Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 221: Tuyên cáo




Dịch giả: Tiểu Băng
Cho dù lấy đao làm mắt, lấy đao làm tai, Mạnh Kỳ vẫn không nghe không thấy được động tĩnh ở trên trời cao, chỉ thấy không gian xung quanh không ngừng sụp đổ, mọi thứ thi nhau tan biến, hỗn độn hư vô điên cuồng lan tràn khắp nơi, u ám tràn tới, như cái miệng của một con quái vật khổng lồ, nếu chạm vào nó, La Hán sẽ tan thành tro bụi, Bồ Tát khó tồn, cứ như thời mạt pháp.
Mạnh Kỳ siết chặt trường đao, đứng thẳng như đỉnh núi, sáng lập ra một phương tịnh thổ riêng ở chung quanh mình, trong tịnh thổ đó, đất đá nằm im, nhật nguyệt luân phiên nhau mọc lặn, hoa nở rồi hoa tàn.
Ánh đao không ngừng biến hóa, cương nhu đều có, như bàn thạch chặn đứng sự trùng kích của hủy diệt, mang tới cảm giác thâm sâu mạnh mẽ trong lòng đám người Huy Quang Lạc Già.
Thanh Khâu nhìn bầu trời sụp đổ, rồi nhìn hình ảnh Mạnh Kỳ, cuối cùng nhìn cái lỗ to sâu không thấy đáy mà Kim Cô bổng rút ra để lại trên đỉnh núi.
Cô giật mình, lẩm bẩm:
“Thì ra là vậy......”
Hèn gì không hề để ý Tô Mạnh có tâm tư khác, hay định ngăn cản......
Mạnh Kỳ đã đoán trước chuyến đi này tuyệt đối sẽ không thuận lợi, sẽ có những tồn tại không chịu ngồi yên nhìn Yêu tộc thả ra những Đại Thánh còn sót lại, cũng đoán trước sẽ gặp phải kẻ địch khó đối phó, ví dụ như di thể Già Diệp sinh ra linh trí, Vạn Phật Kim Thân vân vân, nhưng không sao đoán được sau núi Linh sơn lại có phong ấn một con quái vật khủng bố và quỷ dị như vậy, càng không thể đoán được thời khắc mấu chốt Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không lại đột nhiên từ đâu xông ra, ra tay sau khi biến mất từ sau vạn cổ.
Hai cao thủ Tạo Hóa giao thủ, chỉ mỗi dư ba cũng đủ làm đám cường giả dưới Truyền Thuyết như hắn nát thành bột mịn. Nếu không phải Tuyệt Đao hấp thu A Nan thiện niệm, đột phá một phần Ma Phật lạc ấn, e là hắn chỉ còn cách nhờ hỗn độn Thanh Liên tử mà thôi, chạy về Ngọc Hư cung trùng tố Pháp Thân.
Ánh đao vung vẩy, sáng tạo ra một phương trời đất, chống đỡ các loại băng diệt lan tràn. Mạnh Kỳ vô cùng bình tĩnh.
Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không là thần tượng từ hồi hắn còn nhỏ, cùng với Dương Tiễn được xem là hai người có hi vọng đăng lâm Bỉ Ngạn nhất trong số tân sinh thượng cổ, trước khi Linh sơn đại chiến đã là Tạo Hóa viên mãn, hôm nay một lần nữa xuất thế, thương thế hẳn đã khôi phục hết, dù chưa thành Bỉ Ngạn, thì trong số Tạo Hóa cũng thuộc về hàng đầu. Trong khi đó, con quái vật trở thành “Vô thượng chân phật” kia tuy rằng lai lịch thần bí, thực lực quỷ dị, khí tức đáng sợ, hẳn cũng là Tạo Hóa viên mãn đại thần thông, nhưng trong cơ thể nó hẳn là có chứa tai họa ngầm nên lúc ban đầu, nó mới không toàn lực ra tay.
Tình trạng như vậy, nó dựa vào cái gì mà đòi chống đỡ kẻ am hiểu chiến đấu nhất dưới Bỉ Ngạn, Tề Thiên Đại Thánh?
Ách, đợi chiến đấu kết thúc, gió êm sóng lặng, có nên chạy tới chỗ Tề Thiên Đại Thánh xin kí tên, chụp ảnh, hoặc thu âm một đoạn video, mời nó chúc tết cho những người sử dụng Chân Thật giới thông thức phù hay không...... Mạnh Kỳ bắt đầu rất nghiêm túc rất chăm chú tự hỏi vấn đề này, trong đầu lập tức tưởng tượng ra được bình luận của mọi người: Ngươi giỏi!
