Dịch giả: Tiểu Băng
Hàn ý ăn mòn làn da ám kim, khiến Mạnh Kỳ như trở về hồi còn nhỏ, mỗi khi tới ngày đông, đều phải quấn quanh người bao nhiêu là lớp quần áo, khiến hành động trở nên chậm chạp vô cùng, không sao lưu loát, cao thủ chiến đấu, thắng bại chỉ trong một tích tắc, chưa thoát khỏi rét lạnh và trì hoãn, một quyền kia đã tới trước người, chỉ còn cách lùi lại mà thôi.
Mạnh Kỳ theo quyền mà động, nhanh chân lùi lại. Ngô Quý Chân không biết từ khi nào đã rời khỏi lâu thuyền, hai chân đạp lên nước biển, tạo thành hai đường thẳng trong suốt, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu ngắn lại.
Nội cảnh Mạnh Kỳ thay đổi, suy diễn mặt trời, ngoài làn da thấp thoáng ánh lửa hiện ra, làm tan rã hàn ý, chống đỡ băng tuyết Thái Âm ăn mòn.
Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới có lực để rút đao.
Nhưng hắn vừa chạm đến chuôi đao, quyền của Ngô Quý Chân đã hơi trầm xuống, thiên, địa, nhân, đao hòa thành một thể ép tới, khiến Mạnh Kỳ không thể rút được đao, cảm thấy nếu rút đao ra tất sẽ gặp một quyền lôi đình.
Nội cảnh của Ngô Quý Chân như đã trở thành một phương thế giới, một quyền này mang theo “Thế giới” đó đánh tới, khiến người ta khó mà chống đỡ.
Khiếu huyệt Mạnh Kỳ mở ra, ý muốn cấu kết thiên địa, giúp hắn rút đao, nhưng một quyền của Ngô Quý Chân đã tùy theo mà biến, tầng tầng hàn ý hóa thành băng cứng vô hình, ngăn cách Mạnh Kỳ và trời đất.
Không ngừng biến hóa, diệu chiêu tiếp nhau, một quyền của Ngô Quý Chân khống chế khí cơ, khiến Mạnh Kỳ cứ đi được nửa đường là phải buông tay, không ngừng lùi bước.
Quả thực là hư thực biến hóa đều tùy theo tâm niệm của người ta! Mạnh Kỳ hít sâu, nguyên thủy ngồi ngay ngắn, nội cảnh một vùng hỗn độn, không còn phân biệt là hư hay thực, là có hay không!
Ban đầu, vì ước định mười chiêu, không hề nói gì tới sinh tử, nên Mạnh Kỳ không muốn để lộ lĩnh vực đặc thù “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng” của mình, định chỉ dựa vào đao kiếm chi đạo để ứng phó, nhưng nay bị ép tới mức này, nếu còn không xuất nguyên thủy chi vực, sợ là ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Hỗn Độn vừa hiện, nắm tay của Ngô Quý Chân liền bị lắc lư, không còn vững vàng như trước. Mạnh Kỳ nhận ra được điều ấy, trường đao ra khỏi vỏ, vẽ ra nửa vòng Thái Cực, đánh thọc ngang Ngô Quý Chân, tránh va chạm trực tiếp, tứ lạng bạt thiên cân.
Cổ tay Ngô Quý Chân run lên, nắm tay mở ra, như người đi bắt rắn, vô cùng linh hoạt, chụp vào sống đao của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ khẽ hất đao, bắn văng trảo ảnh, nhưng chưởng chỉ quyền trảo của Ngô Quý Chân biến hóa liên tục, tốc độ không thu kém biến hóa đao chiêu của Mạnh Kỳ chút nào, một đao một tay không ngừng bay múa như hai con bướm.
Mặt biển cả mấy chục dặm ngưng tụ thành băng cứng, lan xuống sâu không biết bao nhiêu, giữa không trung lôi đình lóng lánh, sáng tranh với ánh trăng.
Qua liền mấy chiêu, một đao và một tay không ngừng va chạm, bàn tay trái vẫn chắp sau lưng của Ngô Quý Chân bây giờ mới thò ra.
Tuyết trắng trở nên dày đặc, mặt biển nơi xa biến mất, trời cao và trăng biến mất, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại thế giới băng tuyết trống vắng, lạnh băng, khiến người ta cảm thấy cô độc và thương tâm, muốn rơi nước mắt.
