Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 257: Chặn ngang




Dịch giả: Tiểu Băng
Có Huyền Chân tiếp nhận, Mạnh Kỳ thoải mái trở về Hưng Vân trang.
Cái này có tính là không làm chuyện tốt nên không để lại danh tính hay không… hắn tự giễu.
Đông đông đông, Mạnh Kỳ vừa qua khỏi tường, đã nghe thấy có người gõ cửa, theo bản năng dừng chân nhìn lại, vừa vặn thấy người gác cửa mở cửa hông, nhìn thấy một người quen thuộc.
Hắn cười, đi qua: “Còn tưởng ngươi phải hai ngày nữa mới tới chứ.”
Người tới chính là Giang Chỉ Vi, mái tóc đen huyền vấn đại lên, mặc áo vàng, tay cầm trường kiếm, minh diễm chiếu nhân, đại khí tiêu sái.
Lần trước sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô đã cửu khiếu tề khai, nay gặp lại, sự sắc nhọn của cô đã hoàn toàn được thu hết vào trong, chỉ còn lại sự tùy ý thoải mái, nhìn không thể nào nhận ra cô là kiếm khách, nhưng Mạnh Kỳ biết, khi cô rút kiếm, trở hoàn toàn biến đổi, trở nên sáng chói mạnh mẽ dữ dằn như thế nào.
“Ngươi biết tính ta rồi, có thể khiêu chiến ‘Vô hình kiếm’, sao không vội đuổi tới được?” Giang Chỉ Vi mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ, “Ngươi xuôi Nam cũng nhanh nhỉ.”
“Ai bảo ta rảnh quá, không có việc gì làm làm chi!?” Mạnh Kỳ cười ghẹo.
Người gác cổng thấy hai người biết nhau, lại thấy Giang Chỉ Vi phong thái xuất chúng, mơ hồ đoán được thân phận, vội đi vào bẩm báo, để hai người ở lại thoải mái nói chuyện với nhau.
“Ngươi cũng tới Hưng Vân trang ở?” Mạnh Kỳ hỏi.
Giang Chỉ Vi lắc đầu: “Dĩnh thành là Lăng quận quận thành, bổn môn có Kiếm các ở đây, không cần phải tới làm phiền vô hình kiếm.”
Cô không phải là ngại áp lực của Hà Cửu, chỉ thuần túy là nhà mình thì mình ở, mắc cớ gì phải tới ở nhờ nhà người ta.
Nói chuyện một lúc, Mạnh Kỳ truyền âm nhập mật, kể lại chuyện thần thoại đang theo dõi mình và Tề sư huynh cho Giang Chỉ Vi.
Hắn không nói chuyện kết oán hồi làm nhiệm vụ luân hồi, cũng không nhắc tới Cố yêu nữ, chỉ cố ý cường điệu chuyện ở Đông Dương biệt phủ, sợ ngoại cảnh trấn thủ Hưng Vân trang tâm huyết dâng trào thả tinh thần tới xem xét, làm lộ bí mật, nên phải lược bỏ bớt, chờ lúc khác có dịp mới nói kĩ.
Giang Chỉ Vi nhận ra Mạnh Kỳ còn có điều giấu giếm, vì Tề Chính Ngôn không có khả năng tự mình chạy thoát được, nhưng cô cũng hiểu Mạnh Kỳ còn đang đề phòng cái gì đó, chỉ nói: “Ta sẽ báo cho tông môn, xem có thể mời sư bá phụ trách Giang Đông tới giúp đỡ hay không, ngươi đi ra ngoài phải cẩn thận.”
“Ừ.” Mạnh Kỳ gật đầu, “Đúng rồi, ta còn phát hiện tung tích Lang vương.”
Hắn kể lại chuyện ở Cái Bang vừa rồi cho Giang Chỉ Vi nghe.
“Lang vương......” Giang Chỉ Vi sáng mắt lên, rồi tiếc rẻ, “Đáng tiếc lại bị thương.”
Cô muốn quang minh chính đại đấu sinh tử chiến với Lang vương, nhưng rõ ràng là không được, vì Lang vương chỉ thích mai phục trong bóng tối.
“Ta sẽ nhờ đồng môn bản địa hỗ trợ tìm, nếu tìm được, chúng ta sẽ cùng ra tay.” Giang Chỉ Vi biết chuyện Lang vương đánh lén ám sát Mạnh Kỳ, không chút do dự quyết định luôn, cái này gọi là có thù phải trả.
Mạnh Kỳ gật đầu, nhắc cô: “Để phòng bị mai phục, tốt nhất là nhờ thêm một người giúp đỡ, ờ, Chu quận Vương thị Vương Tái huynh thực thích hợp.”