Ta là tới hỗ trợ giải cứu những Đại Thánh còn sót lại, chứ không phải phá đám đâu nha, hẳn là có thể nhờ cái lý do này để lập cái giao tình, hơn nữa mọi người đều tu luyện Bát Cửu huyền công, hẳn cũng có cái cảm giác thân thiết nhỉ!
Mạnh Kỳ lấy đao niệm làm thần thức, cảm ứng mọi biến hóa trên Linh sơn, trong lòng có chút lo lắng nếu nơi này hoàn toàn sụp đổ, sẽ ảnh hưởng tới phong ấn Phật Tổ, khiến Ma Phật thoát ra, vậy thì vạn sự xong đời.
Đao niệm không đâu không ở, lan đến Linh sơn, nhìn thấy rõ mọi thứ. Mạnh Kỳ bỗng phát hiện có một thân ảnh màu ám kim đang tránh né dư ba, không ngừng lấp lóe, bộ bộ sinh liên, đang chạy về phía tịnh thổ trên đỉnh núi.
Già Diệp di thể? Mạnh Kỳ ngạc nhiên, bật than:
Có một chút linh trí rồi, di thể Già Diệp lập tức biết tránh hung tìm cát, trốn tới chỗ an toàn, hèn gì trong Vạn Phật đại trận, Phật Đà Bồ Tát Kim Thân đều bị quái vật hấp thu, mà Già Diệp di thể còn có thể kéo dài hơi tàn......
Tất cả đều bị hấp thu, kéo dài hơi tàn...... trong đầu Mạnh Kỳ đột nhiên lóe qua một đạo linh quang, hiểu ra tai họa ngầm và nhược điểm của vô thượng chân phật là nằm ở đâu!
Nó chính là cái gọi là khi được chứng Bồ Đề, tất cả chúng Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, Kim Cương và Minh Vương đều là hóa thân của nó, tam giới thập phương, chư thiên vạn giới, chỉ có một vô thượng chân phật duy nhất, đây không phải đơn giản chỉ là miêu tả và hoành nguyện, mà là đang trình bày một sự thật. Khi càng ngày càng nhiều Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, Kim Cương và Minh Vương trở thành hóa thân của nó, thì sau khi bị nó thôn phệ hấp thu, nó sẽ càng ngày càng viên mãn, càng ngày càng mạnh, cho tới khi tam giới thập phương, chư thiên vạn giới, tất cả Phật Đà Bồ Tát đều bị nó dung nạp vào mình, cả thế giới chỉ còn lại một tôn vô thượng chân phật này duy nhất, thì có nghĩa sẽ chứng được đạo quả!
Hiện nay, di thể Kim Thân của Chư Phật Bồ Tát trên Linh sơn còn có một Già Diệp là chưa bị hấp thu, cho nên nó vẫn chưa ổn định được cảnh giới Tạo Hóa viên mãn, nên thời điểm ban đầu mới ra tay hạn chế!
Bởi vậy, nó đối với bọn họ chỉ đơn thuần là ý muốn giết chóc, trọng tâm của nó là đặt ở trên di thể Già Diệp, sau khi Tề Thiên Đại Thánh xuất hiện, nó không rời đi, vì nó luyến tiếc cơ hội khiến mình được viên mãn!
Nhất là, Tề Thiên Đại Thánh cũng có Phật Đà chi thân, y là Đấu Chiến Thắng Phật!
Mạnh Kỳ bỗng giật mình, đã có chút suy nghĩ khác đi so với ban đầu về hành động tìm đường tránh né của di thể Già Diệp.
Nó là đang sợ quái vật nhân cơ hội thôn phệ mình!
Nghĩ đến đây, hắn nâng tay lên, khẽ đẩy đạo quan.
Thân ảnh ám kim bay nhanh tới gần Linh sơn, thấy đã sắp tới tịnh thổ, thì sau lưng nó bỗng xuất hiện một đạo kim mang, như một cái xúc tu khổng lồ, ở đầu mũi có mi có mắt, giống như một gương mặt, đầy vẻ thương hại và từ bi, nhưng miệng há to, lộ ra cả chục cái răng trắng toát, một phát nuốt tới di thể Già Diệp, vô cùng đối lập với nét mặt, hết sức quỷ dị.
Màu ám kim quanh di thể Già Diệp ảm đạm hẳn đi, rõ ràng trước đó, khi va chạm với “Vô thượng chân phật” đã bị suy yếu đi nhiều, nên đối mặt với kim quang, với cái miệng khổng lồ kia, thì trở nên nhỏ yếu hơn hẳn. Dù là Phật môn chân ý thần thông hay võ đạo, đều không thể sánh bằng, không thể phá vỡ được kim mang, sắp bị kim mang bọc lại.
