, bên kia là Liễu Triêu Dương một khắc không trông coi sẽ gây họa, hai đứa nhỏ làm nàng thật nhức đầu. Cũng may đứa thứ hai là một đứa hiểu chuyện, những lúc Căng Uyển rơi vào thế khó xử, nàng thường nói mẹ hãy cứ đi tìm tỷ tỷ, để tránh xảy ra việc gì nguy hiểm, nàng có thể tự chiếu cố bản thân mình.
*Ý nói một mình không thể quan tâm tới hai người cùng lúc được
Căng Uyển nghe xong rất cảm động, trong lòng lại dâng lên niềm áy náy, cảm thấy chính mình đã để cho đứa nhỏ phải chịu thiệt. Nàng nghĩ sau này sẽ bồi thường Liễu Triêu Hoa thật tốt. Nhưng những ý nghĩ trong lòng này lại nhanh chóng tan biến ở thời điểm Liễu Triêu Dương gây họa.
Cuối cùng vẫn là Liễu Tân Chi cảm thấy Căng Uyển không chiếu cố được đến Liễu Triêu Hoa, liền khai thiên phá địa đích thân xuống núi mua một tiểu cô nương trở về núi làm nha hoàn cho Liễu Triêu Hoa. Tu tiên thế gia từ trước cho tới bây giờ đều không có nha hoàn gì đó, tuy rằng không có quy định rõ ràng là không thể sử dụng nha hoàn nhưng ước định này đã thành thông tục.
Chẳng qua do hoàn cảnh của Liễu Triêu Hoa đặc thù, cho nên không ai nói gì mà thôi. Nhưng điều làm cho Liễu Tân Chi không ngờ chính là, người khác không nói gì mà Liễu Triêu Dương lại phản ứng vô cùng kịch liệt.
Buổi tối hôm đó, lúc Liễu Tân Chi dẫn một tiểu cô nương tám tuổi trở về, Liễu Triêu Dương tưởng là đồng bạn mới tới, rất cao hứng chạy lại muốn kéo tay tiểu cô nương kia, nhưng lại bị người ta né tránh. Chưa từng gặp tình huống có người đối với mình như thế, Liễu Triêu Dương nhìn tiểu cô nương kia ngượng ngùng hỏi: “Ngươi cũng đến học võ tu tiên phải không?”.
Tiểu cô nương được Liễu Tân Chi đưa về thần sắc tuy rằng bình tĩnh nhưng từ đầu đến chân đều lộ ra khí thế lạnh như băng xa cách, chỉ nhìn thoáng qua Liễu Triêu Dương, không nói lời nào, trầm mặc cúi đầu.
Liễu Triêu Hoa đang ăn cơm ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua tiểu cô nương trầm mặc kia, trong lòng mơ hồ hiểu được một chút, cúi đầu ăn tiếp không nói gì.
Căng Uyển nghi hoặc nhìn Liễu Tân Chi một cái, lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia một cái, lập tức hiểu ra.
Liễu Tân Chi gọi Liễu Triêu Dương bảo nàng ngồi xuống cơm rồi quay sang tiểu cô nương đang cúi đầu im lặng đứng một bên nói: “Ngươi đến nơi đây, quy củ thế tục không cần phải tuân theo, ta đưa ngươi lên núi chính là hy vọng ngươi có thể chăm sóc cho nữ nhi của ta thật tốt”. Tiếng nói vừa dứt, Liễu Tân Chi đưa tay chỉ về phía Liễu Triêu Hoa, nói tiếp: “Nàng từ nhỏ đã không đi lại được, nếu như ngươi có thể chăm sóc cho nàng thật tốt, hai vợ chồng ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, theo hướng ngón tay Liễu Tân Chi nhìn thẳng về hai chân Liễu Triêu Hoa, cảm giác được ánh mắt của cô nương kia, đôi mắt Liễu Triêu Hoa có chút ảm đạm, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu mỉm cười với cô nương ấy. Ánh mắt hai người gặp nhau, Liễu Triêu Hoa cũng nhìn thấy rõ nàng, lần đầu nhìn cũng chỉ là ấn tượng giống bao người bình thường, nhưng nếu quan sát tinh tế có thể thấy theo đôi mắt xinh đẹp của nàng có một loại mị hoặc mong manh diễm lệ, có thể là vì bị đói cho nên sắc mặt có chút trắng xanh, sức mị hoặc kia vô tình bị che giấu đi mà thôi.
Liễu Triêu Hoa ngắm nhìn đôi mắt một mí, đuôi lông mày có nốt ruồi nhỏ màu đỏ, đúng là một cô nương ưa nhìn, trong lòng biết đây thực sự là ý tốt của Liễu Tân Chi cho nên hướng sang Liễu Tân Chi đang ngồi đối diện, ôn nhu cười một tiếng, nói: “Cám ơn cha”.
