Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 4: Phân biệt




Edit: Tình
Beta: jungjenny
“Bọn lão Tứ đã nhận được tin tức của lão gia, rất nhanh sẽ đến khách điếm tụ hợp?” Trong hậu viện khách điếm Nhất Song Nhân, Yến Vô Song cùng ta tản bộ.
Ta khoát tay áo nói “Vô Song, việc này không nên nói ra, chúng ta bàn về chuyện khác đi.”
“Lão gia muốn nói chuyện gì?” Vô Song đi theo phía sau ta tò mò hỏi.
“Tán gẫu một vài chuyện của ngươi, ngươi tuy rằng theo ta nhiều năm nhưng chưa từng cùng ngươi nói chuyện.” Trên thực tế, trừ việc biết Yến Vô Song là Yến Vô Song, ta cơ hồ không biết nàng ta là người thế nào.
“Vô Song, ngươi từng thích qua ai chưa?” Dựa theo tuổi của nàng, sớm đã lập gia đình, Vô Song tuy là cái bóng của ta, là một sát thủ, nhưng nói cho cùng cũng là một nữ nhân, nữ nhân đến tầm tuổi này, ai chẳng từng trải qua hoài xuân chi mộng, đều là chuyện thường tình mà thôi.
“Lão gia sao đột nhiên lại hỏi vậy…” Vô Song có chút khẩn trương, hiển nhiên là vấn đề ta hỏi đã trúng vào tim nàng, nữ nhân này quả nhiên có người trong lòng.
“Là công tử nhà ai, hay là thiếu hiệp phương nào, hay là thư sinh?” Ta dần dần đi chậm lại, bàn tay vén cành cây trước mặt, xoay người đi vào con đường lót đá nhỏ.
Vô Song ấp úng nói: “Chỉ là… Chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Vấn đề của ta, Vô Song luôn trả lời, nhưng ta nghe ra nàng không dám bàn về vấn đề này.
“Ngươi cũng sẽ là một người bình thường, một nữ nhân bình thường, gả cho một nam nhân bình thường, rồi còn có một gia đình nhỏ ấm áp bình thường.” Ta khẳng định. “Vô Song, có nhớ rõ lời ta nói không? Ngươi từ nay không phải cái bóng của ta, Sầu Thiên Ca đã chết, mà ngươi cũng là một người bình thường.”
“Vô Song… Vô Song không làm người thường được.” Thanh âm của Yến Vô Song nghe có vẻ khó chịu.
Ta ngừng lại, xoay người nhìn nữ tử, Vô Song không dám đối diện ánh mắt ta, vội vàng cúi đầu.
“Một người muốn làm cái gì cũng không phải người khác nói là được, nếu ngươi muốn trở thành người bình thường, nếm trải cuộc sống bình thường, vậy ngươi liền nhất định có thể, trừ bỏ bản thân ngươi thì ai có quyền điều khiển cuộc sống của ngươi? Sống như thế nào, đều do ngươi tự mình chọn lựa.” Ta xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lựa chọn, giống như là đang đứng trước muôn ngàn lối đi mà lựa ra một lối đi cho riêng mình mà thôi, duy điểm cốt yếu, là đường nào cũng không giống đường nào.
“Thích người ta thì phải tranh thủ theo đuổi, nhưng hiện tại trong nước không an ổn, có thể cùng nam nhân ngươi thích đến một quốc gia khác, ta đã chuẩn bị cho mỗi người các ngươi hai vạn lượng hoàng kim, bao nhiêu đó tiền cũng đủ cho các ngươi sinh sống ở một đất nước xa lạ.”
“Lão gia… ” Yến Vô Song đột nhiên hô lên một tiếng, có chút muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Ta quay đầu lại nhìn nữ tử, cười nói: “Các ngươi cùng ta vào sinh ra tử bấy nhiêu năm, bao nhiêu đó cho các ngươi chắc cũng xứng đáng, sau khi rời đi, các ngươi liền tìm cuộc sống phù hợp với mình, tìm giấc mộng của chính mình đi…”
“Lão gia, ngài lần này trở về…” Yến Vô Song tựa hồ có chút khó hiểu.