Lúc này, một đạo kiếm quang xanh mướt từ đằng sau Linh sơn bắn ra, mông mông lung lung, như thật như ảo, tràn đầy Bồ Đề chi ý, vòng qua những khe nứt không gian, cách không hàng lâm.
Bên đối diện, một bóng người hùng vĩ ngang tàng đứng sừng sững, tay cầm một thanh kiếm lưu chuyển năm màu, lấy tư thế lực phá chân không một nhát chém ra, đồng thời, một kiếm khách áo trắng thân mang phượng minh, phong hỏa hóa thành kiếm quang, lãnh liệt đánh xuống.
Khủng bố nhất là một bộ hài cốt khổng lồ trong tối đen lấp lóe màu trắng nõn, nó bước ra khỏi tịnh thổ, ngưng tụ huyết hoàng trường hà, hóa thành một đạo kiếm khí A Tị nguyên đồ đáng sợ, xuyên thủng tan biến, chỉ thẳng vào quái vật.
Bốn kiếm hợp nhất, Tru Tiên tạo thành, tất cả kết thúc!
Tầng tầng lớp lớp kiếm trận co lại, bọc chặt cái kim mang xúc tu mang gương mặt phật đà.
Kiếm khí dây dưa, kiếm quang tách nhập, thời không không hiệp, cảm quan thác loạn, cái xúc tu do “Vô thượng chân phật” phân ra hoàn toàn bị lâm vào hỗn loạn và tan biến.
Kiếm trận càng lúc càng co nhỏ lại, di thể Già Diệp nhân cơ hội này xuyên qua lỗ hổng Mạnh Kỳ cố ý lưu lại, tiến vào tịnh thổ trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, kiếm trận vỡ ra, kim mang quái vật xông ra, tuy bị ảm đạm hẳn đi, nhưng vẫn còn rất mạnh mẽ.
Đám Lạc Già, Phi Tưởng nhìn mà kinh tâm động phách, khi không vận dụng tuyệt thế thần binh, Ngọc Hư cung Tô chưởng giáo đã thể hiện ra một thực lực cấp Thiên tiên hoàn toàn vượt qua hiểu biết của họ.
Bọn họ vốn tưởng tới cấp độ Yêu Thần Thiên tiên, họ đã đạt tới mức độ cao nhất, chỉ còn chờ khám phá được “Ta này là ta”, là sẽ mở ra cánh cửa bước vào Truyền Thuyết, chiến lực sẽ tiếp tục tăng tiến, nhưng tới lúc này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu ra không có tối cường, chỉ có cường hơn!
Mà dù là như thế, con quái vật kia vẫn thoát ra được, như vậy bản chất của nó là cao tới mức nhất định không thể nào chống lại.
Bỗng nhiên, một cánh tay phật đà màu vàng khổng lồ từ trong hư không thò ra, trong chưởng bao hàm tầng tầng tịnh thổ, bao dung tam giới thập phương, áp lên thân hình kim mang quái vật.
Ba một tiếng, quái vật hóa thành thịt băm, thịt băm biến thành thịt vụn, thịt vụn hôi phi yên diệt.
Chỉ có một chưởng!
Mạnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một con mắt chiếu thấu qua chư thiên vạn giới, tầng tầng hư ảo.
Đấu Chiến Thắng Phật!
Ngươi có đoạn vĩ chi khu, ta có Phật Đà chi thân!
Mạnh Kỳ còn chưa kịp nghĩ gì thêm, đã cảm nhận được yêu khí xung thiên từ gần đó phụt lên, hóa xung quanh thành mông lung hôn ám.
Từ trong cái hố to Kim Cô bổng lưu lại đi ra một bóng đen khổng lồ, cường tráng mạnh mẽ, đầu có sừng trâu, mỗi một bước bước ra đều như chấn động vạn giới, khiến Mạnh Kỳ theo bản năng ngừng cả thở.
Mạnh quá!
Hắc ảnh ngửa đầu nhìn lên, cười ha hả, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, lòe lòe phát sáng:
“Chư thiên vạn giới, lão ngưu ta đã trở lại!”
“Bình Thiên Đại Thánh!” Phi Tưởng khẽ hô, đám Lạc Già Huy Quang thì kích động, là một đại thánh trong Truyền Thuyết đó!
Nghe thấy Ngưu Ma vương “Tuyên bố”, Mạnh Kỳ hồi thần, khóe miệng run run, không nhịn được đưa tay bóp trán, thở dài:
“Cmn......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.