Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 242: Đương thời hào kiệt




Dịch giả: Tiểu Băng
Ánh lửa bốc lên, một con người vừa còn hoàn hảo nháy mắt hóa thành hư ảo, Lăng Dược khẽ chụp một cái, bàn tay tỏa ra lực hút khó tả, đáng tiếc đã chậm nửa nhịp, không cản kịp.
Ngay cả Mạnh Kỳ mà còn không cứu kịp, nói chi lão!
Mấy người Thạch Hiểu Tú, Thạch Tiểu Đương càng miễn bàn, cháy xong rồi mới kịp kêu lên.
Mạnh Kỳ nhướng mi. Cái này giống với bí thuật của Tát Mãn nhưng lại khác về bản chất. Là khế ước của Lục Đạo bị truyền ra ngoài? Nếu là vậy, chuyện này có liên quan gì tới Thần Thoại hay không, Chu quản gia có phải là người của Thần Thoại?
“Thôi, xong, manh mối đều đã đứt...” Thạch Hiểu Tú liên tục chịu đả kích, cuối cùng không chịu nổi nữa, lảo đảo, phải vội chụp lấy cạnh bàn.
Lăng Dược hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.
Mạnh Kỳ vuốt ve chuôi đao, trầm giọng nói: “Không hẳn. chuyện gì cũng có nguyên tắc của nó, chỉ cần tóm được điểm mấu chốt là có thể tìm ra một phần chân tướng.”
Ánh nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, rắc lên người hắn.
Thạch Hiểu Tú cuống quít nói: “Tô thiếu hiệp, ngươi đã nhìn ra được điểm khác?”
“Mấy năm gần đây, Chu quản gia và vợ con y có thay đổi gì bất thường hay không, tỷ như đột nhiên thực lực tăng lên trên diện rộng, tỷ như có kỳ ngộ, tỷ như nạp mĩ thiếp, tỷ như mở rộng thế lực ở trong bảo?” Mạnh Kỳ nêu ví dụ.
Thạch Tiểu Đương nghĩ nghĩ: “Chu quản gia và vợ y không có gì thay đổi, vẫn cứng nhắc, làm việc ổn trọng, không có bất cứ hành động gì khác người, yên ổn canh chừng một mẫu ba phần ruộng nhà mình, thi thoảng mới ra vẻ cáo mượn oai hùm với người trong bảo, làm ăn vụn vặt, con của y thiên phú võ đạo bình thường, nhưng trên Nho học lại có chút xuất sắc, luôn la lối đòi đi Trường Nhạc cầu học, nhưng tới gần đây mới được Chu quản gia cho phép...”
Như vậy xem ra Chu quản gia và vợ y không có khả năng là thành viên bên ngoài của Thần Thoại. Nếu không đạt được lợi ích gì, chẳng mấy ai nguyện ý đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. mà nếu là bị ép, thì khế ước của Lục Đạo nếu không phải tình huống đặc thù, thì ít nhất cũng phải là thành viên dự bị mới có tư cách dùng, chưa kể với tính tình cẩn thận của Thạch Thiên Kỳ, Chu quản gia chỉ cần có hơi chút ám chỉ là ông ta sẽ hiểu ra ngay, sẽ tìm ra được cách giải quyết... Mạnh Kỳ trầm ngâm một lát mới hỏi:
“Chu quản gia và phụ thân các ngươi đã quen biết mấy thập niên, bắt đầu từ thời hàn vi, một tay một chân làm lớn mạnh Thạch gia bảo, rất được tín trọng có phải không?”
“Phải.” Thạch Hiểu Tú mắt đỏ au, “Chuyện trong bảo, có những chuyện chúng ta không biết, nhưng Chu quản gia nhất định biết!”
“Y rất giàu, địa vị trong bảo cũng cao. Võ đạo của y đã sớm không còn hy vọng, nhưng con thì còn nhỏ, còn chuyên tâm về Nho học, thật sự là không có chỗ nào nhìn ra được dấu hiệu phản bội đã lâu.” Mạnh Kỳ đứng đưa lưng về cửa sổ, “Hơn nữa, nếu y sớm phản bội, chuyện của cô lang nhất định đã bị truyền ra ngoài, như vậy làm sao còn để cho cô lang có được cơ hội lấy được tin tức quan trọng?”
“Vì sao không thể là một thế lực khác nữa, ví dụ như Bất Nhân lâu, nhận ủy thác mà làm việc?” Lăng Dược cảm thấy Mạnh Kỳ phán đoán có phần gượng ép.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Khiến cô lang phải liều lĩnh Nam hạ, lại nhờ Bất Nhân lâu cho thích khách cấp cao đi diệt khẩu chứng tỏ đây là một chuyện vô cùng trọng đại, chuyện trọng đại như vậy, làm sao Kim trướng lại giao cho một thế lực không đáng tin cậy cho được?”
