Dịch giả: Tiểu Băng
Trừ những võ đạo đại tông và thế gia cỡ Trường Nhạc Cao thị, Mạnh Kỳ chẳng còn biết môn phái thế gia nào của Bắc Chu, chỉ à ờ cho có lệ, lòng bận nghĩ mấy cao nhân pháp thân hiện thời so với hai vị Nho Môn Thánh Nhân không biết thực lực có bằng nhau hay không.
Cao Lãm đi ra hai bước, đột nhiên ‘di’ một tiếng.
Ở Long Đài, đang đi trong cổ đạo, nhưng Mạnh Kỳ vẫn có cảm giác không thật, mình ngay cả mi tâm huyền quan cũng còn chưa mở, thế mà lại bị cuốn vào Nhân Hoàng kiếm chi tranh, nếu không phải đã trải qua hai chuyện Chân Võ nghi trủng và Như Lai thần chưởng, e là tới giờ cũng vẫn còn chưa biết gì về đời, nhưng dù vậy, hắn cũng vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ tự nhiên lại có Ma Thần ác quỷ từ đâu đó bất chợt nhảy ra.
Những người sống được ở Nhân Hoàng Long Đài e đều là những kẻ kinh thiên động địa, dù bên cạnh có Cao Lãm, Mạnh Kỳ cũng không thấy yên tâm chút nào, đây không phải nhiệm vụ của lục đạo, có khả năng vượt qua giới hạn của đội ngũ, vượt ra ngoài tầm khống chế, đủ loại chuyện ngoài ý muốn đều có thể xảy ra, nên vừa nghe thấy Cao Lãm kêu lên ngạc nhiên, Mạnh Kỳ liền giật thót, hoành đao ngang người, sẵn sàng công kích.
“Sợ cái gì? Nếu ta không đối phó được, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết. “ Cao Lãm sung sướng khi người thấy họa, “Ta chỉ là kinh ngạc vì Vương gia lão quỷ cũng từng tới nơi này mà thôi. “
“Vương gia lão quỷ?” Nhìn theo ngón tay Cao Lãm chỉ, Mạnh Kỳ thấy có một chỗ khí tức rất là tối tăm, cẩn thận cảm nhận, mới nhận ra khí tức chỗ đó mang tới cảm giác nằm ngoài trời đất, “Là lão tổ tông Giang Đông Vương thị?”
Cao Lãm gật đầu, tiếp tục cất bước: “Thời trung cổ, lão được gọi là ‘Số Thánh’. “
“Ông ấy còn đi được xa hơn cả Nhân Thánh và Tâm Thánh. “ Mạnh Kỳ cảm khái.
Cao Lãm xì một cái khinh miệt: “Chỉ là ỷ vào thuật số chi đạo, che giấu Thiên Cơ, dùng mánh lới gian lận mà thôi, mới đi được ra thêm hai bước, cảnh giới thật sự chẳng hơn tí nào. “
Ưm, cũng phản cảm với thần côn giống mình...... Mạnh Kỳ cảm thấy thực là tri kỉ.
Bước đi thêm mấy bước, cửa đá đã xích lại gần hơn, cạnh cửa có tử lôi bắn lung tung, cảm giác chí dương chí dương chí mãnh chí liệt đập vào mặt.
“Bá Vương?” Mạnh Kỳ thầm đoán.
Người tu luyện Lôi Đình công pháp đến mức này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Viễn Cổ Lôi Thần thời Nhân Hoàng áp thế hẳn là đã vẫn lạc.
Cao Lãm nhìn chằm chằm tử lôi: “Ừ, chỉ hận quang âm cách biệt, không được thưởng thức Bá Vương lục trảm và Thần Tiêu cửu diệt. “
Giọng y đầy chiến ý.
Bị ngữ khí của y kích động, Mạnh Kỳ cũng sinh ra cảm xúc tương tự, đợi sau này khi mình đã thông hiểu đạo lý sở học bản thân, cũng sẽ sáng chế ra “Bá Vương lục trảm” của riêng mình!
Hai người tới gần, tiếng tử lôi cách cách càng thêm rõ, như đang bài xích bất kỳ kẻ nào tới gần, vô cùng bá đạo.
Nhưng nó chung quy chỉ là một dấu vết được lưu lại, không hề có uy lực, Cao Lãm và Mạnh Kỳ dễ dàng đi qua.
Đột nhiên, hai người cùng dừng bước, vì bên cạnh Tử Điện có một hòa thượng đang khoanh chân ngồi đó!
Hòa thượng mặc tăng bào xám, mặt nhìn không rõ, cơ thể thon gầy, nhưng bóng loáng như lưu ly, màu da ám kim, khí chất thanh tịnh, trang nghiêm, tự tại, giải thoát.
“Khí tức này...... “ Cao Lãm thì thầm, cơ thể người kia lắc lư như hư ảo, không có ẩn chứa chân ý.