Ta lần này trở về làm sao. Có phải là cảm thấy ta lần này trở về là vì báo thù, để cướp lại quyền lực? Sai rồi.
“Sầu Thiên Ca… đã chết, không phải sao?” Ta lạnh nhạt cười, đột nhiên cảm thấy bản thân sống cùng Bộ Phong Trần đã lâu cũng nhiễm không ít thói quen của hắn.
Nói đến Bộ Phong Trần, tên ngụy thánh này mấy ngày nay đều thực im lặng, ta không muốn thấy hắn, hắn cũng sẽ không cố ý tới tìm ta, kết quả là từ lúc hắn nói với ta trăng tròn sẽ rời đi, đến hôm nay cũng chưa gặp lại, chưa nói một lời, hắn biết ta không cố ý tránh hắn.
Ngày mai… Ngày mai chính là ngày thứ ba, cũng là ngày trăng tròn.
Bộ Phong Trần phải rời nhân gian về lại Thánh môn, mà ta phải đem thủ hạ đưa đến một quốc gia khác trước khi bị Bạch Hà phát giác, hoàn toàn chặt đứt đường đuổi theo của hắn.
“Lão gia ở lại khách điếm cùng Bộ tiên sinh sao?” Yến Vô Song đột nhiên hỏi.
Ta lắc lắc đầu, thở dài: “Không, hắn trở lại chỗ ở của hắn trước kia.”
“Lão gia cũng cùng trở về sao?” Yến Vô Song hỏi.
Vấn đề này, ta đột nhiên không biết nên trả lời Yến Vô Song như thế nào.
……..
……..
Thời gian luôn qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày ta cùng Triệu Thiệu ước định, ngày này cũng là ngày Bộ Phong Trần quay về Thánh môn, đêm qua mất ngủ, cũng không biết khi nào thì đi vào giấc ngủ, chỉ biết khi tỉnh lại trời đã sáng.
Triệu Thiệu tựa hồ so với ta còn khẩn trương hơn, mới sáng sớm đã tìm ta hỏi đông hỏi tây.
“Người của ngươi đến chưa, chúng ta có phải nên đi chuẩn bị một chút!” Cùng Triệu Thiệu ước định, vào sáng sớm hôm nay, ta liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Bọn họ hẳn đã ở trong đội ngũ của ngươi.” Ta vỗ vỗ bả vai Triệu Thiệu, nhìn cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, hôm nay cũng là ngày khách điếm Nhất Song Nhân khai trương, nghe Tô Tô cùng Đồng Đồng nói có không ít người đến ủng hộ, ví như thành chủ Giang thành, còn có khách qua đường ở khách điếm mấy hôm trước – võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam.
Nhưng rất lạ là, hai chủ nhân của khách điếm đều không ra ngoài tiếp đón khách, Bộ Phong Trần không biết đi đâu, còn ta thì ngủ thẳng đến hừng đông.
“Đã vào đội ngũ của ta?” Triệu Thiệu xoay trái, xoay phải nhìn quanh, nghi hoặc nhìn ta hỏi “Thu đại ca, ngươi thật biết nói giỡn, thủ hạ của ta đều ở đây, không thấy người của ngươi!”
Ta cười cười, không giải thích nhiều với hắn, chỉ nói: “Chuyện này ngươi không cần lo, chỉ cần đem số thủ hạ này về miền Nam, đến lúc đó, kỳ lân ngọc bội tự khắc đến tay ngươi.”
Vì bảo hộ lẫn nhau, ta cùng chín người thủ hạ cực ít lui tới, cho dù là viết thư qua lại cũng thập phần cảnh giác, do vậy, sau khi ta nhảy xuống núi, nửa năm sau họ cũng vẫn không bị Bạch Hà bắt được, dĩ nhiên với năng lực của họ, không thể địch lại lực lượng cả quốc gia.