Liễu Tân Chi nghe giọng nói của Liễu Triêu Hoa trong lòng liền ấm lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của nàng, nhưng nghĩ đến lời nguyền trên đùi nàng, tâm lại chợt lạnh, đưa tay xoa đầu nàng, nói: “Phụ thân sẽ nghĩ biện pháp để con có thể đi lại được”.
Đang ~ thanh âm đôi đũa bị đặt thật mạnh xuống bát vang lên khiến mọi người trên bàn đều giật mình, chỉ thấy Liễu Triêu Dương mắt mở to đầy phẫn nộ nhìn mọi người, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, tầm mắt đảo qua vợ chồng Liễu Tân Chi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Triêu Hoa, căm giận nói: “Vì sao muội muội có nha hoàn mà con lại không có? Cha mẹ thiên vị! Con mặc kệ, con cũng muốn có nha hoàn!”.
Liễu Tân Chi sa sầm mặt, vỗ mạnh xuống mặt bàn: “Có quy củ nào cho con la lối trước mặt cha mẹ không? Thiên Nguyên tông không có ai có nha hoàn cả!”. Liễu Tân Chi thật tức giận rồi, ngày thường Liễu Triêu Dương là niềm kiêu ngạo của hắn, thế nhưng đứa nhỏ này thật sự rất không hiểu chuyện! Nàng căn bản không bằng được Liễu Triêu Hoa đang bị tàn phế.
Liễu Triêu Dương dựa vào sự sủng ái thường ngày của phụ thân với mình mà không hề sợ hãi cơn giận của Liễu Tân Chi, lập tức quay đầu nói: “Muội muội có đấy thôi! Cha mẹ vốn đã thiên vị muội muội từ nhỏ rồi!”.
Liễu Tân Chi thấy con gái lớn nghiêng đầu sang chỗ khác, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rớt xuống, giống như là rất ủy khuất vậy, lại càng tức giận hơn, trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn lập tức quát lên: “Muội muội của con không đi lại được cho nên mới có nha hoàn! Xem con đi! Tay chân lành lặn lại còn muốn nha hoàn, bình thường con vốn đã không hiểu chuyện bằng muội muội, hiện tại còn không biết điều bằng nó!”.
Tiểu cô nương đứng ở góc tường tựa hồ ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía Liễu Triêu Dương một cái, trong ánh nhìn mơ hồ hiện lên một tia khinh thường.
Liễu Triêu Dương cong môi không chịu quay đầu lại, Căng Uyển lo lắng hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, lúc ánh mắt đảo qua lại nhìn thấy một tia ảm đạm trong mắt Liễu Triêu Hoa, vừa đau lòng lại vừa lo lắng, liều mạng nháy mắt với Liễu Tân Chi, bình thường hai vợ chồng không dám đề cập chuyện này trước mặt Liễu Triêu Hoa, vậy mà hôm nay lại hai lần nhắc tới nỗi đau của Liễu Triêu Hoa, phải biết rằng đứa nhỏ này từ lúc còn bé đã có tâm tư sâu sắc, không giống Liễu Triêu Dương, khóc khóc nháo nháo là có thể cho qua.
Liễu Triêu Hoa lạnh nhạt liếc mắt nhìn Liễu Triêu Dương một cái, vùi đầu ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Liễu Tân Chi, nhu hòa nói: “Phụ thân chớ tức giận, tỷ tỷ bất quá nhất thời nghĩ không thông thôi. Phụ thân mau ăn cơm đi, chớ để cơm nguội mất. Nữ nhi về phòng trước”.
Liễu Triêu Hoa quay đầu hướng tiểu cô nương đứng ở góc phòng mỉm cười, nói: “Phiền ngươi cõng ta trở về phòng được không?”.
Cô nương kia hơi hơi ngạc nhiên, nhưng ngược lại khóe môi tựa hồ như có một chút ý cười ôn hòa, đi đến trước mặt Liễu Triêu Hoa ngồi xổm xuống cõng nàng lên lưng, Liễu Triêu Hoa quay đầu lại nói với Căng Uyển đang lo lắng: “Mẹ! Con về phòng trước”.
Liễu Triêu Dương nhìn bóng lưng của muội muội tật nguyền, đáy lòng không hề có chút cảm thông nào, lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt như đang khiêu khích mình, không chút nghĩ ngợi buột miệng nói: “Ta ghét ngươi!”.
Chát! Một âm thanh vang lên, Liễu Triêu Hoa nghe thấy tiếng Liễu Tân Chi quát lên giận dữ cùng tiếng khóc rống của Liễu Triêu Dương.
Liễu Triêu Hoa cụp mi, khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.