Dịch giả: Tiểu Băng
Dưới tiểu lâu, một nam tử trung niên mặc bào dài, đầu đội khăn vén có vẻ nôn nóng và lo lắng đi qua đi lại, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang.
Y có cái mặt ngựa dài rất dễ nhận dạng, năm nhúm râu dê dài, tinh khí dồi dào, dáng vẻ trầm ổn, nhưng hiện thời rõ ràng có vẻ nao núng, không hề có khí thế của cao thủ.
Mặt y thoắt tươi lên, bước vội tới đón:
- Nhị thiếu gia...
Nói được một nửa, y chợt giật mình, ngữ khí chuyển thành cảm thán:
- Nhị thiếu gia, ngài thật sự đã trưởng thành...
Mạnh Kỳ mặc áo xanh, đeo trường đao, bước chân hài hòa với trời đất, tiêu sái thản nhiên, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ dương cương, không còn dáng vẻ non nớt khi xưa.
Nam tử mặt ngựa này là người đầu tiên Mạnh Kỳ nhìn thấy khi mới xuyên không tới đây, đương nhiên ấn tượng sâu sắc, hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi xuống, cười nhẹ:
- Đúng vậy, đã có thể tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu.
Nam tử mặt ngựa đỏ mặt, đó là câu nói ngày xưa y đã dùng để trấn an “nhị thiếu gia”, ai ngờ bây giờ đã biến thành hiện thực!
- Ta, ta...
Y ấp úng, không biết phải nói gì.
Mạnh Kỳ cũng không định vạch lại chuyện cũ, hắn chỉ đơn thuần nói vậy để chứng minh thân phận một chút mà thôi, để nam tử mặt ngựa không hoài nghi, cười khách khí:
- Không biết là ai phái người mời mỗ?
Nam tử mặt ngựa cung kính:
- Hồi nhị thiếu gia, đương nhiên là hầu gia, à, cả ngũ gia nữa.
Tô ngũ gia chính là một trong Bát Đại Thần Bộ, Kim Nhãn Thần Bộ Tô Việt, chỉ còn cách Tông sư một khoảng.
- Đi thôi.
Mạnh Kỳ chắp tay đi lướt qua y, giọng rất thản nhiên.
Nam tử mặt ngựa vừa vui vừa sợ:
- Nhị thiếu gia ngài, ngài đồng ý?
Y còn tưởng nhị thiếu gia vẫn còn oán hận, không chịu trở về nhà, nên đã chuẩn bị rất nhiều câu cú, ý tứ để thuyết phục, ai dè đối phương lại đồng ý dễ dàng!
Đúng là không ngờ được.
- Chắc mộ mẹ ta đã đầy cỏ dại...
Mạnh Kỳ thở dài, nói như để trả lời cho thắc mắc của y.
Vì cữu cữu cũng là sư phụ, nên hắn đối với Đường thị cảm thấy khá là thân cận, tình cảm hoàn toàn là thật lòng.
Nam tử mặt ngựa cuống quít:
- Đâu có! Đường di nương tuy không được nhập phần mộ tổ tiên, nhưng cũng được nằm trong khu mộ của hầu phủ chúng ta, luôn có người hầu thăm nom chăm sóc.
Thì ra không phải nhị thiếu gia đã hết oán hận, mà chỉ vì muốn tảo mộ mà thôi.
Nam tử mặt ngựa thở dài, chỉ ngắn ngủi mấy năm, nhị thiếu gia đã thật sự trở thành cao thủ hàng thật giá thật, tung hoành giang hồ, không phụ cái danh ‘cuồng’.
Cho dù hắn vẫn chưa phá vỡ được giới hạn thiên nhân, trở thành Ngoại cảnh, nhưng với trạng thái thiên nhân hợp nhất viên mãn này, e là cũng chẳng bao xa nữa.