Ta không chắc sự bảo vệ này sẽ không bị tổn hại, chỉ cần bọn họ còn ở lại quốc gia này một ngày, bị Bạch Hà bắt được cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nửa năm này, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Được, được, được, chỉ cần khi trở lại miền Nam, ngươi không trở mặt là được, hắc hắc, chúng ta hiện tại lên đường được chưa?” Triệu Thiệu cơ hồ đã muốn đứng ngồi không yên.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức lên đường.”
Triệu Thiệu liền rời đi. Mà khoảng cách đến mục tiêu của ta cũng chỉ còn một đoạn ngắn.
Khách điếm Nhất Song Nhân, cũng không biết còn có thể trở về không, càng không biết sau khi rời khỏi, bản thân sẽ đi đâu, về đâu.
Cuối cùng cũng đến ngày này, ta không rời đi theo lời ước hẹn cùng Bộ Phong Trần. Cho dù là đã xong, ta cùng hắn vẫn còn gút mắc phức tạp.
Do dự, bồi hồi, một cái quyết định ước chừng làm cho ta mất cả một canh giờ suy ngẫm, đối với một người từ trước đến nay đều quyết đoán như ta, thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Quên đi. Vẫn nên gặp hắn một chút, ta cũng không có thiếu nợ hắn cái gì, chỉ là gặp mặt mà thôi. Làm gì lại khẩn trương như vậy chứ? Lúc đi tìm Bộ Phong Trần, Triệu Thiệu lại vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Thuyền… Thuyền đi không được…”
“Sao lại đi không được?” Chẳng lẽ là kế hoạch gặp vấn đề. Ta không khỏi có chút nghi ngờ.
“Còn không phải bởi vì khách điếm Nhất Song Nhân khai trương, lôi cuốn không ít người tới đây. Có một số người ngồi thuyền đến, kết quả không cẩn thận đụng vào nhau, hiện tại, chỗ bến sông đang bị niêm phong, ngày mai mới có thể khai thông, Thu đại ca, hay là chúng ta đợi đến ngày mai…” Triệu Thiệu hỏi.
“Không được. Lập tức dùng xe ngựa đi theo cửa thành Nam, đến bờ sông ngoại thành cách ba mươi dặm, ở đó ta đã phái người chuẩn bị thêm một con thuyền.”
Đêm dài lắm mộng, mặc kệ đường sông nhốn nháo là ngoài ý muốn hay là có người cố ý sắp đặt, hôm nay, ta phải đưa mọi người rời khỏi Giang thành, đường sông so với đường bộ thì có ưu thế hơn, mà trên đất bằng, nhân mã của Bạch Hà sẽ chiếm ưu thế hơn, thân là miền Nam tiểu vương gia, Triệu Thiệu chỉ cần đi thuyền tới ranh giới của hai nước, là có thể lấy lệnh bài thuận lợi thông hành.
Đi đến miền Nam, cũng không sợ Bạch Hà dám mạo hiểm làm tổn hại quan hệ hữu hảo giữa hai quốc gia, để chặn một vương gia của miền Nam.
“Các ngươi đi trước, ta theo sau.” Ta lấy kỳ lân ngọc bội đưa cho Triệu Thiệu, nói “Ngọc bội đưa cho ngươi trước, nhớ kỹ lời ta, nhất định phải trở lại miền Nam, không được để mất một người nào, sau khi trở lại miền Nam, càng không được nói chuyện này với ai!”
“Thu đại ca, ngươi tín nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ không phụ lòng ngươi, ta – Triệu Thiệu, tuy năng lực không lớn, nhưng là người có chữ tín!” Triệu Thiệu vỗ vỗ ngực, xả thân vì nghĩa nói: “Thu đại ca cứ yên tâm, hết thảy hãy tin vào ta!”
“Ta đã bảo Tô Tô cùng Đồng Đồng chuẩn bị xe ngựa, các ngươi liền xuất phát đi.”
Nguyên lai còn muốn nói với Bộ Phong Trần một tiếng, nhưng hiện tại xem ra không còn quan trọng. Đành phải tạm chia tay…
Tạm thời chia tay chính là để càng tiến thêm một bước, a ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.