Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 263: Hà tâm yên vũ nhưỡng




Dịch giả: Tiểu Băng
Ha ha, Mạnh Kỳ cười gượng hai tiếng, giả vờ không nghe thấy, rời khỏi lâu thuyền, theo thuyền nhỏ lên bờ, Vương Tái thức thời không hỏi nhiều, đến khi lên bờ, mới thành thực nói: “Đa tạ Tô hiền đệ giải vây. “
“Nhấc tay mà thôi. “ Mạnh Kỳ đáp.
“Tô hiền đệ, ngươi thực sự có chuyện quan trọng? Cần hỗ trợ không?”. Vương Tái cảm thấy nên làm chút gì đó đáp lại.
Mạnh Kỳ lắc đầu, không muốn đưa Vương Tái cuốn vào chuyện “Thần thoại”: “Lấy cớ mà thôi, định đi Kiếm các một chuyến, sau đó về Hưng Vân trang tu luyện. “
Vương Tái gật đầu: “Nếu vậy, ngu huynh cáo từ. “
Hai người chia tay, Mạnh Kỳ dọc theo Thiên Tú hà, chạy vội tới Kiếm các, chạy một lúc, bỗng dừng lại, nhìn xuống sông.
Nơi này đã rời xa khu phồn hoa, lâu thuyền hình như đã vắng, giữa sông có một con thuyền nhỏ, trên thuyền có một công tử áo xanh, trước mặt để một hũ rượu lớn, đang uống rượu thưởng trăng.
Người này chừng hai mươi, dung mạo cũng khá, khí chất văn nhã xuất trần, tư thái hào phóng tự nhiên, uống rượu như uống nước, thỉnh thoảng gõ nhịp ca hát, trên đầu đã có mấy sợi bạc, khiến trông có vẻ tang thương, giơ tay nhấc chân đều phiêu dật tiêu dao như một đóa sen xanh đang từ từ nở ra trong trời đất.
Tuy không biết người này, nhưng Mạnh Kỳ đã mơ hồ đoán ra thân phận của y, vốn hắn định tới Dĩnh Thành khiêu chiến người này, nhưng thế sự thay đổi, trở thành đi Hưng Vân chi yến trước.
“Thanh Liên công tử” Lưu Tô, Hoán Hoa kiếm phái đích truyền!
Quay người, Mạnh Kỳ quyết định vẫn là tới Kiếm các trước.
“Bằng hữu, gặp nhau không bằng cùng uống một ly đi?” Lưu Tô say khướt cười, y đã nhận ra Mạnh Kỳ đánh giá mình, cũng cảm ứng được khí cơ của hắn, biết không phải người tầm thường.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cũng định hỏi Tề sư huynh có tìm chủ quản bản địa của Hoán Hoa kiếm phái chưa, nhắc huynh ấy cẩn thận lão Chung đầu, cười ha ha: “Rượu của Thanh Liên công tử đương nhiên là rượu ngon, làm sao bỏ qua được?”
Hắn bẻ hai cành khô, thả người lướt tới, như chim bay xẹt qua mặt sông.
Thiên Tú hà khá rộng, thuyền nhỏ lại nằm ở giữa sông, Mạnh Kỳ đi được nửa đường đã hết đà rơi xuống.
Hắn ném một cành khô ra, điểm chân lên cành cây mượn lực lại lướt lên, sau hai lần như vậy, đã hạ xuống đối diện Lưu Tô, ngồi xuống đầu bên kia.
Cạnh vò rượu đã đặt sẵn một cái bát sạch, xem ra Lưu Tô đã chuẩn bị sẵn.
“Công tử có khách khác?” Mạnh Kỳ nghĩ Lưu Tô không có khả năng là đợi mình.
Lưu Tô vỗ vỗ vò rượu, rượu bắn lên một vòi chảy xuống cái bát không, vừa vặn đầy là dừng, không dư không thiếu, lực khống chế quả là tuyệt hảo.
“Vốn định hẹn người uống rượu đánh nhau, nhưng hắn thất ước, đành uống rượu một mình, may mà gặp ngươi. “ Lưu Tô bưng bát lên, văn nhã sảng khoái. “Tuy không biết ngươi là ai, nhưng uống xong rồi thì sau này chính là bạn rượu. “
Mạnh Kỳ cũng bưng bát lên, mùi thơm nức mũi, màu rượu xanh biếc, không phải vật phàm: “Tại hạ Tô Mạnh. “
Hai người chạm bát, cạn chén, rượu chảy vào cổ, nóng như dòng lửa, chảy vào dạ dày, mùi thơm vẫn còn ở trên lưỡi, ấm áp thơm tho, thơm ngọt thuần khiết, gõ nhịp nói: “ Rượu ngon!”