Nam tử mặt ngựa vốn là cao thủ cửu khiếu tề khai, lại thường xuyên được gặp cao thủ Ngoại cảnh của Tô gia, nên với cảnh giới của Mạnh Kỳ cũng có thể đoán ra được một hai, song y luôn có cảm giác Mạnh Kỳ đang cố giả bộ, che giấu sự thật đã phản phác quy chân của mình.
***
Ngồi trong xe ngựa, Mạnh Kỳ khép hờ mắt, không nói lời nào, diễn xuất sắc vai cao thủ, khiến cao thủ mặt ngựa bụng đầy óc ách muốn nói nhưng không dám nói gì, im lặng theo xe đi vào thành, tới Thần Uy hầu phủ cạnh phường Thái Bình gần hoàng thành.
Tô gia năm đời tích lũy, phủ đệ vô cùng rộng lớn, cơ hồ chiếm một nửa phường Thái Bình, trên cửa có một tấm biển màu vàng, trên đề bốn chữ “Thần Uy hầu phủ”, là năm đó Hoàng đế tự tay đề.
Thế gia có quy củ thế gia, không phải người cực tôn quý thì không được vào cửa to tương ứng, mà chỉ mở cửa nhỏ để đón Mạnh Kỳ vào.
Bức tường, giếng trời, sân, những đình đài lầu các, đều dần hiện ra trước mắt Mạnh Kỳ. Nhưng đối với hắn, mọi thứ đều rất là xa lạ, không hề có chút cảm giác quen thuộc nào, nên vẫn duy trì tư thái cao thủ, bình thản mà bước theo nam tử mặt ngựa.
- Nhị thiếu gia, trong nhà không hề thay đổi gì, trừ thay mấy cái hoa cỏ đã chết, còn lại đều giống hệt lúc người rời đi.
Nam tử mặt ngựa nói, ý muốn đả động sự thân tình trong lòng Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thản nhiên:
- Ý ngươi là muốn nhắc mỗ đừng quên chuyện đã rời khỏi đây?
Mặt ngựa mắc nghẹn, không dám nói nữa, sợ nói lắm lại thành sai.
Mạnh Kỳ thật ra không phải muốn nhằm vào y, chỉ là không biết phải làm như thế nào mà thôi, nên mới chặn họng đối phương, để khỏi bị lộ.
Gia đinh nha hoàn trên đường đều hiếu kì nhìn theo hai người, Chung thúc là người được Hầu gia tín nhiệm nhiều năm, hiếm khi tự mình dẫn khách, nam tử trẻ tuổi này có tài đức gì mà được Chung thúc cung kính như thế?
- Ý, nhìn hắn có nét giống giống Hầu gia.
Một tiểu nha hoàn thì thào.
- Ừ, đúng là có chút, nhưng giống, giống nữ nhân kia hơn...
Một vú già như nhớ tới cái gì đó.
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ là?
Mọi người giật mình, người đó đang ở ngay trong Thần Đô, vô cùng nổi bật!
Vú già vừa nói trầm mặt:
- Không ai được nhắc tới chuyện này nữa, không thôi làm cho phu nhân tức giận.
Lời họ nói, Mạnh Kỳ đều nghe thấy.
Đi qua một cửa viện, trước mặt xuất hiện hai người, một nam một nữ, nam thân hình cao lớn, ngũ quan khá là xuất sắc, mày kiếm mắt hổ, uy phong lẫm lẫm, tuổi chưa tới hai mươi.
Nữ mắt to mũi thẳng, mi dày cong, ngũ quan tinh xảo nhưng non nớt, hình như cập kê chưa lâu, mặc áo hồng, trốn sau lưng thiếu niên, đôi mắt sáng rỡ ngắm trộm Mạnh Kỳ, vẻ ngượng ngùng.
Nam tử mặt ngựa sợ Mạnh Kỳ rời nhà nhiều năm, không nhận ra người, vội nói:
- Vị này là tứ thiếu gia, con trai thứ hai của ngũ gia, được phu nhân nhận làm con thừa tự, đây là lục tiểu thư, là em gái ruột của ngài.