“Hòa thượng này là ai, lại so bằng được với Bá Vương, thời trung cổ đâu có mấy ai chứng được quả vị Phật Đà, chẳng lẽ là Dược Sư Vương Phật? Không giống. Cảm giác không giống. “ Cao Lãm suy tư.
Y thở dài:
“Thì ra là vậy. “
“A Nan?” Mạnh Kỳ khiếp sợ bật thốt.
Sau thời Nhân Hoàng, mà người này vẫn còn có dấu hiệu phát triển!
“A Nan? Miễn cưỡng cũng có thể trở thành Đại La Hán...... “ Cao Lãm nhíu mày, “Nhưng sau khi Yêu Thánh tọa hóa, Yêu tộc lui vào Thiên Hải nguyên, A Nan cũng đã mất tích, không ngờ tới Nhân Hoàng sau này, người này lại hiện thế...... “
Mạnh Kỳ hít sâu, cẩn thận đi tới gần.
Tiếc rằng đây cũng chỉ là một dấu vết, không có thu hoạch được gì.
“Ngươi có hứng thú với hòa thượng này nhỉ...... “ Cao Lãm vốn không biết Mạnh Kỳ dùng đao pháp gì, xuất thân môn phái nào, “Xem ngươi xách đao có thuộc tính lôi, ta còn tưởng ngươi để mắt tới Bá Vương hơn chứ. “
Mạnh Kỳ không giải thích nhiều, chỉ cười gượng: “Tiểu đệ học được hai thức A Nan Phá Giới đao pháp. “
Cao Lãm gật đầu, không hỏi thêm, vì y không đặt tâm tư vào chuyện này, y vươn tay trái đẩy cửa đá ra.
Cửa đá nặng nề mở ra, đập vào mắt là một biển lửa vàng rực.
Hỏa diễm bốc cao, thỉnh thoảng hóa thành trưởng xà và phượng điểu nhảy nhót tới lui, bên ngoài là một màu vàng óng ánh, càng đi vào bên trong càng chuyển dần thành màu trắng lam, sâu hơn nữa thì Mạnh Kỳ căn bản nhìn không tới được.
“Dù mặt trời có rơi xuống cũng chỉ được như thế mà thôi. “ Cao Lãm cảm khái.
Mạnh Kỳ thu mắt về, nhìn quanh.
Bên ngoài biển lữa là đá màu xám sẫm kì dị, xây thành một cái bình đài hình cung, những bậc thang bằng ngọc dẫn tuốt sâu vào trong biển lửa, không nhìn thấy được.
Đương đương đương, xa xa vang lên tiếng kim loại va nhau vọng tới.
Những tiếng hò hét, tiếng gào không cam tâm, tiếng gầm không khuất phục, quyết giao tranh.
Những âm thanh ấy làm Mạnh Kỳ nhiệt huyết sôi trào, như trở về cuối thời thượng cổ, lau trường kiếm, mài bảo đao, một đường đâm chém, tru sát yêu ma, tìm con đường cầu sinh cho Nhân tộc, một tấc đường một tấc máu!
“Bậc thang cuối chính là nơi Nhân Hoàng chú kiếm. “ Cao Lãm khoe kiến thức, “‘Nhân Hoàng kiếm’ ban đầu vốn không được coi là tuyệt thế thần binh, nhưng theo thời gian, theo tin tưởng đời đời bất diệt của Nhân tộc chúng ta và những sinh linh bị áp bức khác, sau khi chém chết biết bao nhiêu Yêu Vương Yêu Thần, tà ma Thánh Giả, máu tươi nhiễm hồng thân kiếm, nó mới từ từ tăng lên, cùng Nhân Hoàng đi lên đỉnh cao nhất!”
Y vừa nói vừa dẫn Mạnh Kỳ đi về phía cầu thang ngọc, bỗng y hít sâu một cái: “Thánh Hoàng đã từng tới đây, Ma Phật cũng vậy. “
Mạnh Kỳ không hề cảm nhận được, nhưng hắn tin Cao Lãm.
“Thánh Hoàng” Khải, là cường giả Nhân tộc kế tục sau khi Nhân Hoàng Mịch tọa hóa, đời sau đánh giá không thua gì Dược Sư Vương Phật lúc ấy còn chưa Niết Bàn, nhưng ông ta có thể đi đến nơi này, hơn phân nửa là nhờ có nhân đạo công pháp hoặc có dùng bảo vật.
Về phần Ma Phật, là người có thể thấy nhìn Phật Tổ tồn tại, há là hạng hư danh!
“Xem ra Ma Phật sau khi vào không lấy được, mới thẹn quá thành giận, phá hủy Long Đài. “ Mạnh Kỳ đoán.
