Dịch giả: Tiểu Băng
Thái tử Triệu Khiêm và Tấn vương Triệu Nghị nhìn nhau, dù đã gặp qua không biết bao nhiêu là cao thủ cường giả, nhưng hôm nay mới biết như thế nào được gọi là “Cuồng”!
“Vô hình kiếm” Hà Cửu đứng hạng đầu Nhân bảng là thực, nhưng về cảnh giới và chiến lực đều không hề có tính áp chế hoàn toàn với bất kì ai trong mười hạng đầu nhân bảng, nếu bảo một chọi một, thắng là chuyện khỏi bàn, nhưng một chọi hai đã e là ăn không tiêu.
Mọi người vốn tưởng Hà Cửu sẽ giống Bạch Thất Cô lấy một đấu hai, sau đó từ từ tăng lên, từ những người xếp hạng thấp dần lên hạng cao, từ Thanh Liên công tử và Phật tâm chưởng, sau đó tới Nhân bảng song đao Tô Mạnh và Nghiêm Xung, nếu vẫn chưa đủ áp lực, sẽ nhờ tới Tính tẫn thương sinh và Tuyệt Kiếm tiên tử, không ngờ y lại đòi một lần lấy một chọi bốn, dù Đạt Ma sống lại, cũng không có khả năng làm được chuyện như vậy!
Dù có giỏi quần chiến, cũng phải xem thực lực của đối phương!
Cái này chẳng khác gì khiêu chiến ngoại cảnh cường giả, không hề có hi vọng thắng lợi, không thể có được tác dụng nhờ áp lực để đột phá!
Mọi người đều ồ lên, các cường giả ngoại cảnh Tẩy Kiếm các Hồng Tiềm, Vương gia Vương Duệ đều ngạc nhiên, Hà Cửu quả là khác người!
Ừm, thế này vẫn còn khá hơn suy nghĩ một chọi sáu của Mạnh Kỳ, bỏ ra hai người siêu cường Vương Tư Viễn và Giang Chỉ Vi, nên hắn không hề thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ cảm thấy Hà Cửu quả nhiên không hề cuồng.
Phanh phanh phanh, tiếng pháo hoa thi nhau nổ bung đón chào năm mới từ xa xa vọng tới, xuyên qua cánh cửa chính mở rộng, có thể nhìn thấy những đóa hoa pháo muôn hồng nghìn tía đang nở tung.
“Ha ha,! Quả là Vô Hình Kiếm!” Thanh Liên công tử Lưu Tô cười khoái chí, “Cả đời ta thích nhất là sảng khoái, hôm nay nhất định phải giúp vào một tay!”
Y uống một ngụm lớn, vỗ nhẹ vào vỏ kiếm, hát ầm lên: “Xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có ẩm giả lưu kỳ danh...... “
Lời hát chưa vang xong, kiếm đã phát, thay đổi liên tục, mênh mông như mây, kiếm khí mênh mang, không nhìn thấy mũi kiếm ở đâu cả.
“Yên đào mơ hồ tín đến cầu...... “ nhìn một kiếm ấy, ai cũng bất chợt nghĩ tới câu thơ này, quả thật là thi rượu nhập kiếm!
Kiếm khí mờ mịt, không nhìn ra được hướng đi đâu, cũng không nhìn ra được nó ở đâu.
Hà Cửu cười ha hả: “Tới!”
Y vung tay, ngón trỏ và ngón giữa tùy tiện vung lên, kiếm khí vô hình, khi tách khi nhập, như sóng nghìn trùng, ầm ầm tràn vào trong mờ mịt.
Đám Mạnh Kỳ không tham gia, để khỏi mất thân phận.
Tâm cảnh lắng lại, khí cơ khiên dẫn, khung cảnh xung quanh dần hiện ra trong tâm linh, Mạnh Kỳ cảm nhận được kiếm khí của Hà Cửu khi vung tới khi chém lui, chỉ thấy được thế, nhưng không thấy được tung tích, không hổ cái danh xưng ‘vô hình’.
Đương!
Tầng tầng sóng kiếm khí xông lên cao, bên trong lặng giấu một cái gì đó vô hình, đánh trúng vào mũi kiếm của Thanh Liên công tử.