Con thừa tự? Mạnh Kỳ thoáng sửng sốt, chợt thoải mái, Tô gia hầu gia chỉ có hai đứa con, một người xuất gia, một bị bệnh kín, thỉnh thoảng lại phát điên, theo lý đều không thể kế thừa tước vị, con thừa tự là chuyện đương nhiên.
- Ồ, là nhị huynh! Tiểu đệ Tô Tử Ngọc.
Thiếu niên chắp tay hành lễ, vô cùng đúng lễ tiết.
Mạnh Kỳ từng xem qua tư liệu, biết chỉ có con ruột hầu gia mới được ban chữ “Tử’ trong tên, con trai thứ hai của Kim Nhãn Thần Bộ Tô Việt vốn có tên là Tô Đình Ngọc, nhưng sau khi được chọn làm con thừa tự đã sửa tên.
Ừ, được chọn làm con thừa tự chưa lâu, nếu không năm đó hắn đã biết.
Tô lục nương cũng hành lễ:
- Tiểu muội Tô Tử Duyệt, chào nhị huynh.
Má cô đỏ bừng, vừa kích động vừa xấu hổ, Cuồng Đao lừng danh thiên hạ, với đệ tử thế gia ở kinh thành cũng là như sấm bên tai, rất nhiều người hâm mộ hắn. Tô Tử Duyệt cũng là một trong số đó, Mạnh Kỳ đao trảm Lang Vương, oanh động giang hồ, thân thế lai lịch khi bị người ta đào ra, Tô Tử Duyệt vừa khiếp sợ vừa vui sướng, thì ra Cuồng Đao là ca ca nhà mình!
Mạnh Kỳ gật đầu, mỉm cười với hai người:
- Thiếu chút nữa không nhận ra hai ngươi.
Kỳ thật là không nhận ra thật...
Thấy Tô Tử Ngọc và Tô Tử Duyệt đều có ý tiến lên bắt chuyện, nam tử mặt ngựa liền nói ngay:
- Tứ thiếu gia, lục tiểu thư, hầu gia đang chờ nhị thiếu gia, hai vị đợi chắc chắn sẽ có cơ hội.
Nói xong, y dẫn Mạnh Kỳ vội vàng đi trước.
Tô Tử Ngọc và Tô Tử Duyệt ngẩn ra nhìn nhau, sau đó đi theo.
Đến phòng chính, Mạnh Kỳ nhìn thấy một người đứng ở ngoài cửa, oai hùng anh khí, khí chất trầm ổn, mặc trang phục bộ đầu màu vàng sẫm, hông đeo một thanh kiếm dạng cổ điển, không có hoa văn.
Kim Nhãn Thần Bộ Tô Việt... Mạnh Kỳ nheo mắt.
Khí thế dương cương của Tô Việt mạnh tương đương với Mạnh Kỳ, nhìn bề ngoài không hề nhận ra y đã qua năm mươi tuổi, ha ha cười tiến lên đón:
- Con kỳ lân của Tô gia chúng ta đã trở về!
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, không chào hỏi gì, ra vẻ xa cách.
Tô Việt chẳng buồn để ý, vỗ vai Mạnh Kỳ:
- Trở về thì tốt, lang bạt giang hồ là chuyện đương nhiên, căn cơ bản thân cũng không thể thiếu. Mấy năm nay con đã trải qua nhiều nguy hiểm, làm được nhiều chuyện lớn, nay cũng nên tĩnh hạ tâm rồi. Ở trong nhà mài bớt bén nhọn đi.
Y nhìn Tô Tử Ngọc và Tô Tử Duyệt:
- Trong kinh rất nhiều đời thế gia tiếp nối thiếu sự ma luyện giang hồ, nhớ năm đó, mỗ với đại ca cũng chính là không sợ nguy hiểm, đi lên tây bắc xa xôi.