“Lâu ngoại lâu Yên Vũ nhưỡng, bình này phải ba mươi năm, ta dày da mặt mới lấy được. “ Lưu Tô vừa lòng cười to, giống như khen rượu của y còn làm y vui hơn là khen y.
Mạnh Kỳ cũng vỗ vào bình rượu, hai vòi rượu bắn lên, rót vào hai cái chén, cũng vừa đến đầy là dứt.
Lực khống chế không thua Lưu Tô chút nào!
Lưu Tô cười ha hả: “Ta nghe Tề sư đệ bảo ngươi từng muốn tìm ta luận bàn?”
“Vâng, Tề sư huynh cũng tại Dĩnh thành?” Mạnh Kỳ biết nhưng vẫn hỏi.
Lưu Tô vỗ vào thuyền: “Đương nhiên, nếu không phải Hưng Vân chi yến sắp tới, chúng ta có thể uống mười vò rượu, từ từ phẩm rượu luận võ. “
“Ngày sau chắc chắn có cơ hội. “ Mạnh Kỳ dừng một chút nói, “Nhờ công tử chuyển cáo Tề sư huynh, lão Chung đầu có thù với huynh ấy đã xuất hiện ở Dĩnh thành. “
Lưu Tô gật đầu, không hỏi gì thêm, nâng bát cùng Mạnh Kỳ đối ẩm.
Uống xong ba bát, Mạnh Kỳ không dùng nội lực, nên cảm thấy hơi say, hỏi: “Công tử đã hẹn với ai vậy?”
Hẹn với Thanh Liên công tử, chắc chắn là người bất phàm, Mạnh Kỳ thấy mạch nước ngầm Dĩnh thành hiện giờ đã quá mãnh liệt, nên mới lắm miệng hỏi.
Lưu Tô nhìn xuống sông, cảm khái đáp: “‘Đạo vương’ Tư Không Đồ. “
“Đạo vương?” Mạnh Kỳ biết cái tên này, trong tư liệu của Lục Phiến môn, đã thành danh nhiều năm, nửa bước ngoại cảnh, giỏi khinh công, giỏi ẩn nấp hành tích, giỏi cơ quan chi thuật, trộm không ít đồ, cũng khai quật rất nhiều phần mộ, bị khổ chủ hận đến mức nghiến răng.
“Hồi trước lúc ta du lịch Giang Đông, từng tao ngộ Tư Không, định bắt hắn nhưng lực không đủ, chỉ cân sức ngang tài, hắn cũng mê rượu, nên chúng ta thường cược rượu ước đấu, nếu ta thắng, hắn sẽ chậu vàng rửa tay, nếu ta thua, sẽ giúp hắn làm một việc không vi phạm quy củ bổn môn sự, tới hôm nay, đổ đấu năm lần, đều là ngang tay. “ Lưu Tô làm một chén, nhớ lại chuyện cũ, “Tư Không vốn hẹn ta ở đây, nhưng tới giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc bị chuyện khác quấn chân. “
Mạnh Kỳ gật đầu, “Đạo vương” Cũng ở Dĩnh thành, nơi đây thật sự là lúc nào cũng có khả năng gặp phải cao thủ.
Cùng Lưu Tô uống bảy tám bát rượu xong, Mạnh Kỳ vội vã đi Kiếm các, đứng dậy cáo từ, ngắm nghía thuyền con, muốn tìm đồ để mượn lực giữa đường.
“Cần gì như thế, ta tiễn ngươi một đoạn đường. “ Lưu Tô say khướt rút kiếm, cao giọng ngâm:
“Phi lưu trực hạ tam thiên xích...... “
Trường kiếm chém xuống, con sông rít lên, sóng cuồn cuộn bắn lên không trung, đổ ào xuống, đẩy thuyền nhỏ vào bờ, lực xuất ra rất vi diệu, dựa thế hết sức kĩ xảo, khiến người ta tưởng lầm Lưu Tô vừa câu động thiên địa chi lực để dùng.