Lưu Tô theo thế biến chiêu, trường kiếm tung hoành, như mây như gió, bao phủ khắp nơi, kiếm quang sáng tối, ám tàng sát khí, không hổ là Vân Hà minh diệt.
Theo một kiếm này chém ra, giữa không trung xuất hiện sương mù, bên trong là ánh sáng nhiều màu, tầng tầng lớp lớp kiếm khí vang vọng.
Hai người chỉ mới giao thủ, đã khiến đất trời biến hóa.
“Hừ!” Hà Cửu vung tay, kiếm khí mạnh muốn phá đá, đánh thẳng vào kiếm thế của Lưu Tô.
Đương đương tiếng va chạm không ngừng vang lên, kiếm khí xuyên qua tầng tầng hư chiêu, va chạm với sát ý và trường kiếm.
Phong thái Lưu Tô phóng đãng, kiếm pháp như thơ như vẽ, chiêu chiêu phấp phới tung bay, nửa bước không lùi, đánh nhau kịch liệt với Hà Cửu.
Mạnh Kỳ vô cùng chuyên chú cảm nhận.
Năm ngón tay Hà Cửu biến hóa, kiếm khí tung hoành, lúc hùng hồn, lúc cổ điển, khi cương mãnh, lúc linh động, cân sức ngang tài với Lưu Tô.
“Ngươi cũng tới đi!” Bỗng Hà Cửu quát to, tay trái xỉa ra một chỉ, công kích “Phật tâm chưởng” Huyền Chân.
Kiếm pháp của Thanh Liên công tử rất mạnh mẽ, nhưng y không thỏa mãn!
Một chỉ kiếm khí này không có hình dạng, không có đầu cuối, không có tung tích, không khác gì kiếm chỉ đang xuất từ tay phải của Hà Cửu.
Y có thể nhất tâm nhị dụng?
“A Di Đà Phật. “ Huyền Chân dựng bàn tay trái, niệm một tiếng, tay phải nhẹ bẫng đánh ra, như không hề có khí lực.
Chưởng thế rất nhẹ, như chỉ đi một nửa, bỗng bùng nổ trở nên cương mãnh, đánh cho vô hình kiếm khí rung lên thành tiếng, hoàn toàn tiêu tán.
Chưởng này chỉ cần ở trong phạm vi khống chế của nó, bất kể là gần hay xa, uy lực đều sẽ như nhau, là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, “Tu Di sơn chưởng”, luyện đến tuyệt đối, có thể khiến bản thân thế giới trong một chưởng đó diễn hóa tu đà!
Tay phải Hà Cửu chống đỡ Thanh Liên công tử, tay trái đánh với Huyền Chân, buộc Huyền Chân không thể không di động phải đỡ lại.
Chiêu thức của Huyền Chân nhìn rất đơn giản, cứ nhắm vào điểm yếu trong kiếm khí của Hà Cửu mà công kích, khiến mọi công kích của Hà Cửu đều bị đánh cho tiêu tán.
Nắm giữ Bàn Nhược, tâm chứng Như Lai, khám phá hư thực, tất cả giai không!
“Bàn Nhược Chưởng” của Huyền Chân đã đạt tiểu viên mãn, tự thành ý, thêm cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, giơ tay nhấc chân đều mang tới uy lực của sát chiêu ngoại cảnh.
Trên trời mây đen hội tụ, trong đại sảnh lại ngập tràn thanh tịnh, như thế giới nhà Phật đã hàng lâm, trong chưởng của Huyền Chân bao hàm cả trời đất, dù kiếm khí của Hà Cửu có biến hóa cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào, cũng không chiếm được thượng phong.
Hai tay đánh với hai cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, Hà Cửu có vẻ hơi cố sức, phạm vi kiếm khí thu nhỏ lại, bị hai người áp lại gần, nhưng chỉ thế mà thôi, Lưu Tô và Huyền Chân đều không tìm ra được cơ hội thi triển tuyệt chiêu.
So với Bạch Thất Cô, thực lực của Hà Cửu hình như cao hơn một chút, y còn làm được việc nhất tâm lưỡng dụng, giỏi về quần chiến, khiến hai bên rơi vào thế giằng co.