Phụ thân Vương Tái là tông sư trẻ tuổi nhất Vương thị, đương triều Hộ bộ Thượng Thư, địa vị cao cả, nếu có ai dám bày bẫy y cũng phải suy nghĩ cho thật kĩ, chưa kể y thực lực cũng là bất phàm, nào “Uy vũ không khuất phục”, nào “Nghèo hèn không thể di” nào“Thánh Nhân cửu kiếm”, nếu thật sự gặp gỡ cường địch, nói không chừng tên này còn đánh dữ hơn mình!
Nếu không cần diễn hóa từ “Mậu Kỷ ấn” “Bất động kim liên”, mình chủ yếu là “Phòng hộ”, mà Vương Tái là “Phòng ngự”, phương hướng am hiểu khác nhau.
Hai người chấm dứt nói chuyện chính, chuyển sang nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu, người gác cổng từ trong đi ra, mời Giang Chỉ Vi đi gặp Hà Cửu, Mạnh Kỳ việc nhân đức không nhường ai, cùng đi theo.
Vết thương trên cổ Hà Cửu đã khỏi nhiều, không còn phải băng nữa, lộ ra vết thương dữ tợn.
Mạnh Kỳ chỉ nhìn một cái, liền hiểu cái mà tên này gọi là ‘chỉ bị thương da thịt mà thôi’ thực ra chẳng thua gì vết thương nặng, sâu tí nữa là đứt nửa cổ.
Đương nhiên, Lang vương chắc chắn còn bị thương nặng hơn y, ít nhất từ cử chỉ của Hà Cửu không thể nhìn ra y bị thương, mặt vết thương cũng khép lại rất nhanh, nhìn chẳng có vẻ bị ảnh hưởng khiến suy yếu gì cả, trong khi Lang vương đã không còn thấy tung tích, phải nhờ Cái Bang tìm thuốc chữa thương, nằm tĩnh dưỡng.
Mạnh Kỳ đoán thuốc chữa thương của Lang vương chắc là không được tốt lắm, khiến hắn không di chuyển được......
Hà Cửu ngồi sừng sững, nhìn Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ đi vào, ánh mắt dần dần tỏa sáng, đôi lông mày khẽ nhúc nhích: “Giang nữ hiệp đã cửu khiếu tề khai, thật là đáng mừng.”
Y không hề thấy sợ, mà chỉ đầy chờ mong.
Giang Chỉ Vi không che giấu tu vi, cười: “So với thiếu trang chủ vẫn kém hơn một chút, đành phải nhờ vào kiếm để tranh một chút cơ hội chiến thắng.”
“[ Thái Thượng kiếm kinh ] cửu khiếu, lại lĩnh ngộ ‘Kiếm ra vô ngã’, Kiếm đạo có thành, chỉ luận chiến lực, đã hơn Lang vương.” Hà Cửu lấy Lang vương làm mốc, không nói gì tới mình, hiển nhiên cho rằng Giang Chỉ Vi vẫn còn kém hơn mình, người nào cũng là đệ tử võ đạo đại tông mà, phẩm giai thần công không lệch nhau nhiều lắm, dù Giang Chỉ Vi thiên tài hơn người, không thua gì Tô Vô Danh năm đó, thì Hà Cửu cũng sẽ không kém bao nhiêu, còn có ưu thế cảnh giới, có nhiều năm kinh nghiệm hơn.
“Chưa từng đấu với Lang vương, không dám vọng ngôn.” Giang Chỉ Vi không hề kiêu ngạo.
Hà Cửu cười ha hả: “Giang nữ hiệp cửu khiếu tề khai, giúp Hưng Vân chi yến lần này tăng thêm kinh hỉ, bây giờ ta không thử tay nghề ngay đâu, đối thủ càng chờ mong càng phải để tới cuối cùng.”
Mạnh Kỳ ở bên cạnh nhìn, cảm giác sâu sắc Hà Cửu quá là thoải mái, tự tin mười phần, quả là kình địch của mình về phương diện phong tư......
............
Lại qua một ngày, Mạnh Kỳ không ra ngoài đi dạo, gấp rút tu luyện [ Dịch Cân kinh ], Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo, muốn sớm ngày mở ra khiếu thứ chín.
Đến chạng vạng, Giang Chỉ Vi đột nhiên tới chơi, truyền âm nhập mật: “Ta theo dõi Cái Bang đà chủ, đã tìm ra chỗ Lang vương trốn.”
“Thật sự?” Mạnh Kỳ hỏi lại, mắt tỏa sáng, cầm đao lên, Lang vương hai lần đánh lén mình, đã tới lúc trả lại.
Hai người ra Hưng Vân trang, Mạnh Kỳ nhân cơ hội kể lại chuyện Cố Tiểu Tang cứu Tề sư huynh, nhưng chuyện xấu hổ bé con gọi hắn là cha, đương nhiên không đề cập tới.
Giang Chỉ Vi giật mình, không khác Mạnh Kỳ, cũng bắt đầu suy đoán ý đồ của Cố Tiểu Tang.
Không lâu sau, hai người đến Mễ gia, tìm Vương Tái.
“Vây giết Lang vương?” Vương Tái vẻ hưng phấn.
Hắn tu luyện Nho Môn chính pháp, thành thực bằng phẳng, tương đối có nhân nghĩa, đương nhiên không có hảo cảm với Lang vương, hơn nữa hắn tuy tính tình trầm ổn, nhưng chung quy cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, làm sao không có ý muốn bay cao, “Vây sát thứ năm Nhân bảng Lang vương”, chỉ mấy chữ này cũng đủ khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Đúng vậy, vương huynh, muốn đi chung không?”. Mạnh Kỳ cười như chú già dụ con nít.
Vương Tái hít sâu: “Đi!”
Giang Chỉ Vi dẫn hai người Mạnh Vương qua cầu, xuyên qua Hạng Phố, lên thượng du Thiên Tú hà, tới gần Yên Vũ sơn.
Nơi này vừa là khúc cuối của Thiên Tú hà phồn hoa, lại là khúc đầu của vùng ngoại thành, vừa không quá huyên náo khiến mất đi sự bí mật, lại không quá vắng vẻ khiến dễ bị người ta chú ý.
Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ, Vương Tái trốn sau cây to, chỉ vào một cái sân đối diện bên kia sông: “Chính là chỗ đó.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Vị trí không thấy rõ, nhưng bốn phương thông suốt, thuận tiện đào tẩu, chúng ta qua cầu trước, sau đó từ từ tới gần.”
Lang vương giỏi về trốn trong bóng tối, tập kích bất ngờ, muốn giết hắn phải vô cùng cẩn thận, nhân vật như vậy có khả năng cảm ứng với nguy hiểm rất mạnh, hơi cảm thấy không đúng sẽ lập tức chạy ngay.
Mạnh Kỳ thi triển Huyễn Ma thân pháp, tinh thần bao khỏa toàn thân, lặng lẽ tiến về phía mục tiêu, Giang Chỉ Vi và Vương Tái tuy không giỏi tiềm hành như hắn, bị tụt lại một khúc, nhưng cũng là cửu khiếu tề khai, đủ sức che giấu khí tức bản thân, không để cho Lang vương phát hiện, nhất là Giang Chỉ Vi, trước kia tu luyện qua Huyễn Hình đại pháp, nên ở trong bóng tối cũng rất dễ dàng, bóng hình lãng đãng rất khó nắm bắt.
Trong sân rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng gió thổi qua, rất dễ nghĩ trong này chẳng có một ai.
Mạnh Kỳ vòng tới bên tường, tay phải khẽ ấn một cái, nhảy vọt qua, như chiếc lá rơi nhẹ xuống, lẩn ngay vào nơi ẩn nấp.
Hắn đến gần phòng, biết với khoảng cách này không thể giấu Lang vương được nữa, quyết đoán tăng tốc, phá cửa phòng, rút soạt đao ra khỏi vỏ, sẵn sàng chiến đấu.
Giang Chỉ Vi và Vương Tái cũng tăng tốc, từ hai hướng khác ào vào, không để cho Lang vương chạy trốn ra hướng khác.
Mạnh Kỳ xách đao đứng trong phòng, sầm mặt, vì bên trong không có một bóng người.
Trong phòng vương vãi những dải vải đẫm máu, còn vương lại khí tức của Lang vương.
Vương Tái sờ cái chăn: “Vẫn còn ấm, đi chưa quá một nén nhang.”
Ba người chia nhau ra tìm, nhưng không tìm thấy, Giang Chỉ Vi trầm ngâm: “Lang vương giống như đã biết trước chúng ta sẽ đến......”
“Nhưng việc này chỉ có ba người chúng ta biết......” Mạnh Kỳ cau mày, không có ý nghi ngờ, chỉ thấy kỳ quái, “Hay hắn có thói quen hay di chuyển......”
............
Trong một gian phòng tối mù, Lang vương lạnh lùng ngồi trên ghế, tay trái cầm một viên thuốc đỏ rực: “Vì sao ngươi lại cứu ta, còn cho ta linh đan trị liệu vô hình kiếm khí?”
Đối diện với y là một nữ tử, ung dung hoa quý, mặc áo bào đen thêu chỉ kim tuyến, đeo mặt nạ hình “Tây Vương Mẫu”.
“Ta muốn ngươi hỗ trợ đối phó một người.”“Tây Vương Mẫu” bình thản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.