Khi nói chuyện, bọn họ đã vào phòng, trong phòng có một người chắp tay đứng chờ, nét mặt có chút điểm giống với Mạnh Kỳ, khí chất dương cương mạnh mẽ, bớt đi một phần tuấn mỹ.
Người này để râu dài, ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ rất là phức tạp.
Y còn chưa nói chuyện, sau lưng đã có mấy người nữa đi ra, người đi đầu là một phụ nhân ung dung hoa quý, dưỡng nhan rất tốt, mặt không hề nếp nhăn, ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ rất lạnh lùng, âm lãnh.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thần Uy hầu Tô Ly trầm giọng hỏi.
- Đương nhiên là tới xem đứa con ngoan của chúng ta.
Phụ nhân đáp trả.
Là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, con của Tô Ly đều phải gọi bà ta là mẹ.
Những người đi sau bà ta, một phần tới đứng cạnh Tô Ly, một phần tới đứng gần Tô Việt.
Một người đứng phe Tô Việt khẽ cười:
- Nhị huynh, lần này đột nhiên về kinh, có chuyện quan trọng gì không?
Người này rất giống Tô Tử Ngọc, nên chắc chắn là con trai lớn của Tô Việt, Tô Định Ngọc.
Y vừa cất lời, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên trầm mặc, ánh mắt phụ nhân càng thêm âm lãnh, Tô Tử Ngọc có vẻ thấp thỏm bất an.
Tô Tử Viễn là muốn về nhà tranh đoạt tước vị?
Tuy con thừa tự cao hơn con thứ, nhưng võ đạo vi tôn, Tô gia lại không phải thế gia Nho môn, với thực lực và tiềm lực của Mạnh Kỳ, không hẳn không có khả năng!
Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, trong lòng hiện ra tất cả mọi người ở đây, ngoài Kha Vệ Lam và Tô Tử Duyệt không có cái gì che giấu, những người khác đều như đang đeo một cái mặt nạ.
Hắn mở mắt, lạnh nhạt:
- Nghe kinh sư có Quỳnh Hoa yến, muốn tới đó gặp các vị hảo hán.
Hắn nói thẳng.
- Còn gì khác không?
Tô Định Ngọc tựa tiếu phi tiếu.
Mạnh Kỳ vẫn lạnh tanh:
- Người đời đều biết con người có tuổi thọ nhất định, dù có thành Ngoại cảnh, cũng bất quá thêm được hai, ba giáp thọ nguyên mà thôi (1 giáp = 60 năm), nên cần phải có sự tồn tại của triều đình, sự truyền thừa tước vị và gia sản để bảo vệ cho truyền thừa gia tộc không tắt.
- Đây là bản tính trời sinh của con người, nhưng đối với bậc cường giả, ra vào thế giới, trường tồn thế gian mới là mục đích sống, tước vị gia sản chỉ là mây khói thoảng qua, năm đời trước của Tô gia mới có tước vị, lúc đó Bắc Chu Xung Hòa tiền bối đã nhập giang hồ.
Hắn quét mắt một vòng:
- Mỗ tuy bất tài, nhưng mắt cao hơn đỉnh, muốn xưng hùng võ đạo, so vai với các vị tiền bối và các bậc thượng cổ tiên nhân, mấy thứ ‘vinh hoa phú quý’ phất tay là có này, có gì đáng kể!
Tuy hiện nay tuổi thọ của Pháp thân rất thấp, nhưng sự tồn tại của thế giới Tây Du đã mang tới cho Mạnh Kỳ rất nhiều hi vọng.
“Cuồng ngạo...”
“Tự đại...”
Tô gia im lặng, dù là Kim Nhãn Thần Bộ cũng chưa bao giờ nghĩ Mạnh Kỳ sẽ trả lời như thế, coi tước vị là cặn bã.
Quả thật không phụ cái danh ‘cuồng’!
- Cho hỏi mẹ ta chôn ở đâu, vui lòng cho người dẫn ta đi tảo mộ.
Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng.