Dịch giả: Tiểu Băng
Bước vào khu lều, tiếng người, tiếng gia súc ồn ào hỗn loạn.
- Lang Vương lượn một vòng, ta nghi hắn sẽ trở về trả thù Na Nhật Tô.
Mạnh Kỳ nói.
Đặc Mộc Nhĩ đầu tiên cả kinh, sau đó bật cười:
- Không có khả năng! Lang Vương chưa bao giờ trả thù ngay tức khắc, sau khi phát hiện nguy hiểm và cạm bẫy, y sẽ bỏ chạy rõ xa, mấy tháng có khi cả một, hai năm sau, mới đột ngột quay lại trả thù, khiến mục tiêu hoàn toàn không sao đề phòng được, chính là kiểu của loài dã lang hung tàn nhất.
Đặc Mộc Nhĩ nói rất hợp với hành vi nhất quán từ trước đến nay của Lang Vương, y không phải là người hành động theo cảm tính, y rất cẩn thận, thà làm lỡ chứ không làm sai.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là vụ tập kích Mạnh Kỳ ở Hưng Vân Trang, song lúc đó là do có Thần Thoại hỗ trợ, tình huống lúc đó tương đối rõ ràng, phù hợp nguyên tắc ra tay của y.
- Nếu Lang Vương không trả thù, lẽ ra y phải chạy ra rõ xa chứ?
Trở vào trong lều của Đạt Nhật A Xích, Mạnh Kỳ nghi hoặc.
Đặc Mộc Nhĩ cười:
- Có lẽ y muốn xuống nam thì sao? Hướng đó chẳng phải xuống Trung Nguyên à?
A Cổ Lạp không có ở đây, đã trở về xử lý chuyện hàng hóa miền nam, Đạt Nhật A Xích gật đầu:
- Thiết Thăng này rất hiếu sát, nhưng là một thích khách có cái đầu lạnh lùng lý trí, y nhất định sẽ trả thù, nhưng sẽ không bao giờ mạo hiểm vì nó.
- Triết Biệt huynh đệ, ngươi đuổi theo hắn một trận, hai bên cảm ứng khí cơ, dù không nhận ra thân phận của ngươi, cũng có thể đoán ra đại khái thực lực của ngươi, cộng với bọn chúng ta nữa, làm sao Thiết Thăng dám đến?
Nhận ra thân phận của ta... Mạnh Kỳ cảm giác những lời này của Đạt Nhật A Xích có điểm quái dị, mấy người này đã đoán được ta là ai?
Nhưng hắn cũng không để ý, dù biết thân phận của hắn, hai bên lại càng thêm nhất trí đồng lòng về mục tiêu của nhau mà thôi. Hắn giấu diếm thân phận, là sợ bị Thần Thoại theo dõi, chuyện này chẳng có bao nhiêu người biết.
Tựa hồ nhìn thấy tâm tư của Mạnh Kỳ, Đạt Nhật A Xích cười:
- Sát Lang Hội chúng ta chỉ có hai nguyên tắc, một là thù Thiết Thăng, hai là không làm nguy hại tới thành viên khác. Nếu Triết Biệt huynh đệ ngươi đã phát lời thề, chúng ta không truy cứu lai lịch của ngươi. Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, giết sói là chuyện lâu dài và gian khổ, sau này vẫn còn cần các ngươi xuất lực.
Rời khỏi lều, Đặc Mộc Nhĩ nhìn Mạnh Kỳ, cười ha hả:
- Triết Biệt huynh đệ, tuy vẫn không biết ngươi thật ra là ai, nhưng sống sót dưới tay Lang Vương, nhất định thanh danh không kém.
Nói xong, y xoay người trở về lều của mình.
Hừ, mấy năm nay, kẻ gặp phải Lang Vương mà không chết quả thật không nhiều... Mạnh Kỳ không biết nên tự hào hay không.
Hắn nghiêm mặt, quyết định tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
Hắn lặng lẽ đi vòng đến gần lều của Na Nhật Tô, trốn vào chỗ cũ, nằm im không nhúc nhích.
Từ sau giờ ngọ đến chạng vạng, từ chạng vạng đến đêm khuya, vẫn thật yên lặng, không có bất cứ dị thường nào.
Đoán sai rồi, hay Lang Vương siêu kiên nhẫn? Mạnh Kỳ nhìn vào trong lều, trong lòng đã hơi dao động.
Hắn thở phì, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Sau nửa đêm, một bóng đen nhanh chóng tới gần, Mạnh Kỳ phấn chấn, nhưng rồi nhíu mày, không phải Lang Vương, là Đạt Nhật A Xích!
Vì sao giữa đêm lại tới tìm Na Nhật Tô?
Nếu Na Nhật Tô đã sớm phản bội Lang Vương, vì sao còn bảo mình và Đặc Mộc Nhĩ giám thị y?
Là diễn trò lừa Lang Vương?
Hai người đều là nửa bước Ngoại cảnh, Mạnh Kỳ không dám tới gần nghe lén, nằm im cố đoán mà thôi.
Một lúc sau, Đạt Nhật A Xích lén lút đi ra, rời đi.
Mạnh Kỳ tiếp tục giám thị.
Na Nhật Tô ở trong lều khó chịu đi qua đi lại, khi trời sắp sáng mới đi ngủ, hết thảy đều không có dị thường.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ nghe thấy một tiếng hét thảm, trời vẫn còn chưa sáng.
- Đạt Nhật A Xích?
Hắn giật mình, hiểu ra mình đã bỏ sót cái gì, vội vàng chạy tới lều của Đạt Nhật A Xích.
Hắn hành động nhanh nhất, Đặc Mộc Nhĩ ở ngay gần đó, nhưng lại tới hầu như là cùng lúc với hắn, thấy cửa lều đã bị kéo toang, vải lều ở đối diện cửa lều cũng bị xé rách, gió lạnh thổi thông thốc từ đầu này qua đầu kia.
Đạt Nhật A Xích nằm ngay sau cửa lều, ngửa hướng mặt lên trời, nét mặt đầy kinh sợ, từ mi tâm tới bụng có một vết kiếm nhạt, giống như chỉ vừa cắt qua da, nhưng y đã hoàn toàn tắt thở.
- Lang Vương...
Mạnh Kỳ hộc ra hai chữ khiến Đặc Mộc Nhĩ kinh hồn táng đảm.
Cái này khác hẳn phong cách giết người trước nay của Lang Vương, khiến y nhất thời không nhìn ra kịp, mãi đến khi “Triết Biệt” lên tiếng khẳng định, y mới nhớ lại một chuyện, trước kia Lang Vương đã từng bị người ta nhìn thấy giết chết một người có thực lực mạnh hơn hẳn y, người bị giết chính là bị vết thương giống hệt như thế này!
Nhìn vết kiếm, Mạnh Kỳ nghĩ ngay tới hình ảnh Lang Vương lấy thân biến thành sát kiếm.
Người y muốn trả thù không phải Na Nhật Tô, mà là Đạt Nhật A Xích?
Đệ nhất Nhân Bảng chính là đệ nhất Nhân Bảng, giết nửa bước Ngoại cảnh mà không tạo ra động tĩnh gì... Mạnh Kỳ thầm thở dài, thực lực Lang Vương quả thật lại sắp đột phá rồi.
Đặc Mộc Nhĩ há hốc mồm:
- Y…y… thật sự đến báo thù!
Y ngơ ngác, tưởng mình đang gặp ác mộng!
Không qua bao lâu, A Cổ Lạp đuổi tới, Ngoại cảnh của bộ lạc Hải Lạp Tô bay lên giữa không trung, phong tỏa Cát Căn Cao Nhạc, tìm Lang Vương.
Nhưng chắc chắn Lang Vương đã chạy xa lắm rồi!
Mạnh Kỳ thở hắt ra, uể oải đi tới lều của Na Nhật Tô.
- Ngươi muốn làm gì...
Thủ vệ còn chưa nói xong, Mạnh Kỳ đã gạt gã ra, đi thẳng vào trong.
- Đạt Nhật A Xích chết rồi.
Mạnh Kỳ tuyên bố.
Na Nhật Tô mặt trắng bệch, ngã bệt xuống thảm.
- Y đã biết... y trở về không phải để trả thù, là để xác nhận...
Na Nhật Tô thì thào.
- Y làm sao?
Đặc Mộc Nhĩ đã đi theo tới.
Mạnh Kỳ sải bước tới, cúi đầu nhìn Na Nhật Tô, gằn từng chữ:
- Mặc kệ các ngươi có bí mật gì, ta cũng không có hứng thú. Nói cho ta biết, tới đâu mới tìm được Lang Vương?
- Y, y nhất định sẽ trở về chỗ đó! Ba Ngạn Cốc, bên cạnh Đa Luân Tô Hải!
Giọng Na Nhật Tô trở nên kích động.
- Đa Luân Tô Hải chính là cái hồ hôm qua ngươi đã nhìn thấy, Ba Ngạn Cốc ở...
Đặc Mộc Nhĩ biết Mạnh Kỳ không biết nơi này, vội vàng giải thích.
Mạnh Kỳ không nói một lời, xoay người bỏ đi.
- Y sẽ hủy chỗ đó, sẽ không về đó đâu!
Na Nhật Tô bị cái chết của Đạt Nhật A Xích kích thích, cao giọng vội nói thêm.
Mạnh Kỳ xốc cửa lều, đi vào trong bóng đêm.
Có A Cổ Lạp trợ giúp, suốt đêm, hắn và Đặc Mộc Nhĩ rời khỏi Cát Căn Cao Nhạc, tìm tới Ba Ngạn cốc.
Ba ngạn, nghĩa là dồi dào, cốc dựa vào một ngọn núi không cao lắm, phủ đầy đủ loại cỏ dại màu mỡ, dù đang ngày đông, dù tuyết rơi liên miên, cũng mơ hồ nhìn ra được ra đầu xuân, nó sẽ lại trở nên tươi tốt.
