Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 8: Hứng thú




Được Triệu Thiệu mời, ta vào ở tại phủ thành chủ, phủ thành chủ cùng với tướng quân phủ quy mô có thể nói tương đương, bất quá so với tướng quân phủ thô tục kia thì tinh xảo hơn, nước chảy qua cầu nhỏ, hành lang dài như bích họa (tranh vẽ trên tường), dương liễu hoa tươi, nơi chốn đều xinh đẹp tuyệt trần.
Các nơi khác đều không có gì đặc biệt để xem, lúc trở về phòng cũng không nhớ phải làm việc gì, kết quả là một mình chậm rãi đi vòng quanh biệt viện dành cho khách quý của phủ thành chủ.
Rời khỏi Thanh Thành, rời khỏi nơi này…
Tiếp tục sống tìm kiếm một thôn nhỏ u tĩnh ở lại, tiếp tục tìm một sơn cốc phong cảnh xinh đẹp để ở, cũng tiếp tục một mình một người chậm rãi đi khắp nơi.
Một người, cũng chỉ còn lại một mình.
Còn sống đến cuối cùng cô độc đến chết trong vườn nhà mình mà không người nào biết, hoặc cuối cùng bởi vì già yếu mà rơi xuống nước chết đuối, hoặc cuối cùng đến ngay cả một mộ bia cũng không có.
“Ta suy nghĩ cái gì.” Từ trước đến nay Sầu Thiên Ca cũng không phải là loại người không quả quyết như vậy, ta lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, con đường đi của ngày mai cũng không phải hôm nay có thể biết được, cho dù là một mình cũng có thể sống sót ở thế gian này.
Ta là Sầu Thiên Ca, Sầu Thiên Ca năm đó là ma vương quát tháo thiên hạ, cho dù hiện tại muốn quay lại cũng không dễ dàng gì, chỉ là giờ phút này ta đến tột cùng suy nghĩ miên man làm cái gì.
Từ khi gặp Bộ Phong Trần không có chuyện gì tốt xảy ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào đều cảm thấy hẳn là phải cách xa Bộ Phong Trần.
Trước kia vốn muốn ở lại Thánh môn, im lặng, bình thản, từ ngày gặp Bộ Phong Trần về sau, hết thảy đều trở thành bột biển, cho dù sau này về tới Thánh môn, ta cũng không cảm thấy ta có thể qua cuộc sống giống như ta hy vọng, lúc trước ta sẽ không dính vào ân oán của ngụy thánh và giả nhân giả nghĩa, kết quả liền biến chính mình hiện tại trở thành kẻ điên.
“Ai đó?” Cách đó không xa đột nhiên vang lên thanh âm nam nhân, ta ngừng lại, vén mấy bụi hoa ra nhìn thấy ở bên hồ một nam nhân đang đứng, là Triệu Thành.
Triệu Thành không phải đi ra ngoài hay sao, trở về khi nào vậy?
“Nguyên lai là Thu công tử.” Thấy ta, Triệu Thành hiền lành tươi cười, hết thảy người hoàng tộc, nói chung cũng không ai xấu, Triệu Thành cũng vậy, bình tĩnh mà xem xét, Triệu Thành cũng coi như là một kiệt xuất nam nhân có thể làm cho nữ tử động tâm.
Chỉ là hiện tại lực chú ý của ta cũng không phải trên khuôn mặt cười như mộc xuân phong (cây lá đón gió xuân) mà là ở ngọc bội mà hắn cầm trên tay có chút quen mắt.
Ngọc bội kia, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, giống như là từng nhìn qua…
“Nghe ngu đệ nói, lúc trước ở đấu giá hội vẫn là Thu công tử nhịn đau bỏ qua thứ yêu thích đem ngọc bội tặng cho hắn.” Triệu Thành nhạy bén nhận ra ánh nhìn của ta, hắn cười cười, hào phóng đưa tay cầm ngọc bội ra, ta vừa thấy, này khong phải là Kỳ lân ngọc bội lúc trước ta đưa cho Triệu Thiệu làm vật trao đổi>
“Ngọc bội này… Nguyên lai là Triệu công tử sai Triệu Thiệu đi Thần Quốc tìm kiếm?” Như thế nào lại ở trong tay Triệu Thành, lúc trước Triệu Thiệu dùng số tiền lớn mua ngọc bội này ta còn cảm thấy kỳ quái, Triệu Thiệu thoạt nhìn không giống như người ham thích ngọc, mà người bình thường cũng không mạc danh kỳ diệu đem nhiều tiền như vậy đi mua một khối ngọc ‘điềm xấu’.