Hình tượng và phong cách cả mấy ngàn năm nay của Bất Nhân lâu là lý trí lạnh lùng tàn nhẫn tới biến thái, Kim trướng có thể tin tưởng bọn họ sẽ không mượn cơ hội mưu đồ cái gì, nhưng những thế lực khác thì làm sao dám chắc?
“Cũng phải, Kim trướng và Trường Sinh giáo ở đất Chu đều có rất nhiều mật thám, cấu kết rất nhiều những kẻ, những thế lực vô liêm sỉ ruồng bỏ tổ tông.” Nói đến việc này, Lăng Dược lại nghiến răng.
“Cho nên, trong tình huống tin tức của cô lang không bị lộ, làm sao đối phương lại chuẩn xác tìm tới Thạch gia bảo, bức bách hay lợi dụ Chu quản gia phản bội?” Mạnh Kỳ nói vào điểm chính.
“Gia phụ ngoài sáng là võ lâm đại hào, trong tối lại âm thầm lại liên lạc với mật thám thảo nguyên, chuyện này người biết đến không ít, có lẽ vì vậy mới tìm tới đây?” Thạch Hiểu Tú do dự không dám chắc.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Cường giả có thân phận tương tự nhất định không ít, làm sao đối phương lại dám chắc đối tượng là phụ thân ngươi?”
“Tát lưới rộng!” Lăng Dược bật thốt.
“Đúng, nếu là kiểu đánh động với động tĩnh lớn như tát lưới rộng, các võ lâm đại hào khác hẳn sẽ có người có được manh mối. Chúng ta lập tức thông báo cho Họa Mi sơn trang là chỗ gần nhất, để họ thông qua đệ tử phân bố các nơi để kiểm chứng, loại chuyện quan hệ trọng đại này, tốt nhất là giao cho những thế lực đứng đầu xử lý!” Mạnh Kỳ gật đầu, “Manh mối khác còn có thể lần theo tung tích của vợ con Chu quản gia, cũng kiểm tra xem trước khi Chu quản gia đưa bọn họ đi Trường Nhạc chừng hai ba ngày y có gặp ai không.”
“Đa tạ Tô thiếu hiệp chỉ điểm.” Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương trang trọng hành một lễ.
Mạnh Kỳ đang định trấn an thì trong lòng báo động, lông tóc dựng đứng, nguy hiểm! Thế nhưng xung quanh lại hầu như không hề có dị thường.
Thích khách Bất Nhân lâu đã vượt qua cấm pháp, nấp ở đâu đây, nãy giờ đã nghe tất cả, muốn giết người diệt khẩu?
Bất Nhân lâu truyền thừa mấy ngàn năm, nếu luận về ám sát, bọn họ xếp đệ nhị, không ai dám xưng làm đệ nhất, nếu là thích khách cao giai, êm ái vượt qua bí pháp cấm chế bình thường là chuyện cũng có thể hiểu được!
Quan trọng nhất là, Chu quản gia phản bội, bán ra không hẳn chỉ có tin tức về cô lang!
Mạnh Kỳ truyền tinh thần vào trong đao, chém về một chỗ trống không ở bên trái, hắn xuất đao rất đột ngột, phương hướng công kích cũng kì quặc, tất cả đều có vẻ rất kì kì.
Lấy cực phẩm bảo binh làm mắt, lấy cực phẩm bảo binh làm tai!
Trường đao vạch một đường, lôi quang nội liễm, bổ vào một chỗ tối bên trái, gần góc tường.
Đương!
Đao chưa đi một nửa đã chém trúng một vật cứng, hầu như ngay lúc Mạnh Kỳ xuất đao, chỗ đó cũng bùng ra kiếm quang, kiếm quang thuần sát khí.
Lực công kích mãnh liệt mà âm lãnh truyền qua đao vào người. Cả người Mạnh Kỳ rung mạnh, cánh tay đau đớn, cổ tay suýt nữa thì nứt ra. Đối phương là tông sư! Không có Pháp Thiên Tượng Địa, mình cứng đối cứng vẫn kém hơn một bậc!
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ cảm thấy cơ thể nhẹ đi, nếu không phải khí cơ liên lụy, thì không sao cảm ứng ra được. Huyệt Ngọc Chẩm sau đầu hắn cũng đột nhiên đau đớn, ý lạnh đột kích, nguy hiểm trong lòng càng thêm bốc cao!
Tin tưởng vào dự cảm của Bát Cửu huyền công, Mạnh Kỳ không hề nghĩ ngợi, chân đạp Cân Đẩu bộ, vọt thẳng về phía trước.