Ngô Quý Chân đứng ngạo nghễ trong thế giới ấy, như chúa tể của nó, một quyền một trảo chiếm hết không gian, khiến Mạnh Kỳ không né được mà cũng không có chỗ để né, chỉ còn một đường là chống đỡ mà thôi.
Mạnh Kỳ thở một hơi dài, thân hình biến to ra, Pháp Thiên Tượng Địa, “Thiên Chi Thương” Điện mang di động, hội tụ ở mũi đao, một điểm lốc xoáy như lỗ kim xuất hiện, tiếng sấm sét nổ vang trời, như Lôi Thần hàng thế, cương mãnh bá đạo đón đỡ một quyền một trảo kia.
Ngay lúc sắp sửa va chạm, ánh đao của Mạnh Kỳ đột nhiên tiêu tán, đầy trời là biển lôi điện màu xanh tím, ánh sét lấm lóe, che dấu trường đao, làm hỗn loạn quyền trảo.
Biển lôi điện tách ra, ánh đao như con cá vượt long môn, tốc độ cực nhanh xuyên qua quyền lẫn trảo, chém thẳng vào mặt Ngô Quý Chân.
Ngô Quý Chân gập khuỷu tay vào trong, tầng tầng hàn khí ngưng kết thành những khối băng khổng lồ, chém hoài không hết, ép Mạnh Kỳ không thể không biến chiêu.
Sau đó, y rút tay phải về, năm ngón tay mở ra, như hoa mai nở cánh, phất một cái, tư thế rất là ưu nhã, đẹp đẽ.
Băng tuyết tĩnh mịch, đơn điệu đau lòng, hàn mai nở bung rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Một cái phất tay rực rỡ mà chết người, mang theo tình yêu thương nồng cháy với sự sống và suy tư về cái chết, hai ý niệm ấy không ngừng biến hóa, đổi chỗ cho nhau, khiến Mạnh Kỳ không biết phải phòng thủ thế nào, lưới đao xuất hiện rất nhiều sơ hở.
Mạnh Kỳ lại lùi nhanh, chém tới một nhát, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn thành tám, không phân mạnh yếu dày mỏng, kết thành thiên la địa võng, muốn hóa giải một phất này.
Đương! Sức sống nồng nàn không vượt qua nổi băng tuyết tĩnh mịch, Ngô Quý Chân đánh trúng vào sống đao.
Một làn hàn ý khốc liệt đánh tới, tử điện thanh lôi ở mặt ngoài Thiên Chi Thương bị ngưng kết thành băng, ngay cả bàn tay đang nắm đao của Mạnh Kỳ cũng bị đông cứng, làn da màu ám kim lấp lóe.
Mạnh Kỳ biến sắc, rung mạnh tay, bàn tay gãy rời ra khỏi cổ tay, khiến hàn ý không còn vật leo lên. Hắn lướt ngang, tay trái cầm Trảm Ngọc đao trái phải trước sau chém ra liền bốn đao, mang sở học và lĩnh ngộ cả đời dung nhập vào bốn đao này, Khai Thiên Tịch Địa, điện thiểm lôi minh, cao xa Vấn Tâm, trầm trọng áp thân đều xuất ra hết.
Ngô Quý Chân vung cả hai tay, như đang kết ấn, băng phách hàn quang từ trong cơ thể trào ra, bao phủ cả bốn ánh đao, chỉ còn lại một vùng trắng xóa.
Mạnh Kỳ bỗng thu đao về, sau đó một đao chém ra.
Rắc, vùng trắng xóa bị chém tách ra, trường đao chém trúng thân thể Ngô Quý Chân.
Băng tuyết vỡ tan, hàn khí bốc lên, những khối băng như muốn vỡ tan.
Sau lưng Mạnh Kỳ, sương trắng ngưng tụ, Ngô Quý Chân tái hiện, tay phải ngón cái dán sát vào ngón trỏ và ngón giữa, thở dài một tiếng, khẽ điểm một cái vào Mạnh Kỳ.
Một chỉ này không nặng nề ghê gớm, mà mang theo sự thương tâm và cố chấp vô bờ, khiến cảm xúc của Mạnh Kỳ phập phồng theo. Sự nghi ngờ Lục Đạo ác ý, nghi ngờ vận mệnh bị người thao túng, nghi ngờ lời nói của Cố Tiểu Tang về số phận của mình, khiến nội tâm đầy áp lực, đau đớn thống khổ, trên người nặng trịch bao lớp gông xiềng, muốn rút đao ra chém đứt tất cả, để tự giải thoát cho mình.