Hiện giờ Kỳ lân ngộc bội cư nhiên xuất hiện trong tay Triệu Thành, thế nào cũng thấy rõ ràng không thể rời khỏi miền Nam mà Thái tử Triệu Thành sai sử tiểu vương gia thường xuyên du ngoạn khắp nơi đến Thần Quốc tìm kiếm.
Triệu Thành gật gật đầu, làm như cực kỳ yêu quí nhẹ nhàng xoa xoa Kỳ lân ngọc bội, trong mắt lộ ra nhiệt khí làm cho người ta cảm thấy nghi hoặc, hắn thở dài: “Thay vì nói thích khối ngọc bội này, còn không bằng nói thưởng thức người từng là chủ của khối ngọc.”
Thưởng thức ta? Ta hơi hơi nhíu mày, thăm dò nói: “Chủ nhân của ngọc bội, ở Thần Quốc chính là một người bị cấm nhắc tới, Triệu công tử thưởng thức hắn?”
“Lại nói tiếp, cái tên Sầu Thiên Ca và Thu công tử cũng gần giống, chỉ là không giống họ mà thôi.” Triệu Thành cười nói một câu, một bên cúi đầu nhìn ngọc bội, vừa nói: “Sầu Thiên Ca ở Thần Quốc là cấm kỵ nhưng ở miền Nam, Sầu Thiên Ca có lẽ không phải anh hùng của một quốc gia mà là một vị anh hùng của thời đại.”
Lúc nói những lời này, bộ dáng của Triệu Thành cách một trời một vực với bộ dáng giả ngu thường ngày, cũng chỉ có lúc này hắn mới là thật sự.
Bất quá thật đúng là không nghĩ tới, trước mắt ta thế nhưng là một người ái mộ ta, hơn nữa người ái mộ này là Thái tử điện hạ của miền Nam Triệu Thành, về sau sẽ là một trong những địch nhân lớn nhất của Bạch Hà.
“Chỉ tiếc, hắn cuối cùng lại thua trong tay của Bạch Hà.” Triệu Thành nắm chặt ngọc bội, giống như là nói rồi cùng không nói vẫn như nhau, đại khái là cảm thấy lúc hắn nói chuyện trước mặt ta cảm xúc quá mức biểu lộ, Triệu Thành rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, xoay người nói với ta “Thu công tử, lúc trước như thế nào nghĩ mua ngọc bội này?”
“A… Chỉ là hắn cùng với tên của ta hơi giống nhau mà thôi.” Ta cười gượng hai tiếng, không có nhiều hưng trí cùng Triệu Thành nói chuyện phiếm, vội vàng cáo biệt Triệu Thành sau đó xoay người rời khỏi, Triệu Thành là người rất thông minh, nói nhiều với hắn cũng không tốt, hoàn hảo, xem ra hiện tại hắn đối với ta không chú ý lắm.
Nhẹ nhàng thở ra, ta xoay người trở về phòng, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện khác, cũng không có chú ý đến ánh mắt thâm thúy của Triệu Thành lúc nhìn ta rời đi.
Thành chủ phủ, lúc chạng vạng.
“Vị Thu công tử kia đâu, hắn không đến ăn cơm sao?” Sắp đến giờ ăn, Triệu Thành đột nhiên nhắc tới Sầu Thiên Ca.
Triệu Thiệu lắc lắc đầu, cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là đáp: “Ngũ ca, Thu công tử thân thể có chút không thoải mái đang nghỉ ngơi ở trong phòng, ta đã gọi người đem đồ ăn đưa vào cho hắn rồi.”
Dừng một chút, Triệu Thiệu còn nói thêm: “Ngũ ca, Thu đại ca là hảo bằng hữu của ta, huynh có muốn ta đem thân phận chúng ta nói cho hắn?” Triệu Thiệu thăm dò hỏi.