Dọc theo sơn cốc đi một lúc, Mạnh Kỳ thấy một sơn động, nói là sơn động, nhưng chính xác là một cái động nhỏ do người đào đất ra, miễn cưỡng ở được ba người.
Gần động đất có khá nhiều cây cối héo úa, đều là chết vì hết sinh cơ.
Cẩn thận tìm quanh một vòng, Mạnh Kỳ tìm thấy ít đồ dùng như bàn ghế bị một lực mạnh chém đứt ra làm đôi.
"Nhìn quen quen...” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới Giới Sát đạo nhân mũi cao mắt phượng, khi cô giơ rìu lên chém xuống, đầu gỗ bị chém đứt ngay ở giữa, dứt khoát, gọn gàng: “Lang Vương đến Thiên Mệnh Quan là để tìm cô ta?”
Mạnh Kỳ nhắm mắt, có cảm giác Lang Vương chắc chắn sẽ trở về đây.
- Ta sẽ ở lại đây.
Hắn khẽ nói.
Đặc Mộc Nhĩ nhíu mày:
- Lang Vương sẽ không trở lại, chỗ này đã bị lộ, làm sao y quay về đây nữa!?
Dã lang luôn luôn làm như vậy.
- Ta đợi y.
Mạnh Kỳ không nói thêm, tìm một chỗ kín đáo, nép mình núp vào, ngồi xuống chờ đợi.
Đặc Mộc Nhĩ nhìn hắn, lắc đầu rời đi.
Mạnh Kỳ thu liễm tâm tình, làm như bế quan tu luyện, khát thì lấy nước trong nhẫn trữ vật uống, đói ăn lương khô.
Một tháng trôi qua.
- Lang vương giết người ở phía đông, y sẽ không trở lại.
Đặc Mộc Nhĩ tới báo tin cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không nói gì, vẫn đợi.
- Lang Vương giết người ở phía bắc, y đã quyết tâm không về đây nữa đâu...
Nửa tháng sau, Đặc Mộc Nhĩ lại tới, muốn khuyên Mạnh Kỳ rời đi.
- Hắn sẽ trở về.
Mạnh Kỳ bình thản.
Đặc Mộc Nhĩ thở dài:
- Dù kiên nhẫn là một chuyện tốt, nhưng nếu đoán sai, dù có kiên nhẫn cũng chỉ phí công sức, sinh mạng Trường Sinh Thiên cho mà thôi.
Mạnh Kỳ lắc đầu, không nói gì thêm, còn chưa tới hai tháng mà, làm sao biết là sai?
Hàn đông qua đi, đầu mùa xuân đã tới, Đặc Mộc Nhĩ sắc mặt ngưng trọng chạy tới:
- Na Nhật Tô đã chết, bị Lang Vương giết.
- Quả nhiên y rất có kiên nhẫn.
Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều đánh giá.
Nên, đây chính là so đấu kiên nhẫn và ý chí.
- Nhưng y sẽ không về đây.
Đặc Mộc Nhĩ vẫn muốn kêu Mạnh Kỳ rời đi, Sát Lang Hội nay mọi người đều đã hoảng sợ, rất muốn có cao thủ trở về giúp mọi người.
Cuối tháng hai, Đặc Mộc Nhĩ không tới, người tới là A Cổ Lạp, giọng y run run:
- Đặc Mộc Nhĩ đã bị Lang Vương giết, y rất giảo hoạt, đột ngột giết quay trở lại...
- Y đang ở đâu?
Mạnh Kỳ mắt nửa khép nửa mở, mở miệng hỏi.
A Cổ Lạp nghiến răng:
- Đi bộ tộc phía tây giết người, nhưng chắc chắn y sẽ không trở về đây. Y chỉ biết trả thù, Triết Biệt huynh đệ, hay là... hay là ngươi về làm người bảo vệ cho ta đi, chắc chắn sẽ chờ được y tới!
Y đã bị dọa, sợ chết.
Mạnh Kỳ dao động, từ tháng mười một đợi đến cuối tháng hai, Lang Vương vẫn không trở về, giống như đã hoàn toàn từ bỏ nơi này!
Mạnh Kỳ nhắm mắt.
- Ta ở lại đây chờ hắn.
Mạnh Kỳ mở mắt, không chút dao động.
A Cổ Lạp thất vọng nói:
- Ta sẽ không tới đây tìm ngươi nữa, ta sẽ về bộ tộc, trốn trong đó, có ngoại cảnh ở đó, y sẽ không dám tới!
Nói xong, y vội vã rời đi.
Ba tháng sau, đêm dài nhân tĩnh, A Cổ Lạp bị ác mộng làm tỉnh giấc, điên tiết nguyền rủa Lang Vương.
Ba Ngạn Cốc, Mạnh Kỳ bỗng túm lấy đao.
Một bóng người sừng sững đứng trước động đất, cao gầy lãnh liệt.
Cuối cùng đã đợi được ngươi.
Ngươi không kiên nhẫn bằng ta.
Ánh đao sáng lên, phá tan lớp bụi đã đóng bao lâu!