Không tốt! Cự phật màu vàng xuất hiện, chỉ thiên chạm đất, Mạnh Kỳ tỉnh lại, không ngờ vừa rồi lại bị Ngô Quý Chân khơi dậy những cảm xúc đè sâu trong lòng, làm tâm linh bị hổng.
Duy ngã độc tôn trấn áp, Mạnh Kỳ đang định xuất đao cản lại, thì nhìn thấy đôi mắt đầy nhớ nhung và tình cảm của Ngô Quý Chân.
Thứ có thể làm cho người ta mất hồn, chỉ có ly biệt mà thôi!
Mạnh Kỳ bỗng có một loại cảm giác, những gì Ngô Quý Chân nhìn thấy và những gì hắn biết là hoàn toàn khác nhau, cái này hắn không đỡ được!
Bình thường, hai bên giao thủ, thứ họ nhìn thấy ở nhau là Pháp Tướng, nhục thân, huyết mạch, chiêu thức, cách vận dụng thiên địa chi lực, khả năng nắm giữ quy luật vân vân, nhưng ngay lúc này, Mạnh Kỳ tin thứ Ngô Quý Chân đang nhìn thấy không phải là những thứ này, mà là một cái gì đó khác, giống như một chậu hoa tươi, cái hắn nhìn thấy là cánh hoa, nhụy hoa, bộ rễ, bùn đất, dáng hoa, ánh nắng vân vân, nhưng cái Ngô Quý Chân nhìn thấy lại là sức sống, là cái chết, là một ý nghĩa gì đó hoàn toàn khác biệt.
Nếu không thể có cùng hướng nhìn giống y, thì không thể nào nhìn ra được một chỉ này của y là sẽ đánh vào đâu, vào hướng nào, vì vậy không thể nào đỡ được.
Mạnh Kỳ mặc kệ, Nguyên Thủy tướng vận chuyển Âm Dương ấn, biến hóa Âm Dương, lưu chuyển sinh tử, muốn dùng nó để quấy nhiễu, đồng thời lùi ra, kéo dãn khoảng cách.
“Ai.” Ngô Quý Chân thu tay về, không ra chiêu nữa, nét mặt đầy hiu quạnh.
“Không đấu nữa, ngươi có khả năng đỡ được mười chiêu của ta, nhưng mà...” y lắc đầu, vẻ thất vọng và vô vị, “Nhưng ngươi không có võ đạo chi tâm, không có hứng.”
Y chắp tay sau lưng, đi về lâu thuyền.
“Võ đạo chi tâm?” Mạnh Kỳ sững người.
Làm sao hắn mà lại không có võ đạo chi tâm?
Ngô Quý Chân không quay đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi có khát vọng muốn mình mạnh lên rất mạnh mẽ, có động lực để biến chúng thành hiện thực, có áp lực và nguy hiểm thúc giục ngươi làm việc ấy, người bình thường hẳn sẽ coi đó là võ đạo chi tâm, nhưng mà ngươi không hề yêu thích võ đạo, không hề có ý muốn theo đuổi nó, với ngươi, nó chỉ là công cụ, là binh khí, chỉ thế mà thôi.”
Y ngửa đầu nhìn trời, thì thào: “Đại đạo là cái gì? Sinh mệnh là cái gì?”
“Làm sao để phá vỡ sinh tử, lấy ánh sáng trong tích tắc phá vỡ tĩnh mịch vĩnh hằng, rọi sáng đất trời bao la hùng vĩ...”
“Tất cả chiêu thức, công pháp, ngoài biểu tượng bên ngoài, đều thể hiện và truy tìm những điều này...”
“Không trải qua thế sự, chưa từng có tình cảm sâu đậm, sẽ không làm sao hiểu được đại đạo đẹp như thế nào, sinh tử đẹp như thế nào, yêu và hận đẹp như thế nào, giống như loài trùng sinh ra và chết trong mùa hạ không thể nào hiểu được mùa đông,...” Ngô Quý Chân lắc đầu, “Ngươi đến Tam Tiên đảo chờ đi, cứ sau một thời gian, Tố Nữ đạo lại có chuyện tìm nhờ bổn tọa hỗ trợ.”