Triệu Thành trừng mắt nhìn Triệu Thiệu, lạnh giọng cười nói: “Đệ còn phải hỏi ta sao? Đừng cho là ta nhìn không ra, Thu Thiên Ca kia đã sớm biết thân phận của chúng ta, bất quá hắn cũng không phải là một người đơn giản, cho dù đã biết thân phận của ta cũng không thể hiện một chút hoảng hốt nào.” Hồi tưởng đến thời điểm hôm nay ngẫu nhiên gặp được Sầu Thiên Ca trong phủ thành chủ, Triệu Thành càng cảm thấy không thích hợp.
Đến tột cùng là không đúng chỗ nào chứ, trong chốc lát hắn cũng không nghĩ ra.
“Hắc hắc, chẳng lừa được Ngũ ca.” Triệu Thiệu cười gượng hai tiếng, vùi đầu uống một ngụm rượu tránh đi tầm mắt của Triệu Thành.
“Biết thì biết, nghe đệ nói, lúc trước ở Thần Quốc là hắn cùng với đệ tranh Kỳ lân ngọc bội à?” Triệu Thành ngồi xuống, giống như là tùy ý hỏi.
“Đúng vậy.” Triệu Thiệu cảm thấy có chút kỳ quái, hắn trước kia cũng nhắc tới Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần, bất quá lúc đó Triệu Thành cũng không có quá để ý, hoặc là nói không phải cảm thấy rất hứng thú, hiện tại lại đột nhiên có hứng thú.
“Nói cho ta nghe một chút đi.” Triệu Thành nói.
“Nga.” Triệu Thiệu đơn giản kể lại một chút chuyện hắn ở Giang Thành gặp được Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần, lại như thế nào ở lại Nhất song nhân khách điếm, đương nhiên, một vài điểm mấu chốt cũng bị hắn bỏ qua, tỷ như Sầu Thiên Ca đem ngọc bội cho hắn bị đổi thành hắn sảng khoái mua được.
“Nghe đệ nói thế, Sầu Thiên Ca này cùng Bộ Phong Trần không chỉ có phú khả địch quốc, còn là người tu hành?” Triệu Thành mị hí mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ cái chén bên cạnh.
“Nói là nói như vậy, kỳ thật ta cũng không rõ, hắc hắc.” Sờ sờ cái mũi, Triệu Thiệu cúi đầu hắc hắc nở nụ cười “Bất quá vị Bộ tiên sinh kia có bộ dáng y như tiên nhân, chỉ là tính tình không tốt, trừ bỏ đối với Thu đại ca tốt ra, đối với những người khác thì cũng không để ý, không biết lần này tại sao chỉ có một mình Thu đại ca đến đây…”
Triệu Thiệu sau đó nói cái gì, Triệu Thành đã không quá để ý, bất quá từ hôm đó trở đi từ trong lời nói của Triệu Thiệu làm hắn chú ý tới một người, một người tên gọi Bộ Phong Trần, tựa hồ là nam nhân có quan hệ thập phần đặc biệt với Sầu Thiên Ca.
Triệu Thiệu là người nhiều chuyện, nhìn thấy cái gì cũng đều thổi phồng lên, cũng vì thế mà Triệu Thành đối với lời nói của Triệu Thiệu bình thường cũng không để ý lắm, bất quá từ lúc nhìn thấy Sầu Thiên Ca về sau Triệu Thành có một cảm giác vi diệu không rõ, hiện tại lại nghe Triệu Thiệu không thấy phiền mà nhắc tới Bộ Phong Trần có bao nhiêu thú vị, có bao nhiêu đẹp, điều này làm cho Triệu Thành đối với Bộ Phong Trần có chút hứng thú.
Thu Thiên Ca, Bộ Phong Trần, nghe ra tựa hồ là những người thú vị.
Triệu Thành dần dần đối với Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần đều sinh ra hứng thú, có một chút sự tình Triệu Thành không có nói với Triệu Thiệu, tỷ như hắn vừa mới được một tin, trong phủ Vệ Phong đại tướng quân tựa hồ có một vị khác tình tình không hề tốt, tên cũng vừa vặn là Bộ Phong Trần đi?
Qua hai ngày nữa là võ tuyển đại hội chính là một thịnh yến không tồi, không nghĩ tới trừ bỏ võ tuyển đại hội, còn có thể gặp được một ít sự tình phá lệ thú vị.
“Triệu Thiệu, cùng ta đi đến tướng quân phủ đi, nếu đã đến Thanh Thành, dù thế nào cũng phải đến thăm hỏi Vệ đại tướng quân. Triệu Thành cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.