Lưu Tô không đưa tiễn, vỗ vào thuyền, lại quay về hướng giữa hồ, cao giọng: “Hoa gian một bầu rượu, độc chước vô tướng thân...... “
Mạnh Kỳ nhìn lại, cảm khái, người Thiên Nhân Hợp Nhất thật sự là khí phách.
Đến Kiếm các, qua nhiều cửa kiểm tra kĩ lưỡng, cuối cùng cũng gặp được Giang Chỉ Vi, kể lại chuyện lão Chung đầu cho cô nghe.
Cả chuyện bị chơi xỏ kia nữa, vì chắc chắn Mễ Tử Kính và Bạch Văn Viễn sẽ mang chuyện này ra ngoài kể khắp nơi.
Giang Chỉ Vi vất vả mới nhịn được cười, gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ cẩn thận, đúng rồi, Hồng sư bá của bổn môn đã gần tới Dĩnh thành. “
Mạnh Kỳ yên lòng, Tẩy Kiếm các “Toái Tinh kiếm” Hồng Tiềm là ngoại cảnh hàng thật giá thật, sư huynh của Tô Vô Danh.
Rời khỏi Kiếm các, hắn dọc theo Thiên Tú hà, định về Hưng Vân trang.
Đi một hồi lại thấy Tú Nguyệt các lâu thuyền.
“Sao lại chạy tới đây?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên, bên này đã tới gần Việt hồ và Yên Vũ sơn, ít có lâu thuyền đến tận đây.
Lâu thuyền cập bờ, đèn đuốc không nhiều, giống vẻ ít khách, hoặc đều đã ngủ.
Mạnh Kỳ bỗng giật mình, vọt ra sau một thân cây.
Một cánh cửa sổ mở ra, một nam tử mặc đồ đen, mũi có mụn lông dài nhảy ra, sau đó Mễ Tử Kính xuất hiện, đóng cửa sổ lại, nét mặt rất nghiêm túc trịnh trọng, không còn một chút vẻ phóng đãng.
Nam tử áo đen mũi có mụn lông như sợ bị theo dõi, liên tục biến hóa thân hình, từ từ dung nhập vào trong bóng tối.
Mạnh Kỳ cảm nhận được có người đang nhằm vào hắn.
Mạnh Kỳ không làm gì, vì không muốn dính líu vào việc của người khác, mình đã đủ phiền toái lắm rồi, Mễ Tử Kính thần thần bí bí, không chừng còn có liên quan gì đó với Tấn vương Triệu Nghị.
Mạnh Kỳ xẹt qua, quay trở về Hưng Vân trang, đả tọa tu luyện, nghiền ngẫm chiêu thức.
............
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào tiểu viện của Mạnh Kỳ.
Hắn tỉnh dậy, trời sáng khí trong, tâm tình thư thái, những khó chịu hôm qua đã bay biến hết.
Đầu óc hắn trở lại tỉnh táo, bỗng nghĩ:
“Tề sư huynh chưa bị ‘Tứ Phúc Thiên Cung’ giết chết, người của ‘Thần thoại’ chắc biết huynh ấy sẽ báo cho mình biết?”
“Mình đã gặp Chỉ Vi, việc này hẳn cũng đã được báo cho Tẩy Kiếm các...... “
“Tẩy Kiếm các Hồng sư bá đến Dĩnh thành, xem thái độ Lưu Tô, hẳn là Hoán Hoa kiếm phái cũng phái cao thủ tới...... “
“‘Thần thoại’ thật sự sẽ tới đối phó mình?”
Mạnh Kỳ nheo mắt, Thần Thoại diệt khẩu không thành công, nếu bị lộ ra, e là sẽ giận chó đánh mèo trút giận, sẽ tiếp tục ra tay.
Mình phải cẩn thận, không có gì thì không thò ra ngoài, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng.
“Nhưng lão Chung đầu đã xuất hiện ở Dĩnh thành...... “
“Chỉ là nơi này là nơi lão trốn, hay là ‘Thần thoại’ có ý định gì khác?”
Người hầu Hưng Vân trang đưa tới một phong thư, nói là có một thằng bé mang tới.
Mạnh Kỳ khó hiểu lật tới lật lui kiểm tra, rồi mới mở ra xem, trong thư, chữ viết nhỏ nhắn vô cùng thanh tú:
“Thành đông hai mươi dặm, Long Bàn sơn Loạn Phần cốc, hành tung Thiên Ma. “
Thư của Cố Tiểu Tang? Chỗ ở của Lão Chung đầu? bàn tay Mạnh Kỳ siết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.