Sát ý lạnh toát bám chặt theo hắn, có vẻ như còn nhanh hơn tốc độ chạy của hắn, sắp đâm trúng vào gáy hắn.
Linh quang Mạnh Kỳ chợt lóe, khiếu huyệt quanh thân cùng mở, máu huyết thu hẹp vào, giao hội ở chư thiên, cuối cùng lại quy về ban sơ.
Xung quanh tối sầm, kiếm quang sau gáy bị sự hỗn độn này làm cho hơi khựng lại.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân thể Mạnh Kỳ hóa thành ánh đao, phá tan u ám, chém đứt mọi tầng trở ngại.
Phanh, vách tường bị đụng vỡ toang, Mạnh Kỳ vọt một cái, độn ra trăm trượng, hiểm hóc thoát khỏi kiếm quang chí mạng!
Hắn xoay người lại, vọt tới, Thiên Chi Thương chỉa xuống, đang tích tụ sức mạnh.
Kẻ vừa ám sát hắn và thích khách trước mặt có khí tức giống nhau như đúc!
Y biết thuật phân thân?
Thuật để cho bóng và bản tôn có thể liên hoàn ám sát?
Quả thật làm người ta khó lòng phòng bị!
Mạnh Kỳ hai ba bước đã vọt tới trước người thích khách, Thiên Chi Thương vung ra, như một con rồng điện phá tan trói buộc, giương nanh múa vuốt đánh về phía thích khách.
Thích khách vung kiếm chỉ một cái, rồng điện khủng bố dần tiêu tán.
Nhưng Thiên Chi Thương đã từ trên cao chém xuống, lực mạnh như phá núi!
Đây là kĩ xảo chồng kình lực Mạnh Kỳ lén học của Võ Hoàng, có Bát Cửu huyền công giấu diếm, quả thật trò giỏi hơn thầy!
Đương! Thích khách chỉ kịp giơ ngang kiếm chắn, bị hất lùi lại mấy bước.
Mạnh Kỳ đang định Pháp Thiên Tượng Địa, liên hoàn tấn công thì cơ thể của thích khách đã mờ đi, biến mất.
Mạnh Kỳ xách đao nhìn quanh đề phòng, nhưng mà bốn phía trống trơn, chỉ còn lại dấu vết hai người giao thủ.
“Lam giai thích khách?” Lăng Dược bay tới, lông mày dựng lên, trúc côn nắm chặt, đầy vẻ không sợ chết.
Mạnh Kỳ gật gật đầu, thở dài: “Một kích không trúng, đã bỏ chạy.”
Đây là phong cách của họ.
Lúc này, Mạnh Kỳ nghĩ tới cái chết của Thạch Thiên Kỳ, ông là tấn công phía trước, sau đầu lại trúng kiếm, mà thích khách chỉ có một người.
Thần thông đặc thù của thích khách này là không có kẽ hở giữa bóng dáng và bản tôn?
Bản tôn ngay mặt dụ địch, bóng dáng thì trốn ở sau lưng, tới lúc cần thì đổi chỗ cho nhau?
Hèn gì có thể giết chết Tông Sư, suýt nữa mình cũng bị gạt!
“Tô thiếu hiệp, ngươi đánh lùi lam giai thích khách?” Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương đuổi tới, trợn to hai mắt, ngạc nhiên thất thanh.
“Cản được mấy chiêu, y thấy không có cơ hội, nên rút lui.” Mạnh Kỳ đáp.
Lợi hại! Là lam giai thích khách đó! Có thể ám sát cả Tông Sư đó! Hai người cùng thốt trong lòng.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Cấm pháp của Thạch gia bảo không cản nổi tên thích khách này. ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm, các vị lập tức theo ta tới Họa Mi sơn trang tạm lánh, bằng không nhất định sẽ bị diệt khẩu.”
Thạch Hiểu Tú sắc mặt trắng nhợt, ấp úng: “Nhưng, nhưng trên đường cũng sẽ bị tập kích, tự nhiên lại làm liên lụy Tô thiếu hiệp ngươi, hay là, hay là ngươi thầm tới Họa Mi sơn trang nhờ hỗ trợ, chúng ta ở lại đây chờ cứu viện?”
Mạnh Kỳ hoành đang, cao giọng:
“Từ đây đi Họa Mi sơn trang chỉ mất quá lắm hai canh giờ. Mỗ có đao trong tay, dù có là thích khách Bất Nhân lâu thì có sao?”
Thạch Tiểu Đương, Thạch Hiểu Tú thất thần, mấy hơi sau mới khoanh tay nói: “Tô thiếu hiệp thật là hào kiệt đương thời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.