“Ngươi nữa!” Hà Cửu lại hét to, từ miệng bắn ra một đường kiếm khí màu bạc, quấn lấy sương trắng và kình lực xung quanh, tạo thành một con thương long màu bạc, đánh Nghiêm Xung!
Ố, khẩu khiếu cũng luyện được, có thể phát ra kiếm khí!
Ầm!
Thiểm điện đánh xuống, sấm sét tung hoành, mưa to như trút.
Nghiêm Xung xuất đao, ánh đao cuồn cuộn, như sóng to biển lớn, ầm ầm đánh vào đường kiếm khí của Hà Cửu.
Ầm vang!
Nghiêm Xung triển khai đao pháp, đao thế liên miên, nước cuộn lại giữa không trung, khiến nơi này như muốn biến thành biển nước, hoàn toàn áp chế kiếm khí của Hà Cửu.
Hà Cửu hừ mũi một cái, hai tai khẽ phẩy, bốn đường kiếm khí bắn ra, ặc, cả khiếu tai lẫn mũi cũng đã được y luyện thành kiếm khí chi nguyên!
Nhưng những kiếm khí này chưa đạt được vô hình, mà mang màu trắng ngưng thực, năm đường kiếm khí tạo thành trận pháp, đấu với Nghiêm Xung.
Tuy ngập trong nguy cơ, thất bại chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Hà Cửu quả thực đang chính là một đấu ba, mà không hề yếu thế!
“Ngươi luôn đi!” Hà Cửu nhìn Mạnh Kỳ.
Hai mắt lấp lánh, hai đạo kiếm khí u ám từ trong mắt y bắn thẳng vào Mạnh Kỳ.
Hắn ánh mắt cũng có thể phát kiếm!
Nhất tâm đa dụng? Mạnh Kỳ nhảy lên, rút đao.
Tranh! Tiếng rút đao vang to, chấn động mây mù.
Ánh sáng trắng lóe lên, đao của Mạnh Kỳ đã bổ vào người Hà Cửu.
Một đao này rất bình thường, là chiêu “Độc phách Hoa Sơn”trong Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp, nhưng được xuất ra vô cùng đúng thời điểm, chém vào khe hở bốn người giao thủ, khí thế vô cùng mạnh mẽ!
“Á!” Mấy người biết hàng không nhịn được kêu lên một tiếng, so với chiêu thức tinh diệu, dùng một chiêu đơn giản mà mang lại hiệu quả cao mới đúng là cao thủ, “Cuồng Đao” quả thực không thể coi thường!
Hà Cửu nhướn mày, hai đường kiếm khí nữa bắn ra!
Mạnh Kỳ vung tròn, hóa thực thành hư, dung nạp vạn vật, hai đường kiếm khí rơi vào trong đó, chỉ gây ra được hai tiếng vọng nhỏ mà thôi.
Hư lại hóa thực, âm chuyển thành dương, trường đao đột ngột vươn ra, tới mặt Hà Cửu.
Âm Dương tam hợp, không ngừng luân chuyển?
Mạnh Kỳ đã bước đầu thoải mái xuất ra được tinh nghĩa của chiêu thức, ra tay tự nhiên tùy ý!
Đến lúc này, Hà Cửu đã hiện rõ sự cùng đường, hoặc là mặc kệ ba người Thanh Liên, né đao này, hoặc là bị nó chém trúng.
Y hét vang, hòa vào tiếng sấm.
Sưu sưu sưu, sưu sưu sưu, trừ mi tâm huyền quan, áo quần y bị bứt tung, ba trăm sáu mươi bốn đại huyệt khắp người đều có kiếm khí đánh ra, phô thiên cái địa, thạch phá kinh thiên, khí thế muốn xuyên thủng kim thiết.
“Này...... “ các đệ tử thế gia và môn phái há hốc mồm, đứng bật dậy.
Kiếm khí bắn ra như mưa, rõ ràng là đang bốn người ép một, sao lại chỉ trong chớp mắt chuyển thành bốn người bị vây trong trận thế này? Dù có Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo, nhưng chặn được nổi mấy đường kiếm khí?
Nhưng công kích như vậy, Hà Cửu có khả năng làm được mấy lần?