Cao Lãm chậc chậc: “Lão muốn lấy Nhân Hoàng kiếm, tiếc là không thành công, ngược lại lại khiến Long Đài ẩn xuống, mất tăm tích cho tới cuối thời Khang triều. “
Y nhìn nhìn những bậc thang ngọc, sắc mặt ngưng trọng: “Nghe đồn tuốt sâu trong biển lửa có hỏa Chân Long, có Thượng Cổ Kim Ô, vô cùng nguy hiểm, ngươi ở ngoài này chờ đi, để ta vào xem. “
Mạnh Kỳ chỉ là phàm nhân, không dám chọc vào thần thú, gật đầu đồng ý, chỉ đi loanh quanh khu vực thang ngọc xem có thu hoạch được gì không.
Cao Lãm bước lên thang, từ từ đi vào trong biển lửa, Mạnh Kỳ nhìn thấy thân ảnh của y dần trở nên hư ảo lắc lư, như do lửa nóng tạo thành.
Đi được một lúc, quanh người y xuất hiện bạch khí lượn lờ, y phải dừng lại, ngồi xuống, tay nâng Chân Hoàng tỉ, nhắm mắt tĩnh tâm, kích phát bảo vật, dùng khí tức và nhân đạo công pháp trong ấn tỉ để tìm Nhân Hoàng kiếm.
Vì đã có quá nhiều người đi qua, đồ vật trên các bậc thang đều đã bị càn quét sạch sẽ, Mạnh Kỳ đành dời mắt lên quan sát mớ đá tảng xám sẫm kỳ dị.
Chúng có thể chống lại biển lửa, tuyệt không phải phàm vật...... Mạnh Kỳ vẫn chú ý giữ hình tượng, trước nhìn nhìn Cao Lãm, thấy y chuyên chú nhắm mắt mới ngồi xuống, dùng chưởng, dùng tay, dùng đao, tốn hết bao nhiêu sức lực cũng không cậy ra được một miếng nhỏ nào.
“Quả nhiên bất phàm...... Chờ ta đến ngoại cảnh, sẽ rủ Triệu lão Ngũ cùng tới đây lấy, không tin không cậy được một tảng ra!” Hắn tự an ủi bản thân, ngồi xuống điều tức khôi phục.
Không biết qua bao lâu, Cao Lãm uể oải lên tiếng: “Chẳng lẽ ta không phải là người được mệnh chú định làm chủ nhân Nhân Hoàng kiếm?”
Y đã cố gắng rất lâu, nhưng không tìm được khí tức của Nhân Hoàng Kiếm trong biển lửa.
Mạnh Kỳ muốn vã mồ hôi lạnh.
Hình tượng Cao Lãm ở trong lòng hắn khá là quái dị, không giống những cao nhân khác là vui buồn không hiện ra ngoài, bao nhiêu tính cách của y đều lồ lộ ra hết, hệt như con nít, như một kẻ điên.
“Ừ, có lẽ vì hôm nay trạng thái ta không tốt, ngày mai lại đến thử xem. “ Cao Lãm tự nhủ, đứng dậy đi xuống thang.
Sắp đi xuống hết, bỗng y ngồi xổm xuống, thò tay vào trong biển lửa chụp một cái, nắm ra được hai thứ, một món thon dài, một món ngăn ngắn lùi xùi, cả hai món màu sắt đen xì, giống như đồ bị luyện hỏng.
“Xì! Làm ta mừng hụt, tưởng lấy được Nhân Hoàng kiếm!” Cao Lãm thất vọng.
Mạnh Kỳ sợ y giận quá hóa cuồng, vội nói: “Đồ ở Long Đài, làm gì có cái gì kém! Cao đại ca, ngươi xem chúng không hề bị biển lửa đốt chảy, cũng không phải vật phàm đâu!”
Cao Lãm thở dài: “Có lý, nếu ta cơ duyên xảo hợp phát hiện ra chúng, cũng là một loại nhân quả, có lẽ trong chúng có cất giấu manh mối tìm Nhân Hoàng kiếm. “
“Nó?” Mạnh Kỳ mở to mắt.
Cao Lãm chỉ chỉ món đồ lùi xùi: “Nó! “
“Ta chẳng nhìn ra cái gì cả! “
“Đây là vật liệu luyện chế Nhân Hoàng kiếm còn thừa, xem như thù lao tiểu huynh đệ ngươi cho ta mượn ‘Chân Hoàng tỉ’. “ Cao Lãm quăng cái khối lùi xùi kia cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thò tay nhận, vô cùng nặng a, chỉ một khối nhỏ, cũng nặng gấp đôi Thiên chi thương.
“Vật liệu thừa...... Cũng tốt lắm!” lấy được đồ tốt ngoài ý muốn, Mạnh Kỳ rất vui.
Thấy Cao Lãm có ý rời khỏi, bèn hỏi: “Cao đại ca, ngày mai quay lại?”
“Ừ!” Cao Lãm gật đầu.